• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Dưới cơn mưa năm ấy
  3. Trang 10

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 9
  • 10
  • 11
  • More pages
  • 19
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 9
  • 10
  • 11
  • More pages
  • 19
  • Sau

Chương 8Thích em như em gái

Mạnh Quân chở tôi đến một quán cà phê trên phố cổ. Nhìn vào tên quán, tôi có cảm giác rất quen thuộc. Hắn mở cửa xe cho tôi, mỉm cười nói:

- Còn nhớ không? Trước đây quán này nằm gần trường mình, gần chục năm trước vì muốn mở rộng kinh doanh đã chuyển đến chỗ này…

Vì đã muộn nên quán đã đóng cửa, Mạnh Quân vô cùng tự nhiên đến trước cửa quán họ đập mạnh, miệng hét lớn:

- Anh Trung, mở cửa! Em Mạnh Quân đây!

- Cậu làm gì thế? - Tôi tỏ ra ái ngại nói - Nhất thiết phải như thế không? Họ đã đóng cửa rồi…

- Được thôi, giờ này chỉ có thể về nhà riêng của tôi hoặc đi khách sạn… - Hắn nửa đùa nửa thật nói.

Tôi chau mày, lườm hắn một cái, Mạnh Quân bật cười:

- Cậu không có bạn trai hay mới bị đá phải không? Thật hung dữ…

Vừa lúc đó, có người ra mở cửa, tôi nhận ra đó vẫn là chủ quán của mười hai năm trước. Ông ta khuyết mất con mắt phải sau một cuộc thanh trừng trong giới giang hồ. Sau nhiều năm trôi đi, bây giờ ông ta trông càng giản đơn, nhìn không ra bóng dáng của một dân anh chị. Người đàn ông mang vẻ mặt mệt mỏi và ngái ngủ nhìn Mạnh Quân oán trách:

- Mày lại gây ra chuyện gì à?

- Không có, nửa đêm buồn bực muốn đến quấy quả thôi.

Qua ngữ điệu, tôi đoán rằng họ khá thân thiết. Chủ quán kia nhìn qua tôi một lượt tuy nhiên lại không hỏi gì, có thể ông ta cho rằng tôi đang cặp kè với Mạnh Quân như những cô gái khác hắn từng mang đến.

Theo Mạnh Quân vào trong, tôi đưa mắt ngắm cách bài trí trong quán. Dường như không thay đổi nhiều so với trước đây, vẫn là phong cách cổ kính với gam màu trầm chủ đạo.

- Tự lo nhé, anh mày đi ngủ. - Người đàn ông đi thẳng lên lầu.

Đợi tôi ngồi xuống, Mạnh Quân mới nói:

- Đi đêm như vậy, người nhà của cậu không phàn nàn chứ?

- Tôi đâu còn là trẻ nhỏ nữa…

Hắn mỉm cười, lẳng lặng đến bên quầy pha chế. Tôi nhận ra phong thái và cách đối xử của hắn với tôi hoàn toàn thay đổi so với lúc chưa biết rõ tôi là ai. Xung quanh hắn, có rất nhiều điều khiến người ta tò mò. Hắn sau mười hai năm cũng thay đổi một cách đáng kinh ngạc.

- Này! - Hắn đưa ra trước mặt tôi ly nước chanh tươi - Tôi chỉ biết làm cái này.

Cách mà hắn nói chuyện với tôi, so với quá khứ hình như không mấy khác, hơi cụt lủn, cộc lốc, không giống như ban nãy dùng giọng điệu tán tỉnh, hoa lá nhưng sáo rỗng.

Nước chanh làm dịu đi cảm giác khó chịu của chất cồn trong người, tôi thấy tỉnh táo thông suốt hơn.

Một hồi sau đó, tôi với hắn không đến mức tay bắt mặt mừng nhưng cũng có thể coi là hào hứng nói chuyện. Về chuyện cá nhân cũng như cuộc sống hiện giờ của bản thân, cả hai đều có vẻ không thích đề cập nhiều. Tôi cũng chỉ nói với hắn mình vừa về nước, đang chuẩn bị đi làm. Ngược lại, tôi cũng chỉ biết, Mạnh Quân gần đây có nhiều người giúp đỡ, tự nhiên ăn nên làm ra. Hắn nói hắn kinh doanh rất nhiều lĩnh vực, vì quan hệ, giao thiệp qua lại bắt buộc mà cũng hơi phóng túng. Lúc sau, cả hai ngồi ôn lại mấy chuyện cũ, nhắc đến mấy người bạn học khác nhưng tuyệt nhiên hắn không nhắc gì đến Ngọc Uyên…

Có một chút khách sáo giữa hai chúng tôi, nhưng đó không phải khoảnh cách gì ghê gớm và đáng sợ như lúc tôi gặp lại người ấy.

***

Lúc tôi từ WC trở ra, thấy điện thoại trên mặt bàn đang đổ chuông, Mạnh Quân đang nhìn vào màn hình điện thoại của tôi, mắt hắn hơi híp lại. Thái độ của hắn lúc đó hơi lạ, nhưng tôi nhất thời vẫn không nhận ra điều gì đặc biệt.

Vươn tay lấy điện thoại, người tôi lập tức không tự chủ được, hơi run lên khi thấy dãy số điện thoại của anh ấy. Tôi vội bước ra phía ngoài, lúc nhấn phím nghe, trong đầu rất hỗn loạn. Tại sao anh lại gọi đến vào thời điểm khuya khoắt thế này, là đơn thuần vì muốn xin lỗi chuyện xảy ra ban nãy, hay là có điều gì khác muốn giãi bày? Tôi thực sự không dám hy vọng nhiều.

“Anh đây…” Giọng anh trầm trầm, phảng phất sự mệt mỏi.

“Tại sao… anh lại gọi… còn vào lúc này?” - Tôi đờ đẫn nói.

Nghe anh thở dài một hơi, bên kia đầu dây có vẻ rất yên ắng… Giọng anh ít nhiều chất chứa u ám:

“Anh vừa hoàn thành thủ tục phẫu thuật cho một người bạn, bây giờ mới gọi lại được, xin lỗi em.” “Không sao đâu. Em vừa mới ngủ…” - Tôi nói dối anh, lừa dối chính lòng mình, cố đáp lại anh bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.

“Vậy…” - Anh hơi ngưng lại, “Anh không làm phiền em nữa. Ngày mai cha anh muốn mời em đến nhà dùng cơm, em có thể đến chứ?”

“Em nghĩ là…”

Trong lòng phân vân giằng xé, lẽ ra tôi nên thẳng thừng kết thúc chuyện xem mặt với anh, duy trì một mối quan hệ xã giao thông thường mà thôi. Anh đã không còn phải anh của mười lăm năm trước… Mà anh, gọi cho tôi cũng chỉ vì cha anh muốn mời tôi đến nhà, hoàn toàn không phải muốn cùng tôi ôn lại kỷ niệm gì đó.

Nghĩ lại một chút, tôi lại cảm thấy dù có muốn chấm dứt thì cũng nên đến nhà anh trình bày với cha anh một câu, để ông ấy thấy rằng mình là người lịch sự, phải phép, để ông ấy thoải mái nhận ra chúng tôi không hợp nhau, chỉ nên làm bạn bè. Cha tôi có lẽ vẫn rất cần giữ mối quan hệ tốt với ông ấy.

“Vâng, cho em gửi lời cảm ơn đến cha anh. Ngày mai em sẽ đến…”

“Ngày mai anh đến đón em…”

“Cảm ơn anh” Tôi khách khí nói, “Em cúp máy đây, tạm biệt.”

“Ngủ ngon, tạm biệt em”…

Tôi là người ấn phím kết thúc trước, nhưng chắc hẳn lại là người buông điện thoại xuống sau. Tôi mất hơn một phút ngây người mới lấy lại bình tĩnh, chậm rãi bước vào trong.

Mạnh Quân đang châm một điếu thuốc, ánh lửa bùng sáng, lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt đen có phần tăm tối của hắn ta.

- Mạnh Quân, tôi về đây.

- Ừ… - Hắn quay sang phía tôi, vẻ mặt không có gì bất thường nói - Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về.

Trên xe, suốt quãng đường đi về, không khí giữa chúng tôi bỗng vô cùng tĩnh lặng. Tôi thì vì đang tập trung nghĩ đến chuyện ban nãy, nhưng đến cả hắn cũng không mở lời bắt chuyện, lẽ nào hắn cũng đang có chuyện cần phải suy tư?

***

Trưa hôm sau, tôi ăn mặc không quá cầu kỳ kiểu cách, trang điểm cũng rất nhạt. Nhìn vào gương một lượt, tôi tự thấy bộ dạng của mình vừa đủ ở mức trang nhã cần thiết.

Lúc sáng tôi có nói chuyện với cha, cha tôi chỉ thở dài mà nói: “Đành vậy, mối này cha cảm thấy tốt nhất rồi, nhưng nếu con vẫn không ưng thì không cần gượng ép…”. Dĩ nhiên tôi không hề nhắc đến việc mình đã gặp anh từ trước đó.

Dù cha tôi không đề cập đến nữa, nhưng dường như ông vẫn có phần tiếc nuối. Chưa bao giờ ông ưng một người như thế, cũng chưa bao giờ thẳng thừng đánh giá cao một người nào trước mặt tôi. Tôi biết, anh rất tốt. Chỉ là anh sẽ không tốt với tôi nữa, càng không còn là người con trai năm đó tôi đã day dứt mong đợi…

…

Tôi cũng đã biết rõ về thân phận của anh. Anh là con trai cả của Chủ tịch Tập đoàn Tài chính, Bất động sản và Xây dựng V. Hiện nay, tiềm lực của tập đoàn đó có thể nói gọn trong một câu “trong nước không có đối thủ cạnh tranh xứng tầm”. Mạng lưới của tập đoàn nhà anh cũng đang thành công vươn ra nước ngoài. Gia tộc nhà anh chỉ mất hơn hai chục năm đã gây dựng được một cơ đồ lớn và vững chắc như thế, quả thật đáng ngưỡng mộ.

Nhiều năm trước, khi gia tộc anh chưa hưng vượng đến vậy, ba anh cũng chỉ phụ trách quản lý mấy công xưởng hạng trung ở Hải Phòng. Chính vì vậy, tôi mới vô tình gặp được anh. Có lẽ sau khi gia đình anh ăn nên làm ra liền chuyển ra Hà Nội, ở môi trường mới anh cũng dần quên đi tôi. Mà tôi, nếu không phải nhờ cha mình cũng là một doanh nhân có tiếng, có quen biết những đại gia như cha anh thì có lẽ ngày hôm nay đã không có cơ hội gặp lại anh, hay đứng chung một thế giới với anh. Thời niên thiếu chúng tôi gặp nhau là hoàn toàn thuần khiết, nhưng ngày trưởng thành tái ngộ thì không còn như vậy.

…

Mười một giờ kém, tôi đoán rằng anh cũng sắp đến. Cảm giác ngày hôm nay không giống ngày hôm qua, sau những buồn bã và hụt hẫng khi gặp mặt anh, ngày hôm nay tôi không còn chút hồi hộp nào nữa.

Chỉ có cảm giác man mác buồn…

Lúc tôi bước xuống lầu, đi qua hành lang tầng hai thì thấy bác giúp việc đang bưng đồ lên. Trên chiếc khay có hai tách trà nóng.

- Bác Tư, cha cháu có khách sao?

- Còn ai vào đây nữa, chính là vị phu hôn phu tương lai của cô đó. - Bác Tư tỏ ra vui vẻ hào hứng nói - Cậu ấy đã đến sớm chờ cô, cha cô bảo cậu ấy vào nhà uống ly trà trong lúc đợi cô sửa soạn…

- Vậy sao? - Sau một thoáng chần chừ, tôi liền nói - Để cháu bưng vào cho, bác xuống nhà đi.

Tôi nhẹ nhàng bước về phía phòng khách, gần đến cửa phòng thì nghe thấy tiếng nói của cha vọng ra. Tôi nép vào cạnh tường, nghe ngóng một chút.

- Tôi cũng có chút thất vọng, tôi và cha cậu qua lại hơn mười năm nay, vốn rất hy vọng kết thành thông gia, làm cho quan hệ càng thân thiết tin tưởng lẫn nhau. Có hôn nhân này, hai bên chúng ta có thể toàn lực hỗ trợ lẫn nhau. Lợi ích nhiều như thế, nhưng tôi không ép buộc con gái mình. Nếu không phải tôi đánh giá cao bản thân cậu, tôi cũng không tán thành chuyện xem mặt. Đành vậy, tối nay tôi sẽ nói lại với cha cậu. Lúc sáng sớm gọi điện cho cha cậu, ông ấy nói nếu cậu không được thì gặp gỡ em trai cậu thử xem… - Cha tôi lấy ngón tay gõ xuống mặt bàn tạo ra tiếng động lạch cạch - Nhưng mà, tôi nhìn qua em trai cậu vài lần, thấy không có thiện cảm… Tôi không muốn con gái mình gả nhầm chịu thiệt thòi, cho nên có lẽ là từ chối thôi…

Sau một hồi yên tĩnh, tôi nghe thấy giọng trầm của anh:

- Bác trai, cảm ơn bác từng đánh giá cao cháu. Bác nói rất đúng, Yến Phương không đáng phải chịu thiệt thòi, mà cháu cũng không phải là một đối tượng tốt như bác nghĩ.

- Có vẻ như cậu cũng không thích con gái tôi, cho nên giữa buổi gặp mặt mới bỏ đi? - Cha tôi trực tiếp hỏi vặn anh.

- Không phải, thưa bác. Là vì cháu có chuyện đột xuất… - Anh bình tĩnh từ tốn đáp - Cho dù không thích đối phương, cháu cũng sẽ không cư xử bất lịch sự như vậy.

Nhắc lại chuyện đó, trong lòng lại nảy sinh cảm giác hụt hẫng khó chịu. Anh trong hoàn cảnh nào cũng sẽ không hành động như vậy, chỉ trừ khi cô gái của anh gặp nạn. Cha tôi nghe xong liền bật cười:

- Cậu bên ngoài có bao nhiêu người đàn bà? Cha tôi hỏi thẳng câu nói đó, không biết trong phòng kia phản ứng của anh sẽ như thế nào? Riêng tôi đứng ở đây cũng đã vô cùng kinh ngạc. Đúng là không gì qua mắt được cha, chỉ có cha là hiểu trong lòng tôi bận tâm đến điều gì. Tôi chỉ mới nói sơ qua, cha lập tức nhìn thấu…

- Bác trai, chuyện này… - Quả nhiên cha tôi đã đặt anh vào một tình thế khó, câu hỏi này quá mức động chạm đời tư, nhưng nếu không trả lời thì sẽ bị coi là không tôn trọng người lớn.

- Chỉ có hai người đàn ông là tôi và cậu ngồi đây. Tôi cũng từng trải qua cái tuổi của cậu!

Thực sự, tôi cũng rất tò mò, không, chính xác hơn là bận tâm đến. Giống như lúc tôi gọi điện cho anh hỏi anh lần đầu rung động với phụ nữ là bao giờ, tâm trạng của tôi lúc này nôn nóng y như vậy.

Cuối cùng anh cũng thẳng thắn lên tiếng:

- Có một người, gặp từ bảy năm trước…

Cõi lòng tôi như rơi xuống vô tận. Cúi đầu nhìn hai ly trà đã nguội, có lẽ cũng không nên mang vào nữa.

Có một người mà anh gặp từ bảy năm trước, hiển nhiên anh đã bên cô ta từng ấy năm, và tất yếu anh sẽ không còn nhớ nổi, có một cô bé mười lăm năm trước vì anh mà chờ đợi… Một cô bé mà anh là người đầu tiên bước vào cái thế giới ảm đạm và buồn ã của cô ấy, cho cô ấy hy vọng cùng những điều chân thành ấm áp nhất, rồi cũng lặng lẽ mang chúng rời xa.

Lặng lẽ mang ly trà trở lại phòng mình, tôi đợi đến đúng mười một giờ, khi cha cho người lên gọi tôi xuống. Lúc này anh đã đứng đợi ngoài cổng. Trước khi tôi bước khỏi nhà, cha đột nhiên nói:

- Cha đã cố gắng tìm cho con một người đàn ông tốt đáng để đồng hành cả đời…

Tôi xoay đầu nhìn cha, khẽ mỉm cười:

- Trên đời này, có lẽ không người đàn ông nào tốt hơn cha nữa đâu…

Ánh mắt của tôi và anh khẽ giao nhau, anh vẫn là người bình tĩnh thu lại ánh nhìn trước, nhanh chóng mở cửa xe cho tôi. Tôi lại gần, vừa khom người định chui vào xe thì trong lòng vẩn vơ một suy nghĩ, thế là lại bước ra ngoài.

- Em ngồi phía sau là được rồi…

Tôi chỉ đơn thuần nghĩ rằng, anh và cô gái của anh thường xuyên sánh đôi ngồi, tôi không nên ngồi ở vị trí kia. Chưa kể đến vừa rồi nhìn anh, trông thấy mắt của anh trũng xuống, gương mặt in dấu sự mệt mỏi. Phải chăng anh cả đêm lo lắng cho một ai đó, thậm chí là thức cả đêm chăm sóc người đó… Rõ ràng, tôi không thuộc về thế giới của anh.

Tôi tự mở cửa sau bước vào, bỗng nghe thấy tiếng thở dài của anh. Khi tôi đã ngồi vào xe, anh vẫn đứng bên ngoài, trên gương mặt anh hiện ra một chút không thoải mái. Anh đưa tay lên thái dương xoa nhẹ…

Tôi còn nhớ, đấy là hành động quen thuộc của anh khi mệt mỏi hoặc có chuyện phức tạp chưa nghĩ ra hướng giải quyết. Dần dần sau đó, tôi cũng học theo thói quen này của anh. Phải chăng đó là điều duy nhất của mười lăm năm trước còn lưu lại trên người anh?

Anh bước vào xe, không khí giữa chúng tôi tuyệt nhiên là yên lặng. Trên quãng đường đó, thỉnh thoảng vô tình ánh mắt chúng tôi lại giao nhau qua chiếc gương chiếu hậu… Không ai đọc nổi ánh mắt của ai, rồi hoặc là tôi quay đầu nhìn ra bên ngoài, hoặc là anh di dời ánh mắt nhìn thẳng về phía trước… Sau cùng, anh mở nhạc, như để tránh cho không khí trong xe quá trống trải. Bản tình ca bất hủ Without you của Mariah Carey vang lên, nhưng bản thân giai điệu của nó cũng quá da diết, vô tình lại chạm tới cảm xúc của tôi:

“No I can't forget this evening

Or your face as you were leaving

But I guess that's just the way

The story goes

You always smile but in your eyes

Your sorrow shows

Yes it shows

No I can't forget tomorrow

When I think of all my sorrow

When I had you there

But then I let you go

And now it's only fair

That I should let you know

What you should know…”

“Không, em không thể quên chiều hôm ấy

Hay gương mặt anh lúc rời xa em

Nhưng chợt nghĩ, câu chuyện của chúng ta đến đó là kết thúc rồi

Anh luôn cười, nhưng trong đôi mắt anh, phiền muộn hiện rõ.

Đúng vậy…

Em vẫn không thể bỏ mặc ngày mai

Khi em suy nghĩ về nỗi đau này

Em đã từng có anh ở bên

Nhưng sau đó lại vụt mất.

Và giờ đây, để công bằng, em phải nói cho anh biết,

Điều mà lẽ ra anh nên biết…”

Có lẽ vì bài hát không giúp gì cho không khí sầu não trong xe, anh liền tắt nó đi khi đang ở đoạn điệp khúc. Anh lại tập trung lái xe, còn tôi lấy điện thoại của mình ra, cắm tai phone và tự thưởng thức âm nhạc của mình, hơi tựa đầu vào khung cửa kính…

Xe tiến vào khu biệt thự nằm trên bán đảo Tây Hồ, dừng trước một tòa đồ sộ với phong cách kiến trúc tân cổ điển lạ mắt, nổi bật so với những biệt thự xung quanh.

Vừa mới bước vào trong, trong lòng tôi đã có cảm giác lạ lẫm khó giải thích. Đứng trong căn phòng khách rộng lớn trang hoàng lộng lẫy như một cung điện châu Âu này, trước mặt lại là người giúp việc mặc đồng phục xếp thành hai hàng chỉnh tề cúi đầu, tôi nghĩ rằng gia đình anh đã hơi quá mức phô trương rồi…

- Mời cô và cậu đi lối này! - Một người đàn ông đứng tuổi cung kính nói.

Qua sảnh, lên lầu hai, còn phải băng qua một hành lang dài rộng. Dù đã nhủ thầm trong lòng phải giữ phong thái nhã nhặn, tôi cũng không tránh khỏi việc mải mê nhìn ngắm những bức tranh tuyệt mỹ được điêu khắc nổi trên tường. Chỗ này như một góc của viện bảo tàng vậy…

Quản gia đi trước dẫn tôi vào phòng khách, tôi suýt thốt lên bởi vì căn phòng khách quá mức sang trọng cầu kỳ với kiến trúc mái vòm như nhà hát opera này. Làm sao cha tôi có thể nghĩ là tôi và anh môn đăng hộ đối chứ?

Trong lúc đó anh vẫn lặng lẽ đi phía sau, phó thác mọi việc cho ông già quản gia đầy chuẩn mực kia. Ông quản gia mời tôi ngồi xuống ghế, sau đó dặn một người giúp việc khác đi mời ông chủ.

Ghế này dùng vải bọc chất liệu gì mà mềm mại thoải mái như vậy? Hai chân cảm thấy như được nâng niu, dường như không chịu chút áp lực nào. Như vậy ngồi lâu cả ngày cũng sẽ không tê chân sao?

Tôi sau một hồi ngạc nhiên đủ kiểu, cố điều chỉnh lại phong thái của mình cho nhã nhặn trở lại. Vô tình nhìn qua anh, thấy anh vẫn ngồi yên lặng trên ghế.

Một cánh cửa khác mở ra, hai người giúp việc đẩy cánh cửa rồi đứng gọn về hai bên. Một người đàn ông dáng bệ vệ tầm tuổi cha tôi bước vào, tôi lập tức đứng lên ngay ngắn.

Người đàn ông này là cha anh sao? Ngoài việc gương mặt anh và ông ấy có nhiều nét giống nhau ra thì tôi không nhìn ra điểm tương đồng nào nữa. Anh lạnh lùng thâm trầm, còn ông ấy mang vẻ ngoài rạng rỡ thân thiện, sang trọng nhưng không hề khó gần.

- Ồ, con dâu tương lai của tôi đến rồi! - Ông vui vẻ nói lớn.

Tôi cảm thấy ngại ngùng lúng túng, hơi cúi thấp người chào:

- Bác trai, chào bác ạ. Cháu là Yến Phương.

- Ây da, người trong nhà cả, cháu sao lại khách khí như vậy? - Ông bước nhanh đến gần tôi, thân mật nắm nhẹ lấy cánh tay - Ngồi đi cháu.

Tôi đợi ông ngồi trước rồi mới ngồi xuống ghế bên cạnh. Nhìn sang phía đối diện, thấy anh vẫn ngồi nguyên, ánh mắt có phần lơ đãng, còn không nhìn qua cha mình và tôi. Không khí hình như có chút bất thường, trước mặt người nhà mà anh vẫn lãnh đạm như vậy sao?

Cha anh sai người mang trà lên, và dĩ nhiên, cô giúp việc đó cũng khom người chín mươi độ cung kính chào một cái trước khi rời đi. Có một chút khó hiểu, cha anh - ông chủ của ngôi nhà này - bên ngoài có vẻ gần gũi đơn giản như vậy, tại sao những người giúp việc đều phải tuân theo một trình tự phép tắc nghiêm ngặt?

Sống lưng hơi hơi tê lạnh, tôi chợt nhận ra cha tôi từng nói rằng, nhìn nhận con người không thể bằng vẻ bề ngoài. Cha anh cho xây dựng căn nhà này quá mức phô trương, để những người giúp việc phục vụ như một ông hoàng… Xem ra ông ấy là kiểu người không hề đơn giản, trong ngoài bất đồng khó đoán biết.

Đúng vậy, ông ấy là một người làm ăn lớn, lại là người mà cha tôi không hề xem nhẹ… Ông ấy từ nãy đến giờ cũng không nhìn đến anh hay hỏi han dù một chút, chỉ tập trung bắt chuyện với tôi. Vừa nghĩ cách phù hợp trả lời ông, tôi vừa cố tranh thủ nhìn sang anh. Một chút mơ hồ lo âu xen lẫn phân vân nghi hoặc là cảm giác trong lòng tôi lúc này.

Phía hành lang bên ngoài chợt xuất hiện những tiếng bước chân cùng với một giọng phụ nữ kêu la.

- Bà ơi, bà đi chậm thôi!

Một bà lão mái tóc bạc phơ, lưng hơi còng, chống cây ba toong bước vào. Trên gương mặt phúc hậu của bà nở một nụ cười ấm áp, ánh mắt ngời sáng, giọng điệu xúc động như không thể kiềm chế:

- Cháu dâu của ta đến rồi sao? - Bà lập tức tiến đến, mặc cho cô giúp việc phía sau vẻ mặt lo lắng muốn dìu bà đi chậm lại.

Tôi liền đứng lên, theo lẽ phải bước đến đỡ người lớn tuổi, lễ phép chào. Rất có thể đây là người bà nội mà mười lăm năm trước anh thường hay nhắc đến với tôi. Hồi đó hình như bà theo ông bác cả nào đó của anh sang nước ngoài sống…

Khác với cha anh, tôi có cảm giác tin tưởng rằng bà nội anh là một người thực sự nhân hậu phúc đức. Bà vươn tay sờ sờ gương mặt tôi, dường như bà không nhìn rõ lắm, tôi cúi xuống cho bà nhìn rõ hơn. Bỗng dưng bà ồ lên một tiếng, sau đó nói một câu kỳ lạ:

- Hình như rất giống, cháu đúng là công chúa gấu bông sao?

- Dạ? - Tôi nghĩ là mình nghe không rõ.

- Bà, chân bà không khỏe, nên lại đây ngồi.

Bất chợt anh - con người nãy giờ ngồi yên lặng như gỗ đá - liền đứng lên có phần vội vàng. Bà quay sang nhìn anh, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu. Không chỉ bà, mà tôi cũng thấy có điều gì đó bất thường.

Anh cẩn thận đỡ bà ngồi xuống chiếc ghế dài, sau đó ngồi sang bên phải bà. Bà vươn tay, ý bảo tôi hãy ngồi xuống phía bên trái còn trống kia.

Cha anh thì mỉm cười có vẻ gần gũi, sau đó quay sang quản gia hỏi tiệc đã chuẩn bị xong chưa, dặn dò thêm một số điều. Trong lúc đó, bà hết nắm lấy cánh tay tôi lại nắn nắn sau lưng làm tôi phát ngượng. Bà hồ hởi nói:

- Dáng người rất tốt, đầy đặn phúc hậu, nhất định có thể sinh được những đứa trẻ khỏe mạnh. - Nói rồi thản nhiên quay sang anh - Bà cháu ta từ xưa đến giờ vẫn cùng sở thích vậy…

- Bà, cô ấy là khách, bà đừng nói mấy chuyện linh tinh, cũng đừng làm cô ấy khó xử. - Chợt anh có phần không thoải mái, giọng trầm lãnh đạm nói.

Thái độ của anh dường như là không thích bà nội quá mức vô tư thân thiết khi trò chuyện với tôi… Bà anh tuy không còn nói mấy câu hàm ý gán ghép hai đứa nhưng vẫn nhiệt tình hỏi han. Tôi đều lựa cách khiêm tốn chừng mực đáp lại…

Được thêm dăm ba câu nữa, bà quay sang cha anh, có vẻ không vui nói:

- Sắp mười hai giờ trưa rồi, mời cháu nó đến dùng cơm mà cứ bắt đợi thế sao? Bà già này cũng thấy đói rồi.

- Mẹ, đợi cả nhà đông đủ thì hơn. - Cha anh nói với bà rồi quay sang tôi, nhẹ nhàng bảo - Thật không phải, cháu thông cảm giùm bác nhé.

- Không có gì ạ…

Lúc này tôi mới băn khoăn, gia đình anh không có mặt đông đủ sao? Đúng rồi, mẹ anh đâu, bà ấy có nhà không?

Lại thấy cha anh gọi quản gia vào sai bảo:

- Thử điện thoại cho thằng hai, xem độ bao phút nữa về đến nhà?

- Ông chủ, cậu ấy không bắt máy, có lẽ là đang đi đường. - Quản gia sau khi gọi thử liền trình bày lý do - Nãy cậu ấy cùng bà chủ đi mua sắm, có lẽ sẽ về trễ một chút.

- Thôi, kệ đi. - Bà nội anh càng không vui vẻ nói

- Đã nói trước nhà có khách mà còn bỏ đi, đúng là ngày càng không xem ai ra gì…

Cậu hai? Anh có em trai sao? Đúng rồi, lát nãy cha tôi cùng anh nói chuyện cũng nhắc đến việc nhà anh có hai người con trai. Vậy anh còn một người em trai nữa sao? Trước đây nghe anh nói anh là con một cơ mà…

Dẫu sao tôi cũng cảm thấy nếu không đợi họ về thì không hay cho lắm, cho nên bèn lựa lời nói:

- Bà ơi, hay là cứ đợi mẹ anh ấy về đã… bà cháu mình nói chuyện thêm một lát nhé.

- Không phải áy náy đâu, cô ta có phải mẹ chồng cháu đâu mà ngại. - Bà lập tức nói, sau đó không đợi tôi hết ngạc nhiên, bà thở dài - Hôm nay đến ra mắt, hay là lên lầu thắp cho mẹ chồng cháu một nén nhang đi.

- Bà nói là…

Trong lòng tôi không còn là ngạc nhiên thông thường mà có thể dùng hai chữ bàng hoàng để diễn tả. Nhất thời vì hỗn loạn, tôi nhìn sang phía anh, chỉ thấy đôi mắt thăm thẳm lạnh giá, gương mặt gần như vô cảm…

Mẹ anh ấy đã mất rồi sao? Mất từ bao giờ? Người vợ hiện tại của cha anh là mẹ kế, vậy người em trai kia có khi nào chỉ là anh em cùng cha khác mẹ?

- Mẹ, tại sao lại nói như vậy, thằng Thuyết có lấy vợ thì vợ nó cũng phải coi Quỳnh như mẹ chồng mới phải … - Cha anh đột nhiên mất kiên nhẫn nói.

Lúc này, cảm giác của tôi lại càng rõ ràng hơn, đó là gia đình anh vô cùng phức tạp. Bề ngoài hào nhoáng xa hoa như vậy nhưng phải chăng bên trong lại không hề dễ sống?

Nhưng điều khiến tôi bận tâm hơn chính là anh, anh liệu có bị hoàn cảnh này tác động đến không? Có khi nào… Đã có chuyện gì xảy ra với anh? Tại sao anh lại thay đổi thành con người như vậy?

Một hồi sau không thấy mẹ kế cùng em trai anh về, cha anh đành mời tôi vào phòng ăn. Chiếc bàn ăn xa hoa theo phong cách cung điện Pháp dường như quá lớn cho một gia đình.

Bà nội và cha anh mỗi người ngồi vào chính giữa một bên bàn tiệc. Bà bảo tôi ngồi vào ghế bên phải cạnh bà. Khi thấy anh lặng lẽ kéo ra chiếc ghế bên tay trái bà, bà liền nói:

- Thuyết, sao lại ngồi đó, ngồi bên cạnh cháu dâu đi.

Lúc anh ngồi xuống kế bên, tôi bỗng cảm thấy hơi căng thẳng. Với anh, sau buổi tối hôm đó, tôi đã cho rằng tất cả sẽ kết thúc, tôi sẽ không có suy nghĩ hoang tưởng và tự chìm trong vô vọng… Nhưng mà, sau hàng loạt bất ngờ khi bước vào căn nhà này, tôi lại không thể kiểm soát việc mình để tâm đến anh.

Món khai vị vừa được mang lên thì quản gia chạy vào thông báo bà chủ và cậu hai vừa trở về. Nhưng phải đợi thêm đến gần mười phút sau, ngoài hành lang mới xuất hiện những âm thanh giày cao gót gõ xuống sàn.

Một người phụ nữ trung niên mang đậm phong cách quý tộc bước vào, mang theo mùi nước hoa nồng nàn. Bà ta nhìn chung rất đẹp, không chỉ sở hữu gương mặt sắc sảo mà dáng người vẫn thon gọn mượt mà ở tầm tuổi này, quả thật là hiếm thấy. Đây hẳn là mẹ kế của anh, phu nhân của nhà này.

Theo sau bà ta bước vào còn có một gã đàn ông trẻ tuổi. Tôi vừa nhìn thấy hắn ta, suýt nữa vì bất ngờ mà run tay làm rơi chiếc ly.

Hắn, chẳng phải là Lê Mạnh Quân sao? Người quen cũ mà tôi vừa mới gặp lại đêm qua?! Có khi nào hắn lại chính là em trai của anh ấy?

Trái Đất này, thì ra vừa tròn vừa nhỏ như vậy. Trước nay tôi chỉ thấy rằng gương mặt hắn và anh có nhiều điểm tương đồng, hai người lại mang cùng một họ nên nghĩ rằng biết đâu hai người là bà con.

Tôi vẫn chìm trong trạng thái đờ đẫn nhìn hắn, chưa rời nổi ánh mắt. Mạnh Quân thì rất thản nhiên, vừa kéo ghế ngồi xuống cạnh cha mình, vừa nhếch môi cười với tôi. Chẳng hay hắn đã biết trước tôi chính là đối tượng xem mặt của anh trai mình? Không lý nào như vậy, đến anh còn không biết là tôi thì làm sao hắn có thể biết? Hơn nữa, tôi vừa mới gặp lại hắn đêm qua…

- Giới thiệu với cháu… - Giọng nói của cha anh cắt ngang tâm trí tôi - Đây là vợ bác, còn đây là con trai thứ hai của bác, nó tên Mạnh Quân, hình như hai đứa bằng tuổi nhau.

Tôi lập tức điều chỉnh phong thái cho phù hợp, lịch sự nhìn mẹ hắn chào hỏi:

- Chào cô ạ, cháu là Yến Phương. - Lại nhìn sang hắn - Chào anh…

- Ha ha! - Mạnh Quân bật cười lớn, tự vươn tay lấy chai rượu rót vào ly của chính mình - Cậu làm cái gì thế? Chúng ta đâu phải không quen biết gì?

- Hân hạnh gặp cô, tiểu thư Trần. - Mẹ hắn có vẻ quá mức khách khí nói - Cô đây từng biết Quân con trai tôi sao?

Không đợi tôi trả lời, gã Mạnh Quân kia đã thay tôi đáp:

- Đúng vậy mẹ, Yến Phương là bạn thân của con năm cuối cấp II. - Hắn đầy cao hứng quay sang cha mình nói - Cha, chính xác là cô ấy sinh cùng tháng với con!

- Vậy sao? - Cha hắn vẻ mặt đầy vui vẻ nói - Nhớ được cả ngày sinh của nhau, xem ra quan hệ rất tốt, cha còn không biết đấy.

Những người còn lại, mỗi người mang một thái độ. Bà nội anh dĩ nhiên là ngạc nhiên, hết nhìn qua tôi lại nhìn sang hắn. Phía đối diện, đôi mắt của mẹ Mạnh Quân khéo léo đảo nhanh, sau đó bà ta chậm rãi nhã nhặn đưa ly rượu lên miệng. Bà ta chắc chắn không phải kiểu người đơn giản.

Và dĩ nhiên, cuối cùng tôi không tránh khỏi việc quan tâm đến thái độ của anh. Khẽ nghiêng đầu liếc nhìn, tôi vô tình chạm phải ánh mắt anh. Thoáng bối rối, còn không kịp phỏng đoán chút ý từ nào từ đôi mắt ấy, anh đã quay đầu đi.

Bữa tiệc chính thức bắt đầu, phần lớn là cha anh hỏi chuyện tôi, sau đó bà mẹ kế kia khéo léo thêm lời đưa đẩy, hai vợ chồng họ người tung kẻ hứng rất ăn ý, hầu như đều ngầm tâng bốc cha con tôi. Gã Mạnh Quân thì điềm nhiên ăn uống, thỉnh thoảng nhìn qua tôi cười một cách khó hiểu.

Bà nội anh dường như không hứng thú với cách nói chuyện của cha và mẹ kế anh, thỉnh thoảng lại giục anh phải gắp đồ ăn cho tôi. Những người phục vụ không ngừng mang lên những món ăn thịnh soạn, khi trên bàn bày ra các món hải sản, bà nội lại kêu anh gắp cho tôi. Tôi vừa định nói với bà là tôi bị dị ứng với mấy món mực hay bạch tuộc này thì bỗng nhiên anh lên tiếng, cũng là câu đầu tiên trong cả bữa tiệc:

- Không được, cô ấy bị dị ứng.

Tôi không tự chủ được quay qua nhìn thẳng vào anh, hai mắt mở to ngỡ ngàng. Anh thì ra cũng còn nhớ sao?

Có lần tôi theo anh đi cắm trại bên bờ biển với bạn cùng lớp, họ làm chả mực, tôi vừa ăn vào liền phát ban khắp người...

Ánh mắt anh rất nhanh chuyển sang lãnh đạm, anh lấy rượu tiếp thêm vào cốc cho bà nội và tôi. Tôi lại không nhận được gì đáp trả từ đôi mắt ấy. Nhưng bà nội anh thì có vẻ rất vui mừng, vừa tủm tỉm cười vừa nói:

- Hai đứa hiểu nhau thế là tốt. Thấy chưa, dạo nọ bà đi xem thầy, thầy nói thằng Thuyết qua năm mới là có thể lấy vợ được mà.

- Bà, vậy cháu bao giờ có thể lấy vợ? - Bỗng dưng gã Mạnh Quân lên tiếng, lúc này ánh mắt khó hiểu của hắn lại rơi trên người tôi.

- Tôi không có xem cho anh. - Bà nội có vẻ không mấy hứng thú với Mạnh Quân - Anh còn mải rong ruổi chơi bời như vậy, làm sao có thể muốn lấy vợ?

- Con người rồi có lúc sẽ trở nên nghiêm túc. - Hắn bình thản đáp lại, đặt ly rượu xuống bàn, hai bàn tay đan vào nhau, chống lấy cằm - Ví dụ như, nếu gặp được một người lý tưởng như chị dâu tương lai…

Tôi không hiểu hắn có ý gì, nhưng chắc chắn là hắn đang đùa cợt, lấy tôi ra làm bình phong vậy. Mọi người còn chưa ai lên tiếng, hắn bất ngờ nói tiếp, lời lẽ lần này lại càng liều lĩnh trắng trợn trêu chọc tôi hơn:

- Yến Phương, mình nói thật đấy. Anh ấy dường như không thích cậu đâu. Cha cậu với cha tôi định kết thông gia, không nhất thiết phải là con trưởng…

Câu nói này gần như thay đổi toàn bộ không khí bữa tiệc. Tôi không nghĩ là hắn lại dám trêu tôi ngay trước mặt người lớn. Tôi có cảm giác, một lời có hàm ý bày tỏ hay cầu hôn như vậy, càng dễ dàng nói ra càng không có giá trị. Không hiểu cậu ta có ý đồ gì khi “khuấy động không khí” như vậy, nhưng chắc chắn Mạnh Quân bây giờ cũng không còn là con người trước đây tôi biết. Trong ngôi nhà này, có quá nhiều người khó lường…

- Càng ngày càng thích làm loạn, đây là chuyện để anh lại đem ra đùa cợt như thế à? - Bà nội liền tức giận nói.

Cha hắn thì không tỏ rõ thái độ gì, chỉ đơn giản nói:

- Mẹ, thằng Quân thỉnh thoảng cũng hay quá trớn, nhưng đùa vui một hai câu cũng không có gì là nghiêm trọng…

- Mẹ, thằng Quân cũng là cháu của mẹ, mẹ trước mặt người ngoài nhất bên trọng nhất bên khinh như thế, e rằng không hay… - Mẹ hắn dùng lời lẽ đanh thép phản bác lại bà nội.

Tôi thấy không khí quá căng thẳng, bèn cố cười nói:

- Không có gì đâu bà, cháu từng học cùng cậu ấy nên cũng hiểu, cậu ấy thường hay tùy hứng nói đùa…

Mạnh Quân không nói thêm lời nào, thản nhiên đưa ly rượu lên uống cạn rồi đứng dậy, xin phép một câu qua loa cho có lệ rồi lên phòng. Mẹ hắn cũng chỉ ăn thêm một chút rồi nói là đau đầu xin về nghỉ trước. Họ vừa đi khỏi, bà nội liền tươi tỉnh hơn. Cha anh có vẻ hơi khó xử trước mấy chuyện xung đột gia đình này, cuối cùng ông đành vào chủ đề khác, lần này đề cập thẳng đến chuyện giữa tôi và anh.

- Yến Phương, cháu thấy thằng Thuyết thế nào? Liệu có thể tiến xa hơn không?

Tôi thoáng chần chừ, đây là cơ hội để bộc lộ trực tiếp quan điểm. Lúc đầu tôi xác định đến đây để trình bày với cha anh rồi rút lui, nhưng …

Nhưng mà… tại sao bây giờ tôi lại bận tâm nhiều như vậy, tất cả những gì ở đây ngày hôm nay, khiến cho đầu tôi nảy sinh hàng ngàn khúc mắc. Tôi tự nhiên không còn đủ nghị lực để thuyết phục bản thân mình nói ra lời từ bỏ anh.

Trước khi trả lời cha anh, tôi muốn nhìn anh một lần nữa. Ngay lúc này, tại sao anh lại nhắm mắt, nhíu chặt hai hàng lông mày như vậy? Rốt cuộc trong lòng anh, tôi có chút trọng lượng nào không? Anh rốt cuộc nhớ hay quên mọi thứ về tôi? Nếu chỉ còn nhớ một phần thì nhớ được những gì, quên đi bao nhiêu?

Bên dưới bàn tiệc, tay anh lặng lẽ siết lại thành nắm đấm, run run, gân guốc trên cánh tay nổi rõ lên. Hình ảnh của anh cứ in hằn trong mắt, rồi đầu óc tôi không hiểu sao như mất đi kiểm soát, tôi vươn bàn tay nắm lấy bàn tay anh.

Lạnh quá… lúc trước hình như không phải lạnh như vậy. Cho dù đang là mùa đông nhưng căn phòng này hẳn có lắp thiết bị sưởi hiện đại, khắp phòng đều ấm áp…

Bất chợt, tôi muốn bước vào cái thế giới của anh, giống như mười lăm năm trước, anh đã từng tiến về phía tôi…

- Cháu nghĩ là cháu thích anh ấy. - Tôi nói.

Nói xong câu ấy, ánh mắt tôi vẫn chưa rời khỏi anh. Anh từ từ mở mắt, hơi thở đều đều, bàn tay đang nắm chặt kia cũng thả lỏng ra. Biểu cảm đó của anh là gì?

Cha anh và bà nội vui mừng ra mặt, cha anh gật đầu nói:

- Tốt rồi, tốt rồi, bác còn không mong gì hơn thế. Nếu hai đứa có thể phát triển tình cảm nhanh hơn, ra Tết bác có thể bàn chuyện cưới xin với cha cháu rồi.

- Con nghĩ là chúng con không phù hợp để kết hôn. - Đột nhiên anh mở lời, bằng một cách vô cùng thẳng thừng, gương mặt không có một chút dấu vết của sự do dự - Cô ấy rất tốt, con cũng thích cô ấy, nhưng cảm giác chỉ giống như tình cảm anh trai dành cho em gái.

Anh không hề gạt tay tôi ra, nhưng bàn tay tôi đã vô lực buông thõng. Tình cảm anh em? Đây thực sự là suy nghĩ trong lòng anh sao?

- Yến Phương… - Anh lúc này mới nhìn thẳng tôi, rất bình tĩnh - Em trong lòng có lẽ cũng thích anh như một người anh trai.

- Cái gì vậy, cái gì vậy? - Bà nội anh cuống quýt cả lên - Tại sao lại loạn lên hết thế này, Thuyết, cháu đang nói cái gì vậy?

- Bà, cháu biết rõ tình cảm của mình, nếu gượng ép hôn nhân, chỉ sợ rằng cô ấy không có hạnh phúc…

Một lần nữa anh khiến tôi rơi xuống hố sâu của sự hụt hẫng và tuyệt vọng. Trước mặt anh, trước mặt cả cha và bà nội anh, lần này tôi cảm thấy không nắm giữ được cảm xúc nữa. Tôi run rẩy đứng lên, cố mỉm cười nói:

- Cháu xin phép một lát…

Sau khi hỏi người giúp việc đứng ngoài cửa, tôi lập tức chạy vào WC. Một chút thôi, tôi cần bình tĩnh lại.

Tôi không ngừng vớt nước lạnh lên mặt mình, muốn tìm ra một suy nghĩ thông suốt nhất. Có lẽ, cho dù tôi tiếp tục quan tâm đến anh hay muốn đến gần bên anh như ngày trước, anh cũng không bao giờ chấp nhận. Chẳng phải anh nói rồi sao? Anh coi tôi như em gái, trước đây cũng chỉ là như em gái…

Nhưng tôi từ trong quá khứ cũng không coi anh như anh trai, chí ít tình cảm đó lớn mạnh hơn thứ tình cảm anh em. Mười lăm năm qua, tôi không quan tâm đến tình cảm nam nữ, cũng không chủ động theo đuổi một người đàn ông nào, chỉ vì tôi hy vọng, sẽ có một người con trai tốt như anh xuất hiện và đến bên tôi, anh ta sẽ thích tôi vì chính tâm hồn bên trong của tôi, anh ta sẽ không bận tâm đến dù tôi xinh đẹp quyến rũ hay xấu xí thô kệch.

Mười lăm năm qua, cũng không hẳn là không có người đàn ông nào xung quanh tôi. Cho dù họ với tôi khởi đầu có thiện cảm rất tốt, nhưng trong lòng tôi luôn đem họ so sánh với anh - tượng đài vững chắc trong lòng mình, để rồi tự kết luận rằng họ không tốt bằng anh…

Nếu một cô gái không thể kết hôn vì không thể tìm ra một người nào tốt hơn anh trai mình thì điều đó có phải rất nực cười không? Nhưng… hẳn là anh đã có người con gái khác, cho dù là tôi hay bất cứ ai gia đình anh muốn sắp xếp, anh sẽ sớm tìm cách gạt họ đi, để họ phải bỏ cuộc…

Tôi chỉnh trang lại bản thân rồi quay lại phòng tiệc. Đang bước qua dãy hành lang thì bỗng dưng thấy Mạnh Quân đi ngược lại, tay hắn dắt một con Husky lớn. Tôi chỉ gật đầu cho có lệ rồi cứ thế đi qua hắn, nào ngờ mới được hai bước, phía sau lưng liền xuất hiện tiếng nói của hắn:

- Mascara bị lem kìa…

Tôi vội vàng quay lại WC, nào ngờ lại là hắn lừa tôi, đâu có lem nhem, tôi đã rửa sạch sẽ mà. Mở cửa WC bước ra, thấy hắn đang đứng ở ngoài với bộ dạng hứng chí cười cợt, con Husky của hắn cũng có vẻ hớn hở, mõm nhếch lên, cái đuôi ngoe nguẩy xoay tròn. Một chủ một tớ nhà hắn giống như đang cố tình chế giễu tôi.

- Trước giờ lừa cậu vẫn rất dễ.

- Không hứng thú. - Tôi lạnh lùng nói, quyết định bỏ mặc hắn, cứ thế quay trở lại bàn tiệc.

- Yến Phương, có lẽ cha tôi sẽ bảo tôi hẹn hò với cậu đấy. - Bỗng dưng hắn nói, giọng điệu chuyển sang nghiêm túc hơn - Dù thế nào, cha tôi và cha cậu đều muốn tạo dựng mối liên kết vững chắc.

Câu nói của hắn khiến tôi buộc phải dừng bước, nhưng rất nhanh sau đó, tôi bình tĩnh đáp lại:

- Cha tôi sẽ không ép buộc tôi.

- Đổi lại, cha cậu không những không có được đối tác quan trọng mà còn có nguy cơ bị siết nợ và ngồi tù. - Hắn thẳng thừng nói.

- Cậu nói là… - Tôi hoang mang nhìn hắn.

- Cậu mới từ nước ngoài về nên không rõ tình cảnh hiện tại của cha cậu sao? Ông ấy không nói cho cậu sao? Cha cậu mạo hiểm đầu tư, nhưng đáng tiếc gặp một số bất lợi nảy sinh, một số người ông ấy tin tưởng còn quay lưng với ông ấy nữa…

- Sẽ không thể…

Mặc cho âm điệu của tôi có phần run run vì mất bình tĩnh, Mạnh Quân vẫn thản nhiên rút điện thoại trong túi áo ra đưa cho tôi, trên màn hình bật sẵn trang Google.

- Cậu thử lấy tên cha mình làm từ khóa xem, có thể thấy gần đây tin tức lùm xùm về ông ấy không ít.

Những dòng chữ trên màn hình điện thoại không ngừng đập vào mắt tôi. Những chuyện này tôi không hề biết, và cũng không nghĩ cha tôi sẽ rơi vào hoàn cảnh này…

- Nếu nghĩ là tôi đang lừa cậu thì lấy điện thoại của cậu ra tra lại đi…

Tôi trả lại điện thoại, giương mắt nhìn hắn, hơi dè chừng nói:

- Vậy cậu có ý gì khi nói là cậu sẽ hẹn hò với tôi? Trên mặt hắn, ánh mắt và nụ cười nửa miệng kia đều rất khó lường… Hắn bỗng tiến lên, cái nhìn mê hoặc chầm chậm xoáy sâu vào mắt tôi, tựa như hành động của một con quỷ dữ trong bóng đêm đội lốt hoàng tử thôi miên một thiếu nữ non nớt…

- Ý của tôi là… - Hắn tự ý đặt tay lên vai tôi, vừa nhẹ nhàng vuốt ve, vừa nói bằng giọng điệu mờ ám

- Hai chúng ta có thể là một sự kết hợp tốt hơn. Yến Phương, chúng ta có thể bắt đầu…

Chỉ tiếc cho hắn, tôi vẫn rất tỉnh táo, hắn dù đang cố tỏ ra quyến rũ nhưng không thể mê hoặc tôi. Ừm, thừa nhận rằng hắn có ngoại hình ưu tú, lại là một đại gia phóng khoáng, có lẽ hắn sẽ hấp dẫn được vô số cô gái, nhưng ít nhất thì không phải tôi.

Đáp trả lại, tôi thụi vào bụng hắn một cú khá đau khiến hắn phải lùi ra sau. Giọng điệu tôi nghiêm túc và giận dữ:

- Đừng đói bụng ăn quàng, đừng xem tôi là con mồi trong cuộc đi săn của cậu.

Tôi xoay lưng bước thẳng đi, phía sau vọng đến giọng hắn cố nói lớn:

- Yến Phương, cậu hiểu rõ tình hình của cha cậu, hiểu rõ hắn sẽ không bao giờ lấy cậu đâu.

Câu nói của hắn không hẳn không tác động đến tôi, tuy nhiên tôi vẫn cố chấp, tỏ ra lạnh lùng nói một câu cuối:

- Nếu cậu muốn nói lời gì để tôi xem trọng thì chí ít trên người cậu cũng phải có mùi nghiêm túc.

Hắn vẫn thế, giống hồi mười hai năm trước thích đùa cợt tôi. Tệ hại hơn là lần này còn đem cả cha tôi ra. Nhưng dù sao, lát nữa tôi cũng phải hỏi chuyện cha tôi. Tôi thấy hơi bất an…

***

Tôi về đến gần cửa phòng tiệc thì thấy có tiếng quát tháo của cha anh, dường như ông đang rất giận dữ. Kế đến, anh từ bên trong đi ra, gương mặt và ánh mắt đều lạnh như băng. Vừa trông thấy tôi, biểu cảm của anh có một chút đổi khác, nhưng nhìn chung vẫn rất lãnh đạm.

- Yến Phương, ra ngoài với anh, chúng ta cần nói chuyện. - Giọng điệu của anh đầy nghiêm túc.

Nói rồi không đợi tôi phản ứng, anh lập tức nắm lấy cánh tay tôi kéo đi. Anh bước rất nhanh, khiến người tôi gần như mất thăng bằng.

- Khoan đã, ít nhất em cũng phải quay lại chào bà nội và cha anh…

Thế nhưng lúc này anh tựa như không nghe thấy gì, cũng không quan tâm đến điều gì khác, một mực dẫn tôi ra khỏi nhà.