• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Dưới cơn mưa năm ấy
  3. Trang 12

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 11
  • 12
  • 13
  • More pages
  • 19
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 11
  • 12
  • 13
  • More pages
  • 19
  • Sau

Chương 10Mạnh Quân

Tôi đem mọi chuyện nói sơ qua cho Thùy Linh, cô ấy không biết làm gì ngoài than thở rằng số tôi thật bạc bẽo. Cô ấy nói, Mạnh Quân không phải là người tốt, một khi hứng thú của hắn đã hết, tôi lập tức không có giá trị gì.

Tôi cũng không quá e ngại, bởi dù tôi có cùng hắn hẹn hò thì vẫn chỉ là cả hai lợi dụng lẫn nhau. Chỉ có điều nếu duy trì được càng lâu thì càng có lợi cho cha tôi.

Thùy Linh khuyên tôi nên nghĩ kĩ, không nên hồ đồ mà lỡ dở cuộc đời. Cô ấy vẫn có niềm tin rằng một ngày tôi sẽ tìm được tình yêu đích thực, tôi sẽ yêu và được yêu…

Cô ấy kéo tôi đến nhà một bà thầy bói lừng danh trong việc xem quẻ tình duyên. Bà thầy bói liền phán đường tình duyên của tôi đầy nghiệp chướng, còn là loại nghiệp chướng không thể tránh khỏi. Nghiệp chướng này, nếu tôi không gánh thì người yêu tôi sẽ phải gánh… Sau cùng Thùy Linh như bị bà ta thôi miên, liền bắt tôi bỏ tiền ra mua một lá bùa bình an giảm tai ương trị giá ngang một chỉ vàng.

Một buổi tối không lâu sau đó, nhìn sắc mặt cha tôi không được tốt, tôi lập tức đoán ra ông đang gặp khó khăn. Tôi trực tiếp gọi điện cho thư kí của ông, gặng hỏi mãi anh ta mới thừa nhận, rắc rối lần này không nhỏ, công ty của cha tôi đã chính thức bị các đối tác kiện vì vi phạm hợp đồng. Thậm chí anh ta còn nói, tôi nên giúp cha mình chuẩn bị các thủ tục pháp lý kịp thời, trước là đối phó với mấy vụ kiện kia, sau là đối phó với nguy cơ bị khởi tố vì gian lận thuế.

Nhưng tất cả không bất ngờ bằng thông tin: đến cả tập đoàn họ Lê cũng từ chối nhận thầu dự án để giúp đỡ cha tôi. Tôi gọi điện cho Chủ tịch Lê, khác với thái độ niềm nở khi mời cơm tôi hôm trước, lần này ông ta tỏ ra rất lạnh lùng:

“Cháu à, bác rất tiếc. Không phải bác không giúp cha cháu, mà ông ấy lần này ngoan cố quá, nhất định không nghe lời cảnh báo trước của bác, cái này là cha cháu tự chuốc lấy thôi…”

“Nhưng, bác vẫn có thể giúp đỡ cha cháu… Ông ấy sẽ rất cảm kích và suy nghĩ lại…” Tôi ít nhiều đã cố gắng thuyết phục ông ta.

“Bác thấy cha cháu là người có đầu óc cho nên nhiều năm qua cũng rất coi trọng. Nhưng cha cháu hình như hơi khinh người. Trong chuyện thông gia lần trước ấy, nói thật bác rất phiền lòng. Bác đã nói trước với cha cháu là để vẹn toàn, có thể tin tưởng nhau lâu dài thì chọn thằng Quân, nhưng cha cháu cứ nhất quyết chọn thằng Thuyết. Cháu với thằng Thuyết không hợp nhau đã đành, ông ấy lại một mực bài xích thằng Quân. Thằng Quân cũng là con trai bác, bác còn đánh giá cao nó, ông ấy làm thế khác nào coi thường bác. Đến bây giờ thì chả ra sao cả… Phương, cháu là một luật sư giỏi, hẳn sẽ lo tốt cho cha cháu…”

Ông ta nói rồi liền cụp máy. Tôi chìm trong bất lực, nhất thời không biết phải làm sao ngoài việc gọi điện lại cho thư kí bàn bạc, chuẩn bị một số thủ tục cần thiết. Giữa lúc bận rộn, chuông điện thoại lại reo. Tôi mải mê soạn tài liệu, không nghĩ gì liền nhấc máy, cho là người thư kí kia nên nói một tràng trong điện thoại. Đến lúc bên đầu dây kia vọng đến giọng trầm trầm của anh, tôi mới giật mình.

“Là anh.”

“Tại sao anh lại gọi điện?” Tôi cố gắng điều chỉnh lại thái độ rồi nói thêm, “Em đang rất bận…”

“Anh biết” Anh thở dài nói, “Nãy em gọi điện cho cha anh sao?”

“Thì ra anh cũng biết à?”

“Anh đang làm một dự án ở Singapore, mới chỉ nghe qua về chuyện cha em, đang định gọi điện hỏi tình hình cụ thể thì bà nội lại gọi, cuộc điện thoại của em với ông ấy cũng là bà kể lại…”

“Cảm ơn anh quan tâm…” Tôi khách sáo nói, “Không sao đâu, em từng gặp một số vụ tương tự…”

“Anh cảm thấy lỗi là do anh.” Anh liền nói. “Không đâu, anh nói rất đúng, cuộc hôn nhân này chỉ là vụ lợi, giờ em đã chứng kiến đủ… Mà sự lợi dụng thường không bền lâu…”

“Yến Phương, hay là chúng ta kết hôn…” Bỗng dưng anh nói, tôi bất ngờ đến mức run rẩy suýt làm rơi điện thoại.

Nhưng tôi cũng tỉnh ngộ rất nhanh, mỉm cười nói: “Không cần đâu, nếu chỉ là hình thức thì cũng như vậy thôi… Hơn nữa, cha anh có vẻ không tin tưởng anh…”

“Em biết rồi sao?” “Vâng.”

“Yến Phương, anh sẽ sớm có cách… Có thể, anh sẽ phải qua mặt ông ấy, chống lại ông ấy… sớm hơn dự kiến…” Anh đột nhiên nói, khiến tôi lại thêm một

bất ngờ thứ hai.

“Anh… với ông ấy đã không hòa hợp bao lâu rồi?”

“Mười lăm năm.”

“Vậy...?” Trong lòng tôi bỗng dâng lên một nghi hoặc không thể tự giải thích, rất muốn lập tức hỏi anh.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng chuông điện thoại bàn, anh vội nói: “Yến Phương, anh có công việc cần trao đổi với đối tác, anh sẽ gọi lại cho em sau…”.

***

Tôi chìm trong đống tài liệu bộn bề, trong đầu lại loáng thoáng vướng bận vì những lời anh nói. Có rất nhiều khúc mắc…

Nhưng chuyện anh nói, anh sẽ tìm cách giúp cha tôi, có thể sẽ phải chống lại cha mình, liệu có cơ hội không? Cha anh không giống như người dễ đối phó. Thêm vào đó, cánh tay phải của ông ta lại là em trai cùng cha khác mẹ của anh - Mạnh Quân, một người có sẵn hiềm khích với anh.

Dẫu thế nào, tôi cũng cần chuẩn bị…

Không lâu sau, lại có cuộc điện thoại gọi đến, lần này là Mạnh Quân. Tôi trả lời điện thoại bằng giọng không hề thiện cảm:

“Có chuyện gì? Lúc này gọi điện giễu cợt tôi thì cũng hơi quá trớn rồi…”

“Yến Phương, em ngoan cố quá…” Hắn liền nói.

“Đừng nói với tôi là cậu có nhúng tay vào vụ này…” Giọng điệu của tôi có phần cảnh giác lẫn khinh thường.

“Ừ, có hai công trình xây dựng của cha em, lương trả cho công nhân thấp quá nên họ đình công không muốn đi làm, anh thấy họ đang rảnh nên bảo mấy công ty con đăng tuyển công nhân thời vụ, trả lương hấp dẫn, cho nên họ càng bỏ bê công trình bên kia…”

Thấy tôi im lặng một hồi, hắn liền nói thêm: “Yến Phương, sao em không chửi anh là đồ khốn nạn?”

“Tôi dành thời gian để làm việc.” Tôi vẫn nói bằng giọng bình tĩnh, dù hắn đã trắng trợn lật ngửa bài nhưng nhìn chung việc này với tôi cũng không quá bất ngờ.

Hẳn là ở đầu dây bên kia, hắn cũng nghe được tiếng gõ bàn phím bận rộn của tôi.

“Yến Phương, anh thích cả sự bình tĩnh của em.” “Quan hệ giữa cha tôi và cha anh nếu từ đầu đã trên cơ sở hợp tác nhất thời thì sớm muộn gì cũng có ngày nó sụp đổ. Chuyện này không có gì khó hiểu, chỉ là đến hơi sớm nên có chút bị động…”

“Yến Phương, có cách đơn giản hơn nhiều, quan hệ không vững chắc có thể xây dựng lại, thậm chí vun đắp từ nền móng…” Hắn bắt đầu thuyết phục, nghe rất êm tai.

“Từ bỏ đi, tôi sẽ không bao giờ lên giường với anh đâu.” Tôi đáp lại hắn vô cùng thẳng thắn.

Mạnh Quân nghe thế, im lặng một giây rồi bật cười lớn:

“Em ngoan cố và phũ phàng như vậy, càng làm anh trông đợi hơn.” Hắn tiếp tục nửa đe dọa, nửa thương thuyết, “Nhưng mà Yến Phương, em nhẫn tâm để cha mình rơi vào đường cùng sao. Tất cả có thể giải quyết rất nhanh, một mối quan hệ được xây dựng lại, còn tốt hơn thế, trở thành một sự tin tưởng dài lâu. Cha em bao năm qua sống vì em như thế, em còn chưa chịu cảnh mẹ kế con riêng bao giờ…”

Nói đến đây, giọng điệu của hắn trầm hơn, có một chút gì đó phiền não:

“Em chưa bao giờ sống trong một ngôi nhà đầy mâu thuẫn và phức tạp, không bao giờ lo có một người anh chị em chung nửa dòng máu muốn chà đạp mình, em đã hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi…”

“Anh cũng có vướng bận sao?” Tôi tỏ ra nghi ngờ nói, “Anh rất được lòng cha anh thì phải…”

“Yến Phương, tạm dừng chút đi, nghe anh nói một chút thôi, em có thể nghe với tư cách một người bạn. Không thì có thể coi như radio đang kể chuyện…”

Tôi im lặng thờ ơ, hắn bắt đầu nói:

“Yến Phương, mẹ anh ban đầu chỉ là người tình của cha anh, sau khi cắt đứt quan hệ với ông ấy mới biết là mang thai anh. Bà ra đi với hai bàn tay trắng, không nhận được bất cứ thứ gì từ ông ta… Để đỡ bị làng xóm chê cười, bà ngoại anh ép mẹ anh lấy một người đàn ông hiền lành thật thà nhưng có phần yếu đuối nhu nhược. Ông ấy họ Nghiêm, nên ban đầu tên của anh là Nghiêm Mạnh Quân. Gia đình anh từng rất nghèo, vì thế khi chúng ta mới gặp nhau, phong cách của anh so với em vẫn còn vô cùng tuềnh toàng. Lúc đó anh còn không muốn thừa nhận cha ruột, trong lòng rất căm ghét ông ấy. Người cha hiền lành trước đây của anh tuy không thể kiếm nhiều tiền lo cuộc sống sung túc cho mẹ con anh, nhưng ông ấy là người duy nhất có thể cõng con trai bị gãy chân đi bộ bốn cây số dưới trời mưa lầy lội đến trường. Mẹ anh là một người phụ nữ đẹp và tham vọng, bà không chịu nổi cảnh cơ hàn nên sau này biết cha ruột anh ăn nên làm ra, cố tình để cho anh nhận cha ruột. Bà ấy nhịn nhục để anh có thể vào nhà này, có một tương lai tốt hơn. Cha cũ của anh vì quá đau buồn mà bỏ đi, sau này khi anh nghe ngóng được tin tức của ông ấy mà tìm đến thì ông đã chết vì nghèo đói và bệnh tật… Cha ruột anh chỉ để mắt đến anh vì thấy anh có tố chất và có vẻ làm được việc, thật ra ông ta là một người chìm trong tham vọng và toan tính. Em biết không, khi anh lần đầu bước chân vào ngôi nhà lớn đó, sự nhếch nhác của anh khiến từ bà nội cho đến mẹ cả khinh bỉ, trong mắt họ, anh chỉ là nghiệt chủng, là kẻ xen vào phá đám thôi…”

Tôi im lặng một lúc lâu, con người tôi chẳng phải là gỗ đá không biết cảm thông, mà là tôi có chút cố chấp, không muốn nói ra trước mặt hắn dù chỉ một vài lời chia sẻ.

“Mẹ cả… như vậy là mẹ của Vũ Thuyết. Bà ấy vì sao lại chết?” Tôi sau một hồi liền thăm dò, hy vọng hắn cũng kể cho tôi biết.

“Em trước sau vẫn chỉ để mắt đến hắn. Mười hai năm trước, mỗi khi em lén quay sang ngắm nhìn anh, trong mắt cũng là đang liên tưởng đến người khác.”

“Có thể cho tôi biết đáp án không?” Tôi cố tình né tránh.

“Gia đình anh khi ấy rất phức tạp, giống như hậu cung tranh giành trong phim vậy. Bà cả giận dỗi nên bỏ về nhà ngoại, trên đường đi gặp tai nạn, từ đó bà ấy liệt hai chân, chỉ có thể nằm một chỗ hay ngồi trên xe lăn. Mẹ anh nhân đó trở thành người quán xuyến công việc trong nhà, cuối cùng bà cả vì không chịu nổi uất ức, bà ấy tự sát… Rất thảm khốc, bà ấy tự thiêu mình…”

Cổ họng tôi khẽ nấc lên. Chuyện đó hẳn là đả kích rất lớn với người ấy. Những điều đó đủ để biến đổi con người anh, từ một thiếu niên nhiệt tình ấm áp thành một kẻ thâm trầm lạnh lùng…

Mạnh Quân bên kia tiếp tục nói, giọng điệu tỏ ra thản nhiên:

“Anh biết em không hứng thú với chuyện của anh, nhưng lại rất muốn biết chuyện của hắn. Em muốn hỏi hắn đã làm gì, đi đâu trong thời gian đó? Hắn dĩ nhiên là rất oán hận, từ cha tôi cho đến mẹ anh, tất yếu càng không ưa anh. Hắn bỏ đi nước ngoài du học mấy năm… Chung quy mọi chuyện cũng là nghiệp chướng của ông già…”

Sau một thoáng bồi hồi, tôi khẽ trấn an bản thân, khách sáo tử tế nói với hắn:

“Cảm ơn đã nói cho tôi biết…”

“Yến Phương, hẹn hò với anh…” Hắn liền nói khi thấy tôi có ý định cúp máy.

“Không.” Tôi kiên định nói, “Từ uy hiếp cho đến tỉ tê tâm sự, không có ích đâu.”

“Yến Phương, đừng cúp máy, trả lời anh một câu…”

“Chuyện gì?”

“Mười hai năm trước, em có đến công viên H. không? Hôm đó mẹ anh đột nhiên đau ruột thừa, lúc bà phẫu thuật thành công xong xuôi, anh chạy đến thì đã quá hẹn một tiếng rồi…”

“Không có, tôi cứ nghĩ là anh lại trêu chọc tôi nên không có đến…” Tôi liền đáp.

Có chút không phải trong lòng, nhưng tôi không muốn rơi vào lưới của hắn. Mạnh Quân sau mấy giây yên lặng, không hiểu hắn suy tính gì trong đầu mà lát sau liền hoàn toàn bình tĩnh, lấy khí thế uy hiếp trở lại.

“Yến Phương, nhận mail đi, em sẽ biết thực trạng của cha em tệ hơn em nghĩ đến đâu…”

Hắn nói rồi cúp máy. Tôi vội vàng kiểm tra email, mở đống tài liệu hắn gửi đến cho. Những bản cáo trạng, những con số quá mức dài làm tôi choáng váng. Như vậy, dù làm thế nào cũng không thể tránh cho cha tôi thoát khỏi vòng lao lý!

Con người thủ đoạn đó căn rất chuẩn thời gian, lúc hắn gọi lại, bàn tay tôi run rẩy một hồi mới nhấn phím nghe được.

“Yến Phương, câu trả lời của em là gì?”

“Được thôi… bao giờ thì bắt đầu?” Mới hai phút trước, tôi còn kiểm soát được một chút tình thế.

“Tất nhiên là ngày mai.” Hắn vui vẻ nói. “Phải khen cho anh một câu: Rất thủ đoạn.”

“Tôi học được nhiều thứ từ những lúc bất lực và tuyệt vọng…” Hắn chậm rãi nói, “Muộn rồi, em đi ngủ đi.”

***

Đêm nay thực sự không dễ ngủ, hiếm khi trong đời tôi sống trong cảm giác căng thẳng như vậy. Tôi không xem Lê Mạnh Quân là ma quỷ, mà sợ hãi hắn nhưng phải hoàn toàn công nhận rằng: hắn là một kẻ không dễ đối phó. Cũng có thể ngay từ mười hai năm trước, tôi đã mắc một sai lầm là đánh giá hơi thấp hắn. Khi ấy tôi nghĩ hắn chỉ là một thiếu niên mới lớn hành động tùy hứng, thậm chí giống như một chú ngựa hoang.

Trong giấc ngủ không sâu, tôi lại chập chờn trong những ký ức xa lắc nào đó…

…

Mười hai năm trước…

Hắn chuyển đến lớp tôi đã được một tháng. Có điều trong suốt một tháng đó, trên lớp hắn hầu như không làm việc gì ngoài ngủ. Thầy giáo từng đổi chỗ cho hắn lên bàn trên nhưng rồi hắn lại tự ý kéo bàn xuống góc lớp để tiện ngủ. Mỗi khi giáo viên bộ môn hỏi đến, hắn đều đáp lại với thái độ dửng dưng bất cần khiến sổ đầu bài của lớp không tuần nào không chi chít những dòng phê bình bằng mực đỏ. Thành tích thi đua của cả lớp bị giảm sút một cách nghiêm trọng, thế nhưng thầy giáo chủ nhiệm lại có vẻ nhượng bộ hắn, không dùng đến những biện pháp cứng rắn như đình chỉ học, phạt lao động dọn vệ sinh. Thật ra thì tôi cũng cho rằng, dù có phạt thì đối với hắn cũng chả có ý nghĩa gì, cũng như những lời tỉ tê khuyên bảo của thầy dành cho hắn chỉ như nước đổ lá khoai vậy.

Có một số lời thị phi trong lớp vô tình lọt vào tai tôi: Lê Mạnh Quân kia chẳng qua được nhân nhượng vì phụ huynh hắn đóng góp rất nhiều cho trường. Ngoài tiền ủng hộ, mẹ hắn đã quyên tặng trường hẳn một ngàn bộ bàn ghế mới cứng, nhận xây dựng cho trường hệ thống phòng thí nghiệm hiện đại. Cho nên, hãy nghĩ rằng khi các bạn được sử dụng chiếc bàn cá nhân thoải mái vững chãi này mà không phải cùng bốn năm người chen chúc trên cái bàn gỗ thủng lỗ chỗ và đầy mối mọt của học kỳ trước, tất cả đều nhờ “người hùng” Lê Mạnh Quân mang tới.

Riêng tôi thì không tin tưởng vào chuyện đó cho lắm, không phải tôi mắc bệnh khinh người mà do phong cách và những gì hắn thể hiện khiến tôi không thể nghĩ rằng hắn lại xuất thân từ một gia đình bề thế như vậy. Hắn thường xuyên có vẻ không sạch sẽ chỉn chu, quần áo nhàu nát, không bao giờ sơ vin chỉnh tề. Thậm chí có vài hôm hắn đi học muộn, người ngợm càng giống như mới từ đầu đường xó chợ chui ra vậy.

Hắn cũng khá là côn đồ, nếu ai nói xấu để hắn nghe được, là nam thì hắn thẳng tay đánh chửi, là nữ thì hung hăng dọa cho bọn họ sợ chết khiếp mà líu ríu xin lỗi rồi bỏ chạy. Nhưng dù sao đối với tôi, tất cả những chuyện trên đều là “chuyện của thiên hạ”, không ảnh hưởng gì đến mình. Tôi vẫn thu mình ở một góc lớp, ngay cạnh cái góc của hắn, nhưng chính xác thì một tháng trôi qua, tôi và hắn hoàn toàn không có bất cứ tiếp xúc đối thoại nào. Cùng lắm thì có đôi lúc vô tình nhìn ra phía đó, bắt gặp gương mặt vô tư ngủ say của hắn, tôi liên tưởng một chút đến người đó…

Nếu không có một quyết định bất ngờ của thầy giáo thì có lẽ cả đời này tôi và hắn cũng chỉ như những kẻ đi ngang qua đường…

Số là, ở lớp phát động phong trào “đôi bạn cùng tiến”. Tôi là lớp phó học tập nên phụ trách chung, không phải bắt cặp với đứa nào cả, chỉ lo ghi chép lại thành tích của từng cặp, thỉnh thoảng nhắc nhở hay giúp đỡ chúng bạn.

Mạnh Quân được đích thân tổ trưởng ưu tú Ngọc Uyên phụ trách. Cô nàng rất nhiệt tình, nhỏ nhẹ và đặc biệt kiên trì với hắn, ngày nào cũng lẽo đẽo đi sau khuyên hắn làm bài tập. Sức chịu đựng của Ngọc Uyên thật là tốt hiếm thấy. Nhưng đáng tiếc, Mạnh Quân là một kẻ lì lợm có hạng. Thêm một tháng trôi qua mà thành tích học tập của hắn vẫn chỉ có thể dùng hai từ “bê bết” để diễn tả, thầy giáo cũng đành hết kiên nhẫn. Có điều tôi không ngờ đến, thầy lại sai tôi trực tiếp kèm cặp hắn thay Ngọc Uyên.

Tôi còn nhớ hôm đó thầy rất phiền não, giọng thầy gần như nhờ vả. Tôi nghĩ rằng mình không xứng với nhận định của thầy: “Nếu đến em mà còn không giúp nó tiến bộ được thì thầy cũng đành hết cách…”.

Vậy là tôi mất ba ngày để suy nghĩ cách đối phó với hắn. Tôi cũng không phải người có tính kiên nhẫn tuyệt vời như Ngọc Uyên, nếu lần này thất bại, tôi chắc chắn sẽ nói với thầy xin rút lui khỏi nhiệm vụ bất khả thi này. Tôi hy vọng hắn còn có lòng tự tôn, thì có thể dùng cách khích tướng…

Hôm sau, tôi mang chồng sách lớn, đặt mạnh xuống trước mặt hắn. Hắn đang lim dim ngủ bị quấy rầy, câu đầu tiên hắn nói với tôi chính là một lời sừng sỏ hăm dọa:

- Con lợn kia, mày muốn gì?

Tôi từng bị nhiều lời trêu chọc, nhưng đến mức này thì thực sự quá đáng. Tôi nén bực dọc, lạnh lùng nói:

- Ồ tốt thôi, nếu mày nghĩ rằng vẫn có thể chấp nhận việc thua kém một con lợn… - Lần đầu tiên tôi ăn nói một cách ngang ngược khó nghe.

Hắn liền đứng lên, trợn trừng mắt dọa người, bàn tay đập mạnh xuống bàn, kế đến đá mạnh vào chân bàn khiến chồng sách rơi lả tả xuống đất.

- Mày đang thích gây sự sao, con lợn này? - Hắn vừa đe dọa, vừa lặp lại ba chữ khó nghe kia một lần nữa.

- Nếu không phải thầy giáo giao việc này thì tao cũng không rảnh dây vào một thằng vô lại. Một con lợn như tao chí ít còn hơn mày rất nhiều, tao còn có mục tiêu, có tương lai, còn mày nếu không thay đổi thì cả đời cũng chỉ là hạng rác rưởi, không làm được trò trống gì cho đời… - Không ngờ lúc đó tôi lại liều đến vậy.

Ánh mắt hắn như muốn lập tức ăn tươi nuốt sống người. Tôi thừa nhận mình cũng đã quá mạnh miệng, nhưng thực sự hắn cũng khiến tôi phẫn nộ. Lê Mạnh Quân nghiến răng, vươn tay túm lấy áo tôi, đẩy vào góc lớp. Tôi cảm thấy có vẻ không ổn, hắn quá khỏe và hung hăng.

- Mày thử nhắc lại câu nói cuối cùng xem nào, con lợn?

Hắn vươn nắm đấm lên dọa nạt, tuy hắn chưa đánh con gái bao giờ nhưng biết đâu lần này chính là ngoại lệ?

Đám bạn trong lớp thấy có chuyện, vội vàng quây xung quanh, có một vài đứa lên tiếng can ngăn nhưng chung quy vẫn không ai dám trực tiếp vào kéo hắn ra.

- Lê Mạnh Quân, ngoài cái nắm đấm này, mày có gì hơn tao? - Tôi ngoan cường nói, thật ra là cố gắng chuyển sang kế khích tướng, nếu thất bại thì chỉ có thể xác định là chịu đau.

- Vậy mày đang tự hào về những cái mày cho là hơn tao sao? Con lợn này… - Hắn vẫn giữ nguyên nắm đấm trên lưng chừng, tay kia giật mạnh cổ áo tôi

- Từ đầu tao cũng thấy mày khá là ngứa mắt, mày tự hào mày giàu có, tự hào mấy cái điểm số kia, cho nên lúc nào nhìn người khác cũng khinh khỉnh như vậy phải không? À, thế sao mày không rất tự hào vì mình to gấp đôi người khác? Hử?

Tôi nhất thời cứng họng, bên trong người, khí nóng cũng đã bốc lên tận đầu. Không đâu, tôi không thể mất bình tĩnh. Hắn cũng chỉ như bao kẻ khác, những lời này đâu quá xa lạ… Nếu trên đời này còn một người mà ngay từ lúc mới quen không ngại ngần hay châm biếm hình dáng tôi, người đó chỉ có thể là anh.

- Lê Mạnh Quân, nếu mày có thể học được như tao, tao sẽ tự viết lên mặt mình hai chữ “con lợn”. - Tôi ngẩng cao đầu nói.

Lũ bạn xung quanh liền ồ lên rồi xôn xao bàn tán. Lê Mạnh Quân đột nhiên bật cười, sự hung hăng trong ánh mắt giảm bớt.

- Tao nghĩ mày còn phải xin lỗi tao về lời nói hôm nay, đồng thời nhận cả nắm đấm này!

- Được. Chỉ cần mày bằng điểm tao, tao sẽ làm đủ ba việc đó. Nếu mày không làm được thì chỉ cần làm một việc, đó là xin thôi học rồi biến khỏi ngôi trường này đi, đừng để tao phải trông thấy. - Tôi vô cùng đàng hoàng đáp lại.

- Vậy thì lấy điểm phẩy môn toán cuối kỳ này so sánh, mày đừng hối hận đấy!

***

Sau đó tôi có phần hối hận khi thấy sự thay đổi đến chóng mặt trong học hành của hắn. Không hề đi học muộn, bài tập cũng làm rất đầy đủ, quan trọng là không hề sai. Ban đầu tôi nghĩ là hắn nhờ người làm hộ nên tự nhủ không cần quá lo lắng chuyện hắn có thể thắng mình. Hắn có làm bài tập, tác phong nghiêm chỉnh hơn khiến thành tích của lớp không bị ảnh hưởng là tốt rồi. Sau này nếu hắn còn duy trì được thì tôi cũng sẽ rộng lượng xí xóa cho hắn, chuyện bảo hắn xin nghỉ học cũng chỉ là lời ra tiếng vào lúc đó thôi…

Nhưng không bao lâu, tôi bắt đầu cảm thấy dè chừng, thậm chí là sợ hãi. Hắn không chỉ trả lời một cách trôi chảy khi bị kiểm tra miệng đầu giờ, mà còn giơ tay xung phong chữa bài tập khó trên lớp. Thấy hắn đột ngột tiến bộ, các giáo viên bộ môn đều đồng ý cho hắn gỡ những điểm xấu trước đó.

Sự bình tĩnh tự tin bấy lâu nay của tôi liền bị đe dọa. Tôi không thể để thua hắn rồi làm ba chuyện hạ nhục mình kia. Tôi lại càng cẩn thận học tập, chú ý khoảng cách điểm số giữa tôi và hắn…

Cuối cùng cũng đến bài thi toán cuối kỳ I, tôi làm một cách thong thả, chậm rãi và chắc chắn. Kết thúc bài thi, tôi nghĩ rằng mình sẽ được mười điểm, như vậy điểm phẩy môn toán kỳ này của tôi sẽ là 9.8, hắn dù có làm đúng hết thì cũng chỉ được 9.5 là cùng.

Lũ bạn theo thường lệ thi xong là vây quanh tôi so sánh đáp án. Bài thi đại trà kiểu này không có gì phức tạp với tôi, kết quả của tôi luôn đúng với đáp án của thầy.

- Yến Phương, câu cuối khó quá, mình làm không hết, câu đó cuối cùng ra bao nhiêu vậy? - Một đứa liền hỏi.

- Đáp số là 12. - Tôi thản nhiên nói.

Bỗng dưng ở bàn bên cạnh, Lê Mạnh Quân khẽ nhếch môi cười… Nụ cười của hắn khiến tôi chột dạ, nhưng tôi không nghĩ mình lại làm sai.

Đến lúc thầy giáo chữa bài thi tôi mới thực sự phát hoảng, đáp số đúng phải là 26. Đây là câu hỏi khó nhất, thậm chí còn có dữ kiện đánh lừa, tôi không ngờ lại mắc phải sai lầm trầm trọng ấy. Cả lớp chỉ có ba người làm đúng, đó là Mạnh Quân và hai đứa con gái ngồi gần hắn ta, Ngọc Uyên và Tú Linh. Sau đó thấy Tú Linh xuýt xoa xuống cảm ơn hắn thì tôi mới biết là hai người họ chép được bài của hắn làm.

Lúc thầy chuẩn bị công bố điểm phẩy, hai bàn tay tôi không ngừng bấu chặt vào nhau, trong lòng vô cùng lo lắng.

“Lê Mạnh Quân 9.5”

“…”

“Trần Yến Phương…” - Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

“Có thấp hơn so với kỳ trước, 9.5” - Thầy bèn nói.

Cả lớp ồ lên, tôi biết bọn chúng hò la không phải chỉ vì điểm tôi thấp đi đột ngột mà còn vì hào hứng muốn xem Mạnh Quân sẽ xử tôi như thế nào.

…

Giờ ra chơi hôm đó, tôi biết phận mình không thể thoát, chỉ hy vọng mặt không sưng lên quá nhiều, lát nữa đi qua cửa hàng mua một ít phấn sáp bôi vào che đi. Tôi không muốn để cha biết…

Mạnh Quân đến trước mặt tôi, thái độ lạnh lùng, ánh mắt đầy khinh thường nói:

- Mày muốn tự bước ra hay để tao lôi đi?

- Tôi tự bước ra.

Dù đã thua cuộc nhưng ít nhất tôi cũng phải bảo vệ được một chút tự tôn. Tôi lặng lẽ đi xuống góc tường chờ hành quyết. Nào ngờ hắn đánh mắt ra phía ngoài, âm điệu ra lệnh:

- Ra chỗ nào khác đi, tao không thích có giáo viên nhìn thấy…

Hắn đi trước, tôi sợ hãi đi theo. Có mấy đứa trong lớp muốn đi theo xem chuyện hay ho, chỉ tiếc đều bị hắn trừng mắt đuổi về lớp. Tâm trạng tôi lại càng bất an hơn, hắn đưa tôi ra chỗ khuất người, hẳn là không chỉ đấm tôi một phát như giao ước mà sẽ đánh tôi nhừ đòn.

Mạnh Quân dẫn tôi ra phía sau dãy nhà kho chứa dụng cụ, xung quanh vắng lặng yên ắng càng làm tôi nơm nớp lo sợ, thân thể hơi run rẩy. Tôi biết mình to xác nhưng không hề khỏe hơn hắn, nếu có phản kháng thì cũng chỉ chuốc lấy phần thua… Nhưng cầu xin hắn nương tay càng là việc tôi không làm được.

Hắn nhìn qua xung quanh một lượt, cuối cùng chỉ về phía cái cây phượng vĩ lá vàng úa:

- Đứng áp vào cái cây kia. - Hắn ngắn ngọn ra lệnh.

Không cần phải làm đến mức đó chứ? Hắn muốn tôi trông giống một tù nhân dựa cột chờ chết sao?

Thấy tôi chần chừ, hắn thô lỗ đạp chân vào cái thùng tôn gần đó. Một chuỗi âm thanh loang choang va đập lạnh buốt phát ra, kế đến là giọng hắn đầy hăm dọa:

- Có cần tao giúp không hả?

Lông tơ dựng đứng, tôi lề mề làm theo chỉ thị của hắn, đứng dưới gốc phượng già nua. Không dám nhìn thẳng hắn, đầu hơi cúi xuống, lơ đãng nhìn những mảnh lá vàng nhỏ xíu rụng dưới chân, mong cho chuyện này nhanh chóng qua đi.

- Việc thứ nhất, nói xin lỗi. - Hắn bắt đầu đem từng chuyện ra tính sổ.

Tôi hít một hơi sâu, cuối cùng mới thốt ra được ba chữ nghe rất nghiêm túc:

- Tôi xin lỗi.

Vẻ mặt hắn có chút thư thái hơn. Hắn lấy trong túi ra cây bút bi, xoay xoay nó trên tay, kiêu ngạo nói:

- Ngẩng đầu lên. Để tao viết, không mày lại lấy lý do là không thể tự viết lên trán mình.

Tôi từ từ ngẩng đầu, cử động chậm đến mức hắn không kiên nhẫn đợi tôi ngửa hẳn lên được, một tay vươn tới bóp cằm tôi nâng lên. Tôi vì sợ mà nhắm chặt mắt. Sau màn này liền đến màn đánh đập, tôi phải cố mà chịu đựng.

Đầu bút của hắn vòng vòng viết trên trán khiến làn da mỏng manh nơi đó cảm thấy một chút đau. Hắn còn cẩn thận tô đi tô lại, dường như ý muốn cả thiên hạ phải thấy rõ đó là hai chữ gì.

Viết xong, hắn tạm buông tôi ra. Tôi vẫn nhắm nghiền hai mắt, bên tai nghe thấy tiếng hắn bẻ ngón tay kêu răng rắc. Đây sẽ là lần đầu tiên tôi bị đánh vào mặt, cơ thể càng run lên, mồ hôi lạnh túa ra.

Tôi gần như nín thở. Một giây sau, bên má trái truyền đến cảm giác đau nhức. Ồ, hình như không phải hắn đấm tôi, chỉ thấy má bị kéo căng ra.

Tôi mở mắt kinh ngạc nhìn hắn. Hắn đang véo má tôi, rất đau, hẳn là hắn có ý làm má tôi chảy ra biến dạng.

Véo xong, hắn chỉ khinh khỉnh lạnh lùng nói:

- Mặt toàn thịt, đánh sẽ không đau, phí công! - Nói rồi xoay người bỏ đi trước.

Tôi luống cuống xõa tóc xuống che đi trán. Còn một tiết học nữa, dù sao tôi cũng không muốn lũ bạn trông thấy. Tôi chỉ giao ước là viết chữ lên mặt chứ không hứa là không che đi.

Mạnh Quân bỗng dưng quay đầu lại nhìn, ánh mắt bắn lên ngọn lửa, đầy thị uy nói:

- Vén tóc lên, nếu không tao đánh!

Vậy là tôi phải mang cái trán có chữ vào lớp. Tiết học đã bắt đầu nhưng tôi vẫn không tránh khỏi những lời xì xào xung quanh của lũ bạn. Một bên mặt còn đau, hẳn là sẽ bị đỏ hằn lên. Lát nữa vẫn phải mua phấn sáp…

Vừa tan học là tôi vội vã vén tóc xuống, đội mũ len rồi chạy thẳng ra khỏi lớp.

Chỉ có điều bất ngờ là, lúc tôi về nhà soi gương mới biết thì ra hắn không viết vào trán tôi hai chữ “con lợn”. Hắn viết tên hắn lên đó. Hoặc là do chữ hắn quá xấu? Dù sao tôi thấy chữ “Quân” với chữ “Con lợn” không hề liên quan đến nhau mà…

Mấy ngày sau, thái độ của hắn với tôi cũng không quá mức đáng sợ. Chính xác thì tôi chủ động không dây vào hắn, lủi thủi một mình với đống hàm số như thói quen. Mạnh Quân sau khi thành ngôi sao học tập của lớp thì càng được lũ con gái hâm mộ, hắn dạo này cũng ăn mặc chỉnh tề đẹp đẽ hơn, thành ra đã “hot” lại càng “hot”. Lúc nào cũng thấy bọn Ngọc Uyên, Tú Linh, Như Quỳnh vây xung quanh hắn hỏi bài tập. Vì thế dạo này tôi cũng nhàn rỗi hẳn…

Trong lớp rộ lên tin đồn Ngọc Uyên và hắn thích nhau, bằng chứng là cô nàng thường xuyên đi bên hắn, ngay cả khi đông người hay riêng tư bị bắt gặp. Tôi gật gù thấy họ cũng khá đẹp đôi.

Đợt đổi chỗ định kỳ đã đến, lần này mắt tôi tăng số nên xin thầy ngồi lên trên hai hàng, vị trí dãy trong cạnh cửa sổ. Mạnh Quân được xếp ngồi bàn thứ tư dãy ngoài cùng, so với chỗ của tôi đúng là hai cực xích đạo. Tôi đang có chút thoải mái vì không phải tiếp xúc với hắn - kẻ gây ra thất bại đầu đời của mình, nào ngờ hắn đột nhiên nói là mắt không được tốt, xin đổi vào dãy giữa, còn chỉ chính xác cái bàn kế bên tôi mà không phải là chỗ cách tôi một dãy bàn. Tôi lập tức xem xét các lý do, cuối cùng cũng tự an ủi là hắn không hề muốn ám hay đe dọa mình, bởi lẽ vị trí đó ngay sau chỗ ngồi của Ngọc Uyên. Hẳn là hắn muốn lúc nào cũng được ngắm người trong mộng.

Tôi cố gắng hạn chế nhìn hắn, ngày qua ngày cũng không nói với nhau câu nào. Một ngày trời mưa, trong lớp học tôi lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu miên man một vài hồi ức về người đó. Lúc quay trở lại với bài học thì thấy trên bàn xuất hiện một cục giấy lăn lóc từ bao giờ. Thông thường nếu là giấy vụn thì tôi sẽ ném đi, nhưng vì cục giấy này dường như được vo từ giấy bọc quà có hình gấu rất đẹp nên tôi tò mò vuốt phẳng nó ra xem, vô tình bắt được dòng chữ: “Mọi chuyện trước đây bỏ qua, làm bạn đi!”. Quay ngang quay ngửa, tôi thấy chỉ có duy nhất hắn đang nhìn mình. Trong khoảnh khắc đó, tôi có phần ngỡ ngàng, không biết xử trí như thế nào.

Mấy hôm sau, hắn có vẻ đặc biệt tốt với tôi… Nhưng cũng chỉ có mấy hôm kỳ lạ đó.

Đến một ngày, khi tôi đi lấy sổ đầu bài trở về thì thấy cô giáo vừa trả bài kiểm tra văn. Đề bài là: “Hãy kể về một người gây cho em ấn tượng sâu sắc”. Nhân vật trong bài văn của tôi dĩ nhiên là anh, tôi đã viết bằng tất cả cảm xúc chân thật trong trái tim mình.

Tôi đã kể về những ngày mưa ra sao, lúc chúng tôi cùng nhau đứng dưới mái tôn trú chân như thế nào, cả những chiều đạp xe dọc con đường đê phủ hoa vàng… cho đến cả tâm trạng vô vọng buồn bã chờ đợi người đó. Câu chuyện của tôi phủ kín mười trang giấy, tôi cũng không nghĩ là mình lại viết được nhiều như thế, chỉ biết là khi vừa đặt bút xuống, ký ức ùa đến, tuôn trào như một dòng chảy liền mạch…

Hồi hộp trở về chỗ ngồi để xem bài văn của mình được bao điểm, tôi hơi bất ngờ khi thấy bài văn đó đang trên tay Mạnh Quân. Liếc thấy trang đầu bài văn được cô chấm chín điểm, tôi liền rất vui, vô tư đòi lại từ tay hắn:

- Trả cho tôi nào, cậu không cần phải ghen tị đâu. - Tôi có chút bông đùa.

Sắc mặt hắn dường như không được tốt lắm, bỗng dưng hắn hỏi:

- Câu chuyện này có thật không vậy?

- Tất nhiên là thật rồi. - Tôi thản nhiên đáp.

- Đến tên người đó còn viết cụ thể ra đây, xem ra là thật rồi… - Hắn cười nhạt, sau đó lập tức quay đầu đi.

Dĩ nhiên lúc đó tôi không hề nhận ra điều gì bất thường. Quan hệ của chúng tôi sau đó có thể nói là bạn bè, nhưng cũng không đến mức quá tốt…