Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy hơi trễ. Tôi bị đánh thức cũng bởi cuộc gọi đến của Mạnh Quân. “A lô?”
“Phương, em sửa soạn thay đồ đi, lát nữa anh đến đón em.” Mạnh Quân vui vẻ nói, có lẽ giọng tôi đủ để hắn nhận ra tôi vẫn còn chưa tỉnh táo.
“Được thôi…” Thái độ của tôi có phần lạnh lùng, “Nhưng trước khi bắt đầu, tôi cũng có một số đề nghị nhỏ…”
“Được, em muốn gì?”
“Tôi không thích quá khoa trương khiến người ta dòm ngó, vậy nên đừng có đi siêu xe… Còn nữa, sẽ không đi quá mười một giờ đêm và không vào khách sạn…”
Đầu dây bên kia liền bật cười: “Yến Phương, em lại bắt đầu mặc cả rồi. Trước mắt anh chỉ có thể nhân nhượng với em một điều, tùy em lựa chọn. Đừng quên vị thế của em bây giờ…”.
“Vậy được… Điều thứ nhất, ok?” Tôi nghĩ rồi liền nói.
“Anh thực sự không ngờ…” Giọng hắn đầy ngạc nhiên, “Cứ nghĩ em sẽ yêu cầu điều thứ ba. Hình như anh lại đánh giá bản lĩnh của em hơi thấp… ”
“Được rồi, tôi cúp máy đây.” Tôi nói rồi lập tức ngắt cuộc gọi.
Tôi đứng trước gương nhìn mãi, phải làm thế nào mới khiến hứng thú của hắn nhanh hết? Không trang điểm, ăn mặc thật tầm thường lỗi mốt hay cố gắng tô vẽ mình thành một con công sặc sỡ? Tôi đã thử cả hai phương án, kết quả mỗi lần nhìn lại trong gương đều liên tưởng đến ánh mắt ngạc nhiên kỳ thú và có phần bệnh hoạn của hắn. Cuối cùng tôi vẫn chọn phong cách thường ngày của mình: đơn giản nhưng nhã nhặn lịch sự.
Chuông điện thoại lại reo, Mạnh Quân nói bằng giọng bất đắc dĩ:
“Phương, cha em đóng cổng không cho anh vào, em trốn xuống cổng sau nhé.”
“Để tôi nói chuyện với cha…”
“Thôi để sau đi, cảm giác vụng trộm này cũng không tệ mà…” Hắn hớn hở nói.
Tôi cầm chìa khóa xuống cổng sau, hắn đã đứng sẵn ở ngoài đó. Hơi quá mức bất ngờ vì bộ dạng của hắn lúc này. Không có siêu xe, thậm chí còn không có ô tô, hắn đang cưỡi trên con xe đạp thể thao, tay đưa lên vẫy chào tôi. Ăn mặc cũng rất bình thường, không hề ra vẻ kiểu cách của một thiếu gia như mọi lần. Chưa hết, hắn còn đeo thêm một gọng kính không số, nhằm tăng thêm tính đàng hoàng trí thức. Như vậy thì không ai có thể nghĩ hắn từng là một gã lưu manh nham hiểm.
Thấy tôi ngây người nhìn hắn, Mạnh Quân cười tươi rói:
- Ấn tượng chứ?
- Có chút chút… - Tôi nói, cố tỏ ra không lép vế, tự leo lên phía sau xe đạp ngồi.
Trong lòng lại thầm nghĩ thế này chẳng phải sẽ càng không hay hơn, cả thiên hạ ai cũng có thể nhìn vào thấy tôi và hắn là một cặp đôi lãng mạn sao?
Bỗng dưng hắn tháo chiếc khăn quàng cổ của mình xuống, quấn quấn vào cổ tôi. Tôi liền kháng nghị nói:
- Tôi không lạnh đến mức đó…
- Anh muốn em nhớ kĩ mùi hương của anh… - Hắn tự nhiên thân mật kéo nhẹ mũi tôi.
- Lê Mạnh Quân, đã bao nhiêu cô gái ngây thơ bị anh tán đổ rồi?
Hắn hơi quay người lại, cầm lấy hai tay tôi đặt lên hông hắn, mỉm cười:
- Anh chưa bao giờ phải chủ động theo đuổi một người phụ nữ nào… Chỉ có em là phải dùng đến một chút đầu óc…
Tôi phải công nhận rằng, dù không biết thật giả được bao phần thì lời hắn nói ra nghe cũng thật ngọt tai. Tôi có nên cùng tham gia, diễn tốt vai trò của một bạn gái thời vụ?
Thời tiết hôm nay không lạnh như đài thông báo, trái lại còn có nắng ấm áp. Bộ đồ tôi mặc hơi dày cộng với chiếc khăn chít quanh cổ khiến tôi bắt đầu thấy nóng nực.
Có vẻ hôm nay hắn đã chọn phong cách hẹn hò bình dị, đạp xe đúng một vòng hồ rồi dắt tôi vào công viên đi dạo. Đây chính là công viên H., nhưng so với mười mấy năm trước thì đã được mở rộng, quy hoạch lại đẹp hơn nhiều.
Hắn gửi xong xe đạp liền bắt tôi khoác tay như những cặp nam thanh nữ tú xung quanh, tôi tỏ ý khước từ thì hắn lại chỉ chỉ vào một cặp nam nữ đang vô tư ngồi sau một bụi cây ôm hôn nhau, ánh mắt sáng ngời nói:
- Em muốn đốt cháy giai đoạn sao?
- Vô liêm sỉ. - Tôi mắng hắn, mặt hơi nóng lên khi chứng kiến cảnh nồng nhiệt âu yếm kia rồi liên tưởng đến tình huống của mình.
Tôi đã chấp nhận hẹn hò với hắn, nhưng nếu hắn cũng muốn làm như vậy? Dùng sức với hắn không có ích, dùng đầu óc tính toán cũng không dễ dàng, tôi phải làm sao để mọi chuyện nhanh chóng an toàn kết thúc?
Thấy tôi trầm ngâm toan tính, hắn bật cười rồi kéo tay tôi đi:
- Chúng ta sẽ làm đầy đủ từng bước, anh không muốn bỏ lỡ một giai đoạn nào…
Có một số việc không tưởng tượng được, hắn là một đại gia, là một người đàn ông gần ba chục tuổi đầu trưởng thành nhưng lại kéo tôi đi gắp thú bông. Xung quanh đây chỉ toàn cô cậu học sinh mới lớn, có vài ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía mình làm tôi cảm thấy có chút muối mặt.
- Mạnh Quân, tha cho chúng đi, chúng ta đi nơi khác. Anh không thấy lố bịch sao, chúng ta đâu phải trẻ con?
Tôi bèn lên tiếng khi thấy hắn say mê với trò chơi đó, còn cứ bám riết lấy không cho những cặp khác có cơ hội chơi. Hẳn là các cô cậu bé kia đang oán hận tôi lắm. Đừng nhìn tôi như vậy, chuyện này không phải do tôi yêu cầu…
- Yến Phương, việc này là dành cho mười hai năm trước. - Hắn bỗng dưng nói.
Tôi hơi ngẩn ra, hắn nói mười hai năm trước là có ý gì?
- Gắp cùng anh đi. - Hắn nhét vào tay tôi chỗ đồng xu, thấy tôi không có vẻ gì là hào hứng, hắn liền ra điều kiện - Nếu em thắng anh, anh sẽ làm theo một yêu cầu của em, bất cứ chuyện gì… kể cả trả tự do cho em.
- Được thôi, đừng hối hận. - Tôi cầm lấy đồng xu, bắt đầu bỏ vào máy - Quyết định trong mười lượt!
Thỉnh thoảng tôi có chơi trò này, nhưng là khi đi cùng Thùy Linh và hai đứa nhỏ, tôi gắp hộ chúng. Hắn từ nãy toàn gắp hụt, chắc là cũng không giỏi chơi trò này lắm.
Kinh nghiệm của tôi là gắp những con thú càng có hình dáng phức tạp thì càng dễ, vì vậy tôi tập trung gắp con bạch tuộc. Liếc nhìn sang Mạnh Quân, thấy hắn cứ cố gắp một con thú bông tròn vo. Hắn cười châm chọc:
- Anh thích con này vì nó nhìn giống em ngày trước…
Kệ hắn, hắn sẽ sớm thua thôi. Tôi cuối cùng cũng gắp được con bạch tuộc khi vừa hết mười đồng xu. Quay sang có phần đắc ý nhìn Mạnh Quân, hắn đã hết đồng xu mà vẫn không gắp được con nào, đang đứng khoanh tay chịu trận.
Tôi đưa con bạch tuộc cho hắn, thản nhiên nói:
- Hẹn hò với cái này, tôi về đây.
Hắn lắc đầu, sau đó xòe lòng bàn tay ra. Vẫn còn một đồng xu. Hắn thong thả bỏ vào máy, sau đó chậm rãi điều chỉnh cần gắp, một cách chuẩn xác gắp lên được con thú bông tròn vo.
- Đợi bao giờ em thắng được anh đã, Yến Phương. - Hắn cầm con bạch tuộc buộc vào con thú kia, vui vẻ nói - Có vẻ con bạch tuộc này là anh…
Tôi mang theo một chút không cam tâm nhìn hắn, sau đó lại tự nhủ mình phải trở nên bình tĩnh thấu đáo, tránh rơi vào bẫy như vừa rồi…
Một hồi sau, hắn lại kéo tôi ra ghế đá ngồi như những cặp đôi bình thường khác. Để tránh nhiều chuyện không hay phát sinh, tôi cứ tích cực ăn bỏng, hết gói này đến gói khác. Hắn có vẻ kiên nhẫn, ở bên tôi nói một số chuyện trên trời dưới đất cho đến hỏi tôi cụ thể xem mười mấy năm du học ra sao.
Cuối cùng hắn cũng tạm hết chuyện để nói, mà tôi cũng hết bỏng để ăn, không khí đột nhiên yên lặng.
Tôi cố tình không nhìn đến hắn mà hướng thẳng về phía lòng hồ, nhưng ánh mắt gã Mạnh Quân đó cứ tiếp tục dán trên người tôi.
- Yến Phương, đến lúc hôn nhau rồi. - Hắn bỗng nói, mà còn nói thẳng thừng ra không chút e dè, kế đến là tháo gọng kính xuống.
- Tôi nghĩ là… - Chợt tôi cảm thấy bị uy hiếp, không thoải mái chút nào.
- Em nghĩ là mình sẽ không phản bội giao ước…
- Giọng hắn đột nhiên khàn khàn trầm xuống, ý tứ thì có phần xuyên tạc.
Bàn tay hắn chủ động vươn đến, nắm nhẹ lấy cằm tôi nâng lên. Tôi nhìn thấy dáng vẻ hoang mang hỗn loạn của mình qua mắt hắn. Trái ngược với tôi, hắn dường như nhất định phải làm đến cùng. Đầu hắn bắt đầu cúi xuống, mắt khép lại, đôi môi mỗi lúc một tiến tới, không cần quan tâm dù đôi mắt của đối tác là tôi vẫn đang mở thao láo.
Dù biết đây là thỏa thuận của tôi và hắn, dù lẽ ra với một người đã hai mươi bảy tuổi có đến mười mấy năm sống bên Âu - Mỹ như tôi thì một cái hôn này chả là gì, nhưng trong đầu tôi vẫn phảng phất ý muốn kháng cự.
Bất ngờ, điện thoại trong túi áo tôi reo lên. Thật đúng lúc quá, tôi thản nhiên thoát khỏi vòng tay hắn, cầm điện thoại lên. Càng không thể nghĩ đến, vừa vặn lại là người ấy gọi. Tôi ngẩn người ra một chút, sau đó liền đứng dậy ra một góc nghe.
“Yến Phương, em đang làm gì?”
“À… em đang làm một số việc lặt vặt thôi…” “Bây giờ anh mới gọi lại cho em được…” Giọng anh vẫn trầm trầm nhẹ nhàng như vậy, “ Yến Phương, em đừng lo, anh có cách giải quyết rồi.”
“Thật sao?” Tôi nhất thời vì bất ngờ mà thốt lên, nhưng sau đó lại thấy không an tâm, “Chuyện này, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến anh phải không? Em không muốn…”
“Không đâu, em đừng lo.” Anh bỗng đầy dịu dàng ấm áp, “Ngày mai đợi tin tốt từ anh.”
“Nhưng mà…”
“Thế nhé, giờ anh phải lên máy bay rồi, gặp em sau.”
Tôi cúp máy, vừa quay đầu lại thì giật nảy mình kinh ngạc khi thấy Mạnh Quân đứng ngay sau lưng. Hắn đã lại gần lúc nào mà tôi không hề hay biết vậy?
Cố gắng bình tĩnh lại, tôi đi vượt qua mặt hắn, đơn giản nói:
- Anh làm tôi sợ chết khiếp, lần sau đừng lù lù đứng sau lưng tôi như vậy…
Đột nhiên thân thể bị một lực mạnh mẽ kéo ngược lại, chỉ sau cái chớp mắt, phía sau lưng liền cảm thấy đau rát do va đập. Mạnh Quân có phần thô bạo đẩy tôi áp vào một gốc cây xù xì gần đó, hai tay hắn nhanh chóng khống chế tôi.
Ánh mắt hắn từ trên cao nhìn xuống đầy uy hiếp. Mơ hồ liên tưởng đến cách hắn từng nhìn tôi mười hai năm trước thì cảm thấy ánh mắt lần này chỉ có khắc nghiệt hơn chứ không kém. Nói hơn là vì thái độ hiện giờ của hắn không phải chỉ là hung hăng dọa người, phía sau đôi mắt dường như còn thấp thoáng một cái gì đó tàn nhẫn, thâm độc và đầy nguy hiểm.
Năm đó hắn sừng sỏ nhìn tôi như một con thú hoang khát máu, còn hôm nay hắn lại tự dưng nở một nụ cười, đẹp đẽ nhưng rét buốt:
- Tiếp tục thôi, Yến Phương. - Nói rồi một bàn tay đưa lên vuốt ve má tôi, hắn chạm đến đâu kéo chút ghê lạnh theo tới đó.
Tôi nghiêng đầu tránh né nụ hôn, hắn không vội, mặc cho nụ hôn rơi xuống cằm và cổ. Hắn dùng môi miết lấy, sau đó lại cắn trên cổ tôi đến rớm máu, sau khi thỏa mãn mới giữ chắc lấy cằm tôi, mãnh liệt hung bạo hôn lên môi.
Nụ hôn như cực hình qua đi, tôi mềm nhũn người ngồi bệt xuống bãi cỏ, trong lòng vẫn đầy kinh hãi lo sợ. Hắn có lẽ đã biết là anh ấy gọi đến. Không có gì khó hiểu, họ không hề ưa nhau, hắn muốn tiếp cận tôi trong khi anh lại luôn ngăn cản… Nhưng chí ít, hy vọng hắn không biết được kế hoạch của anh.
Mạnh Quân lúc này hoàn toàn bình tĩnh trở lại, điềm nhiên ngồi xổm xuống buộc lại dây giày bị tuột cho tôi rồi nói:
- Đi ăn gì đi, anh đói rồi.
Ăn xong lại đi chơi thêm hai ba chỗ, thái độ của Mạnh Quân vẫn rất bình thường như không có bất cứ điều gì xảy ra. Đến chiều tối, hắn đột nhiên kéo tôi vào một cửa hàng thời trang cao cấp, không giải thích gì quá nhiều:
- Chúng ta cần phải thay đồ, em có lẽ nên đến một nơi này với anh.
Sau khi bảo nhân viên bán hàng lựa đồ cho tôi, hắn gọi điện sai người mang xe hơi đến.
Sau khi chọn đồ, Mạnh Quân dẫn tôi đi làm tóc và trang điểm. Theo yêu cầu của hắn, họ biến tôi thành một quý cô đài các cầu kỳ, nhìn không ra bản thân tôi lúc trước nữa. Mà hiện tại, hắn ta cũng lột bỏ vẻ giản dị gần gũi ban sáng, hóa thành một người đàn ông có vẻ ngoài sang trọng lịch lãm trong bộ vest tối màu. Chẳng lẽ hắn định đi làm ăn? Lại còn muốn mang cả tôi theo…
Tuy kiểu ăn mặc này của hắn giống phong cách thường thấy của người đó, song giữa họ vẫn có nét bất đồng. Anh mang vẻ tĩnh tại, thâm trầm, lạnh lùng, còn Mạnh Quân lại luôn toát lên một vẻ gì đó khiến người ta cần phải đề phòng…
Người của hắn mang một chiếc Limousine đến, ngoài tài xế, còn có bốn gã vệ sĩ cao to đi cùng. Tôi có thể lờ mờ đoán được tính chất công việc sắp tới của hắn. Dẫn tôi lên xe, Mạnh Quân mỉm cười nói:
- Chúng ta cần phải gặp gỡ một số người sẽ giúp ích cho cha em…
Tôi liền ngạc nhiên, chuyện quan trọng như vậy mà hắn không nói trước cho tôi một tiếng để chuẩn bị tâm lý. Những người đó có lẽ là đều là những nhân vật tầm cỡ hoặc không dễ tiếp xúc, qua cách Mạnh Quân chuẩn bị, có thể thấy hắn cũng phải chu đáo đề phòng…
Trong lúc tôi còn đang hồi hộp, Mạnh Quân đột nhiên ôm lấy tôi trên xe. Mấy gã vệ sĩ kia biết ý liền nhìn ra phía khác.
- Đừng lo, mọi chuyện dần dần sẽ quen. Nếu em muốn giúp đỡ cha mình, những chuyện này đều phải trải qua và học hỏi…
Dường như hắn đang có ý tốt an ủi tôi. Vô tình quay đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của hắn, tôi chợt có chút lúng túng.
Đối với Lê Mạnh Quân này, tôi luôn tự nhủ mình phải dè chừng hắn, không hẳn là vì ngay từ đầu đã không muốn tin tưởng, mà là vì khi gặp lại hắn sau mười hai năm, cảm thấy con người này quá phức tạp và khó lường. Có lúc trước mặt tôi thản nhiên đùa giỡn, khi thì thâm hiểm tính toán, có lúc lại bất chợt dịu dàng…
Thuốc độc. Hắn chính là một thứ thuốc độc bí ẩn, không biết nếu lỡ uống vào rồi thì sẽ như thế nào…
Mạnh Quân vừa mân mê nghịch những lọn tóc của tôi, vừa kề sát tai tôi thủ thỉ:
- Sao yên lặng như vậy? Anh thật muốn biết em đang nghĩ gì?
- Đang nghĩ là sao con người anh so với ngày đó lại khó lường như vậy…
- Con người đều thay đổi để thích nghi với hoàn cảnh, anh cũng đâu thích đánh mất con người thật của mình… - Hắn hơi ngưng lại một chút, vươn tay ôm lấy tôi đặt lên đùi mình - Phương, thật tốt khi gặp lại em, anh vẫn nhìn ra được cô bé mười lăm tuổi năm ấy, anh cũng tự hỏi con người năm đó của mình còn tồn tại không…
- Không đâu, tôi cũng đã thay đổi rất nhiều… - Tôi giãy ra, phản bác nói.
Nhưng hắn lại ôm càng chặt, biết phản kháng không chỉ là vô ích mà còn có thể thu hút những ánh mắt khác trong xe, tôi đành ngồi yên. Trước mặt người ngoài, hy vọng hắn sẽ không làm thêm chuyện gì quá trớn…
- Không đâu, anh thấy em vẫn ngốc và dễ lừa như vậy… - Hắn vui vẻ cười nói, vùi đầu vào cổ tôi.
- Tại anh trở nên quá nguy hiểm thôi, tôi không theo kịp anh…
***
Cuộc gặp gỡ diễn ra tại phòng VIP của một nhà hàng cao cấp. Tôi không ngờ trong số những vị khách Mạnh Quân mời đến lại có nhiều nhân vật tầm cỡ đến vậy. Những người này đều là các nhà đầu tư, ông chủ các tập đoàn lớn mạnh đứng phía sau góp phần thao túng hàng loạt ngành công nghiệp sản xuất quan trọng, có cả một vài người khét tiếng trong giới xã hội đen, một vài vị quan chức…
Trong buổi tối này, tôi gần như không nói được gì nhiều, mọi việc Mạnh Quân đều đứng ra thay tôi nói. Tôi không có mấy kinh nghiệm trong việc tiếp xúc với giới đầu tư, cho nên cũng không rõ việc ứng xử thế nào mới là khéo léo phù hợp, không những không làm mất lòng họ mà còn thuyết phục họ hợp tác giúp đỡ mình.
Dường như có một nguyên lý không bao giờ lỗi mốt: “Nhất quan hệ, nhì tiền tệ”. Mạnh Quân nhấn mạnh mối quan hệ thông gia giữa hai gia đình chúng tôi, nói tôi là vợ chưa cưới của hắn… Những người kia dù ban đầu có vẻ ngại ngần giúp đỡ nhưng về sau cũng bị hắn dùng lời lẽ và các điều kiện tốt thuyết phục. Mọi việc nhìn chung là suôn sẻ.
Có một điều qua cuộc gặp mặt này tôi mới vô tình biết được, thì ra Mạnh Quân mới là người được cha hắn lựa chọn trở thành chủ nhân tương lai của tập đoàn tài chính bất động sản V. chứ không phải anh ấy.
Cho dù hoàn toàn thừa nhận rằng tố chất cũng như bản lĩnh và thủ đoạn trên thương trường của Mạnh Quân rất phù hợp để làm người lãnh đạo kế nhiệm một tập đoàn lớn nhất nhì cả nước, tôi vẫn cảm thấy có một chút bất công với Vũ Thuyết. Anh ấy lý ra là con cả, cũng không phải là không có năng lực. Những gì anh ấy đã trải qua, nếu ở vị trí của anh ấy mà nói thì đó là một cú sốc lớn. Không xét đến việc kế thừa, bỗng dưng xuất hiện một người đàn bà và một đứa trẻ khác đến giành mất hạnh phúc của mình, rồi mẹ anh ấy vì uất ức mà tự sát, chuyện đó không dễ để chịu đựng…
Sau bữa tiệc, Mạnh Quân lại muốn đưa tôi đi hóng gió. Tôi đang tự hỏi, hắn không thấy phát ngán khi cả ngày cứ phải nhìn mặt một người hay sao? Nghe nói kể cả những cặp đôi thực sự yêu nhau cũng nên tránh việc gặp gỡ nhau quá nhiều sẽ sinh ra chán…
Chúng tôi đứng trên cầu ngắm cảnh đêm sông Hồng. Hắn cẩn thận đem áo khoác của mình trùm lên tôi, bao bọc tôi trong lồng ngực. Sự thân mật này làm tôi cảm thấy không quen… Tuy rằng cơ thể cảm nhận được ấm áp nhưng trong lòng tôi vẫn thấy đầy gượng gạo, giống như có một bức tường tự ngăn cách tôi và hắn. Thậm chí tôi còn không đặt hy vọng hắn đang đổi xử thật tâm với mình…
- Yến Phương, tôi thích cậu… - Bỗng dưng hắn nói - Nếu như mười hai năm trước anh nói với em lời này thì sẽ sao nhỉ?
- Dù sao chuyện đó sẽ không xảy ra… - Tôi bình tĩnh nói - Vì ngày đó anh đã thích Ngọc Uyên không phải sao?
- Em thật ngốc, mà ngày đó anh cũng thật tự ti… Nếu có một cơ hội quay trở lại, anh sẽ bất chấp tất cả, không cần biết lòng em nghĩ gì, lòng em có ai…
- Này…! - Tôi bỗng không giấu nổi ngạc nhiên, chui đầu ra khỏi cái áo của hắn, ngước lên nhìn - Anh đang nói như kiểu mười hai năm trước anh đã từng thực sự thích tôi vậy? Không lý nào, nếu là tôi, tôi cũng thích cái đẹp và sự dịu dàng, đương nhiên là thích Ngọc Uyên.
- May số phận còn cho chúng ta gặp lại nhau, bù đắp cho những sự hiểu lầm ngớ ngẩn trước đó của mình…
Mạnh Quân nhìn thẳng vào mắt tôi, hai lòng bàn tay ôm lấy hai bên má tôi. Chầm chậm, rõ ràng, hắn nói:
- Yến Phương, anh đang rất nghiêm túc… Qua Tết đẹp ngày, chúng mình cưới luôn đi.
- Cưới…? - Bỗng dưng nghe hắn nói trực tiếp như vậy, tôi liền hơi ngẩn ra.
Hắn cúi xuống, trán chúng tôi khẽ chạm nhau, khoảng cách thực sự quá gần gũi, hơi thở nóng rực của hắn quanh quẩn khiến đầu óc tôi có chút mê muội xao lãng.
- Đừng vội trả lời, anh muốn em nghiêm túc suy nghĩ. Không trên phương diện tình cảm cũng được, em có thể xem trên phương diện lợi ích hay hợp tác nào đó…
- Anh chắc chứ? Chúng ta mới chỉ hẹn hò một ngày, thật không thể hiểu nổi… - Tôi nghĩ gì liền nói đấy - Anh trong công việc làm ăn đều có vẻ mưu tính cẩn thận chắc chắn, tại sao chuyện hôn nhân lại gấp như vậy?
Mạnh Quân thản nhiên mỉm cười:
- Nếu nghĩ theo hướng vừa rồi của em, hôn nhân cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ như một tờ giấy có cam kết… Nếu chúng ta ngay lúc này cần hợp tác thì lập tức tiến hành luôn chẳng phải tốt sao? Còn nếu em đắn đo về mặt tình cảm, vậy em cho là bao lâu mới đủ để tiến tới hôn nhân?
- Tôi không biết… - Câu hỏi của hắn làm tôi phải suy nghĩ, nhưng lại không thể tìm ra đáp án.
Không khí trong lúc đó yên lặng, Mạnh Quân để đầu tôi tựa vào bờ vai hắn. Giọng hắn khe khẽ:
- Anh cũng từng không hiểu nổi, thế nào mới là hôn nhân, thế nào mới là hạnh phúc thực sự… Trước mặt anh, mọi thứ từng sụp đổ, người cha anh yêu thương kính trọng nhất đột nhiên không phải cha ruột, một gia đình nhỏ bé giản dị vỡ tan… Tình yêu, danh vọng, giàu sang,… đâu mới là chuẩn mực của hạnh phúc? Cái gì mới kéo dài được hạnh phúc, giữ được một gia đình trọn vẹn?
Khoảnh khắc đó, lòng tôi bất chợt ngộ ra một điều gì đó. Mạnh Quân, thì ra hắn cũng từng như tôi, từng mất đi một gia đình mà mình tin tưởng kỳ vọng. Tôi mất đi một người mẹ, hắn cũng mất đi một người cha… Nếu những lời hắn đang bày tỏ là nỗi khổ tâm thực sự trong lòng, thì có nghĩa là bản thân hắn cũng không hoàn toàn đánh giá cao và xem trọng những gì hắn đang có hiện nay như danh vọng, tiền bạc sao?
Hắn ít nhiều cũng giống tôi, là một kẻ đáng thương…
Lại nghĩ đến chuyện hôn nhân, khi con người đã không còn tin tưởng và kỳ vọng vào nhau thì sớm hay muộn, bất cứ mối quan hệ nào cũng có thể đổ vỡ. Hôn nhân cũng vậy, chỉ là ràng buộc nhất thời, không đảm bảo vĩnh viễn…
Trước giờ đúng là tôi không quá hy vọng vào một cái gì. Nếu như không phải vô tình gặp lại con người đó, tôi sẽ chỉ nhìn nhận hôn nhân trên phương diện tình nghĩa và trách nhiệm… Mà trên thực tế, Mạnh Quân cũng là một đối tượng có nhiều điều kiện phù hợp. Nếu hắn thực sự nghiêm túc thì gần như không còn điều gì phải xem xét…
Tôi suy nghĩ rất nhiều điều, Mạnh Quân thì vẫn lặng lẽ ôm chặt tôi. Chẳng biết trôi qua bao lâu, hắn mới nới lỏng vòng tay, nhẹ nhàng nói:
- Sắp mười một giờ đêm rồi, anh đưa em về… Hắn nắm lấy tay tôi dắt đi. Cuối cùng bản thân tôi cũng đưa ra được một quyết định, bèn nói:
- Chúng ta cũng không nhất thiết phải làm thủ tục kết hôn… Sống chung đến lúc nào còn cảm thấy chấp nhận nổi đối phương là được.
- Em đang nói cái gì vậy? - Hắn đầy kinh ngạc nói - Sống chung nhưng không kết hôn?
- Chỉ là một tờ giấy không phải sao? Nếu một ngày nào đó, tôi hay anh muốn ra đi thì rất dễ dàng, chỉ cần gói ghém đồ đạc của mình, không cần lần này lần nọ ra tòa, cũng không vướng mắc vào chuyện phân chia tài sản. Tôi hiểu rõ những chuyện đó phiền phức như thế nào. Dĩ nhiên chuyện không làm thủ tục kết hôn này có thể coi là bí mật của riêng chúng ta, cha anh và cha tôi cũng không nhất thiết phải biết.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt đầy khó hiểu. Tôi chỉ đang muốn giảm thiểu một một gánh nặng trong mối liên kết này. Đây sẽ là một thỏa thuận không mang tính ràng buộc pháp lý.
Tôi nghĩ rằng, dù cho một ngày quan hệ này chấm dứt, tôi vẫn có thể sống độc lập. Mục đích của tôi không phải là tình yêu, hôn nhân đúng nghĩa như những người phụ nữ khác mong đợi, cũng không bao giờ có ý niệm cả đời dựa dẫm vào một người đàn ông… Vì vậy, nếu tôi và hắn có tiến xa hơn thì cũng không nên sinh con cái.
- Em quả thật không giống với người khác, nhưng lại làm anh càng phải để tâm đến em hơn. - Hắn cười mang theo một chút buồn bã - Được rồi, bao giờ em muốn bắt đầu thì bảo anh. Chúng ta vẫn tổ chức một hôn lễ giữa hai gia đình, được chứ? Chỉ là không có cái thủ tục kia…
Tôi bước lên phía trước, giọng điệu thoải mái, hơi có chút bông đùa:
- Đợi bao giờ anh mua được nhà riêng…
- Vậy ý em là ngay tối nay phải không? - Hắn liền đáp lại.
- Không, chí ít cũng phải để phụ huynh chấp nhận đã…
- Sáng mai anh lại đến nhà em…
- Tôi sẽ không mở cổng sau cho anh vào đâu. - Tôi vênh mặt nói.
- Yên tâm, anh sẽ trèo qua cổng trước. - Hắn bật cười, ôm lấy vai tôi bước đi.