Buổi sáng hôm sau, hắn dậy sớm hơn và cũng là người đánh thức tôi. Trong lúc tôi còn uể oải, Mạnh Quân khẽ hôn lên trán, âu yếm nói:
- Bà xã, quá tám giờ rồi, dậy ăn sáng đi rồi lát nữa anh chở em về nhà ngoại…
Vì đêm qua suy nghĩ nhiều nên không ngủ đủ giấc, bây giờ vẫn còn ngái ngủ. Tôi lề mề làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo xuống nhà, trên bàn ăn hắn đã bày sẵn hai tô phở nóng, cũng không quên khoe là tự nấu.
Hắn chu đáo trải khăn ăn cho tôi, bộ dạng rất vui vẻ nhiệt tình. Bỗng dưng trong lòng tôi thoáng phân vân, liệu lúc này có nên đem mấy chuyện uẩn khúc kia ra hỏi thẳng hắn hay không? Nhưng nếu không hỏi hắn, có lẽ tôi sẽ tiếp tục vướng mắc, suy nghĩ không ngừng về chuyện đó.
Nếu tìm gặp riêng anh để hỏi thì cũng không ổn, nếu lỡ để hắn biết, e rằng hắn sẽ không nhân nhượng như ngày hôm qua. Chưa kể đến hiện tại anh còn đang gặp rắc rối, Mạnh Quân hẳn là đã biết về chuyện anh âm thầm chống lại cha mình, hắn không chừng đang nắm thóp anh. Tôi cần cân nhắc để mọi chuyện không tiến triển theo chiều hướng xấu đi, cho cả tôi, cả cha tôi và anh.
- Đang nghĩ gì vậy? - Hắn bỗng nhiên hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
- Không có gì, tại hơi đầy bụng nên không muốn ăn…
Mạnh Quân bèn nhíu mày, tỏ vẻ không vui:
- Dạo này em ngày một gầy đi, anh thích đầy đặn một chút, nếu người như que củi ôm sẽ không thích, đè lên cũng không êm…
- Cái… cái gì hả? - Tôi liền không tự giác đỏ mặt - Sao anh có thể phát ngôn như vậy?
Hắn bật cười sảng khoái còn tôi thì tức giận lườm nguýt, lấy trái nho ném hắn. Chúng tôi rượt đuổi nhau khắp phòng bếp, sau cùng Mạnh Quân túm lấy tôi rồi ôm chặt, khống chế không cho tôi tiếp tục đánh hắn. Không khí đang có vẻ ấm áp suồng sã thì bỗng dưng chuông điện thoại của tôi lại reo. Cả tôi và hắn cùng nhìn đến cái tên trên màn hình điện thoại, tôi có phần ngỡ ngàng, còn hắn thì mặt mũi tối sầm lại. Tôi lập tức muốn vươn tay lấy điện thoại nhưng vẫn phải lén ngước lên nhìn thái độ hắn. Đột nhiên hắn buông tôi ra, có vẻ bình tĩnh nói:
- Nghe đi!
Chẳng ngờ khi tôi mới đưa tay nhấn phím nghe, còn chưa kịp thấy đầu dây bên kia giọng anh vang lên tiếng “a lô”, Mạnh Quân đã đột ngột kéo tôi lại, mạnh mẽ đè tôi xuống bàn hôn.
Mắt tôi mở to kinh hãi vì hành động của hắn, thân thể lại không thể giãy dụa. Điện thoại trên tay vẫn cầm, loáng thoáng nghe được tiếng anh bên đầu dây kia không ngừng gọi: “A lô, Yến Phương, em có nghe không?”.
Mạnh Quân hôn hung bạo khiến tôi không thể thở nổi, đầu óc dần mê man. Trong lúc cố gắng lấy được một chút tỉnh táo, tôi toan ấn phím kết thúc cuộc gọi. Hắn vẫn nhanh hơn tôi một bước, giật lấy điện thoại khỏi tay tôi. Cuộc gọi vẫn đang được kết nối…
Mơ hồ thấy ánh mắt hắn vô cùng nguy hiểm tàn nhẫn, tôi tận lực chống cự. Mạnh Quân tạm buông môi tôi ra, ghé sát vào tai nói rất nhỏ:
- Em càng giãy giụa, càng tạo ra tiếng động, để người ta nghĩ rằng chúng ta đang quá mức nhiệt tình.
Về mặt này thì hắn quá bỉ ổi, quá thâm độc.
Không biết rằng ở đầu dây bên kia anh đã suy diễn ra chuyện gì, anh sẽ xem tôi là loại người nào? Lúc Mạnh Quân buông tôi ra, vì nhất thời uất ức mà tôi vươn tay tát hắn một cái. Hắn không tức giận, thản nhiên nói:
- Chừng nào còn thấy em vấn vương hắn thì anh còn không yên tâm. Nếu không phải em cứ nhìn vào cái tên màn hình điện thoại với ánh mắt thẫn thờ…
- Đủ rồi! Tôi đã hứa tôn trọng giao ước của chúng ta, nhưng anh không thể cấm đoán tôi như vậy. Anh ấy dù sao cũng là người quen cũ của tôi, còn là anh trai của anh. - Cơn giận của tôi còn chưa vơi đi, tôi liền lớn tiếng nói thẳng vào mặt hắn - Tại sao anh phải đối xử với anh ấy như vậy?
Mạnh Quân cũng không bình tĩnh, hắn đưa tay vuốt ngược tóc, sau đó bước đến nắm chặt lấy vai tôi:
- Chúng ta nãy giờ đang rất vui vẻ, em chỉ vì một người đàn ông khác mà gạt bỏ tất cả, lại còn là gã đàn ông anh ghét nhất. Đừng bảo là anh em, ngay từ lúc anh xuất hiện, họ đã xem anh như đồ con hoang, như phế vật, rác rưởi. Nếu có người cứ luôn ác cảm, khinh ghét và thù hằn em, liệu em có thể đối xử tốt với họ không? Có đi thì có lại thôi.
- Tôi đã rất cố gắng để thích nghi, nhưng nếu cứ áp bức như vậy, tôi không thể chịu nổi! - Tôi gạt tay hắn, lùi ra sau nói - Tôi có thể hiểu được nỗi tức giận của anh khi thấy tôi và anh ấy ôm nhau, nhưng ban nãy chỉ là một cuộc điện thoại thôi, một cuộc điện thoại anh hiểu không? Anh đừng ích kỷ như vậy!
Hắn thở dài, đưa bàn tay lên làm dấu hiện hòa hoãn, không đành lòng nói:
- Thôi được rồi, anh không muốn đôi co với em.
- Anh đi làm đi, tôi tự về nhà!
Tôi nói rồi lẳng lặng thu dọn bếp. Mạnh Quân dường như bắt đầu hối hận, hắn nhiều lần ôm lấy tôi từ phía sau nhưng đều bị tôi đẩy ra.
Càng giải thích càng dễ gây hiểu lầm, vì vậy tôi không dám gọi lại cho anh. Tôi một mình trở về nhà, tiếc rằng hôm nay cha tôi có công chuyện phải đi cả ngày. Thế là tôi lại đến làm phiền Thùy Linh, may là dạo này cô ấy khá nhàn rỗi.
Vừa nhìn mặt, Thùy Linh đã trêu chọc tôi là giống như vừa mới cãi nhau với chồng. Tôi liền mắng cô ấy ăn nói linh tinh, còn đem hết chuyện xấu của Mạnh Quân ra kể lể. Nghe xong cô ấy càng cười lớn, nói rằng Mạnh Quân vì quá yêu nên ích kỷ, đàn ông cũng rất nhiều người như vậy, nhất là một người từng trải qua mất mát, thăng trầm trong cuộc sống như hắn.
Tại sao hôm nay cô ấy lại bênh hắn chứ, hôm trước hình như còn không thích hắn? Xem ra những người xung quanh tôi đều bị hắn mua chuộc.
Tôi thì không thể bỏ qua chuyện này, cảm thấy hành động của hắn vẫn khó chấp nhận. Nếu không phải anh mà là một người đàn ông khác, có lẽ hắn cũng không phản ứng đến mức đó.
Vậy rốt cuộc tại sao giữa hai anh em họ lại có hiềm khích lớn đến vậy?
Buổi chiều tối, Mạnh Quân đến tận nhà Thùy Linh đón tôi, lúc thấy chồng Thùy Linh chào hỏi hắn, tôi mới biết là gần đây họ có một dự án cùng hợp tác, Huy Dũng dường như còn rất nể phục ngưỡng mộ hắn. Chẳng qua một người chất phác như anh không thể nhìn thấy và không có cơ hội chứng kiến những mặt xấu xa của hắn, trong khi tôi một ngày sẽ phải chứng kiến không biết bao nhiêu bộ mặt, bao nhiêu thái độ hỉ nộ ái ố khác nhau của hắn…
Từ lúc trên xe cho đến khi về đến nhà, tôi vẫn duy trì bộ mặt lạnh tanh, không nhìn thẳng hắn một cái. Tôi nghĩ là đang có cơ hội thì nhất định phải vùng lên, phụ nữ không thể bị uy hiếp mãi được. Cái gì hắn sai, hắn quá đáng thì tôi sẽ không chấp nhận.
Mạnh Quân đi làm về có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn xuống bếp, tôi thì cố tình không giúp hắn, cũng không thèm xuống lầu ăn. Cuối cùng hắn phải mang lên tận phòng tôi, khổ sở nói:
- Được rồi, chỉ cần em không có tư tưởng phản bội, anh cũng không can thiệp quá mức vào tự do của em.
Tôi xoay người lại nhìn hắn, nghiêm túc ra thêm điều kiện:
- Còn nữa, anh phải dần dần xóa bỏ hiềm khích với anh trai, không cần biết là vì lý do gì.
Mạnh Quân nghe xong liền đặt khay thức ăn xuống bàn, lúc này hắn rất bình tĩnh, không còn mang vẻ mặt lúc cố dỗ dành tôi.
- Chuyện đó thì không thể được, đừng mặc cả với anh. - Hắn chuyển giọng lạnh lùng nói - Anh hiểu trong lòng em nghĩ gì, cho dù là vô tư, cho dù em thực sự có ý tốt, nhưng chuyện đó thì không có khả năng.
Không khí liền trở nên ngột ngạt, tôi đứng thẳng dậy, cố bước nhanh chặn trước mặt Mạnh Quân khi thấy hắn cứ thế đi ra khỏi phòng.
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi không hiểu, ngoài những mâu thuẫn trong gia đình ra, lý do gì khiến hai người khinh ghét nhau như vậy?
- Em không cần quan tâm nhiều chuyện như vậy. - Hắn liền khẽ gạt tôi sang một bên, bước chân xuống lầu.
Tôi vừa chạy theo hắn, vừa cố nói với theo, đằng nào cũng đang đôi co, lúc này tôi muốn biết rõ mọi chuyện:
- Cô gái ấy là ai? Cô gái mà anh Vũ Thuyết nhắc đến? Giữa ba người có quan hệ gì, đó cũng là lý do khiến hai người…
Mới nói đến đó, Mạnh Quân đột nhiên quay đầu, ném về phía tôi một cái nhìn trừng trừng rất đáng sợ. Nhất thời vì giật mình mà tôi bước hụt cầu thang, kêu lên một tiếng.
Đau quá, có lẽ bị trẹo chân rồi. Tôi ngồi trên bậc cầu thang, nhăn mặt ôm chân. Mạnh Quân vội vã chạy lên, lúc này thái độ thay đổi, ngập tràn lo lắng, hắn vừa nắm cổ chân tôi, giọng điệu vừa hoang mang run rẩy:
- Anh xin lỗi, là tại anh. Đừng khóc, đau ở đâu? Anh đưa em đến bệnh viện…
Thoáng mơ hồ về mười lăm năm trước, khi tôi bị trẹo chân, người đó cũng từng lo lắng như vậy. Ngày hôm nay không phải người ấy mà lại là Mạnh Quân đưa tôi đến bác sĩ, rồi lại cõng tôi lên tận phòng...
Dù không còn hoang tưởng về anh, tôi cũng muốn biết tất cả mọi uẩn khúc liên quan đến anh, tìm câu trả lời để lòng mình hoàn toàn thanh thản…
Lúc Mạnh Quân tự ý đút thức ăn cho tôi, tôi khẽ lắc đầu, nhìn hắn nghiêm túc hỏi:
- Cho tôi biết sự thật… Tại sao lại có một người con gái liên quan đến hai người?
Hắn tạm đặt muỗng cơm xuống, lần này không trừng mắt, chỉ thở dài ra. Hồi sau, hắn vươn tay ôm lấy tôi, từ từ nói:
- Chuyện đó… Yến Phương, sự thật là gì thì chúng ta cũng sẽ mãi ở bên nhau, không thay đổi. Anh cũng không quan tâm đến trong quá khứ em thích người đó bao nhiêu, cho nên có một số chuyện không quan trọng đã qua, chúng ta không cần phải nhắc đến…
Thái độ của hắn làm tôi có cảm giác hắn đang cố tình đùn đẩy, che giấu việc làm của mình trong quá khứ vậy. Hắn không muốn nhắc đến, phải chăng chuyện đó thực sự không tốt đẹp gì? Tôi càng muốn biết sự thật. Hơi giãy khỏi hắn, tôi cương quyết nói:
- Tôi hỏi thẳng anh vì không muốn tìm người khác để hỏi. Ngày hôm nay tôi không có câu trả lời, một ngày nào đó anh em nhà anh mâu thuẫn sẽ lại nhắc đến chuyện đó, tôi vẫn không tránh khỏi băn khoăn. Mạnh Quân, anh nói cho tôi biết đi…
Hắn bỗng lặng người đi, lát sau nhìn tôi, cười buồn bã:
- Yến Phương, nếu như em thấy trong chuyện đó anh là kẻ sai, hắn ta là người hùng, là người đúng… Rồi em sẽ thông cảm với hắn, rời bỏ anh chạy về bên hắn sao?
Ánh mắt Mạnh Quân xoáy sâu vào mắt tôi, hắn đang trông chờ ở tôi một điều gì đó, có lẽ là một câu trả lời “Sẽ không” chăng? Tay hắn hơi run lên, từng ngón tay luồn vào tóc tôi, đầu gục xuống bên vai tôi.
Hắn vẫn đang đợi tôi trả lời, còn tôi thì đang mắc kẹt giữa muôn vàn cảm xúc.
Trong lúc tôi im lặng, hắn lại tìm đến bàn tay tôi, nâng niu cầm những ngón tay lên, tỉ mỉ hôn. Đầu ngón tay dường như nối liền với trái tim, nhất thời trong thâm tâm cũng xôn xao.
Thiên thần trong tôi nói rằng hãy bỏ qua đi, quan tâm làm gì những chuyện đó, quan trọng là tôi và hắn vẫn chung sống, chỉ cần những ngày về sau tốt đẹp là đủ. Ác quỷ lại chạy ra đánh đuổi thiên thần, nó nói lòng tôi sẽ mãi băn khoăn, những ngày sau sẽ không thể thanh thản nếu không biết sự thật, tôi nhất định phải làm rõ.
- Tôi muốn biết sự thật. - Sau cùng tôi vẫn trả lời hắn bằng câu này.
Hắn cười thành từng tiếng, hơi buông lỏng vòng tay. Lát sau bình tĩnh hơn, hắn nói:
- Được. Anh nhất định cho em biết, cho em nhìn thật rõ. Nhưng cho anh một chút thời gian thôi, Yến Phương… Một tháng thôi, được không?
- Tại sao lại cần một tháng?
- Hứa với anh, kiên nhẫn trong một tháng, anh sẽ không giấu em chuyện gì. - Hắn liền nói - Chúng ta từng hứa với nhau, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng sẽ bình tĩnh đối mặt và cho nhau thời gian…
Trước ánh mắt của hắn, không hiểu sao tôi lại thở dài rồi gật đầu đồng ý. Hắn có vẻ là kẻ giữ lời, vậy tôi sẽ đợi đúng một tháng.
Thời gian sau đó, tôi và hắn sống với nhau khá hòa thuận. Có những quãng thời gian vui vẻ, tôi gần như quên mất chuyện tìm hiểu sự thật kia. Chỉ khi vô tình nghĩ đến người đó hay nhận điện thoại từ anh, tôi mới sực nhớ ra việc này. Dạo gần đây, cứ vài ngày anh lại nhắn tin hay gọi điện, nhưng chủ yếu chỉ là hỏi thăm sức khỏe, nói vài câu qua loa. Mạnh Quân không ra mặt hay có hành động cản trở cấm đoán, nhưng chính tôi và anh lại không còn chuyện gì để nói. Bức tường ngăn cách dường như đã không có cách nào vượt qua…
Thỉnh thoảng Mạnh Quân đi công tác đây đó lại kéo tôi theo, cũng có khi bỗng dưng hắn lại rủ tôi đi chơi xa một vài ngày. Giáng sinh vừa qua, hắn mang tôi qua Moskva chơi trong tiết trời ngập tuyết trắng. Quan hệ giữa chúng tôi tự nhiên gần gũi hơn, tuy nhiên vẫn chưa đi quá giới hạn.
Sắp qua năm mới nhưng có vẻ như vẫn còn rét dài. Buổi tối, tôi ngồi trên giường đan khăn len, Mạnh Quân từ phòng tắm bước ra, hắn thấy vậy liền hiếu kỳ, vừa nghịch cuộn len vừa nói:
- Màu này anh rất thích!
- Ừm, anh cũng thấy đẹp sao? Em định tặng cha… - Tôi giả vờ hờ hững nói, mắt vẫn tập trung vào từng mũi đan.
Mặt hắn ngắn tũn lại trông rất tội nghiệp. Hắn lục tìm trong giỏ len, thấy ngoài màu đó ra thì toàn là màu của nữ nên càng thất vọng. Thấy hắn tiu nghỉu trùm chăn ngủ trước, tôi mới vỗ vỗ vào vai hắn, bật cười nói:
- Sao hôm nay anh dễ lừa vậy? Em đã tặng cho cha trước rồi!
Hắn bật dậy, hai mắt sáng ngời, ôm lấy tôi đè xuống.
- Phải phạt em mới được!
- Khoan đã, rối hết len của người ta! - Tôi cố đẩy hắn ra, ai oán nói.
Lát sau hắn để tôi dựa vào lòng hắn, trong lúc tôi mải mê đan thì hắn học cách xoay cuộn len trên đầu ngón tay. Lát sau hắn chán trò đó, bắt đầu táy máy nghịch, hết nghịch tóc lại luồn luồn tay dưới pijama của tôi. Tôi đánh vào tay hắn, lườm nguýt bảo hắn đi ngủ. Thế là hắn cũng không cho tôi đan nữa, tắt luôn công tắc đèn.
Trước lúc ngủ, đột nhiên hắn nói:
- Yến Phương, qua năm mới làm đám cưới, sau đó chúng ta sẽ đi tuần trăng mật ở đâu? Chỉ có phía Nam xích đạo là ấm áp, đi Sydney nhé?
- Được thôi, em cũng chưa đến đó. - Tôi gật gù.
- Vậy là em đồng ý làm vợ anh? - Giọng hắn không giấu được vui vẻ.
- Ai bảo anh chăng lưới nhện, không thoát được rồi. - Tôi liền nói, rúc đầu vào ngực hắn - Ngủ đi, ngày mai cùng em đi mua ít quà biếu năm mới cho mọi người.
Sáng hôm sau, tôi bóc xuống một tờ lịch. Hôm nay là hai mươi chín tháng Mười hai dương lịch. Tôi theo thói quen vô tình lật thêm tờ lịch nữa lên xem, bỗng bất ngờ khi thấy có một kí hiệu bằng mực bút bi đánh trên ngày ba mươi mốt. Quay lại phía sau thản nhiên hỏi hắn:
- Sao anh lại đánh dấu vào ngày này? Lại đánh vào tờ lịch cuối cùng?
- Không có gì, để nhắc nhở… - Hắn chỉ khẽ mỉm cười, lấp lửng nói khó hiểu - Cũng vì em có thói quen đều đặn bóc lịch…
- Thì sao chứ?
- Anh có cái này cho em. - Hắn liền bước đến bên tôi, sự chú ý của tôi lại bị chuyển dời sang thứ mà hắn đang cầm trên tay.
Đó là một sợi dây chuyền bạc, kiểu cách đánh vòng này dường như từ thời lâu rồi. Không có gì đặc biệt, ngoại trừ trên mặt dây chuyền có khắc nổi chữ “Quân”.
- Cái này là do người cha trước đây của anh dành dụm rất lâu mới mua tặng anh được… - Hắn nói, trong mắt ngập tràn hồi tưởng.
Đeo sợi dây chuyền vào cổ tôi, hắn dặn đi dặn lại tôi không được tháo ra vì đây là kỷ vật quan trọng nhất của hắn. Trong lúc dùng bữa sáng, hắn lại nói:
- Bà xã, chiều nay anh phải đi Hồng Kông, công việc đột xuất, có lẽ mất mấy ngày…
- Tại sao bây giờ anh mới nói? - Tôi lập tức ngạc nhiên, có phần không thoải mái - Thế anh có về trước Tết dương lịch không?
- Anh không chắc… - Hắn vuốt ve má tôi an ủi - Công việc lần này không những gấp mà còn quan trọng, anh sẽ mua nhiều quà cho em. Đúng rồi, nếu em thấy buồn thì đi họp lớp đi, lớp mình thường họp vào ngày cuối cùng của tháng…
- Họp lớp? Anh thường hay đi à?
- Mấy năm nay không thường xuyên. Nhưng năm nay em nên đi đi, bởi vì…
Thấy hắn ngập ngừng, tôi liền tự suy đoán rồi mỉm cười:
- Thay anh phát thiệp mời cho các bạn hả? Được thôi, chắc họ không ngờ được đâu!
Lúc tiễn hắn ra cửa, nụ hôn của Mạnh Quân miết dọc từ trán tôi qua sống mũi rồi đầy lưu luyến đọng lại trên cánh môi, mãi mới buông tôi ra được. Hắn nhìn đầy tôi đầy dịu dàng, giọng nói hơi lạ, không biết chắc có phải là do đang xúc động không:
- Bà xã, anh hy vọng khi anh trở về, em vẫn sẽ quàng lên cổ anh chiếc khăn…
- Tại sao là vẫn sẽ?
- Là vì… anh sợ em sẽ không hoàn thành nó nữa. - Hắn có phần sầu não nói.
- Vậy thì mua nhiều quà vào! - Tôi vô tư đáp lại
- Không có quà thì không có khăn.
Hắn bật cười, ôm tôi thêm một cái rồi mới xách va li ra khỏi cổng. Chiều hôm đó, tôi cũng vừa vặn nhận được giấy mời họp lớp cũ. Lần này địa điểm tổ chức là nhà của Ngọc Uyên, thời gian là vào chín giờ sáng ngày ba mươi mốt.