Tôi còn nhớ ngày hôm đó tựa như một cơn ác mộng kéo dài…
Vẫn là một ngày mùa hạ, mưa trút xuống dữ dội…
Tôi cầm trên tay một tờ báo, là tờ báo cũ đã phát hành từ bốn ngày trước.
Tôi cứ như vậy, đầu trần ngồi dưới một góc đường vắng. Tiếng mưa át cả tiếng gào khóc của tôi. Tờ báo ngấm nước nhanh chóng nát bươm. Trên ngực tôi, chiếc khăn quàng đỏ phai ra áo sơ mi trắng, tạo thành một vệt hồng loang lổ.
Lúc bà chủ quán hàng rong lấy mảnh báo gói kẹo quế cho tôi, còn dặn tôi cơn giông đang kéo đến, hãy mau chóng trở về nhà.
Lẽ ra không có vấn đề gì, nếu không phải là tờ báo này. Chỉ một mẩu tin ngắn ngủi, đăng về một vụ tai nạn thảm khốc trên đường quốc lộ bốn ngày trước. Nạn nhân là một cặp nam nữ ngoài ba mươi tuổi cùng với một đứa trẻ hơn một tuổi. Danh tính được xác nhận qua giấy tờ họ mang theo. Người phụ nữ đó là mẹ tôi. Người đàn ông đó là người tình của bà ấy. Đứa trẻ đó là em trai cùng mẹ khác cha của tôi. Vậy là, cha đã giấu tôi, ông quả thực đã nói dối, ông không cho tôi biết… Không cớ gì mấy ngày nay họ hàng xung quanh tôi lại to nhỏ đồn đại một chuyện gì đó.
Tôi hận mẹ, nhưng tôi cũng từng rất yêu bà ấy… Nhưng mẹ đã…
Sẽ không bao giờ ước nguyện của tôi thành hiện thực, rằng bà ấy trở về nhà, xin lỗi cha, nói rằng bà đã sai, và nhận ra cha mới là người đàn ông tốt nhất…
Sẽ không bao giờ…
Tôi ướt nhẹp dưới mưa, trong đầu lúc này ngoài ba chữ “không bao giờ” lặp đi lặp lại thì tất cả đều trống rỗng, trắng xoá như làn mưa xung quanh.
…
Có một tiếng bước chân vội vã trong mưa đi đến, người đó thất thần khi thấy tôi. Tôi nhìn anh, ống quần anh dính đầy bùn đất. Anh chạy lại, kêu lớn tên tôi, kéo tôi đứng dậy:
- Em làm sao vậy, tại sao ngồi dưới mưa? - Mưa lạnh nhưng dường như trong lòng anh nóng như lửa đốt, anh gần như đã hét lên - Em bị bệnh sao?
Anh đỡ tôi đứng lên, thân hình tôi mập mạp to lớn, cả hai không thể đứng chung dưới một tán dù. Và rồi anh lại ướt.
Mưa càng dữ dội, gió bão thổi đến như muốn lật tung cây dù. Khắp nơi vắng vẻ hiu quạnh, không có lấy một chỗ tử tế trú mưa. Anh đành kéo tôi về trước một cái xưởng hoang, trú chân dưới mái tôn dột nát.
Anh ngửa đầu nhìn lên, than thở:
- Liệu có thể sập không đây? Chỗ này khuất gió, chắc mái hiên cũng không thể bị gió cuốn bay…
Mái tôn thủng lỗ chỗ, anh đẩy tôi về một góc lành lặn nhất, giương cây dù che cho tôi. Tôi lắc đầu:
- Em đã ướt rồi, tại sao anh còn che?
- Em sẽ ốm cho xem, tại sao lại hành động như vậy?
- Anh nhìn tôi, tức giận mắng.
Lúc này, tôi không kiềm chế được, nhào vào lòng anh kêu khóc:
- Anh gấu lớn, mẹ em chết rồi, mẹ em chết rồi! Anh gấu lớn, sao băng hôm qua chúng ta nhìn thấy cũng không thể linh nghiệm rồi, em vĩnh viễn không có mẹ rồi!
Thế là chúng tôi lại ôm nhau mà khóc. Sau đó anh bị ốm một ngày, còn tôi ba ngày mới hết sốt cao.
***
Đêm qua, tôi lại mơ thấy mùa hạ năm ấy, thậm chí còn cảm nhận rất chân thật về cái lạnh của mưa, lồng ngực anh ấm áp ra sao, rồi thân thể của cả hai cùng vì lạnh mà run rẩy như thế nào…
Mười lăm năm trôi đi, cũng không có mùa hạ nào day dứt khó quên như mùa hạ năm ấy. Anh vẫn mãi là người con trai đầu tiên trong tim tôi. Nhưng có một hiện tại không thể phủ nhận, anh đã là một người đàn ông trưởng thành, và đã thuộc về một người phụ nữ nào đó…
***
Sáng thứ Sáu, cha tôi được nghỉ ngơi sau chuyến công tác, tôi cùng ông ăn bữa sáng. Đã rất lâu cha con mới được ngồi chung, vậy mà tôi lại cứ ngẩn ngơ.
Không qua nổi mắt cha, ông chỉ liếc nhìn cũng hiểu tôi có chuyện bất thường.
- Có chuyện gì sao? Đang yên đang lành sao lại như người mất hồn vậy?
Tôi chậm rãi nuốt miếng bánh mì, suy nghĩ một lát rồi quyết định nói chuyện cùng ông. Nhưng câu hỏi mà tôi sắp hỏi, có thể lại khiến ông không vui.
- Cha, có chuyện này… - Giọng tôi hơi ngập ngừng - Trước khi kết hôn, cha có qua lại với người phụ nữ nào khác không?
Tôi tránh nhắc trực tiếp đến mẹ, cho nên không hỏi là “trước khi lấy mẹ”. Nhưng cha tôi vốn là người suy nghĩ nhanh nhạy, sâu sắc thấu đáo, cho nên không mất nhiều thời gian, ông lập tức hiểu ra.
- Gọi điện cho thằng đó rồi à? - Cha tôi bình tĩnh nói - Cũng đã tìm hiểu một số thông tin rồi?
- Con mới chỉ gọi điện… nhưng bên anh ta có phụ nữ…
Cha tôi đột nhiên cười một cách hào sảng:
- Một thằng đàn ông ba mươi tuổi thành đạt, cớ nào lại không có một vài người đàn bà tình nguyện đeo bám? Nếu như xung quanh không có phụ nữ, chứng tỏ nó là một thằng chẳng ra gì.
Cha tôi nói không phải không hợp lý, nhưng tôi vẫn có chút bận tâm. Thấy sắc mặt tôi vẫn u ám, cha lại thở dài:
- Cha trước đây cũng vậy thôi, được rồi chứ? - Cuối cùng ông liền nói về mình, không như tôi e ngại, lúc này ông có vẻ rất bình tĩnh và thông suốt - Thời cha còn trẻ, đàn bà vây quanh, tài sắc loại nào cũng có, vậy mà sau đó cha lại mất lí trí bởi một người phụ nữ không mấy xuất chúng, lại còn là một người không yêu mình…
Tôi ngước nhìn ông, hiểu rằng ông đang ám chỉ đến mẹ tôi. Hiện tại trong tay ông, tiền của, danh vọng đều có, số phụ nữ muốn ở bên ông hẳn cũng không ít, thậm chí sẽ có những cô gái chỉ bằng tuổi tôi cam tâm tình nguyện. Song cha tôi vẫn chưa từng có ý tái hôn, cũng không có lời đồn đại hay tai tiếng với người đàn bà nào.
- Trái tim đàn ông không như phụ nữ… - Cha tôi nói tiếp - Một người đàn ông có thể có rất nhiều người đàn bà nhưng lại không yêu một ai…
- Như vậy cha nói, đàn ông xấu hơn phụ nữ?
- Hoàn toàn không. Phụ nữ đôi khi lại rất dễ yếu mềm. Người đó cũng vậy… - Cha tôi dựa lưng vào ghế, ngửa đầu suy tưởng - Lúc người ấy mệt mỏi và tuyệt vọng, đã nhắm mắt đưa chân tìm một bờ vai là cha đây để dựa vào. Khi người đàn ông kia quay trở lại, tình cũ day dứt níu kéo, thế là lại bỏ đi. Cuối cùng… cha đây có khác gì một tấm ván gỗ, một cái phao cứu sinh? Cha đưa người đó lên bờ, người đó cuối cùng vẫn lao xuống nước…
Ly trà nóng trôi xuống cổ tôi hôm nay dường như đắng nghét kỳ lạ. Cha tôi ngồi thẳng dậy, ra hiệu cho người giúp việc thu dọn. Trước khi ông đứng lên, còn nói thêm với tôi một câu:
- Cho nên, cha cũng không quan trọng hóa suy nghĩ phụ nữ nhất định phải lấy được người yêu mình. Con là một người hiểu chuyện và có trách nhiệm, cha cũng tìm cho con một kẻ tương tự là được rồi. Tình yêu, có hay không có thì đều có thể từ từ vun đắp, nếu không thành tình yêu, thì cũng phải sống với nhau bằng tình nghĩa. Tới lúc thời thanh xuân qua đi, trái tim cũng không còn đủ sức yêu cuồng nhiệt nữa, thứ để con người ta tiếp tục sống với nhau chỉ có thể là tình nghĩa.
Tôi cũng từng nghĩ như lời cha nói, chẳng qua, trong lòng còn lưu lại chút lưu luyến mơ hồ mà thôi. Tôi bây giờ vẫn không thể ngờ rằng, thì ra người ấy lại ở gần mình đến như vậy. Mười lăm năm trước, anh rời đi rồi cứ thế mất tung tích. Ba năm sau đó, tôi đi du học, thỉnh thoảng mới về nước thăm gia đình. Cứ nghĩ vĩnh viễn không thể gặp lại, cứ nghĩ chỉ còn có thể đem quãng ký ức xa xôi đó cất giữ sâu trong trái tim.
Khi anh rời đi, tôi đã mong anh gọi điện, viết thư cho mình như đã hứa. Ngốc nghếch chờ đợi suốt một năm nhưng hoàn toàn chẳng có liên hệ nào… Tôi từng an ủi bản thân rằng, chắc là anh không may làm rơi địa chỉ của tôi, và cứ thế đợi đến mùa hè năm sau, tin tưởng rằng anh sẽ quay lại nơi đó.
Rồi tôi cũng phải rời khỏi Hải Phòng, trước khi đi, tôi dùng sơn viết địa chỉ của mình lên cánh cửa gỗ của cái xưởng cũ nơi chúng tôi từng trú mưa. Một năm sau tôi lại trở lại, xưởng đã không còn, người ta dỡ nó đi để xây một xí nghiệp mới.
Sau này trưởng thành hơn, tôi nhận thức được rằng, nếu anh thực sự muốn liên lạc, nhất định không thiếu cách để có địa chỉ của tôi. Rốt cuộc, anh đã sớm xếp tôi cùng những tháng ngày ngắn ngủi đó sang một bên và hoà mình vào cuộc sống mới.
Tôi cũng từng nhủ mình, hãy chỉ coi đó như một ký ức tuổi thơ…
Song có những đêm, tôi vẫn nằm mơ thấy mình được người ấy chở trên xe đạp, chúng tôi đi dọc con đường đê, hai bên phủ đầy hoa dại màu vàng, anh cong lưng đèo tôi rất mệt, còn tôi ngồi phía sau hát cho anh nghe…
Anh là người đầu tiên không trêu chọc hình dáng của tôi, là người đầu tiên chân thành với tôi…
***
Buổi tối, tôi nhìn qua nhìn lại đồng hồ, cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, mãi mà không qua một tiếng. Suy nghĩ trong lòng cứ trải ra, cho nên cảm thấy thời gian thật dài sao?
Mười giờ tối, rất muốn gọi lại cho người ấy. Tôi muốn biết, có phải đêm nào anh cũng ở bên phụ nữ không? Kể cả anh không phải người năm đó, thì vì anh là đối tượng cha muốn tôi đi xem mặt, tôi cũng có quyền tìm hiểu.
Nhạc chờ của anh vang lên, trong lòng tôi có chút nôn nóng.
“A lô? Là cô…” Giọng anh lịch sự, có vẻ như anh không ngạc nhiên, cũng không khó chịu khi tôi gọi.
“Vâng, là tôi. Hiện tại có làm phiền anh không?” Tôi cũng cố điều chỉnh âm điệu của mình, bình tĩnh nhã nhặn.
“Tôi cũng không bận gì, đang xem tin tức trên mạng thôi.” Anh nói, “Về cuộc hẹn ngày mai, có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì…” Tôi cắn môi, lấy một chút dũng khí.
Nếu là mười lăm năm về trước, anh và tôi sẽ không xa lạ như vậy. Hiện tại, dường như con người anh đối với tôi có rất nhiều lạ lẫm.
“Tôi có thể hỏi anh một số vấn đề không?” “Được, nhưng cho tôi biết danh xưng của cô, tôi không quen xưng hô không có đầu cuối…”
“Để sau đi! Hiện tại, tôi còn chuyện khác muốn hỏi anh…” Tôi sợ rằng không hỏi anh lúc này thì sau này không còn cơ hội thích hợp để thẳng thắn hỏi nữa “Anh Vũ Thuyết, lần đầu tiên anh rung động với con gái là bao giờ?”
Cuối cùng đã nói ra rồi. Anh liệu còn nhớ, trong lòng anh trước đây coi trọng tôi đến bao nhiêu? Câu trả lời của anh có thể cho tôi biết…
Tôi nghe thấy tiếng đồ vật chạm xuống mặt bàn.
Dường như anh vừa đặt một chiếc cốc hay một cây bút xuống đó. Yên lặng một vài giây, anh không cho tôi câu trả lời trực tiếp mà tôi mong muốn, trái lại trả lời có chút không thoải mái:
“Tại sao cô lại quan tâm đến những chuyện cá nhân này?”
“Không phải… chúng ta sắp xem mặt sao?” Tôi tìm lý do giải thích, nhưng dường như lý do này không giúp tôi khỏi việc thất thố.
“Cho dù là như vậy, tôi nghĩ rằng, chỉ trong một hai lần trò chuyện mà đã tìm hiểu đời tư của đối phương đến mức như vậy là không phù hợp.” Giọng anh nghe rất lạnh lùng “Hơn nữa, mỗi người đều có một quá khứ đáng tôn trọng.”
“Tôi…” Bị sự hờ hững của anh làm cho hụt hẫng, tôi nhất thời không thể ứng phó được.
Haiz, tại sao trước mặt người đàn ông này, tôi lại mất đi sự bình tĩnh vốn có như thế?
“Tôi xin lỗi, rất xin lỗi…” Giọng nói của tôi vô cùng ảm đạm.
Yên lặng thêm một vài giây, tôi nghĩ rằng anh hẳn đang rất bực dọc vì câu hỏi đường đột khiếm nhã của mình, vì vậy tôi lặp lại câu “Tôi xin lỗi, rất xin lỗi…” một lần nữa.
Định bụng sau đó sẽ chào anh và cúp máy, nào ngờ anh đột nhiên nói, giọng có chút vội vàng: “Khoan đã!”
“Vâng?”
“Cô có thể lặp lại câu nói đó một lần nữa không?” Bỗng dưng anh đưa ra một yêu cầu bất bình thường và khó hiểu. Anh kiêu ngạo đến mức muốn người khác xin lỗi đến lần thứ ba sao?
“Tôi xin lỗi, rất xin lỗi…” Lần thứ ba này, giọng điệu của tôi không còn mấy chân thành, trái lại có phần khó chịu.
“Cô có từng ở nơi nào như Hải Dương, Hải Phòng không?”
Tôi hơi ngẩn người, tôi vốn tự tin rằng mình không hề nói ngọng âm n-l. Tại sao anh lại hỏi vậy?
“Đã từng… năm mười hai tuổi.” Khi trả lời anh, sâu thẳm trong lòng tôi có chút cảm giác bồn chồn. Anh liệu có chút liên tưởng nào không?
“Tại sao anh lại hỏi một câu khiếm nhã như vậy?” Đột nhiên trong đầu loé lên một ý nghĩ, tôi cố tìm cách lấy được câu trả lời của anh, “Tôi đã nói cho anh câu trả lời, vậy anh cũng nên trả lời tôi câu hỏi ban nãy mới phải chứ?”
Bỗng thấy anh bật cười khẽ rồi thở ra một hơi, sau đó liền nói: “Cô cũng thật thông minh, biết cách thương lượng. Lần đầu tiên tôi có cảm giác với người khác giới… có thể là…”.
Anh ngưng lại vài giây khiến tôi nôn nóng. Cuối cùng anh cũng lên tiếng:
“Mười sáu tuổi.”
Nghe anh nói như vậy, tôi có chút bàng hoàng. Mười sáu tuổi của anh là khi nào, có phải cũng chính là mùa hạ năm đó không? Ngẩn ngơ giữ máy điện thoại trên tay, phải đến lúc anh gọi khẽ ba lần mới tỉnh ngộ…
***
Tôi và Thùy Linh ngồi đối diện nhau trong quán cà phê quen thuộc. Lần đầu tiên tôi cảm thấy cần đem một chuyện có liên quan đến tình cảm nhờ cô ấy tư vấn. Tôi kể khá tường tận, chuyện chúng tôi gặp nhau thời thơ ấu ra sao cho đến cuộc điện thoại ngày hôm qua.
Đêm qua, sau khi anh nói ba chữ “mười sáu tuổi”, tôi không kiềm chế được, giọng điệu hớn hở hỏi đi hỏi lại anh: “Thật sao, là mười sáu tuổi thật sao?”. Tôi thậm chí còn muốn hỏi anh nhiều hơn nữa, nhưng dường như tôi đã biến mình thành một người phụ nữ vô duyên kỳ quặc.
Anh lịch sự né tránh không trả lời, thay vào đó anh muốn biết danh xưng của tôi. Tôi không hiểu sao lại chào anh và cúp máy, mặt lúc đó dường như nóng ran…
Thùy Linh nghe xong chuyện tôi kể, thở ra một hơi dài não nề:
- Tưởng mày bị trầm cảm, không còn quan tâm đến yêu đương, hoá ra là mười lăm năm trước đã bị bỏ bùa.
- Không đến mức đó chứ?
- Còn phủ nhận cái gì? - Thùy Linh dùng hai ngón tay thân mật gõ nhẹ lên trán tôi - Mày bây giờ không giống một người phụ nữ hai mươi bảy tuổi bình tĩnh chín chắn, không giống mày ngày thường… Có khác gì một thiếu nữ mười tám vật vờ vì tình?
Cô ấy cố tình nhấn mạnh cụm từ mang đậm sắc thái “vật vờ vì tình”. Lát sau lại làm ra vẻ Đấng cứu thế, cười xán lạn và nói:
- Được rồi, lát nữa sẽ đi chọn đồ cùng với mày, trang điểm tô vẽ cho mày, đảm bảo hắn ta nhìn mày không dời mắt!
- Không đâu, anh ấy…
- Có bồ rồi chứ gì? Đàn ông mà, khó tránh lắm…
- Thùy Linh chậm rãi kể - Trước đây khi tao đi Mỹ, chuyện với Huy Dũng đã xác định là chia tay hẳn rồi. Trong quãng thời gian đó, có một hai cô gái muốn qua lại với anh ấy, rồi anh ấy cũng đã bắt đầu làm quen, đi chơi với một người. Chỉ khi tao có dịp nghỉ đông về nước, gặp lại nhau, cả hai mới xác định đối phương là người mình yêu nhất và không thể thiếu. Anh ấy chia tay cô gái kia, kể ra cũng rất tội nghiệp cho cô ấy. Nhưng mà… tình cảm là như vậy đó, có người được, có người đành chấp nhận mất mát…
- Cho nên… - Ánh mắt tôi vô định nhìn ra xa, bình tĩnh nói - Thật ra tao không phải là chưa từng nghĩ đến. Có thể cuộc gặp mặt này chẳng đi đến đâu, căn bản nếu một trong hai người không muốn, phụ huynh cũng chẳng ép buộc nổi…
Chiều sớm, trời đột nhiên chuyển lạnh hơn, trên bản tin thời tiết thông báo khối không khí lạnh tăng cường đã tràn về, đây có thể là đợt rét nhất trong năm. Dự định của Thùy Linh cho tôi mặc váy đã tan biến, cuối cùng tôi lại khoác chiếc áo dạ dày, cổ chít một tầng khăn ống, tai đeo chụp bông giữ ấm, chân đi bốt da… Cô ấy nhìn tôi, bật cười nói:
- Cũng không tệ, nhìn giống một cục bông tròn tròn đáng yêu.
- Tao lạy mày, tao đã hai mươi bảy tuổi rồi, không phải con nít như hai cục cưng của mày! - Tôi dỡ mấy chiếc lô quấn tóc, than thở nói.
- Tao cố tình trang điểm cho mày trẻ ra dăm ba tuổi mà… - Cô ấy vừa nói, vừa nhìn tôi một lượt xem còn gì thiếu sót - Mày trông vừa khả ái, vừa có tri thức, lại là con nhà danh giá, nếu anh ta không thích mày thì đúng không phải người.
Thùy Linh chở tôi đến nhà hàng bên bờ hồ Tây. Tôi muốn tự đi, song cô ấy nói lát nữa phải để đối phương đưa tôi về mới là phải đạo lý.