• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
  1. Trang chủ
  2. Dưới cơn mưa năm ấy
  3. Trang 11

Danh mục
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 10
  • 11
  • 12
  • More pages
  • 19
  • Sau

Chương 9Dưới cơn mưa năm nay

Anh kéo tôi vào trong xe, tôi kháng nghị nói rằng tôi sẽ ngồi phía sau, anh chỉ lạnh lùng ra lệnh thắt dây an toàn.

Trong xe vẫn yên tĩnh đến đáng sợ, tôi ngẩn ngơ hết nhìn anh lại nhìn sang hai bên, không hiểu anh muốn đi đâu. Xe chạy rất nhanh về hướng ngoại thành, băng qua cây cầu bắc qua sông Hồng.

Trời bỗng u ám, mây đen tầng tầng kéo đến, những giọt mưa bắt đầu rơi, lăn dài trên khung cửa kính. Cơn mưa giữa mùa đông này dường như không mang đến sự tươi mát trong lành giống những trận mưa mùa hạ. Nhìn mưa rơi, trong lòng tôi không hiểu sao thoáng dâng lên một nỗi ưu phiền, chợt nhớ đến giai điệu của một bài hát quen thuộc, vô tình lại rất đúng tâm trạng.

Lắng nghe giai điệu của làn mưa rơi…

Nói rằng tôi đã từng là một kẻ khờ dại ra sao.

Tôi ước điều gì đó sẽ tan biến và để tôi khóc dưới mưa

Và hãy để tôi cô đơn lần nữa…

(Rhythm of the rain)

Anh cho xe dừng trước một bãi đê sông Hồng.

Giữa chiều mưa mùa đông, bốn phía xung quanh càng vắng lặng… Xa xa, thấp thoáng những bụi hoa dại màu vàng gợi cho tôi nhớ đến ký ức quen thuộc mười lăm năm về trước, khi anh đạp xe chở tôi đi dọc con đường đê… Có điều, khi ấy anh chỉ có một chiếc xe đạp, chúng tôi hồn nhiên vui vẻ giữa không gian thoáng đãng, có nắng vàng, hoa vàng, gió mát. Còn bây giờ, trong một chiếc xe kín, dưới một chiều mùa đông tăm tối, trước mắt là những giọt nước trắng xóa ào ạt chảy dọc xuống theo cửa xe…

- Nơi này làm anh cảm thấy đỡ ngột ngạt… - Anh bỗng mở lời, phá vỡ sự yên lặng.

Tôi nhìn anh, trong lòng nảy sinh cảm giác buồn bã, bèn dời ánh mắt nhìn ra phía trước mịt mùng mưa…

- Nhưng… đối với em, trong chiếc xe này rất ngột ngạt...

Chúng tôi im lặng thêm vài giây, sau đó tôi lại là người chủ động lên tiếng trước:

- Được rồi, anh muốn nói gì với em?

- Yến Phương… - Giọng anh không mấy do dự

- Đừng tham gia vào chuyện này nữa, hôn nhân này không tốt cho em.

Trong thâm tâm, nỗi buồn man mác ban nãy hóa thành cơn sóng nhỏ cuộn lên, mang theo vị chua chát đắng ngắt. Tôi bật cười nói:

- Vì anh không thích em dưới tư cách một người đàn ông thích một người phụ nữ sao? Nhưng mà, anh cũng biết cuộc hôn nhân này tốt cả cho cha em lẫn cha anh. Em vốn không nghĩ đến chuyện mình sẽ yêu ra sao, sẽ phải lấy một người như thế nào để có một hạnh phúc trọn vẹn và dài lâu… Những gì khiến em từng chứng kiến, từ cha mẹ, từ sự biến mất không dấu vết của anh, đã quá đủ rồi. Em thậm chí từng nghĩ rằng, cha em bảo em lấy ai, em sẽ lấy người đó, buông xuôi tất cả…

- Yến Phương, anh xin lỗi. Anh không nghĩ rằng em lại coi trọng con người trong quá khứ của anh như vậy…

Ánh mắt anh thoáng buồn bã, thế nhưng anh trước sau vẫn chỉ cho tôi một câu “xin lỗi”. Tôi cố thở sâu, kìm nén sự oán giận, lắc đầu nói:

- Vì anh từng quá tốt với em, tốt quá mức, tốt đến mức làm em hoang tưởng. Anh có biết cảm giác đó, cũng giống như nếm thử thuốc phiện. Lẽ ra trong lúc em cô độc đau khổ đó, anh đừng xuất hiện, để em đau đến chết đi, nhưng anh lại cho em một liều ma túy. Khi đó em còn rất nhỏ, nhưng nó đủ ám ảnh cả chục năm sau. Nhưng mà, em cũng đã tập quên đi suốt bấy lâu rồi, chỉ tiếc là, anh lại xuất hiện, giống như một trò đùa của ông trời…

- Chúng ta gặp lại nhau là chuyện không tưởng nhất mà anh từng biết… - Anh nói, thái độ vẫn rất bình tĩnh - Yến Phương, đã quá lâu rồi, anh không còn là con người năm đó, hoàn toàn không. Em đừng kỳ vọng nhầm, anh cũng như em, chúng ta có lẽ đều phải chấp nhận sự trưởng thành, cho dù nó rất nghiệt ngã…

- Cho nên tất cả những điều mà anh muốn nói, đều chỉ để khuyên em rút lui? - Tôi nghe xong những lời anh nói, giọt lệ trên mắt không thể tiếp tục níu giữ nữa, liền lăn xuống gò má.

Tất cả có thể kết thúc ngay bây giờ, vậy chí ít tôi cũng muốn biết tất cả các lý do. Tôi muốn gào thét, tôi không muốn kìm nén bất cứ điều gì.

- Được thôi, nhưng em có quyền biết đáp án của tất cả những gì em muốn biết.

- Được.

- Em không hiểu… Anh đã có người phụ nữ khác, tại sao vẫn chấp nhận đi xem mặt?

- Nếu biết đối tượng là em, anh cũng sẽ không đi. Người anh muốn xem mặt là con gái của Chủ tịch Trần, không ngờ là em. - Anh thẳng thắn nói.

Suy nghĩ trong đầu lướt qua, tôi mở to mắt nhìn anh, âm điệu run rẩy:

- Nghĩa là, anh cũng muốn lợi dụng cuộc hôn nhân đó, nhưng không ngờ lại là em nên anh cũng có chút không nỡ sao? Thế còn cô gái kia của anh thì sao? Anh không sợ làm tổn thương cô ấy sao?

Biểu cảm của anh trở nên thâm trầm, cách anh nhìn tôi tuyệt nhiên lạnh lẽo và đáng sợ.

- Đó là lý do vì sao anh nói em đừng kỳ vọng vào anh, anh không phải con người người tốt trước kia. Em nhắc đến cô gái trong điện thoại đêm đó phải không? - Anh thản nhiên nói - Được thôi, cô ấy là người tình của anh, anh đã “bao” cô ấy bảy năm. Bọn anh từng ký với nhau hợp đồng, giống như mua bán vậy. Như vậy đã đủ chưa? Đã đủ cho em thấy ghê tởm chưa?

- Một người tình mà có thể duy trì đến bảy năm… Anh yêu cô ấy đúng không?

Anh im lặng làm tôi càng đau lòng hơn. Tôi hiểu rồi, họ không thể công khai quan hệ vì gia đình anh, nhất định anh vì chịu sức ép nào đó của cha mình nên mới đi xem mặt tôi. Tôi vô tình trở thành vật cản trong câu chuyện tình của họ, giống như trong hàng ngàn bộ phim lãng mạn.

- Em hiểu rồi. - Tôi đờ đẫn cười nói - Câu hỏi thứ hai, có lẽ không cần hỏi nữa…

Câu hỏi thứ hai, cũng chính là câu hỏi bao năm nay tôi băn khoăn: Anh đã đi đâu, tại sao anh lại biến mất, cũng không liên lạc với tôi một chút nào như đã hứa? Nhưng cũng không quan trọng nữa rồi…

Tôi mở cửa xe, định bước xuống. Anh nhanh chóng nắm lấy cánh tay tôi ngăn lại:

- Em định làm gì?

Tôi gỡ cánh tay anh, lạnh lùng nói:

- Em tự mình trở về, anh đừng lo.

- Em nghĩ gì vậy hả? - Anh có chút không kiên nhẫn - Đừng hành động giống một đứa trẻ, anh đưa em về.

Tôi kiên quyết gạt tay khỏi anh, lắc đầu nói:

- Sai lầm của anh là vẫn đối xử với em tốt như thế đấy. Nếu anh còn như vậy, em sợ rằng khó lòng từ bỏ…

Không muốn nhìn thấy anh thêm một giây, tôi sợ mình sẽ không thể tiếp tục chịu đựng. Vừa bước xuống xe, nước mưa táp vào mặt lạnh buốt, nhưng cảm giác này hình như cũng không tệ, chí ít còn dễ chịu hơn trong lòng.

Được hai bước chân, người tôi lại bị phủ lên bởi chiếc áo khoác của anh, anh kiên quyết kéo tôi vào xe. Chúng tôi giằng co nhau, tôi khóc, tôi cầu xin anh hãy mặc kệ tôi. Lần đầu tiên anh mạnh tay kéo lấy tôi thô bạo như vậy, cuối cùng cũng bị anh mang vào xe. Nhìn vẻ mặt của anh đầy khó chịu, tôi hiểu ra rằng, tôi đã trở thành một kẻ ăn vạ phiền phức.

Sau một hồi yên lặng tự gặm nhấm nỗi buồn âm ỉ, tôi tỏ ra bình tĩnh nói:

- Em để quên túi xách ở nhà anh, phiền anh đưa em quay lại đó lấy… Em cũng sẽ nói lại với cha anh…

Đi về phía nội thành, mưa ngớt dần. Anh lẳng lặng lái xe còn tôi trong lúc đó bình thản ngắm những hạt mưa còn vương lại trên khung cửa kính. Điện thoại trong túi áo bỗng reo, là số của Mạnh Quân. Tôi mới lưu số của hắn đêm qua, còn không nghĩ là lại gặp lại hắn trong hoàn cảnh ban nãy.

“A lô?” - Tôi đưa điện thoại lên nghe. “Cậu đang ở đâu?”

“Yên tâm đi, nói giùm với cha cậu là tôi sắp quay lại nhà cậu rồi. Thế nhé, bye.” Tôi trả lời một cách ngắn gọn.

“Khoan đã!” Hắn nói lớn, “Đừng cúp máy.” “Còn có chuyện gì?”

“Ông ấy bảo tôi mang túi đến nhà trả cho cậu rồi. Điều đó có nghĩa là gì, cậu cũng hiểu chứ?” Giọng hắn cười cười trong điện thoại “Cha tôi thấy cậu và hắn không có triển vọng tiếp tục, cho nên…”

“Không được, đừng có đùa.” Tôi tức giận nói lớn, “Cậu không thể…”

“Yến Phương, cha cậu có vẻ không thích tôi, nhưng tôi sẽ thay đổi phong cách trước mặt ông ấy, để ông ấy phải nhìn nhận lại tôi, đừng lo…” Hắn mặt dày nói tiếp.

“Không đâu, cha tôi sẽ không thích cậu…”

Tôi vừa nói đến đó, cổ tay cầm điện thoại đột nhiên bị nắm chặt lấy. Quay sang nhìn anh bằng con mắt kinh ngạc thì bắt gặp thái độ vô cùng khó hiểu của anh. Anh nhíu chặt cặp lông mày, vẻ mặt nghiêm túc, trong đôi mắt âm u phảng phất một sự phẫn nộ. Bỗng anh đoạt lấy điện thoại trong tay tôi, nói vào đó bằng giọng lạnh buốt:

“Mày có ý gì? Cô ấy không liên quan gì…”

Bên đầu dây liền bật cười ngả ngốn cắt ngang: “Anh nói gì vậy, anh trai? Anh nên hỏi là cha của chúng ta có ý gì mới phải? Xét trên một phương diện, anh không muốn cuộc hôn nhân này nên em phải thay anh thực hiện đấy thôi…” Mạnh Quân nói rất lớn, tôi cũng có thể nghe thấy.

“Đừng lấy ông ấy ra làm lá chắn, cô ấy sẽ không trở thành một người phụ nữ thứ hai bị mày chà đạp…”

“Anh đang ám chỉ người tình hiện giờ của anh à?” Cậu ta trắng trợn đáp trả, “Vậy anh cũng nên cám ơn tôi, chí ít là nhờ tôi anh cũng có cơ hội gặp cô ta, bây giờ nhờ tôi anh lại được toàn tâm toàn ý ở bên cô ta. Anh trai, tôi với Yến Phương lại khác, cô ấy là mối tình đầu của tôi, mười hai năm trước tôi đã từng thích cô ấy rồi. Cảm ơn anh đã tác thành, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy…”

Anh cùng Mạnh Quân lời qua tiếng lại thêm vài câu nữa, tôi cũng không còn nghe được rõ bên kia đầu dây hắn nói gì, chỉ mơ hồ nhận thức được một điều: giữa họ có hiềm khích rất lớn, và hiềm khích này có liên quan đến một người thứ ba, chính là người tình hiện tại của anh. Có khi nào giữa ba người bọn họ từng có một mối quan hệ phức tạp?

Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả, tôi có lẽ chỉ là một người bên lề câu chuyện này…

Mạnh Quân cúp máy trước, không biết hắn nói gì mà làm một người điềm đạm như anh cũng phải tức giận. Anh đấm mạnh tay xuống vô lăng, ánh mắt ngập tràn bất mãn cùng phẫn nộ, thái độ của anh rất có thể dọa người.

- Anh… - Tôi thử mở lời, trong lòng có phần dè chừng.

Anh đưa tay xoa xoa thái dương, một lúc sau lắc đầu nói:

- Không có gì, xin lỗi em…

Dù rất muốn biết giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện gì nhưng tôi lại không đủ can đảm để hỏi. Mà cũng có thể anh sẽ không nói cho tôi biết… Nhưng nếu hỏi Mạnh Quân, hắn liệu có cho tôi biết không?

Bất ngờ, anh vươn tay nắm lấy vai tôi, nhìn tôi, ánh nhìn đầy nghiêm túc phảng phất một sự khổ tâm không thể diễn tả bằng lời:

- Yến Phương, đừng tham gia vào chuyện này nữa, đừng dấn thân vào…

- Dấn thân vào chuyện gì? Em không hiểu? - Tôi nhìn anh, hoang mang hỏi lại.

- Cho dù thế nào, hãy bắt đầu với một người đàn ông có thể toàn tâm toàn ý với em mà không phải vì bất kỳ dụng tâm nào khác… - Anh đang nói giữa chừng bỗng ngưng lại, trong mắt anh, từ phức tạp, hỗn loạn hóa thành mênh mang, từ mênh mang hóa thành u ám… - Tin anh một lần cuối, chuyện này không có gì tốt. Một cuộc hôn nhân vốn xuất phát từ lợi ích hai gia tộc, còn nhuốm màu của sự trả thù và toan tính này, đừng bao giờ bước vào…

- Ý của anh là cả anh và Mạnh Quân đều không phải là lựa chọn tốt cho em?

- Anh không thể giải thích cho em. Nhưng…

Tôi gạt tay anh ra, có phần oán giận nói:

- Được thôi, đủ rồi. Anh thay đổi quá nhiều, bất cứ chuyện gì về anh em cũng không hiểu rõ nữa… Nhưng anh hiện tại cũng không hề biết gì về chuyện của em. Em không còn quá trẻ, em sẽ đợi cái tình yêu đích thực nào đó đến bao giờ? Nếu như một cuộc hôn nhân có thể giúp ích cho cha em thì em hoàn toàn vui vẻ tán thành. Em chỉ không ngờ đối tượng lại là anh, nên trong lòng ảo tưởng kỳ vọng một chút…

- Yến Phương! - Anh không kiên nhẫn, nắm chặt cánh tay tôi đến đau.

Chúng tôi nhìn thẳng nhau, có một sự bất đồng không thể giải quyết.

- Có thể anh nghĩ cái này mới tốt cho em, cái kia mới tốt cho em. Nhưng anh có hiểu cái gì mới thực sự tốt cho em? Anh, một giờ trước em rất buồn, em còn muốn ở bên anh. Nhưng anh đã dập tắt ảo tưởng đó rồi, thật đau lòng… - Tôi duy trì nụ cười lạnh nhạt - Chí ít bây giờ em đã thông suốt một điều, anh không phải người của ngày ấy, vậy thì em cũng không phải. Suýt nữa thì em quên mất bản thân mình. Em có thể sống tự lập, không nhất thiết trông chờ vào cái gọi là tình yêu của một người đàn ông. Em có thể đi làm, có thể theo đuổi con đường em muốn…

- Em ít nhiều cũng đã thay đổi rồi… - Anh thở dài.

- Trước khi biết đối tượng xem mặt chính là anh, em đã nghĩ như vậy đấy. Bây giờ tất cả lại quay lại vạch xuất phát…

Quay đầu nhìn ra bên ngoài, thấy trời đã tạnh mưa hoàn toàn, tôi liền mở cửa xe bước ra.

- Cảm giác tỉnh ngộ này không dễ chịu, nhưng đây cũng không phải chuyện buồn nhất em từng trải qua, anh đừng bận tâm. - Nhìn anh một lần nữa, thực sự trong lòng tôi không cảm thấy ổn như những gì mình nói ra.

Anh lúc đó có một chút không đành lòng nhìn tôi bước ra, nhưng cũng như tôi đoán, anh sẽ không ngăn tôi lại, chỉ trân trân nhìn tôi một hồi.

Trên đời này, có hai cách để vượt qua đau khổ. Cách thứ nhất là dựa vào bờ vai một ai đó, giống như mười lăm năm trước tôi đã từng.

Cách thứ hai là làm cho bản thân mình tự trở nên gai góc, tìm cho mình một cái vỏ xù xì cứng cáp bao bọc lấy sự yếu đuối và những nỗi đau…

***

Tôi bắt taxi trở về nhà, cha tôi có lời mời dùng cơm ở ngoài nên phải đến tối muộn tôi mới gặp được ông. Tôi sà vào lòng cha, ôm chặt lấy ông. Cha vỗ vỗ lưng tôi, nhẹ nhàng nói:

- Con bé này, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cha cũng thay con giải quyết. Cứ nói ra, không cần giữ trong lòng…

- Cha, vậy nếu cha có chuyện khó khăn, ai sẽ thay cha giải quyết?

- Sống đến tuổi này rồi, có khó khăn nào cha chưa từng gặp, rồi cũng có cách giải quyết hết… - Cha tôi thản nhiên nói, dường như ông thấu hiểu nỗi lo lắng trong lòng tôi - Mấy cái chuyện đó, chỉ là chút vụn vặt cỏn con thôi.

- Cha, cha càng làm thế, con càng cảm thấy mình vô dụng… Sao cha không nói thật cho con biết, bất cứ chuyện gì cũng âm thầm một mình như vậy?

Cha tôi cười không chút vướng bận:

- Cha đường đường là một người cha, dĩ nhiên phải gánh vác, sao lại để liên lụy đến con gái?

- Nhưng con muốn cùng cha chia sẻ. Cha, có phải hôn nhân với nhà bên đó có ý nghĩa rất quan trọng với cha?

- Con với cậu ta không hợp nhau, bây giờ thì chẳng còn ý nghĩa gì… - Cha lại vỗ nhẹ vào gáy tôi.

- Hôm nay không có ai mang túi đến cho con sao? Con cứ nghĩ là bác trai bên đó vẫn nhất quyết muốn tiếp tục, không thế này thì thế khác…

- Thằng lưu manh đó, cha đóng cửa không cho vào. - Cha tôi liền nói thẳng - Người nó không toát lên chút mùi nghiêm túc nào.

Tôi bật cười, không ngờ cha có nhận định y hệt tôi. Cha tôi cũng cười, rồi ông lấy từ ngăn kéo ra một bọc quà.

- Bà cụ bên đó có vẻ rất thích con, dường như luyến tiếc việc con không thể trở thành cháu dâu. Bà ấy gửi cho con chút này, gọi là làm quà kỷ niệm… Sáng mai nhớ gọi điện cảm ơn.

- Vâng... Vậy con về phòng trước, cha nhớ ngủ sớm… - Tôi chúc ông ngủ ngon rồi cầm túi quà trở về phòng trước.

Vừa trở về phòng, đang định bóc túi quà ra thì chuông điện thoại reo. Lại là Mạnh Quân.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi lập tức hỏi thẳng.

“Yến Phương, chúng ta hẹn hò đi.” Hắn cũng không hề rườm rà, trực tiếp nói.

“Không phải cha tôi đã nói với cậu rồi sao?” “Vậy thì tôi cho cậu biết một số chuyện nhé.

Chuyện thứ nhất, người ban đầu cha tôi muốn sắp xếp đi xem mặt với cậu là tôi chứ không phải hắn. Nhưng cha cậu lại yêu cầu là hắn, cho nên cha tôi nhượng bộ. Cậu có biết vì sao không?”

“Không biết, không hứng thú.” Tôi lạnh nhạt nói.

“Tôi thích cậu cũng chính vì thái độ thờ ơ này. Được rồi, cha tôi không còn tin tưởng hắn. Thậm chí ông còn sợ hắn sẽ làm phản…” - Mạnh Quân vẫn bình tĩnh chậm rãi nói.

“Làm phản? Tại sao?”

“Đấy là bí mật thứ nhất. Cái giá là một nụ hôn qua điện thoại…”

“Dẹp đi. Tôi gọi điện cho bà nội cậu hỏi là được…” Bên kia đầu dây Mạnh Quân cuối cùng cũng đành thở dài:

“Đây lại là một lý do tôi thích cậu nữa, cậu vẫn rất tỉnh táo…”

“Cậu còn chuyện gì muốn nói không?”

“Còn, đó là cha cậu không ổn như cậu nghĩ đâu. Ông ấy hiện tại có đối thủ lớn bên ngoài, bên trong thì có không ít kẻ sẵn sàng bán đứng. Cha tôi đánh giá cao cha cậu cũng vì khả năng của ông ấy suốt mấy chục năm đã qua thôi. Hiện tại thì khi cha cậu đã có ý không muốn liên kết nữa, cha tôi sớm muộn cũng sẽ liên kết với đối thủ của cha cậu. Có một chút bất ngờ phải không, buổi chiều ông ấy vừa mới nói tôi mang túi đến nhà trả cậu, ban nãy đã nói tuần sau tôi hãy đi xem mặt với con gái người kia…”

Quả nhiên như tôi nghĩ, cha anh là người khó lường. “Vậy hậu quả xấu nhất cha tôi có thể gặp phải là gì?”

“Không chỉ là thua lỗ đâu. Yến Phương, cha cậu có thể bị khởi tố, hoặc sau khi phá sản còn bị xã hội đen truy sát siết nợ…”

Trong đầu tôi, ngập tràn những suy nghĩ hoang mang phức tạp… Lê Mạnh Quân, tôi thừa nhận lần này hắn đã thực sự uy hiếp được tôi. Nhưng mục đích thực sự của hắn khi muốn hẹn hò với tôi là gì?

“Lê Mạnh Quân, cậu làm chuyện này để tiêu khiển hay là vì muốn trêu tức anh ấy?”

“Nếu tôi nói là cả hai?” Hắn không e ngại nói, giống như tự thừa nhận.

“Chuyện đó cũng không có gì khó hiểu.” Tôi vẫn như cũ duy trì thái độ sự hờ hững.

Bên kia đầu dây im lặng một lúc, lát sau hắn mới mở lời, âm điệu lần này rất nghiêm túc, thậm chí phảng phất một chút đe dọa cảnh báo:

“Yến Phương, mười hai năm trước tôi thích em. Ngày hôm trước gặp lại em trong quán bar cũng lập tức thích em. Những gì tôi muốn có, tôi sẽ không bỏ qua, bằng bất cứ giá nào…”

Cách xưng hô thay đổi cộng với ngữ điệu của hắn ta khiến tôi buộc phải dè chừng. Có lẽ vì hiện tại tôi đang là một con mồi ngoan cố gây cho hắn hứng thú. Nhưng tôi cũng nhanh chóng bình tĩnh, đơn giản nói:

“Mạnh Quân, ấn tượng đấy. Con người cậu so với mười hai năm trước cũng đã thay đổi rất nhiều rồi…” Quả nhiên, cuộc sống khiến cho mỗi người đều trưởng thành và thay đổi theo những cách khác nhau.

Mạnh Quân bây giờ có vẻ là kẻ thủ đoạn khó lường, là người không thể đánh giá bằng vẻ ngoài, hệt như cha hắn ta vậy.

“Yến Phương, ngủ sớm đi, tôi đợi câu trả lời của em…”

Hắn nói rồi lập tức cúp máy, dường như rất đắc ý khi chiếm được thế thượng phong. Tôi có một chút bực bội, liền quăng điện thoại vào một góc giường.

Không kịp nghĩ nhiều, tôi liền bật laptop, trực tiếp tra cứu về những dự án do cha tôi đầu tư. Những công trình này đều bất ngờ đình trệ khi đang thi công, thậm chí dính dáng đến pháp lý. Thêm vào đó, có thể thấy không ít đơn vị đứng ra đấu thầu làm việc không hiệu quả, vật tư thất thoát nhiều, công trình kém chất lượng, đãi ngộ công nhân không tốt dẫn đến đình công hàng loạt…

Chưa kể đợt thanh tra gần đây nhất, công ty bị tình nghi là gian lận thuế.

Thế nhưng, cha không hề muốn nhắc đến trước mặt tôi những chuyện này…

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 10
  • 11
  • 12
  • More pages
  • 19
  • Sau