• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Dưới cơn mưa năm ấy
  3. Trang 6

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 5
  • 6
  • 7
  • More pages
  • 19
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 5
  • 6
  • 7
  • More pages
  • 19
  • Sau

Chương 4Người con gái ấy

Thêm một tuần nữa trôi qua, lúc này tôi đang ở Viện mắt Trung ương chuẩn bị phẫu thuật. Phẫu thuật xong thì nghỉ ngơi một tháng, đầu mùa xuân sẽ chính thức đi làm.

Phẫu thuật cận thị bằng phương pháp mới rất nhanh, đến buổi chiều là có thể ra về. Chỉ cần không làm nhiều việc hại đến mắt như xem ti vi lâu, ngồi máy tính thì vẫn có thể sinh hoạt như bình thường.

Tôi nghỉ ở nhà một ngày, hôm sau là cuối tuần, bèn rủ Thùy Linh đi uống cà phê. Cả hai định đi xem phim rồi đi chơi lòng vòng đến muộn, nào ngờ trời còn chưa tối, chồng cô ấy đã gọi điện khẩn cầu bà mẹ trẻ mau về, sức lực anh không đủ để trông nom hai siêu quậy.

Đường sá cứ giờ này là lại ùn tắc, xe hơi gần như đứng yên một chỗ không thể nhúc nhích. Tôi đang liên tưởng đến chuyện mua một chiếc Vespa, đi lại có thể cơ động hơn, lúc cần thì có thể lao lên vỉa hè mà phóng. Chính vì vậy, buổi tối hôm đó, dùng bữa xong tôi lại đi xem xe máy. Showroom này cũng ở rất gần nhà nên tôi đi bộ.

Có lẽ vì phong cách thời trang của tôi không được thời thượng, ngoại hình cũng thô mộc, không có vẻ đài các cho nên khi tôi bước vào showroom, ánh mắt của mấy nhân viên không được niềm nở cho lắm. Sau khi tôi đi lượn đủ một vòng mà vẫn chưa ra quyết định sẽ lấy màu nào, gã nhân viên có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

Công nhận một điều, trong tôi có sẵn một chút bản năng xấu xa, tôi thích như vậy đấy. Cho dù tôi ỡm ờ, cho dù gã ta sốt ruột cũng phải cố mà chịu đựng. Đánh giá con người, không thể đánh giá ở cái vỏ bề ngoài.

Sau khi tôi phán quyết là sẽ mua chiếc màu đen, ánh mắt của gã lại sáng bừng bừng, vội lại cầm một đống hoá đơn, sổ sách, giấy tờ, cam kết, còn mời tôi ngồi xuống salon để tư vấn thêm này nọ.

Vừa lúc đó, từ phòng trong cũng đi ra một người, gã nhân viên vội xoay đầu lại chào hỏi một câu:

- Chị Uyên, chị về luôn sao?

Có vẻ như cô ta là quản lý ở đây. Theo thói quen tôi chỉ nhìn qua một chút, nhưng vì người phụ nữ này ngoại hình bắt mắt đặc biệt nên ánh mắt của tôi vô tình cũng lưu lại lâu hơn.

Cũng vì lẽ đó, tôi lập tức cảm thấy cô ta rất quen… Lẽ nào lại nhanh chóng trùng hợp như vậy?

Trong đầu có ý tưởng, tôi vội liếc nhìn thẻ tên đeo trên ngực cô ta. Nguyễn Ngọc Uyên. Thì ra chính là con người này.

Mười hai năm trôi qua, quả nhiên thiếu nữ xinh đẹp thanh tú ngày nào đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành kiều diễm. Ngọc Uyên bây giờ không dịu dàng giản dị như xưa mà trở nên gợi cảm hấp dẫn. Gương mặt trái xoan trang điểm nhẹ nhưng vẫn sắc nét, nhấn mạnh vào đôi mắt sâu hút hồn. Tóc xoăn nhè nhẹ màu nâu đỏ buông xuống, ôm ấp lấy bờ vai trần nhỏ nhắn trắng mịn. Chiếc váy quây không có gì là quá hở hang nhưng vẫn tôn lên một thân hình chuẩn mực với những đường cong mềm mại. Giày cao gót mười một phân khiến cho đôi chân càng dài miên man. Quả nhiên là chuẩn hình mẫu kiều nữ… Thần thái của Ngọc Uyên so với mười hai năm trước cũng rất khác. Hiện tại, hình ảnh thiếu nữ mới lớn lúc nào cũng e lệ nhã nhặn đã không còn. Phong cách của cô ta lúc này trông tự tin hơn nhiều, rất ra dáng một người quản lý.

Thì ra sau mười hai năm, Ngọc Uyên cũng đã trở nên thành đạt, làm đến vị trí quản lý của một showroom như thế này.

Tôi phân vân nên nhận hay không nhận người bạn học cũ này, và nếu nhận thì câu đầu tiên nên nói thế nào. Một nụ cười xã giao hay một ánh mắt bất ngờ hoan hỉ?

Trước đây, quan hệ của chúng tôi không thân thiết cũng không thù địch, sau này vì Mạnh Quân, Ngọc Uyên ít nhiều nghi kị đề phòng tôi. Nhưng quan trọng là, hiện tại nếu nhắc lại chuyện xưa, cô ta sẽ nghĩ như thế nào? Liệu có thể coi là vài chuyện vặt vãnh vu vơ thời niên thiếu không? Rồi chẳng hay cô ta và Mạnh Quân lúc này còn liên quan gì với nhau không?

Ngọc Uyên nhìn qua nhân viên cấp dưới, mỉm cười dặn dò:

- Tư vấn khách hàng cho tốt! - Nói rồi lại hướng đến phía tôi, bài bản lịch sự - Nếu có gì còn thắc mắc hay phân vân về xe, xin chị hãy thẳng thắn đặt câu hỏi, bên em sẽ cung cấp tư vấn.

Tôi lại ngẩng đầu nhìn thẳng Ngọc Uyên, cũng mỉm cười nhẹ nhàng, trong lòng đã định bỏ qua ý định nhận mặt bạn cũ, nào ngờ đột nhiên thấy đôi lông mày thanh tú của Ngọc Uyên hơi nhíu lại, con mắt cũng nheo lại một chút, chăm chú trên người tôi một vài giây.

- Trông thật quen… Dường như đã gặp chị ở đâu… - Cô đưa bàn tay lên vuốt ngược mái tóc một hồi, chung quy vẫn không nhớ được chính xác nên đành cười gượng - Trước đây chị từng đến showroom này phải không?

- Không có, đây là lần đầu tiên đến, nhưng cũng thật tình cờ… Trần Yến Phương, cô còn nhớ cái tên này chăng?

Gương mặt Ngọc Uyên cứng nhắc vài giây, cuối cùng bật cười, không quá mừng rỡ nhưng cũng không có vẻ gì khó chịu:

- À thì ra là bạn! - Nói rồi tiến đến gần phía này, ngồi xuống cạnh nhân viên bán hàng, tay vừa vén gọn tóc ra sau, vừa tiếp tục cười nói - Thảo nào thấy khá quen mà không thể nhớ chính xác ra. Đã lâu thật rồi đấy, bạn cũng thay đổi ít nhiều…

- Ừm… - Tôi cũng lịch sự đáp lại - Ngọc Uyên làm quản lý ở đây sao? Không ngờ gặp lại bạn…

- Mình đứng tên showroom này, doanh thu cũng chỉ ở tầm trung thôi. Nghe nói Yến Phương đi nước ngoài du học nhiều năm. Bây giờ đã học xong chưa, có định về nước hay tiếp tục ra nước ngoài? - Cô ta trước mặt tôi tiếp tục nhã nhặn hỏi những câu quan tâm như thường tình.

Hai chúng tôi nói thêm được vài câu qua loa, tuy nhiên không có đả động gì đến Mạnh Quân. Chợt điện thoại trong chiếc túi Chanel của Ngọc Uyên reo vang. Nhìn qua cái tên trên màn hình, cô ta không vội nghe mà quay sang tôi, giọng điệu có chút bất đắc dĩ:

- Xin lỗi Yến Phương nhé, mình có chút chuyện bận phải đi trước. Có dịp thì mời Yến Phương đi uống cà phê nhé…

- Ừm, hẹn gặp lại.

Dặn dò thêm nhân viên bán hàng một câu, Ngọc Uyên liền đứng dậy đi ngay, bộ dạng có vẻ rất vội vàng. Tôi nhìn theo bóng cô ta ra phía ngoài, thấy một chiếc BMV thời thượng đỗ sát lề đường, sau đó có một người đàn ông trong bộ vest đen, dáng dấp cao lớn lịch lãm bước xuống mở cửa xe cho Ngọc Uyên… Có lẽ là bạn trai của cô ta, xem chừng là một doanh nhân thành đạt.

Lúc tôi trở về nhà, vô cùng ngạc nhiên khi thấy thím giúp việc báo là cha tôi vừa trở về, hiện đang nghỉ trong phòng. Ông đã bất ngờ về sớm hai ngày so với dự kiến.

Tôi không nghĩ nhiều, lập tức nhanh chân bước lên lầu.

Cho dù nhiều năm qua, số lần cha con tôi gặp nhau càng thưa thớt…

Cho dù giữa tôi và ông trò chuyện ngày càng ít đi… Trong sâu thẳm lòng tôi, lúc này vẫn như một đứa trẻ ngóng đợi ông trở về.

Tôi đã sống hai mươi bảy năm như thế, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu năm tháng thực sự lưu lại dấu ấn trong lòng, bao nhiêu năm tháng vô vị, sống như một cỗ máy?

Có lẽ, mười mấy năm qua tất bật bên ngoài đối với tôi không có nhiều ý nghĩa. Quãng thời gian niên thiếu, tôi mới là thực sự được sống…

…

Cánh cửa phòng ông không khoá, tôi gõ nhẹ, giọng ông trầm trầm vọng ra bảo tôi hãy vào đi.

Trước năm mười hai tuổi, tôi không có khái niệm gõ cửa khi bước vào phòng cha là gì. Lúc nào có chuyện, dù là vui vẻ hay buồn phiền bực dọc, tôi đều chạy thẳng vào phòng tìm ông. Ông sẽ bồng tôi đặt lên đùi, lắng nghe tôi nói…

Năm mười hai tuổi, tôi cũng không gõ cửa phòng, vì muốn bất ngờ mang cho ông chiếc bánh ngọt đầu tiên tự tay làm mà đã nhón chân đi khe khẽ. Nhưng cũng bởi vậy, tôi vô tình nhìn thấy ông bất lực khóc. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy, một người đàn ông điềm đạm bình tĩnh như cha tôi lại có thể ngồi trong góc phòng một mình khóc.

Hôm nay, cũng như không ít lần tôi bước vào phòng ông, cha tôi yên lặng ngồi trên chiếc ghế dựa giữa căn phòng lờ mờ tối. Không có ngọn đèn nào được bật lên, chỉ có một chút ánh sáng từ hành lang hắt vào, đủ để tôi nhận biết sự tồn tại của ông.

Nếu là trước đây còn nhỏ, tôi chỉ biết hỏi: “Cha ơi, tại sao cha không bật đèn?”, nhưng sau này đã hiểu chuyện, nhìn thấu một phần góc khuất tâm hồn ông, tôi chỉ hỏi cha: “Con bật đèn nhé?”.

Tôi định mở miệng, nào ngờ ông đã vươn tay ấn công tắc đèn bên cạnh, toàn bộ căn phòng bừng sáng.

- Lại đây, để cha nhìn rõ con nào… - Trên gương mặt còn mệt mỏi của ông nở một nụ cười.

Tôi chạy lại ôm cổ ông, ông vỗ vỗ nhẹ vào phía sau gáy tôi.

- Sao lại gầy đi nhanh như vậy, mắt đã ổn chứ?

- Nếu còn mập e rằng chạy rất chậm, làm việc cũng chậm chạp. - Tôi cười nói - Phẫu thuật cũng đơn giản, mắt con giờ không cần đeo kính.

- Con bé ngốc này… - Ông khẽ thở nói - Tự nhiên muốn gầy đi như vậy, đã phải lòng thằng đàn ông nào rồi sao?

- Không có! Tìm khắp Trái Đất này, cũng không tìm được một người giống cha! - Tôi vòng ra phía sau ông, giúp ông xoa bóp hai vai và cánh tay.

- Tìm người giống cha làm gì? - Giọng ông không mấy vui vẻ - Người như cha không có gì là tốt.

Tìm một người đàn ông tương đối tốt là đủ…

- Cha, thế nào… là một người đàn ông đủ tốt? - Tôi chậm rãi hỏi lại.

Cha tôi không suy nghĩ nhiều, ngón tay gõ gõ vào cạnh bàn, cười nhạt mà nói:

- Thằng đó, dù cho con phờ phạc không trang điểm, dù cho con tiều tụy xấu xí cũng vẫn sẽ trân trọng con, dù cho con mảnh mai hay béo mập cũng không thay đổi cách nhìn về con, không phải là loại đàn ông yêu thích con bởi một vài cái nhìn bên ngoài… càng không phải đứa nhìn vào túi tiền hay địa vị của cha.

Ông nói xong câu cuối, tôi bật cười, lắc đầu:

- Có lẽ cả đời này con nên ở cùng với cha.

- Con gái lớn giữ trong nhà là vô phúc. - Ông đột nhiên ngưng lại rồi nói tiếp - Cha mấy năm gần đây qua lại thân thiết với vài người. Có một gã này cũng có thằng con trai ba chục tuổi đầu, nếu con chưa có ý với đứa khác thì hôm nào đi xem mặt nó đi. Cha cũng gặp qua nó vài lần, thấy không tệ đâu.

- Vâng. - Tôi không nghĩ nhiều, nếu ông muốn, tôi cũng theo nghĩa vụ đi xem mặt một lần cho xong.

- Đồng ý nhanh như vậy, nếu cha quyết đem con gả cho thằng đó, cũng không hối tiếc gì sao? - Giọng ông có vẻ nghiêm túc - Nếu có thể làm thông gia với bên đó…

Cha tôi trầm ngâm một hồi, tôi cố gắng suy diễn ý nghĩ trong lòng ông. Nếu ông đã ưng một người, thì dù xét đến gia thế hay chính tố chất con người anh ta, tất cả sẽ đều tiệm cận đến độ hoàn hảo. Cha tôi sẽ không bao giờ để con gái ông thiệt thòi. Thêm vào đó, cuộc hôn nhân của tôi không biết chừng sẽ giúp công việc kinh doanh của cha càng thêm thuận lợi.

Tôi kéo ghế ngồi gần bên ông, chậm rãi nhìn ông, âm điệu cũng rất bình thản:

- Cha nghĩ nhiều làm gì? Nếu cha đã quyết, bên đó cũng đồng ý thì cứ đem con gả đi. Cha có nhớ, mười lăm năm trước con trước mặt cha hứa rằng, sau này sẽ luôn nghe lời cha. Còn nữa,…

Tôi không muốn khơi lại những chuyện đau lòng, song những chuyện này lại rất liên quan với nhau, tôi tin rằng ông cũng chưa bao giờ quên đi…

- Còn nữa… từ nhiều năm trước, con đã không ít lần mất đi niềm tin. Khi trưởng thành con cảm thấy, tình yêu, hôn nhân đối với con là một điều đáng sợ hãi…

Hơn mười năm lăm trước, gia đình tôi nhà tan cửa nát, thế giới của tôi sụp đổ.

Rốt cuộc tình yêu giữa cha mẹ mà tôi luôn tôn sùng là gì?

***

Mười lăm năm trước, có một người con trai xuất hiện, giống như cơn mưa đầu mùa làm dịu mát lòng tôi. Chúng tôi cùng viết lên nền đất những lời hứa ngây ngô.

Sau một ngày mưa, nước cuốn trôi sạch, người con trai đó cũng biến mất không dấu vết, không liên lạc… Có một cô bé ngốc nghếch là tôi đã chờ đợi vô vọng suốt một năm ròng.

Sau đó tôi hiểu ra, lời hứa cũng chỉ là lời hứa, có thể vô vàn lời hứa trong những thoáng đùa vui…

…

Mười hai năm trước, một gã con trai có gương mặt khá giống người đó xuất hiện, trong lòng tôi ít nhiều để tâm đến hắn ta, không hẳn vì hắn giống người kia.

Nhưng hắn ta, cũng chỉ là mưa bụi lất phất bay qua. Mà hạt mưa bụi lại sớm đậu trên một cánh hoa xinh đẹp…