Tối hôm đó, Mạnh Quân lại bảo tôi thay đồ cùng ra ngoài với hắn. Hắn có giải thích là còn một, hai người có vai trò quan trọng cho vụ việc của cha tôi nhưng hôm qua chưa liên hệ được, hôm nay phải chủ động đến tìm họ. Hắn cũng muốn giải quyết chuyện này thật nhanh gọn và êm thấm.
Hơi bất ngờ là địa điểm hôm nay hắn dẫn tôi đến là quán bar dành cho giới thượng lưu, có lẽ hắn cũng không hẹn được họ nên phải đến đây tranh thủ gặp trực tiếp, vậy có thể những người này cũng không dễ để thuyết phục?
Mạnh Quân liếc nhìn về phía lô ghế VIP có bốn người đàn ông ngồi, ánh mắt có phần cẩn thận tính toán. Dường như những người đó đều là những ông chủ trong giới xã hội đen, bộ dạng rất nguy hiểm khó gần. Hắn quay sang tôi dặn dò:
- Phương, em đợi ở đây, anh vào nói vài câu xã giao trước, nếu thuận lợi thì em hãy vào.
Tôi ngồi bên quầy rượu đợi hắn, vô tình có một người phục vụ trong lúc hấp tấp làm bắn rượu lên áo tôi. Vội vàng chạy vào nhà vệ sinh lau chùi bớt, lúc bước ra tôi thấy bên ngoài có bóng hai trong bốn người đàn ông ban nãy. Một người nọ bèn nói:
- Này, thằng cả tập đoàn V. đã hẹn với chúng ta lúc tám giờ, nhưng bỗng nhiên có thằng hai đến cũng đòi gặp mà không báo trước vậy là sao? Nếu có đổi người thì phải báo trước một câu chứ?
- Tao nghe đồn hai thằng đó không hợp nhau, thường thọc gậy bánh xe lẫn nhau, lần này chắc không phải đi thay nhau gì đó đâu. - Người đàn ông bên cạnh tiếp lời - Nhưng không biết đại ca sẽ tiếp ai?
- Chắc là sẽ tiếp thằng có tiềm năng hơn, nghe nói thằng thứ hai mới được kế thừa…
Tám giờ tối? Còn khoảng mười phút nữa… Anh ấy đã hẹn gặp với những người này sao? Tôi chợt nhớ đến cú điện thoại của anh, anh nói là sẽ có cách giúp cha tôi. Vậy anh đến đây cũng là để thương lượng sao?
Hôm qua lẽ ra tôi nên thẳng thừng từ chối anh, nhưng tôi đã không có cơ hội, cũng chưa nói với anh là mình đã chấp nhận theo Mạnh Quân. Nếu biết việc này thì anh sẽ nghĩ sao?
Mạnh Quân nắm tay tôi kéo vào ngồi cùng hắn, trước mặt mấy người đàn ông kia, hắn vẫn không ngại ngần có những cử chỉ thân mật với tôi. Họ vẫn đang nói mấy câu mở đầu xã giao, còn chưa đề cập gì đến chuyện chính. Gần đến tám giờ, trong lòng tôi càng thấp thỏm.
- Em sao vậy? - Cánh tay của Mạnh Quân vòng qua eo tôi, càng kéo sát tôi vào trong lòng hắn - Có chỗ nào không khỏe?
- Không có…
Vừa vặn lúc đó có hai người đàn ông tiến về phía lô ghế VIP, chính là Vũ Thuyết và trợ lý của anh. Vậy là không tránh khỏi việc chạm mặt anh ở đây.
Anh bước thẳng đến, ánh mắt nhìn qua một lượt, nhanh chóng dừng lại trên người tôi và Mạnh Quân. Gương mặt anh thoáng chốc đầy ngỡ ngàng, anh cứ đứng yên nơi đó nhìn về phía tôi và hắn. Mà Mạnh Quân cũng đã nhận ra sự hiện diện của anh, gương mặt hắn đanh lại, cánh tay trên người tôi càng ôm chặt. Nếu không phải tôi nhìn nhầm thì khóe môi hắn hẳn là vừa mới khẽ cong lên, ánh mắt còn mang theo hàm ý thách thức hướng đến anh.
Trên người tôi như có một áp lực vô hình không ngừng đè nén…
Một trong số bốn người đàn ông kia đứng lên, tỏ vẻ lịch sự vỗ vỗ vào vai anh:
- Đến rồi, à, vậy thì cùng ngồi đi, em trai cậu cũng vừa đến!
- Tôi nghĩ là không cần nữa. - Anh lạnh lùng trả lời, sau đó lại nhìn sang tôi.
Ánh mắt anh lúc này rất nghiêm khắc, có lẽ anh đã hiểu rõ tình hình, anh biết tôi không nghe theo cảnh báo của anh mà đi theo Mạnh Quân. Tôi cảm thấy không được tự nhiên, né tránh ánh mắt của anh, cúi đầu xuống. Mà Mạnh Quân phía sau càng có chủ ý trêu tức anh, trước mặt cả người lạ, hắn càn rỡ gặm cắn vành tai tôi.
Bàn tay anh bỗng siết chặt, gân xanh nổi rõ lên, trong mắt không thể tiếp tục che giấu sự phẫn nộ, anh bỗng nắm lấy cánh tay tôi kéo lên:
- Yến Phương, em cần nói chuyện với anh. Mạnh Quân một tay vẫn ôm chặt eo tôi, một tay vươn ra bóp chặt lấy cổ tay anh, giọng hắn rét buốt:
- Buông người phụ nữ của tôi ra.
Không khí càng căng thẳng hơn, tôi lo sợ hai người họ sẽ không tránh khỏi xung đột, bèn nhẹ nhàng gỡ cánh tay Mạnh Quân xuống, bình tĩnh nói:
- Quân, em chỉ đi một lát…
Mắt hắn hơi híp lại, tôi dùng một cái gật đầu hướng về phía hắn, nhìn nhau chừng mấy giây, hắn cảm thấy đủ tin tưởng mới buông tay ra.
***
Tôi và anh vào một quán cà phê gần đó, không đợi người phục vụ mang đồ uống lên, một lần nữa anh nắm lấy cánh tay tôi, vô cùng cấp bách nói:
- Tại sao em làm như vậy? Tại sao không nghe lời anh? Thằng đó uy hiếp em sao?
Tôi cố gắng nhìn vào mắt anh một lần nữa. Phải rồi, anh có thể lo lắng cho tôi như một người em gái, sợ Mạnh Quân kia lợi dụng tôi, chưa kể đến anh và hắn vốn còn có nhiều hiềm khích. Nhưng dường như mọi chuyện cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy, tôi và Mạnh Quân chí ít có thể đối xử với nhau sòng phẳng. Nghĩ lại thì gia đình tôi bây giờ yếu thế hơn nhà hắn, hoặc nếu bảo hắn vì ham muốn chinh phục, muốn có được thân xác tôi thì càng nực cười, hắn có điều kiện như thế, chỉ cần vươn tay là cả hàng ngàn cô gái xinh đẹp muốn lao vào…
- Anh… - Tôi điềm tĩnh rút tay ra, bình thản cười nói - Không đâu, em tình nguyện, không có áp lực hay lo lắng nào.
Anh lắc đầu, ánh mắt chứa đựng một nỗi u uất không thể diễn tả bằng lời. Cứ thế nhìn tôi rất lâu, khiến tôi cũng cảm nhận rõ ràng được sự hiện hữu của nỗi đau nào đó trong anh. Không còn giống khi mới gặp lại, anh luôn âm thầm né tránh, luôn mơ hồ không thể đoán biết…
- Anh thực sự rất thất vọng, Yến Phương. Anh đã vội vã từ Singapore về đây… vậy mà em cuối cùng lại tự ý làm mọi việc, phải chăng em không còn tin tưởng anh? Cho rằng anh không đủ khả năng giải quyết mọi việc?
Tôi né tránh ánh mắt chất vấn của anh, cúi đầu suy nghĩ. Thì ra anh cũng đã vất vả vì tôi như vậy, nhưng nếu tôi chọn cách đặt hy vọng vào anh thì sao? Một lần nữa tôi sẽ dựa dẫm vào anh, tôi sẽ hoang tưởng… Có lẽ anh vốn là một người tốt và có trách nhiệm, cho nên anh thấy cần phải giải quyết việc này cho tôi. Anh đâu còn là giấc mơ đẹp đẽ của riêng tôi, tất cả giống như đã trôi xa, xa đến mức ngoảnh đầu lại không còn tìm thấy. Thật đau lòng, nhưng có rất nhiều việc trên đời không thể theo ý mình…
Tỏ ra rất mạnh mẽ, tôi ngẩng đầu đối diện với anh, thậm chí còn học anh cách lạnh nhạt:
- Anh không cần lo nhiều đến em như vậy. Chuyện của cha em, đương nhiên em phải chủ động giải quyết, chuyện đó không phải do anh, dù trực tiếp hay gián tiếp… Dù sao em cũng lo xong rồi, cảm ơn anh đã quan tâm…
Không ngờ nghe xong tôi nói, anh hoàn toàn không thoải mái mà nhìn tôi bằng ánh mắt tựa như không thể tin nổi.
- Anh không ngờ, chỉ có mấy ngày mà em đã nói với anh bằng giọng điệu như vậy. Em rõ ràng là coi thường anh, em cũng cảm thấy thằng đó có tiềm năng hơn anh nên muốn chạy theo nó ư?
Tôi lập tức đứng dậy, không nghĩ là anh lại nặng lời như vậy, anh có thể coi tôi là loại phụ nữ rẻ mạt đến thế sao…
Nhận ra lời nói quá đáng của mình, anh vội đứng trước mặt tôi ngăn lại:
- Yến Phương, anh xin lỗi. Anh không cố ý nói như vậy. Chỉ là không thể tin được em lại thay đổi như thế.
- Vậy… - Giọng tôi không nhanh không chậm, thoáng hờ hững - Em đã nói rõ ràng rồi, tại sao anh vẫn bận tâm như vậy? Quan hệ của chúng ta là gì? Bạn bè? Anh em? Trong lòng em, cả hai đều không phải.
Nhất thời mọi biểu cảm trên gương mặt anh trở nên cứng ngắc, anh đứng yên hồi lâu như một pho tượng bất động. Tôi biết những lời nói của mình cũng đã thái quá…
- Em về đây… - Tôi khẽ chào anh, bước ngang qua anh ra về.
Đi được hai bước, bỗng dưng anh từ phía sau ôm chầm lấy tôi, làm tôi vô cùng kinh ngạc.
- Phương, nếu anh nói cho em biết tất cả sự thật, cũng như mọi khổ tâm và bất lực của anh, liệu em có dũng cảm ở bên anh? Liệu em có quay lại bên anh, chờ đợi anh? - Anh ghì chặt lấy tôi, gục đầu bên tai tôi nói.
Trong lòng tôi, mặt biển tĩnh lặng đột nhiên trào sóng. Tôi biết, tôi vẫn ở rất gần cái ranh giới của cố chấp, níu kéo và buông tay. Tôi còn rất quan tâm đến anh, muốn biết tận cùng anh có những nỗi đau và bất hạnh gì, muốn biết tại sao anh lại thay đổi, muốn biết tại sao mỗi hành động của anh có vẻ không thống nhất như vậy? Muốn biết rốt cuộc trong lòng anh mình có bao nhiêu quan trọng, muốn biết trong ký ức, anh đã bao giờ coi mình là người đặc biệt nhất chưa?
Nhưng một mặt, tôi cũng đang rất mệt mỏi, không dám kỳ vọng vào một cái gì ngoài tầm với…
Thấy tôi yên lặng, bàn tay anh tìm đến tay tôi, đan những ngón tay vào nhau, giống như chúng tôi từng làm hồi nhỏ. Giọng anh hơi run rẩy:
- Phương, lý do để anh ngăn cản em đến với thằng đó… phần nhiều là vì trong lòng anh… chính bản thân anh không muốn… nhưng anh lại không dám, không biết làm thế nào để thể hiện…
- Em không hiểu gì cả… thực sự không hiểu bất cứ điều gì anh nói… - Tôi cũng run run theo anh.
Tôi thấy bản thân mình như đang mắc kẹt giữa những mối tơ vò, mà anh cũng vậy. Cho đến khi đột ngột xuất hiện tiếng nói lạnh lẽo của Mạnh Quân:
- Đủ rồi, cảnh này có phải đã diễn hơi lâu?
Hắn đứng khoanh tay dựa vào cửa tiệm cà phê, ánh mắt lướt nhanh qua tôi rồi nhìn thẳng về Vũ Thuyết. Anh tạm thời buông tôi ra, trừng mắt nhìn lại hắn, không khí càng thêm ngột ngạt.
Bàn tay anh siết lại thành nắm đấm, Mạnh Quân nhìn thấy bỗng dưng liền cười khẩy, hắn đi đến bên cạnh kéo tôi đi, lưu lại cho anh một cái liếc mắt, hàm ý đe dọa rõ ràng:
- Tôi không nói nhiều lời đâu, những gì tôi đã giành lấy được, anh đừng mơ tưởng động vào. Anh nên lo chuyện giải thích với ông già về những việc làm tùy tiện gần đây của mình thì hơn.
Lời lẽ của hắn đã châm lên trong lòng anh một ngọn lửa cháy rực. Anh giống như đám tro ủ lâu ngày, chỉ cần một cơn gió thổi qua hay một mồi lửa nhỏ là có thể lập tức bùng lên. Anh lao về phía hắn, vung tay đánh.
Mạnh Quân vội đẩy tôi sang một phía, hắn bị trúng một đòn khá mạnh vào mặt. Quệt ngang máu trên môi, hắn liền xông lên đáp trả.
- Là anh muốn, đừng trách tôi không nương tay!
Hai người họ bất chấp tất cả lao vào nhau, tôi hoảng hốt vội chạy vào tiệm cà phê gọi người đến can. Có hai nhân viên bảo vệ muốn vào can, bất ngờ Mạnh Quân rút ra con dao gấp hướng đến họ, ánh mắt hung hiểm dọa nạt:
- Tốt nhất các người không nên can thiệp!
Tính cách hắn từ ngày trước đã côn đồ, nhưng tôi cũng không ngờ là hắn bây giờ lại luôn mang theo vũ khí như vậy. Vũ Thuyết vốn thuần tính, anh có lẽ không bao giờ tham gia vào mấy vụ ẩu đả, nếu đánh nhau thì anh sẽ không lại hắn, nhất định sẽ bị hắn làm bị thương.
Tôi thấy tình thế không ổn, chạy đến ôm từ phía sau Mạnh Quân, giọng gấp gáp khẩn cầu:
- Đừng đánh nữa, Vũ Thuyết, anh mau đi đi!
Có người nói đàn ông một khi đã hăng máu thì sẽ như những con thú hoang mất đi lý trí. Điển hình là lúc này hai mắt Mạnh Quân đục ngầu, hắn liền gạt tôi ra, có phần thô lỗ nói:
- Ngoài đường ôm ấp thằng đàn ông khác, tôi còn chưa nói đến hành vi của cô đâu!
Thấy hắn to tiếng với tôi, anh lại càng xông lên, giọng điệu đầy tức giận:
- Mày coi cô ấy là cái gì? Thằng khốn này!
Mạnh Quân tránh được chiêu đó, hắn được thể túm lấy cổ áo anh quật xuống đất, nhanh chóng đè lên, vung tay đấm liên tiếp mấy cái:
- Là gì thì cũng không liên quan đến mày. Mày từ nhỏ đã nghĩ mình cao quý hơn tao, còn tao là đứa con hoang chứ gì? Mày luôn có quyền chọn những thứ tốt, còn tao đặt đâu thì phải ngồi đấy. Mày là thằng đàn bà, cả đời không quyết đoán được, mày từ chối cô ấy, đến giờ thấy tao có được thì lại muốn giành! - Mạnh Quân không ngừng la hét chửi bới, không còn quan tâm đến ngôi thứ anh em gì.
Vũ Thuyết cũng bị kích động, anh vươn tay vơ lấy được một hòn đá sắc phản kích lại Mạnh Quân, tranh thủ áp đảo lại hắn, đè lên đánh.
- Thằng khốn này! Mày vô liêm sỉ không còn tính người. Chỉ tại mẹ con mày xuất hiện mới khiến mẹ tao phải ức chết. Mày còn gây ra bao việc xấu rồi phủi tay. Tại sao tao phải như vậy, tất cả là do mày! Mày hại đời con gái người ta rồi bỏ rơi, hại người ta sống không bằng chết!
Mạnh Quân dùng sức đẩy ngã được anh ra, trước những lời buộc tội của anh, hắn không chút nao núng, vẫn đầy khinh bỉ mà đáp trả:
- Tao xấu, tao vô liêm sỉ, vậy mày cứ làm người tốt đi! Mày tốt đến mức không nỡ bỏ rơi ai, cả người tình của mày, cả cô ấy sao? Tao phải đánh cho mày tỉnh lại.
Vũ Thuyết vẫn ngã dưới đất chưa đứng lên được, vừa thấy Mạnh Quân cầm cục gạch lớn lên định đánh anh, tôi không nghĩ được nhiều, chỉ biết chạy đến trước mặt chắn cho anh. Mạnh Quân vẫn kịp ngưng tay, hắn ném hòn gạch ra phía khác, chửi thề một câu. Bộ dạng của hắn rất kinh khủng, giống như muốn ăn thịt cả tôi vậy.
Mấy người đi đường quây lại ngày một nhiều, có mấy người dũng cảm vào trong đỡ Vũ Thuyết đứng lên, vài người già cả bên ngoài lên tiếng can ngăn.
Tôi thực sự sợ con người Mạnh Quân lúc này. Thế mới biết hắn vốn rất phức tạp và khó lường. Khi bình thường yên ổn thì hắn có thể dịu dàng chu đáo, nhưng nếu đã động chạm đến thì hắn nhất định không bỏ qua. Đối với mỗi người hắn đều có một cách đối xử khác nhau, nhưng nói chung luôn quá mức sòng phẳng.
- Đi về! - Hắn liền lôi tôi đi.
Tôi quay lại phía anh, chỉ biết khẽ lắc đầu. Anh nghiến chặt răng, có lẽ anh sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Thù oán giữa hai anh em họ dường như rất khó để hóa giải.
***
Mạnh Quân rẽ vào một bệnh viện xử lý mấy vết thương rồi trở về. Không khí yên lặng bất thường trên xe khiến tôi không ngừng có cảm giác bị đe dọa. Tôi bỗng sợ hãi việc phải quay trở lại căn nhà đó.
Vừa đến nhà, hắn chẳng nói chẳng rằng lôi tôi lên lầu, kéo vào phòng riêng của hắn. Tôi lờ mờ đoán ra hắn muốn làm gì, vội vàng hoang mang khẩn cầu:
- Đừng, Mạnh Quân! Chuyện ban nãy là vì… Hắn đẩy tôi vào phòng tắm, lạnh lùng ngắn gọn ra lệnh:
- Không cần nhiều lời, tắm trước đi, em có mười phút. - Nói rồi đóng cửa phòng tắm lại, nhốt tôi bên trong.
Trải qua mấy phút, thấy bên trong phòng tắm vẫn yên lặng không có tiếng nước chảy, Mạnh Quân đột nhiên mở cửa phòng, tiến về phía tôi nói:
- Có lẽ em cần anh giúp! - Giọng điệu của hắn nghe thì rất bình thường nhưng không thể đoán biết chính xác hắn đang tức giận đến đâu.
Tôi lùi đến chân tường rồi bị hắn túm lại, biết phản kháng không lại hắn, xem ra chỉ còn cách bình tĩnh ứng phó. Hắn bắt đầu kéo dây khóa áo ngoài của tôi, tôi vội cầm chặt lấy cổ tay hắn ngăn cản:
- Mạnh Quân, đừng đối xử với tôi như vậy!
- Đừng như vậy? - Hắn mặt ngoài điềm nhiên nói, nhưng tôi sợ nhất chính là cái vẻ ngoài bình tĩnh này - Vậy anh nên bộc phát tức giận và dục vọng ra, không cần tỏ ra kiềm chế dịu dàng với em như thế này? Hử?
Tôi và hắn giằng co nhau, cái áo khoác cuối cùng cũng bị lột ra, hắn bắt đầu mạnh tay với chiếc áo váy bên trong. Tôi cố gắng vừa ngăn cản vừa thương thuyết:
- Tôi biết mình có phần không đúng… nhưng chúng ta có thể giải quyết bằng cách nói chuyện.
- Quá muộn để bào chữa, đây cũng không phải tòa án. - Hắn lập tức ấn tôi về phía dưới vòi sen, vừa mở nước, vừa lột tiếp đồ - Anh quên không dặn em, anh có thể nhân nhượng với em nhiều chuyện, nhưng em đừng quên anh bản chất là một kẻ độc đoán.
Khi trên người chỉ còn lại nội y, da thịt cảm nhận rõ được bàn tay xâm lược của hắn, tôi vì sợ hãi mà khóc thét lên. Mạnh Quân bỗng buông tay, lạnh lùng nói:
- Tẩy đi, tẩy sạch đi mùi của thằng đó trên người em.
Nói rồi hắn đi ra ngoài, đóng cửa phòng tắm lại. Không chỉ sợ hãi đến mức run rẩy, trong đầu tôi còn mơ hồ suy nghĩ hối hận khi đã bước chân vào tình cảnh này. Nếu như tôi bình tĩnh chờ đợi người đó, công việc biết đâu cũng có thể giải quyết mà không cần…
Không, như vậy cũng không phải, chuyện của cha con tôi không nên dính líu đến anh. Tôi cũng không muốn tiếp nhận sự giúp đỡ của anh hoặc là khiến anh phải vất vả khổ sở…
Suy nghĩ nhiều hơn, tôi cảm thấy không quá lo ngại nữa. Tôi quyết định cùng Mạnh Quân tiến tới sống chung, sớm hay muộn cũng phải xảy ra chuyện quan hệ nam nữ. Chẳng qua là tôi cứ thầm hy vọng chuyện đó đến thật muộn, để có đủ thời gian sẵn sàng tiếp nhận… Nhưng xét ra, kết quả vẫn như vậy thì nhanh hay chậm cũng không giải quyết được vấn đề gì. Tôi cũng không còn là một thiếu nữ mới lớn hay một cô gái trẻ bắt đầu suy nghĩ về hôn nhân, tuổi của tôi được xem là già dặn, mà lẽ thông thường tôi cũng phải như Thùy Linh, có chồng và con nhỏ rồi. Nếu tôi định cả đời thủ tiết mà không vì một cái gì, chắc hẳn sẽ có người nói tôi ngớ ngẩn…
Được rồi, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, bản thân tôi cũng sẽ kiên cường…
Quấn độc nhất chiếc khăn bông bước ra, khắp người tôi từ đầu đến chân chắc chỉ có mùi dầu gội của hắn. Tôi cố tình dùng thật nhiều, như hắn muốn, không còn mùi của ai khác.
Mạnh Quân nhìn qua tôi, sau đó thản nhiên đứng dậy, đến bên ngăn kéo tủ lấy máy sấy tóc và một chiếc khăn mặt, tay hắn chỉ về phía đầu giường:
- Ngồi xuống đó đi.
Tôi bình tĩnh làm theo lời hắn. Hắn lúc này có vẻ dịu dàng, chậm rãi lấy khăn mặt thấm nước trên tóc cho tôi, luồn tay vào từng lọn tóc giúp tôi sấy khô chúng. Một thoáng sau tóc đã khô, hắn mới ôm lấy tôi, cả hai cùng ngã xuống giường. Tuy đã xác định nhưng thân thể tôi vẫn không kìm được mà run lên.
Thân thể hắn đè lên tôi, cảm giác rất nặng. Mạnh Quân từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt mê man, hắn bắt đầu hôn. Tôi cứng ngắc đón chờ những điều sắp xảy đến…
Không ngờ, ngoài hôn ra thì hắn không làm gì hết, bàn tay cũng không động chạm gì trên người tôi. Hắn cứ như vậy, gục đầu bên cổ tôi, hơi thở nóng ấm quẩn quanh bên tai.
- Anh biết… Anh sẽ cho em thêm thời gian. - Giọng hắn chầm chậm thủ thỉ - Ảo tưởng qua cả chục năm, không chỉ một mình em mang cảm giác đó, anh đối với em cũng đã từng… Nghe ra thì thật ngớ ngẩn.
Tôi im lặng, đáy lòng thầm cảm tạ hắn, cũng có một chút xúc động nảy sinh. Hắn thực sự yêu thích tôi từ năm đó sao? Không phải là hắn và Ngọc Uyên như những gì tôi nhìn thấy?
- Bà xã, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, hứa với anh… Chúng ta sẽ luôn bình tĩnh và cho nhau thời gian, được chứ? - Hắn bỗng hỏi thêm, nâng người lên nhìn tôi.
Mắt hắn ngập tràn tình cảm, lấp lánh dịu dàng. Tôi từng cho rằng, ngoài một người con trai trong quá khứ thì sẽ không còn có bất cứ ai thật sự nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
Tựa như định mệnh, tôi gặp anh rồi lại gặp một gã có bề ngoài khá giống anh. Tôi gặp lại anh sau cả chục năm, cũng gặp lại gã đó. Số phận cứ quẩn quanh, trong những mối dây liên hệ phức tạp rối rắm…
- Được chứ? - Hắn vuốt ve gò má tôi, lên tiếng hỏi lại.
- Ừm. - Tôi có phần xao lãng, không nhớ chính xác là hắn đã hỏi gì, ậm ừ cho có lệ.
Lát sau thấy hắn vẫn duy trì ở tư thế đó, tôi kêu hắn nặng, bắt hắn đi ra. Tôi chỉnh lại chiếc khăn tắm đang xộc xệch quấn trên người, vừa định bỏ về phòng mình thì hắn kéo lại:
- Tuy anh không động vào người em, nhưng vẫn phải ôm em ngủ. - Nói rồi lập tức đứng lên lấy cho tôi một bộ đồ ngủ của hắn - Vào trong kia thay đi.
- Nhưng mà…
Tôi vừa mở miệng kháng nghị, hắn đã lập tức dùng ngón tay chặn lại, cương quyết nói:
- Anh dặn thêm em một chuyện, đừng cố mặc cả với anh...
Tôi hừ một tiếng, đem quần áo vào phòng tắm thay. Vừa thay đồ vừa thở dài, nghĩ lại thì tôi cũng không mất mát gì, có lẽ không nên kích động hắn, chỉ thiệt cho mình.
Tôi gần như bơi trong bộ đồ của hắn, cái quần thì vừa dài vừa rộng không thể giữ nổi, phải chăng tôi lại giảm đi mấy cân rồi? Thì ra chỉ cần có nhiều việc đau đầu suy nghĩ, thân thể sẽ cũng tự suy nhược đi, chẳng cần kiêng khem gì…
Đành phải bỏ lại chiếc quần của hắn, tôi mặc mỗi cái áo, không mấy lo lắng vì áo cũng đã dài ngang đùi. Bước ra thấy hắn đã trùm chăn nằm trước, tôi lặng lẽ vòng ra phía bên kia giường trèo lên, kéo kéo một góc chăn chui vào. Tuy nhiên tôi vẫn bảo thủ nằm ở một phía giường, giữa tôi và hắn còn một khoảng trống lớn.
Cũng chẳng có ích gì, hắn vươn tay kéo tôi vào, mặt tôi bị vùi trong ngực hắn, bên trên còn bị chiếc chăn kín mít phủ lên, rất ngạt thở. Lục sục bò ra thì lập tức bị hắn đe dọa:
- Đừng động chạm kích thích anh đấy, kẻo mũi tên lắp vào cung không thể không…
- Biết rồi, nhưng mà ngạt thở quá! - Tôi vội nói. Hắn hơi buông ra, tôi liền nằm lên cao hơn, tiện thể xoay lưng về phía hắn. Lát sau đã nghe tiếng hắn thở đều đều, tôi biết mà, hắn có thể ngủ rất nhanh, trước đây ở lớp chỉ cần gục xuống bàn là có thể ngủ…
Tôi thì vốn mắc chứng khó ngủ, trước khi đi ngủ còn hay suy nghĩ về mọi chuyện xung quanh mình. Lúc này cũng vậy, cảnh hắn và anh đánh nhau cứ lởn vởn, lặp đi lặp lại trong đầu tôi…
Bỗng dưng liên tưởng đến một chuyện, tôi vô cùng băn khoăn. Những oán hận giữa hai người, dường như không chỉ đơn giản là mâu thuẫn gia đình, rõ ràng còn liên quan đến một người thứ ba, mà có vẻ như một cô gái.
Tại sao anh lại nói Mạnh Quân gây ra bao việc xấu rồi phủi tay, còn hại đời con gái người ta rồi bỏ rơi gì gì đó? Vẫn biết Mạnh Quân có thể từng là một tay chơi, nhưng rốt cuộc hắn đã gây ra những chuyện nghiêm trọng như thế nào? Đến mức anh trong cơn tức giận đã lập tức luận tội hắn, ngang với nỗi oán hận khi mẹ anh uất ức chết?
Buổi chiều mưa hôm tôi đến nhà hắn dùng cơm, hai người họ căng thẳng qua điện thoại, dường như cũng là vấn đề này?
Tôi rất muốn biết ngọn nguồn sự việc, liệu ngày mai có nên hỏi anh, hoặc là hỏi thẳng hắn?