• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Dưới cơn mưa năm ấy
  3. Trang 14

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 13
  • 14
  • 15
  • More pages
  • 19
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 13
  • 14
  • 15
  • More pages
  • 19
  • Sau

Chương 12Chung sống

Tôi trở về nhà, ngay sáng sớm hôm sau cha tôi nhận được tin tốt, vụ việc của ông có dấu hiệu tiến triển thuận lợi bất ngờ. Cha tôi là người vốn suy nghĩ cặn kẽ, ông hẳn sẽ không tin mọi việc có thể tự nhiên từ dữ hóa lành như thế. Sớm hay muộn tôi cũng phải trình bày với ông về quyết định của mình.

Tôi chậm rãi ăn bữa sáng, ông từ trên lầu đi xuống, gương mặt không những không vui mà còn đầy vẻ tức giận. Ông cầm bình trà ném thẳng xuống dưới sàn, tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên… Từ nhỏ đến lớn, rất ít khi ông nổi cáu với tôi…

- Vậy là con qua mặt cha đấy sao hả Phương? Làm sao những kẻ đã quay lưng kia, cả nhà họ Lê đó bỗng trở lại giúp đỡ? Cả ngày hôm qua con đã đi đâu? Đi gặp thằng đó sao?

Tôi đợi cha chửi bới trút giận một hồi, xong mới từ tốn đáp lại:

- Cha, con cũng định thưa lại với cha, nếu không có gì thay đổi, qua Tết con sẽ kết hôn với anh ấy. Trước mắt chúng con sẽ sống chung để tìm hiểu thêm… Mong cha xem con như một người đã trưởng thành…

- Phương, không lý nào con thích thằng đó. - Cha tôi trợn mắt, bước đến nắm mạnh hai vai tôi - Phương, lý do là gì? Vì cha đúng không? Cha vô dụng đến mức đem con gái mình bán đi sao? Thằng đó không thật lòng với con đâu, nó chỉ nhất thời muốn chinh phục, thậm thí muốn thách thức cha đây hoặc là thằng Thuyết…

- Không đâu cha… - Tôi cố gắng bình tĩnh, khẩn khoản thuyết phục cha tôi - Cha đừng lo, anh ấy là bạn học cũ của con, con hiểu rõ anh ấy hơn cha. Anh ấy cũng không phải người xấu… Bọn con nói chuyện rất hợp… Cha xem, con chưa đề nghị giúp đỡ, anh ấy đã nhiệt tình lo mọi việc…

Cha tôi ôm lấy tôi, mắt ông bỗng rớm lệ, có lẽ đã nhiều năm rồi, ông không trải qua chuyện đau lòng và bất lực như vậy:

- Con à, cha dù thế nào cũng phải bảo vệ con, chỉ có con là quý giá nhất, cha sẽ không để con thiệt thòi… Cha sẽ tự gánh chịu mọi hậu quả. Cha già rồi, tất cả không còn quan trọng.

- Cha nghĩ quá xa rồi, nếu con cũng thích người ấy, người ấy cũng thích con, chúng con đều có trách nhiệm và tôn trọng lẫn nhau thì sao lại không được? - Tôi tìm mọi cách khiến ông yên tâm, cho dù là những lời nói mà trong lòng tôi còn không mấy chắc chắn.

Vừa lúc đó thì chuông cửa reo. Cha tôi nhìn qua màn hình camera thấy đó là Mạnh Quân, bèn phẩy tay nói lớn:

- Bác Tư, bảo thằng đó cút về ngay!

- Cha, không nên!

- Phương, nếu con không nghe lời thì đừng gọi ông già này là cha nữa! - Cha tôi kiên quyết ngăn cản.

Bất ngờ, qua màn hình camera thấy Lê Mạnh Quân quỳ xuống trước cổng nhà tôi. Một kẻ ngạo mạn như hắn mà có thể làm thế sao?

Cha tôi cũng phải ngạc nhiên, ông liền bước ra cổng, nhìn Mạnh Quân một cách đầy ác cảm và nghi ngờ:

- Cậu định làm gì? Cậu mau đứng lên đi, gia đình tôi không nhận nổi đâu!

Lê Mạnh Quân ngẩng đầu nhìn thẳng cha tôi, trong đôi mắt ngập tràn nghiêm túc, rành mạch nói:

- Bác, cháu hiện tại không phải người tốt, quá khứ cũng không tốt nữa. Cháu không dám hứa là sẽ chiều chuộng chăm sóc cô ấy mãi mãi, nhưng cháu có thể hứa là sẽ luôn cố gắng giữ được cô ấy bên mình.

Cha tôi và hắn cứ thế nhìn nhau một hồi lâu, đôi mắt cha hơi nheo lại, trên gương mặt ông biểu lộ thái độ thâm trầm đánh giá. Trải qua ba, bốn phút gần như ngạt thở, cha tôi bỗng nói:

- Cậu vào nhà gặp tôi nói chuyện!

Sau đó, cuộc trò chuyện riêng của họ kéo dài chừng một giờ đồng hồ. Tôi không biết hắn và cha tôi đã nói những gì, chỉ biết khi cha bước ra tìm tôi, ông bèn nói:

- Cha có lẽ không bằng cậu ta… - Ôm lấy tôi, giọng ông chất chứa nhiều cảm xúc phức tạp - Người đàn ông có thể bảo vệ hạnh phúc gia đình, có lẽ không chỉ là người đồng hành có trách nhiệm hay một người có thể thật tâm yêu thương chăm lo cho con suốt đời… mà là một người luôn nỗ lực và làm đủ mọi cách giữ con ở bên cậu ta. Bởi lẽ nếu không thì khi hạnh phúc có dấu hiệu rạn nứt, người ta sớm muộn sẽ rời bỏ nhau… Cha đã không làm được, cha dù yêu thương mẹ con hết mực, nhưng cha không đủ quyết đoán và kiên trì…

- Cha… - Tôi khẽ thốt lên, ôm chặt lấy ông.

- Con thu dọn đồ đi, cuối tuần nhớ về nhà thăm cha. - Ông liền mỉm cười nói - Nhưng cha mới cho cậu ta hưởng án treo thôi, nếu cậu ta không tốt, con lập tức phải về nhà ngay…

- Cha, không cần đuổi con đi sớm như vậy chứ?

- Tôi có phần ngạc nhiên nói.

- Hôm nay được ngày, là ngày tốt nhất trong tháng, coi như lấy ngày chuyển khỏi nhà cũng được. Đồ đạc thì quay về dọn dần dần sau.

Phía sau lưng cha tôi, Mạnh Quân thản nhiên nháy mắt với tôi. Trời ạ, rốt cuộc cái miệng của hắn lợi hại đến mức nào mà khiến cha tôi nhanh chóng thay đổi thái độ như vậy?

Không đầy mấy phút sau, bác Tư đã nhanh chóng gói cho tôi vài bộ đồ cùng với một ít đồ đạc cá nhân để vào xe của hắn. Mạnh Quân dắt tay tôi kéo đi, dỗ ngọt như dỗ trẻ con:

- Đi nào, ngày mai anh lại cho em về với cha mà! Ngồi trên xe của hắn, nghĩ đi nghĩ lại thì thấy vẫn không thể tin được, trong lồng ngực trái tim bỗng đập loạn xạ liên hồi khi nghĩ đến những chuyện sắp tới. Hắn không nhất thiết phải thừa thắng xông lên, đánh nhanh diệt gọn như thế chứ?

- Yến Phương, bên ngoại thành thoáng đãng, chúng ta ở ngoài đó nhé… - Hắn nhìn tôi vui vẻ đề nghị.

- Tốc độ của anh làm tôi thấy chóng mặt quá… - Tôi tỏ vẻ đưa tay lên xoa xoa trán - Làm sao anh thuyết phục được cha tôi vậy? Anh có lẽ nên làm luật sư, tôi sẽ bái anh làm thầy.

- Cha em chỉ hỏi anh mấy câu đơn giản thôi… - Hắn nói, ánh mắt sáng ngời. Dưới nắng ấm hiếm hoi của mùa đông, dáng vẻ của hắn bỗng dưng quyến rũ đến kỳ lạ.

- Câu gì thế? - Tôi không nhịn được tò mò.

- Ừm, ví dụ hỏi anh có biết thói quen khi đọc sách của em là gì?

- Anh biết sao?

- Tất nhiên rồi, anh đã quan sát đủ từ mười hai năm trước. Với một cuốn sách mới, em thường quên tra mục lục, xem qua một hai trang mới giở lại mục lục xem rốt cuộc cuốn sách này gồm những phần gì… Còn nữa, thói quen khi ghi chép bài trên lớp của em, đó là mỗi trang giấy đều chừa ra một hai dòng kẻ thừa bên dưới, để tiện bổ sung, ghi chú thêm lời giảng của thầy giáo.

Tôi bỗng giật mình, trong thâm tâm liền xốn xang khó hiểu. Hắn lại có thể nhớ đến từng chi tiết như vậy qua ngần ấy năm? Tại sao vậy? Chẳng nhẽ ngay từ mười hai năm trước đã để mắt đến tôi? Chuyện này nghe ra thì thật phi lý.

- Em đang cảm động đấy sao? Tốt thôi, nhưng để anh nói em nghe... - Mạnh Quân liền nói, an ủi không ra an ủi, trách móc không ra trách móc - Nếu có ai từng nói những lời như dội nước lạnh vào đầu em, giáng cho em một cú đánh đau về tinh thần, gây cho em một ấn tượng đủ mạnh mẽ, thì việc em ghi nhớ qua hàng chục năm cũng là bình thường…

- Lời anh nói cứ như đang oán hận tôi ngày đó đã chửi mắng anh là kẻ vô lại, vô tích sự vậy?

- Yến Phương, em không phải người duy nhất nói với anh những lời đó. Những người trong gia đình mới cũng đã từng, nhưng anh đã cố không bận tâm. Chỉ có điều, không hiểu sao bị một đứa con gái như em nói lại đau đến thế…

Cùng hắn đối đáp thêm dăm ba chuyện, xe đã dừng trước căn hộ riêng của hắn. Đó là một biệt thự xinh đẹp nằm trên khu đất rộng rãi thoáng mát ngoại thành. Sát hàng rào trắng bao quanh khu nhà là những chậu hoa hướng dương rực rỡ nở rộ tạo cảm giác sinh động ấm áp. Trước nhà có khoảng sân rộng, hai bên là gara ô tô và bể bơi…

Đợi tôi ngắm hết một lượt, Mạnh Quân liền kéo tôi vào trong nhà. Bố cục và nội thất bên trong cũng rất tốt, không xa hoa cầu kỳ nhưng vẫn sang trọng, đẹp mắt. Mạnh Quân vui vẻ tự hào nói đây là căn nhà hắn tự tay thiết kế… Hóa ra hắn không chỉ học về đầu tư tài chính, quản trị kinh doanh mà còn học qua một khóa kiến trúc…

Tham quan qua phòng khách và phòng bếp, hắn dẫn thẳng tôi lên lầu. Mang hành lý của tôi vào phòng ngủ, hắn mờ ám nói:

- Đây là phòng của em, phòng của anh ở ngay bên cạnh, nhưng nếu em không cần phòng riêng mà muốn lúc nào cũng chung phòng với anh thì cũng được thôi!

- Không, tôi rất thích căn phòng này. - Tôi liền nhanh chóng đáp lại, lườm nguýt hắn và nói - Trước mắt chúng ta coi như ở chung một nhà trọ, tôi chưa cho phép thì không được vào phòng tôi đâu đấy…

Hắn không chịu lép vế, liền ôm eo tôi ra ngoài, nhanh chóng thuyết minh thêm:

- Trên lầu còn có hai phòng ngủ nữa dành cho lũ trẻ. Nếu có nhiều hơn hai đứa, chúng ta sẽ tìm căn nhà lớn hơn…

- Đừng mơ! - Tôi liền nói, hơi đẩy hắn ra - Cha tôi nói hiện tại anh vẫn còn trong án treo, sau khi hết án còn phải cải tạo lấy chứng chỉ…

- Vậy anh đi tù còn hơn! - Bỗng dưng hắn bế phốc tôi, ôm vào phòng ngủ.

Tôi luống cuống đạp hắn ra, sau đó lấy gối nện cho hắn mấy cái. Cũng may là hắn cũng chỉ đang đùa, còn chưa bất lương đến mức làm thật. Mấy phút sau, nhìn căn phòng phủ đầy lông ngỗng, cả hai cùng bật cười. Tôi sai hắn dọn dẹp rồi chạy xuống phòng khách xem ti vi. Dường như hiện tại lòng tôi cũng không đến mức bài xích hắn…

Hắn rủ tôi vào bếp cùng làm bữa trưa, tài nghệ nấu ăn của tôi không phải là xuất chúng nhưng chắc vẫn ở mức chấp nhận được. Có một điều tôi không ngờ là hắn thái rau củ quả còn nhanh và đẹp hơn tôi.

- Anh học cả nấu bếp à?

- Không. - Hắn vẫn mải mê với công việc, vừa làm vừa giải thích - Trước đây đều học hỏi từ cha. Ông ấy có dạo bị bệnh không thể đi làm, cho nên thường xuyên quanh quẩn ở nhà nấu nướng. Ông ấy không giỏi kiếm tiền, nhưng mỗi việc nhỏ nhất đều làm tỉ mỉ, chăm lo cho gia đình chu đáo.

- Đó là… người cha trước của anh? - Trong lòng tôi bỗng nhiên thấy rất cảm động.

- Ừ. - Mạnh Quân mỉm cười nhẹ, dường như đối với người cha đó, hắn vẫn luôn hết mực kính yêu.

- Cà rốt gọt xong rồi đây! - Tôi làm xong bèn đưa cho hắn.

Bỏ rau củ quả vào nồi, hắn vừa cho gia vị, vừa nói:

- Yến Phương, hồi bé em ăn gì mà tròn vo vậy? Có phải ăn rất nhiều đồ ăn nhanh?

- Đúng vậy, cha tôi nói cho anh biết à?

- Không, ông ấy nãy chỉ nói sơ qua hoàn cảnh gia đình em. Nhưng hồi trung học, anh thấy sáng nào em cũng ăn đồ ăn nhanh. - Hắn nêm thử gia vị, xong xuôi mới khẽ gật đầu, nói thêm - Sau này khi nào anh ở nhà, anh sẽ nấu cho em, nếu anh có công chuyện đi vắng, cũng không được lười biếng mà phải tự nấu ăn, đồ ăn nhanh đều không đảm bảo…

Lời hắn nói ra không có chút nào là hoa mỹ, bộ dạng cũng rất chân thật tự nhiên… thế nhưng lại làm cõi lòng tôi khẽ râm ran. A, tôi điên rồi…

Tôi cất tạp dề, giả bộ thản nhiên, có chút biếng nhác nói:

- Anh làm nốt đi, tôi đi xem ti vi…

Tôi bật qua bật lại đủ kênh nhưng chợt thấy không hứng thú với chương trình nào. Ở gần hắn phải chăng có một mầm virus kỳ lạ? Mới có vài ngày mà tôi đã dần mất đi sự thờ ơ bình tĩnh.

Kênh truyền hình đột nhiên chiếu những câu danh ngôn hay trong lúc chờ tiếp nối giữa hai chương trình, mà vừa vặn thế nào lại là mấy câu danh ngôn tình yêu…

“Sẽ rất buồn khi bạn gặp một ai đó mà bạn cho rằng vô cùng có ý nghĩa đối với bạn, chỉ để cuối cùng bạn nhận ra rằng tình cảm đó sẽ chẳng bao giờ được đáp lại và bạn là người phải ra đi. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Điều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình.”

“Có nhiều người dành cả đời mình chỉ để tìm kiếm một tình yêu đích thực. Có người chỉ mới quen qua vài ba câu chào vội vã đã yêu nhau.”

“Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người.”

Tôi ngẩn ngẩn ngơ ngơ, từ phía phòng bếp đã nghe tiếng Mạnh Quân gọi vào ăn cơm. Đây là bữa ăn đầu tiên khi tôi quyết định rời xa nhà chung sống với một người đàn ông. Có đến năm món, hình thức và mùi hương đều rất hấp dẫn… Thấy tôi ăn rất chậm, hắn bỗng lo lắng hỏi:

- Không hợp khẩu vị? Còn dị ứng với món gì sao?

- Không phải, tôi đang suy nghĩ… - Tôi nhanh chóng chuyển sang một vấn đề khác - Nghĩ là anh nên ở nhà nội trợ đi, tôi sẽ nuôi anh.

- Ở nhà một mình thì buồn chết! - Mạnh Quân vừa tiếp thức ăn vào bát tôi, vừa thâm hiểm nói - Nếu có mấy đứa nhỏ quanh quẩn kề bên thì sẽ vui hơn, anh tình nguyện ở nhà.

Và hắn lại bật cười khi bị tôi lườm. Ăn trưa xong, tôi và hắn ngồi trên salon nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm thấy không còn việc gì để làm, tôi rủ hắn xem phim. Tôi bật một bộ phim hài Mỹ, xem đến nửa chừng thì hắn đã lăn ra ngủ, bộ dạng ngủ của hắn so với thời trung học không khác nhau là mấy…

Tôi tắt ti vi, định cứ thế lên lầu, không hiểu sao một chút lòng tốt nảy sinh, tôi tháo áo khoác của mình phủ lên người cho hắn. Đứng trước mặt hắn, tôi nói khe khẽ:

- Được rồi, tôi cảm thấy… chúng ta có thể sống cùng nhau.