Ngày hôm sau, tôi quyết định đã đến lúc Sheila phải tham gia cùng chúng tôi. Xe buýt thả con bé xuống một trường trung học cách đó hai dãy nhà nên Anton phải đến đón và đưa con bé về trường tôi. Khi vừa vào lớp, Sheila cởi áo khoác và tiến thẳng đến ghế của mình. Tôi đến ngồi xuống cạnh con bé và nói rằng hôm nay tôi sẽ yêu cầu nó làm một số việc. Tôi điểm qua thời gian biểu trong ngày với con bé và nói rằng tôi muốn nó tham gia vào các hoạt động như hôm qua, và rằng tôi còn muốn nó làm vài bài tập toán với tôi trong giờ toán. Ngoài ra vào mỗi chiều thứ Tư chúng tôi còn có tiết mục cùng nhau làm thức ăn nên tôi muốn nó giúp chúng tôi làm món chuối nhúng sô-cô-la. Đó là hai việc con bé cần phải làm.
Trong khi tôi nói, con bé dõi theo nhất cử nhất động của tôi, ánh mắt phủ đầy vẻ ngờ vực hệt như ngày hôm trước. Tôi hỏi con bé có hiểu những gì tôi nói không, nó không trả lời.
Trong thời gian trò chuyện buổi sáng, Sheila tham gia cùng chúng tôi mỗi khi tôi yêu cầu nó bằng một ánh nhìn nghiêm khắc. Nếu không thì con bé chỉ ngồi bất động dưới chân tôi. Giờ toán lại là một chuyện khác. Tôi dự định cho con bé làm vài bài tập đơn giản. Thế là tôi mang mấy khối vuông ra và gọi con bé đến. Con bé vẫn ngồi yên một chỗ.
Tôi chỉ vào một chiếc ghế. Đó là chiếc ghế con bé rất thích.
- Sheila, lại đây nào, ngoan nào.
Con bé không nhúc nhích. Anton bắt đầu thận trọng di chuyển để tóm con bé trong trường hợp nó lại bỏ chạy khi tôi đến gần. Ngay lập tức con bé nhận ra kế hoạch của chúng tôi, mặt nó sầm lại khiếp đảm. Đứa trẻ này bị ám ảnh với việc bị đuổi bắt. Con bé thét to, mắt lồng lên hoang dại, lao vụt đi, xô ngã mấy đứa khác và hất tung tập vở. Nhưng Anton đã dự trù được tình huống nên đã kịp thời chặn con bé lại. Tôi đến đón lấy con bé từ tay anh.
- Cục cưng à, cô chú sẽ không làm gì con khi cô chú đến gần con đâu. Con không hiểu điều đó sao?
Tôi ngồi xuống và ôm con bé thật chặt trong khi nó vẫn vùng vẫy và thở hổn hển vì sợ.
- Bình tĩnh lại nào, mèo con. Peter lớn tiếng đầy phấn khích:
- Này, mọi người, bình tĩnh nhé.
Những mái đầu nhỏ hào hứng cúi xuống làm việc của mình còn Tyler lo lắng đứng dậy kiểm tra tình hình của Susannah và Max.
Sheila lại hét lớn, gương mặt đỏ lên. Nhưng con bé không khóc. Tôi vừa ôm con bé trong lòng vừa đổ mấy khối vuông tập đếm ra. Tôi xếp chúng lại ngay ngắn trong khi chờ con bé bình tĩnh lại.
- Đây nè, cô muốn con đếm mấy khối vuông cho cô.
Con bé càng thét to hơn.
- Nào, đếm đến ba cho cô nhé. Con bé vùng vẫy để thoát ra.
- Để cô giúp con nhé.
Tôi điều khiển bàn tay co quắp của con bé về phía mấy khối vuông.
- Một, hai, ba. Ba. Bây giờ đến lượt con nào.
Bất ngờ con bé tóm lấy một khối vuông và ném mạnh vào tường. Trong tích tắc con bé lại ném thêm một khối nữa, và lần này đập thẳng vào trán Tyler. Tyler khóc thét lên.
Tôi tóm lấy tay Sheila giữ sát vào người con bé và đứng dậy, lôi con bé về góc phòng.
- Ở đây chúng ta không được làm như thế. Không được làm ai ở đây đau cả. Cô muốn con ngồi xuống ghế cho đến khi nào con im lặng trở lại và có thể tiếp tục làm bài tập.
Tôi ngoắc Anton lại gần.
- Anh hãy giữ con bé ngồi yên trên ghế nếu con bé muốn vậy.
Tôi quay lại với bọn trẻ, xoa chỗ sưng của Tyler và khen ngợi mọi người đã chú tâm làm việc. Sau khi đánh dấu lên bảng để ghi lại quá trình tiến tới phần kem ngày thứ Sáu, tôi ngồi xuống bên Freddie để giúp nó xây nhà bằng khối vuông. Ở góc phòng, cả địa ngục đang bùng nổ. Sheila la hét điên cuồng, đá vào tường với đôi giày thể thao và nhấp nhổm trên ghế. Anton im lặng một cách đáng sợ và cứ thế giữ chặt con bé trong chỗ ngồi.
Suốt giờ toán Sheila vẫn tiếp tục gây náo động. Nửa giờ sau, khi đến giờ chơi tự do, có vẻ như con bé đã mệt mỏi với việc đấm đá và vùng vẫy. Tôi đến gần.
- Con đã sẵn sàng đến làm toán với cô chưa?
Tôi hỏi nhỏ. Con bé ngước nhìn tôi và hét không thành tiếng trong cơn giận dữ. Anton không giữ lấy con bé nữa mà chỉ giữ chặt lấy ghế. Tôi ra hiệu cho anh hãy để ý trông chừng mấy đứa trẻ.
- Khi nào sẵn sàng làm toán, con có thể qua đây. Còn từ giờ đến lúc đó, cô muốn con ngồi yên trên ghế.
Nói rồi tôi quay người bỏ đi.
Việc hoàn toàn bị bỏ mặc khiến con bé hoảng hốt một lúc và ngưng la hét. Khi nhận thức rõ ràng rằng cả tôi và Anton đều không còn đứng gần để giữ mình, con bé liền đứng lên.
- Con đã sẵn sàng làm toán chưa?
Tôi vừa giúp Peter xây nhà bằng mấy khối vuông vừa hỏi vọng sang chỗ con bé.
Nghe tôi hỏi, mặt con bé tối sầm lại.
- Không! Không! Không! Không!
- Vậy thì con ngồi xuống lại đi.
Con bé rít lên giận dữ, sự thay đổi cường độ âm thanh đột ngột của nó khiến mọi người chợt dừng cả lại. Nhưng con bé vẫn đứng im bên ghế.
- Sheila, cô bảo con ngồi xuống. Con không được đứng lên cho đến khi con sẵn sàng làm toán.
Trong một khoảnh khắc tưởng như vô tận, con bé giận dữ gào thét ầm ĩ đến nỗi tôi cảm thấy đầu mình nhức tưng tưng. Rồi bỗng nhiên mọi thứ trở nên im ắng và con bé trừng trừng nhìn tôi. Ánh mắt nó hằn lên sự thù ghét rõ ràng đến mức một chút sự tự tin còn sót lại trong tôi bỗng chốc cũng tan biến.
- Sheila, ngồi xuống ghế đi nào.
Con bé ngồi phịch xuống. Nó xoay ghế lại để dõi theo tôi dễ dàng hơn. Nhưng nó vẫn tiếp tục la hét. Tôi kín đáo thở phào nhẹ nhõm.
Peter nhìn tôi:
- Cô Torey ơi, con nghĩ là lần này mình nên tính hai điểm cho hành vi tốt. Thật là khó mà làm ngơ bạn ấy được.
Tôi cười tươi:
- Ừ, cô nghĩ là con nói đúng đó Peter. Lần này xứng đáng được hai điểm.
Sheila la hét suốt giờ chơi tự do. Tính đến lúc đó, sự ầm ĩ đã kéo dài hơn một tiếng rưỡi. Con bé dậm mạnh chân, ngồi nhấp nhổm và cứ lắc lư trên ghế. Con bé cấu xé quần áo và vung vẩy nắm đấm, nhưng vẫn ngồi trên ghế.
Đến giờ ăn nhẹ, con bé đã khản cả giọng và suốt buổi chỉ ngồi trong góc phòng thều thào. Nhưng cơn giận của con bé chưa qua đi và tiếng hổn hển vẫn tiếp tục vang lên đầy giận dữ. Giờ giải lao, Anton đưa bọn trẻ ra ngoài còn tôi ở lại trong phòng. Điều này càng khiến Sheila bị kích động và con bé cố hết sức hét lên một lúc nữa trước khi kiệt sức hoàn toàn. Đến cuối giờ giải lao thì không còn tiếng động nào vang lên ở góc phòng nữa, và đó cũng là lúc đầu tôi bắt đầu giật tưng tưng.
Tôi không hề nhắc lại điều kiện để nó được rời khỏi góc phòng. Tôi tin rằng đến lúc đó con bé đã đủ thông minh để hiểu và tôi cũng không muốn mấy đứa khác quá chú ý đến nó. Hết giờ chơi, bọn trẻ trở vào, người phủ đầy bông tuyết và má đỏ ửng lên sau khi chạy nhảy ngoài trời, ríu rít không ngớt về trò trốn tìm trong tuyết với Anton, người lần nào cũng bị bọn trẻ bắt được. Giờ tập đọc bắt đầu suôn sẻ, tất cả chúng tôi ngồi làm việc của mình như thể hình hài nhỏ bé đang thu lu trên chiếc ghế trong góc kia không hề tồn tại.
Khi giờ tập đọc gần kết thúc, trong lúc đang chăm sóc cho Max, tôi cảm thấy một cái khều nhẹ phớt qua vai mình. Tôi quay lại và bắt gặp Sheila đang đứng phía sau, ánh mắt thể hiện sự lo lắng và căng thẳng thường thấy.
- Con đã sẵn sàng làm toán chưa?
Con bé bặm môi lại một lúc rồi từ từ gật đầu.
- Tốt lắm. Để cô gọi Sarah đến giúp Max. Con sang bên kia nhặt lấy những khối vuông mà khi nãy con đã ném đi và lấy những khối còn lại trong hộc tủ bên cạnh bồn rửa mặt lại đây.
Tôi nói với vẻ tự nhiên thoải mái như thể việc con bé sẽ nghe lời tôi là bình thường, nhưng trống ngực tôi lại đập dồn dập vì chẳng biết con bé sẽ phản ứng thế nào. Con bé cẩn thận quan sát tôi nhưng rồi vẫn làm như tôi yêu cầu.
Chúng tôi cùng nhau ngồi xuống sàn nhà và tôi đổ mấy khối vuông ra.
- Chỉ cho cô ba khối nào.
Con bé thận trọng nhặt ra ba khối.
- Cho cô mười khối nào.
Một lần nữa, mười khối vuông xếp thẳng hàng trên tấm thảm trước mặt tôi.
- Con giỏi lắm. Con biết đếm số rồi phải không?
Con bé nhìn lên đầy lo lắng.
- Cô sẽ ra đề khó hơn nhé. Con đếm cho cô hai mươi bảy nào.
Chỉ trong vài giây, hai mươi bảy khối vuông đã hiện ra.
- Con biết làm toán cộng không? Con bé không trả lời.
- Vậy hai khối cộng thêm hai khối là mấy nào?
Bốn khối vuông lập tức hiện ra. Tôi nhìn con bé đắn đo một lúc.
- Thử ba cộng năm xem nào. Con bé đưa ra tám khối vuông.
Tôi không biết chắc liệu con bé đã biết trước đáp án hay vẫn đang tính trong khi nhặt khối vuông, nhưng rõ ràng nó hiểu rõ cách làm toán cộng. Tôi đắn đo khi phải lấy giấy và viết chì ra vì biết rõ xu hướng xé giấy của con bé. Tôi chẳng muốn phá vỡ mối liên kết mong manh vừa giành được này. Tuy nhiên tôi thật sự muốn biết làm thế nào con bé giải được bài toán. Thế là tôi đổi sang toán trừ để biết rõ hơn.
- Cho cô ba khối trừ một khối nào.
Sheila lập tức đưa ra hai khối. Tôi mỉm cười. Rõ ràng con bé biết cách làm toán mà không cần đưa ra ba khối rồi bỏ đi một.
- Giờ thì sáu trừ đi bốn nào. Lần này là hai khối vuông.
- Ồ, con thông minh thật đấy. Nhưng cô còn một bài nữa cho con. Lần này con sẽ thua cho mà xem. Cho cô mười hai trừ bảy nào.
Con bé ngước lên nhìn tôi và một nét cười khẽ thoáng qua ánh mắt nó mặc dù đôi môi nó không thể hiện gì cả. Con bé chất một, hai, ba, bốn, năm khối vuông chồng lên nhau. Con bé thực hiện mà thậm chí không cần nhìn xuống mấy khối vuông. Tôi nghĩ thầm: "Đồ quỷ nhỏ!". Dù cho thời gian qua con bé đã ở đâu và làm gì, nhưng tôi nghĩ nó vẫn luôn học hỏi. Khả năng của con bé khá hơn cả một đứa bé bình thường ở độ tuổi ấy. Con bé không có chút chần chừ nào trước khi đưa những khối vuông ra. Tim tôi run lên vì khả năng có được một đứa trẻ thông minh đằng sau lớp vỏ thù địch và lem luốc ấy.
Con bé tiếp tục giải mấy bài toán nữa trước khi tôi nói đủ rồi và bảo nó có thể đi cất mấy khối vuông đi. Bây giờ đang là giờ tập đọc và từ sáng tôi đã bảo với con bé rằng nó không cần phải tham gia vào việc này. Tôi đứng lên kiểm tra mấy đứa khác và Sheila cũng đứng lên. Con bé vẫn cầm chiếc hộp đựng mấy khối vuông và lẽo đẽo theo sau tôi.
Tôi quay lại nói với con bé:
- Cưng à, con có thể cất cái này đi nếu con muốn. Con không cần phải mang nó đi lòng vòng đâu!
Nhưng chắc là Sheila đã nảy ra ý định gì đó.
Sau khi loay hoay một lúc tôi nhìn lại thì thấy con bé đang ngồi trên chiếc ghế yêu thích của mình phía bên kia bàn với mấy khối vuông nằm lăn lóc trước mặt. Con bé đang chú tâm làm gì đó với chúng nhưng tôi không biết chắc là cái gì.
Đến giờ ăn trưa, con bé lại trở về trạng thái cố hữu của mình và tiếp tục thu mình trên ghế. Nhưng đến giờ nấu ăn, tôi dễ dàng dụ được nó với một cái que có xiên một quả chuối.
Vào mỗi thứ Tư, chúng tôi lại làm một món gì đó. Tôi làm việc này vì nhiều lý do. Với những đứa trẻ tự chủ tốt hơn, đây là một bài tập toán và tập đọc rất tốt. Đối với tất cả bọn trẻ, việc này khuyến khích chúng tham gia hoạt động tập thể, chia sẻ, trò chuyện và làm việc cùng nhau. Hơn nữa, nấu ăn rất vui. Mỗi tháng một lần chúng tôi lại làm món ưa thích nhất mà bọn trẻ chọn ra và chiều hôm nay là món chuối bọc sô-cô-la, một món lộn xộn gồm có một quả chuối xiên qua một cái que nhúng vào sô-cô-la, rắc lớp cốm phủ bên ngoài rồi cho đông lạnh. Tôi quyết định không làm món mới vào ngày đầu tiên Sheila tham gia nấu ăn để mọi việc đơn giản hơn. Hầu hết bọn trẻ đều có thể tự làm tất cả công việc. Ngay cả Susannah cũng có thể làm được gần hết, chỉ còn lại Max và Freddie là cần được giám sát cẩn thận. Dĩ nhiên, sô-cô-la sẽ vương vãi khắp nơi và phần lớn cốm phủ ngoài sẽ hết trước khi kịp bám vào trái chuối nhưng chúng tôi vẫn có khoảng thời gian tuyệt diệu.
Sheila ngần ngừ không muốn tham gia, tay nắm chặt trái chuối và đứng ngoài quan sát trong khi mấy đứa khác hớn hở trò chuyện với nhau. Tuy vậy, con bé không kháng cự và Whitney dụ nó đến hũ sô-cô-la sau khi mấy đứa khác đã làm xong. Khi Sheila bắt tay vào làm, nó hoàn toàn bị thu hút vào công việc và bắt đầu thử rắc tất cả bốn loại cốm phủ ngoài khác nhau lên quả chuối dinh dính của mình. Tôi đứng bên kia bàn quan sát. Con bé không nói tiếng nào nhưng rõ ràng nó có một ý niệm rõ ràng về việc tại sao lớp cốm lại dính vào chuối khi nó lại nhúng quả chuối vào hũ sô-cô-la lần nữa sau mỗi lần rắc một loại cốm phủ ngoài xong. Mấy đứa trẻ khác bắt đầu dừng tay, quan sát Sheila trong lúc con bé thử nghiệm ý tưởng của mình. Tiếng thì thào vang lên khi chúng không nhịn nổi tò mò. Con bé lăn quả chuối to tướng của mình lên đĩa cốm cuối cùng rồi cẩn thận nhấc nó lên. Con bé ngước lên nhìn tôi, nhoẻn miệng cười, một nụ cười tươi rạng rỡ khoe cả khoảng trống nơi chiếc răng dưới của nó bị sún.
Cuối giờ học mỗi ngày chúng tôi đều có một số bài tập nhỏ. Những bài tập này cũng giống như các chủ đề trong buổi trò chuyện mỗi sáng, chúng giúp chúng tôi gắn kết với nhau hơn đồng thời chuẩn bị cho một ngày mới sau khoảng thời gian buổi tối chúng tôi không gặp nhau. Một trong những hoạt động đó là Chiếc hộp của con ma tinh nghịch. Tôi rất thích nghĩ ra những câu chuyện để kể cho bọn trẻ. Hồi đầu năm học, có lần tôi đã kể với bọn trẻ rằng những con ma tinh nghịch cũng giống như những nàng tiên thôi nhưng chúng sống trong nhà mọi người và dõi theo họ để giữ an toàn khi họ ngủ. Peter đã nghĩ rằng có thể có một con ma tinh nghịch sống trong phòng chúng tôi để giữ gìn mọi thứ và làm bạn với con Benny, Charles và Onions khi đêm đến. Việc này làm nảy sinh vô số câu chuyện về con ma tinh nghịch của chúng tôi. Thế là một hôm tôi mang đến một chiếc hộp gỗ lớn và bảo bọn trẻ rằng đây là nơi con ma tinh nghịch sẽ để lại lời nhắn. Tôi nói rằng bạn ma luôn quan sát chúng tôi làm việc và rất hài lòng vì mọi người trong phòng đang trở thành những người tốt bụng và chín chắn. Vì vậy, mỗi khi bạn ma thấy một hành động tốt, bạn ấy sẽ để lại lời nhắn trong chiếc hộp. Từ đó, trong giờ bài tập trước khi ra về, tôi lại đọc những mẩu giấy trong Chiếc hộp của con ma tinh nghịch lên. Vài ngày sau, tôi nói với bọn trẻ rằng bạn ma viết mỏi tay quá, cần có người giúp đỡ vì có quá nhiều người làm việc tốt trong phòng. Tôi bảo bọn trẻ quan sát và ghi nhận khi thấy các bạn làm việc tốt và viết ra giấy rồi đặt vào chiếc hộp, hoặc nếu đứa nào không biết viết thì nói với tôi, tôi sẽ viết ra cho chúng. Vậy là một trong những bài tập thường xuyên và hiệu quả nhất của tôi ra đời. Mỗi ngày có khoảng ba mươi nhận xét của bọn trẻ viết cho nhau khi chúng nhận thấy hành vi tốt. Việc này không chỉ khuyến khích bọn trẻ quan sát những hành vi tốt của các bạn mà còn khiến chúng muốn mình sẽ tốt hơn nữa để tên chúng sẽ được xuất hiện trong chiếc hộp vào cuối ngày. Một số ghi chú rất bình thường nhưng cũng có những cái đặc biệt khen ngợi một hành động nhỏ nhưng có ý nghĩa, đôi khi là những việc mà chính tôi cũng không nhận ra. Ví dụ, có hôm Sarah được khen ngợi vì không dùng đến câu nói tục thường ngày trong một lần cãi nhau, còn Freddie được khen vì đã tìm khăn giấy thay vì xịt mũi vào áo. Tôi rất thích mở chiếc hộp đó hàng ngày vì đôi khi tôi cũng tham gia vào đó để mỗi người đều nhận được ít nhất một lời khen. Cảm giác nhìn thấy những gì bọn trẻ cảm nhận thật khiến tôi phấn khích làm sao. Thêm nữa, tôi cũng vui khi thấy một mẩu giấy cho chính mình trong đó.
Bài tập cuối ngày sau buổi nấu ăn chiều thứ Tư hết sức vui vẻ khi lần đầu tiên tên Sheila xuất hiện dưới một nét bút khác không phải của tôi. Sheila vẫn ngồi xa chúng tôi, không hề ngẩng lên khi bọn trẻ vỗ tay hoan hô những mẩu giấy viết về con bé. Nhưng khi tôi đưa mấy mẩu giấy cho con bé, nó cũng đưa tay ra đón lấy.
Sau khi giờ học kết thúc, Anton đưa mấy đứa khác ra xe buýt. Tôi ngồi ở bàn để chấm bài tập và cập nhật biểu đồ cách cư xử của một vài đứa tôi đang theo dõi. Sheila đã vào phòng vệ sinh để rửa nốt miếng chuối nhúng sô-cô-la cuối cùng còn lem trên mặt. Con bé đã vào đó được một lúc và tôi thì vẫn đang chú tâm đến công việc của mình. Tôi nghe tiếng xả bồn cầu và con bé đi ra. Tôi không nhìn lên vì tôi đang hoàn tất một biểu đồ bằng bút mực và không muốn bị lỗi. Sheila đến bên bàn và nhìn tôi một lúc. Rồi con bé tiến đến gần hơn, đặt khuỷu tay lên bàn và rướn người về phía trước khiến chúng tôi chỉ còn cách nhau vài phân. Tôi nhướn mắt nhìn con bé. Con bé quan sát gương mặt tôi đầy suy tư.
- Tại sao các bạn khác không dùng bồn vệ sinh trong phòng tắm?
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao con?
- Con nói là, tại sao họ, các bạn khác, các bạn lớn hơn, lại đi trong quần mà không vào nhà vệ sinh?
- À, đó là những điều các bạn chưa học được.
- Sao vậy? Họ đúng là to mà. To hơn con.
- À, chỉ là các bạn chưa được học thôi. Nhưng chúng ta đang xử lý chuyện đó. Mọi người đều đang cố gắng.
Con bé nhìn xuống biểu đồ tôi đang vẽ.
- Lẽ ra bây giờ họ phải biết cái đó rồi. Ba con, ổng phạt roi rất dữ nếu con làm vậy.
- Mỗi người đều khác nhau và ở đây không ai bị phạt roi cả.
Con bé trầm ngâm một lúc lâu. Ngón tay con bé di di vẽ một vòng tròn nhỏ trên mặt bàn.
- Đây là một lớp học điên khùng phải không cô?
- Không hẳn vậy đâu Sheila.
- Ba con, ổng nói vậy. Ổng nói con thì điên khùng và họ cho con vào một lớp dành cho những đứa điên khùng. Ổng nói đây thì là một lớp học cho nhiều những đứa điên khùng.
- Không hẳn vậy.
Con bé cau mày một chút.
- Con không quan tâm lắm. Ở đây tốt cũng giống như những chỗ khác con đã qua. Ở đây cũng tốt giống mọi chỗ. Con không quan tâm lắm nếu đây là một lớp điên khùng.
Tôi không biết nói gì nữa, không biết làm thế nào để phủ nhận điều quá rõ ràng. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ dính vào một cuộc trò chuyện kiểu này với học trò mình. Hầu hết chúng không đủ nhận thức để nhận xét sâu sắc đến thế, hoặc là chúng sẽ không đủ can đảm để nói ra điều đó.
Sheila gãi đầu nhìn tôi thật suy tư:
- Cô thì có điên khùng không? Tôi bật cười.
- Cô hy vọng là không.
- Sao cô lại làm cái này?
- Làm cái gì? Làm việc ở đây hả? Vì cô rất yêu quý trẻ con và cô nghĩ rằng dạy học rất vui.
- Sao cô lại ở với bọn trẻ điên khùng?
- Cô thích như vậy. Điên khùng không phải là xấu. Chỉ là hơi khác biệt, vậy thôi.
Con bé lắc đầu đứng lên, không hề cười.
- Con nghĩ cô thì cũng là người điên khùng luôn.