CHƯƠNG 17
Sheila ở lại bệnh viện đến hết tháng Tư. Trong thời gian đó, chú của con bé đã bị tố cáo và đưa ra xét xử vì tội lạm dụng tình dục trẻ em. Hắn đã phải quay trở vào tù. Cha Sheila không hề đến thăm con bé suốt thời gian nó nằm viện, lấy cớ rằng ông ta rất sợ bệnh viện. Thay vào đó, ông nhấn chìm nỗi sợ hãi của mình ở quán Joe’s Bar and Grill. Tối nào sau giờ học tôi cũng đến thăm nó, và thường ở lại đến sau bữa tối mới về. Hầu như tối nào Chad cũng ghé qua và chơi cờ đam với Sheila, thậm chí anh vẫn nán lại sau khi tôi đã về. Anton cũng ghé thăm con bé thường xuyên, còn Whitney mặc dù chưa đủ tuổi, nhưng bệnh viện cũng cho cô vào thăm Sheila vài lần. Kỳ lạ là cả thầy Collins cũng ghé thăm Sheila. Và một buổi chiều thứ Bảy nọ, tôi đã rất ngạc nhiên khi bắt gặp ông đang chơi đùa với con bé. Sheila trở thành một trong những đứa trẻ được nhiều người biết đến nhất trong khu dành cho trẻ em. Các y bác sĩ trong bệnh viện hết sức ngạc nhiên khi thấy có rất nhiều người cứ nườm nượp ra vô thăm con bé. Tôi cảm thấy rất mừng trước sự quan tâm mà mọi người dành cho Sheila, bởi vì dù rất muốn, tôi cũng không thể ở cạnh con bé cả ngày được. Nhưng bất kỳ lúc nào không có ai đến với con bé, tôi đều cố gắng nán lại với nó càng lâu càng tốt.
Dù sao đi nữa thì thời gian nằm viện cũng tốt cho con bé. Vì nó rất xinh xắn và đã phải trải qua một sự việc kinh hoàng như thế, nên nó trở thành cục cưng của các nhân viên chăm sóc trong bệnh viện. Họ chăm sóc con bé rất cẩn thận và chu đáo. Sheila cũng tỏ ra hết sức vui vẻ. Trong hầu hết các trường hợp thì nó rất sẵn lòng hợp tác, và dĩ nhiên là không bao giờ khóc cả. Điều tuyệt nhất là con bé được ăn đủ ba bữa mỗi ngày và dần lấy lại trọng lượng cần thiết. Chưa hết thời gian nằm viện, nó đã bắt đầu đứng ngồi không yên, không muốn ở trên giường, và đổ quạu với những ai bắt nó phải làm thế. Sau sự kiện kinh khủng đó, những vấn đề về mặt cảm xúc của con bé dường như đã bị lu mờ. Một đứa từng gây nhiều náo loạn như nó, lần này lại bị tổn thương nặng nề như vậy, nhưng tuyệt nhiên không thấy nó có ý đồ quậy phá gì trong bệnh viện cả. Ngược lại các cô y tá cứ luôn miệng khen con bé rất ngoan. Điều này làm tôi thấy lo. Nó tỏ ra ngoan ngoãn thế này thì việc nó ở lại bệnh viện sẽ dễ dàng và an toàn hơn đối với mọi người, nhưng chuyện này xuất phát từ một nguyên cớ hết sức đau lòng, thế nên tôi sợ rằng cũng giống như cái khả năng ngớ ngẩn của nó là không chịu khóc, nó đã chế ngự được nỗi đau khổ này, dìm nhấn tổn thương đó xuống như thể bi kịch đó chưa bao giờ xảy ra. Với tôi, hơn bất kỳ điều gì khác, đó chính là dấu hiệu cho thấy con bé đã bị rối loạn nghiêm trọng hơn.
Trong thời gian đó thì những đứa học trò còn lại của tôi đã thích ứng với một cuộc sống không có Sheila. Chúng tôi cùng nhau tận hưởng ánh mặt trời ấm áp của tháng Tư cùng những khóm hoa đang bung mình nở rộ. Mọi thứ đã bình thường trở lại. Tuy vẫn gửi thư đều cho Sheila mỗi tuần, nhưng chúng tôi không còn nhắc nhiều đến chuyện của Sheila nữa.
Cũng trong quãng thời gian này, tôi được biết lớp học của tôi chắc chắn sẽ bị giải tán vĩnh viễn. Một vài việc xảy ra đã góp phần dẫn đến quyết định này và tôi nhận thức được tất cả những chuyện đó. Thứ nhất, nội bộ hội đồng quận đang thực hiện một số thay đổi và họ cảm thấy rằng việc sắp xếp nơi chốn phù hợp cho những đứa trẻ có vấn đề như Freddie và Susannah vẫn khả thi mà không cần phải duy trì một lớp học riêng biệt khác giống như năm nay. Thứ hai, tất cả những đứa trẻ khác đều có những tiến bộ nhất định, và xét trên thực tế thì chúng đã có thể tham gia vào những môi trường học tập mới mà không bị cấm đoán như trước nữa. Nhưng có lẽ quan trọng nhất chính là quyết định mới của Quốc hội là để trẻ em bị khiếm khuyết được hòa nhập vào môi trường học tập bình thường. Theo đó, một số lớp học đặc biệt sẽ bị giải thể để các giáo viên đã qua lớp huấn luyện đặc biệt có thể tham gia vào công tác cố vấn cho các lớp học bình thường. Vì tôi phụ trách toàn học sinh có mức độ nghiêm trọng, nên các nhà chức trách có vẻ nhắm vào lớp tôi nhiều nhất. Lý do cuối cùng, và có lẽ là hợp lý nhất, đó là nguồn kinh phí đang ngày một eo hẹp. Kinh phí đầu tư cho việc dạy dỗ bọn trẻ trong những lớp học như của tôi rất đắt đỏ. Tỉ lệ học sinh tính trên đầu giáo viên thấp, các giáo viên phụ trách những lớp này phải được huấn luyện nhiều hơn, và vì thế họ yêu cầu một mức lương cao hơn, các thiết bị dạy học cũng phải đặc biệt hơn – tất cả đều tốn rất nhiều tiền. Chính vì vậy, trong tương lai, hội đồng quận không thể duy trì nhiều lớp học đặc biệt như vậy nữa.
Dù chuyện này khiến tôi rất buồn, nhưng nó cũng không quá bất ngờ. Thực ra tôi cũng có những kế hoạch riêng của mình. Hội đồng trường đã đề nghị tôi nhận một vị trí mới; tuy nhiên, tôi đã đăng ký học tiếp và hồ sơ của tôi đã được chấp nhận. Tôi có bằng thạc sĩ về chuyên ngành giáo dục đặc biệt cùng những bằng cấp cần thiết của một giáo viên bình thường. Nhưng tôi vẫn chưa có bằng cấp chính thức nào trong lĩnh vực giáo dục trẻ em đặc biệt. Dù bang chưa yêu cầu loại bằng này, chỉ yêu cầu những chứng nhận giáo viên thông thường, nhưng tôi thấy sớm muộn thì việc này cũng sẽ xảy ra. Tôi biết có rất nhiều giáo viên giỏi đã bị mất việc chỉ đơn giản vì họ không thể đáp ứng được những yêu cầu về bằng cấp. Công việc này về cơ bản là đã kết thúc; đằng nào thì tôi cũng không thể tiếp tục dạy những học trò của mình vào mùa khai giảng tới, thế nên lúc này có vẻ là một thời điểm thích hợp để tôi tiếp tục học lên.
Tôi cũng thấy thích thú với cái ý tưởng theo đuổi một tấm bằng tiến sĩ. Trong những năm qua, tôi đã tham gia vào rất nhiều cuộc nghiên cứu và thấy bàng hoàng khi phát hiện những khoảng trống khổng lồ về mặt nghiên cứu đối với hiện tượng tự cô lập và chán chường ở trẻ nhỏ.
Dù rất yêu công việc dạy học, nhưng suốt những tháng vừa qua, rất nhiều lần tôi đã tự vấn lương tâm về tương lai của mình. Ngoài ra, Chad lại đang tạo ra cho tôi một áp lực, anh muốn chúng tôi kết hôn và ổn định cuộc sống. Chính cái phiên tòa xử vụ Sheila đã ảnh hưởng đến anh rất nhiều; giờ đây, anh không còn úp mở nữa mà đã bày tỏ thẳng thắn rằng anh muốn có một gia đình. Vậy mà cuộc sống của tôi vẫn chưa thể ổn định. Tôi nhận được thư báo chấp nhận hồ sơ xin học của mình vào ngày sáu tháng Tư, và tôi đã đồng ý đi. Điều này có nghĩa là khi năm học kết thúc vào tháng Sáu, tôi sẽ phải sống cách xa Chad và Sheila nửa lục địa, xa cả cái nơi đã cho tôi những năm tháng tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình.
Sheila trở lại trường vào đầu tháng Năm. Cách cư xử nhã nhặn, từ tốn, hợp tác như lúc nó còn ở bệnh viện khiến người ta dễ dàng nghĩ rằng nó vừa trải qua một kỳ nghỉ dài. Quan sát thái độ của con bé khi nó quay về chỗ cũ của mình trong góc lớp, tôi cảm thấy bất an hơn bao giờ hết. Con người ta không thể nuốt trôi nỗi đau đớn kinh khủng đó một cách dễ dàng và điềm nhiên đến vậy. Tôi sợ rằng tâm lý con bé đã bị xáo trộn nghiêm trọng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn những gì tôi đã dè chừng trước đó. Tôi sợ rằng có lẽ nó đang đẩy mình vào những ý tưởng kỳ quặc nào đó để tự bảo vệ mình khỏi những nỗi kinh hoàng của cuộc đời thực. Nhưng suốt ngày hôm đó và cả những ngày sau, con bé không hề thể hiện điều gì bất ổn cả. Trông nó giống như một đứa trẻ bình thường nào đó ghé qua lớp tôi và cùng tham gia vào những hoạt động của lớp vậy.
Vào khoảng cuối tuần thì cái vỏ bọc bên ngoài đó của nó bắt đầu mỏng dần. Những vấn đề cũ lại xuất hiện. Tôi bắt đầu đưa ra những yêu cầu cao hơn cho con bé, và nó đã mắc phải một số sai lầm. Điều này khiến nó phụng phịu hờn dỗi mất mấy tiếng đồng hồ hôm thứ Năm. Những đứa trẻ khác dần thích ứng trở lại với sự quay về của nó. Bọn trẻ cũng không chú ý quá nhiều đến nó như trước. Điều này khiến nó hơi giận dữ khi mọi thứ không diễn ra đúng như ý muốn của nó. Nhưng điều quan trọng nhất là nó đã bắt đầu nói chuyện với tôi trở lại. Tôi nghĩ đó chính là điều đã mất đi suốt thời gian con bé nằm viện. Dù nó vẫn thường nói huyên thuyên trong lớp và sau giờ học, nhưng nó chưa hề thực sự nói về một điều gì cả. Tất cả chỉ là những câu nói tầm phào về một tình huống xảy ra ngay lúc ấy. Khác với trước đây là nó rất cởi mở và sẵn sàng bày tỏ những cảm xúc của mình, giờ nó chỉ nói về những đề tài an toàn. Dù vậy, thỉnh thoảng nó cũng nói vài câu phản ánh đúng thứ đang ẩn đằng sau cái vỏ bọc vô lo đó.
Con bé vẫn mặc cái quần yếm và cái áo thun cũ của nó. Có thể nhìn thấy rõ vết máu khô còn dính trên đó. Sau thời gian nằm viện, con bé tăng cân và giờ nó không thể mặc vừa cái quần yếm vốn đã củn cỡn. Nó quá ngắn và quá chật với con bé. Tôi không biết điều gì đã xảy ra với cái đầm màu đỏ trắng, thế là sau giờ học hôm thứ Sáu, tôi quyết định hỏi nó chuyện này. Lúc đó Sheila đang giúp tôi cắt những tấm hình cho bảng tin của lớp; thế nên chúng tôi cùng ngồi bên một cái bàn, giữa chúng tôi là đống công việc bề bộn.
Con bé suy nghĩ về câu hỏi của tôi một lúc rồi nói:
- Con sẽ không mặc nó nữa đâu.
- Sao vậy?
- Ngày hôm ấy… - Nó ngừng lại, tập trung vào cái nó đang cắt. – Cái ngày mà chú Jerry… Ổng nói nó thật là một cái đầm đẹp. Ổng có thể sờ bên dưới nó. Trước đây ổng đã làm chuyện ấy rồi, nhưng lần này thì ổng không chịu dừng lại. Ổng cứ để tay dưới đó suốt. Thế nên con không mặc nó nữa đâu. Con không muốn ai thò tay xuống dưới đó nữa.
- Ồ.
- Hơn nữa, nó bê bết máu rồi. Cha con ổng đã quăng nó đi lúc con không có nhà.
Một khoảng lặng kéo dài và nặng nề. Tôi không biết phải nói gì nữa, chỉ biết tiếp tục cắt cắt dán dán. Sheila nhìn lên:
- Torey?
- Sao cưng?
- Cô và Chad có bao giờ làm chuyện đó với nhau không? - Như chú Jerry làm với con đó?
- Không ai được làm điều mà chú con đã làm với con cả. Đó là một điều vô cùng sai trái. Giao hợp là điều mà những người lớn làm với nhau. Đó không phải là điều mà trẻ con làm. Và không ai dùng dao cả. Điều đó là hoàn toàn sai.
- Con biết nó là cái gì. Cha con, thỉnh thoảng ổng mang phụ nữ về nhà và làm chuyện đó. Ổng nghĩ là con ngủ rồi nhưng mà con không có ngủ. Chuyện đó gây ra nhiều tiếng động lắm, nên con đã thức dậy. Con đã thấy họ. Con biết đó là cái gì.
Mắt con bé như bị phủ một quầng mây xám:
- Đó có phải là tình yêu thật không?
Tôi thở dài:
- Sheila ạ, con thật sự chưa đủ lớn để hiểu tất cả những chuyện đó. Đôi khi người ta gọi nó là tình yêu. Nhưng gọi như thế không chính xác. Nó là tình dục. Thường thì hai người làm chuyện đó với nhau khi họ thực sự yêu nhau, vì thế nên nó rất tuyệt và họ thích nó. Nhưng cũng có khi người ta làm điều đó mà không yêu nhau. Nó vẫn là tình dục, nhưng nó không phải là tình yêu. Đôi khi có người còn bắt buộc người khác làm chuyện đó nữa. Và đó luôn là một điều sai trái.
- Con sẽ không bao giờ yêu ai cả nếu con phải làm chuyện đó.
- Con còn quá nhỏ. Cơ thể con chưa sẵn sàng để làm những chuyện như thế, cho nên con thấy đau. Nhưng đó không phải là tình yêu, Sheil. Tình yêu khác cơ. Tình yêu là một cảm xúc. Những gì đã xảy ra là một điều vô cùng sai trái. Không ai được làm chuyện đó với một đứa bé gái cả. Nó làm con đau vì đáng lý chuyện đó không được xảy ra. Con còn quá nhỏ.
- Vậy tại sao ông ta lại làm điều đó với con, Torey?
Tôi dừng tay, vuốt lại tóc.
- Con đang hỏi cô những câu hỏi cực kỳ khó trả lời, cưng ạ.
- Nhưng con không thể hiểu được chuyện đó.
Con thích chú Jerry. Ổng đã chơi với con. Tại sao ổng lại muốn làm tổn thương con?
- Cô cũng không biết nữa. Đôi khi người ta bị mất kiểm soát như thế đấy. Giống như cô với con hồi tháng Hai, lúc cô phải đi dự hội thảo đó, có nhớ không? Ý cô là có thể nói chúng ta cũng đã bị mất kiểm soát.
Sheila ngừng cắt, thả rơi tờ giấy và cây kéo xuống mặt bàn. Trong suốt một quãng thời gian dài im lặng, nó cứ ngồi bất động như thế, nhìn trân trối vào tờ giấy, cây kéo và hai bàn tay vẫn còn xòe ra của mình. Cằm nó run lên.
- Mọi việc không bao giờ xảy ra theo cái cách mà mình muốn, đúng không cô?
Nó hỏi, không hề nhìn tôi.
Tôi không trả lời, vì không biết phải trả lời như thế nào nữa.
Con bé gục mặt xuống bàn, một hành động thể hiện rằng nó đã bị đánh bại.
- Con không muốn là con nữa. Con không muốn.
- Đôi khi việc này thật khó khăn. – Tôi đáp, vẫn không biết phải nói điều gì, nhưng cảm thấy mình phải nói một điều gì đó.
Con bé quay đầu lại để có thể nhìn thấy tôi, nhưng nó vẫn gục trên bàn, giữa đống giấy tờ bộn bề mà nó vừa cắt. Đôi mắt nó thật u ám.
- Con muốn là một người nào đó giống như Susannah Joy và có thật nhiều đầm đẹp để mặc. Con không muốn ở đây. Con muốn là một đứa trẻ bình thường và đi học trong một ngôi trường bình thường. Con không muốn ở đây nữa. Nó làm con muốn bệnh. Nhưng con không biết phải làm sao để thoát khỏi nó bây giờ.
Tôi nhìn con bé. Chẳng hiểu sao tôi luôn nghĩ rằng cuối cùng thì mình cũng đã đánh mất sự ngây thơ trong sáng cố hữu. Lúc nào tôi cũng nghĩ Lạy Chúa, con đã chứng kiến điều tồi tệ nhất, lần sau thì con sẽ không tổn thương nặng nề đến như thế đâu. Ấy vậy mà tôi vẫn luôn thấy lần sau còn tệ hơn lần trước.