B
ốn mươi phút sau, ba anh em ít tuổi nhất trong nhà Anderson đã tìm thấy cái vịnh nhỏ nơi chiếc Maiden Anne đang neo đậu. Thủy thủ đoàn của Warren đã chiếm giữ nó bằng cách giả vờ là người của trưởng cảng lên kiểm tra tàu và Conrad Sharpe chẳng thể làm được gì để cản họ vì anh không biết liệu Bridgeport có thẩm quyền với khu vực này của bờ biển hay không. May mắn thay, không có ai bị thương. Cuộc lừa đảo được thực hiện một cách ngoạn mục đến nỗi các thủy thủ của Warren đã dễ dàng di chuyển từ chiếc Nereus sang chiếc Maiden Anne rồi sau đó khống chế toàn bộ các thuyền viên cả tin trên con tàu lạ nước lạ cái. Vì Warren không ra lệnh cho người của mình đưa thủy thủ đoàn hay con tàu về cảng Bridgeport, nên họ chỉ đơn giản nhốt thủy thủ đoàn của chiếc Maiden Anne dưới khoang hầm và cắt cử vài người ở lại canh giữ. Thậm chí chiếc Nereus cũng không nán lại mà đã quay về Bridgeport cùng với phần lớn thủy thủ đoàn của mình.
Vì con tàu vẫn nằm yên ở vị trí cũ nên Georgina hy vọng có thể tìm thấy chiếc xuồng nhỏ mà James đã dùng để lên bờ ở đâu đó dọc theo bờ biển và họ có thể dùng nó để tới chỗ con tàu. Nhưng sau mười phút tìm kiếm, họ nhận ra rằng có vẻ như James đã được người khác chở vào bờ chứ không có chiếc xuồng nào cả.
“Hy vọng anh không phải bơi lội vào lúc nửa đêm để thực hiện cái kế hoạch điên rồ này. Giờ đang là giữa tháng Mười đấy, nếu em không để ý. Chúng ta sẽ lạnh tê cả… cái gì thì em cũng tự biết rồi… George.”
Georgina nhăn mặt trước cái tên mới mà cả hai anh đã gọi trêu nàng từ lúc nàng làm họ kinh ngạc khi xuống dưới nhà trong bộ quần áo con trai mà nàng vẫn mặc lúc còn ở trên tàu và đã được James “chu đáo” đem trả lại. Drew đã thực sự làm nàng ngượng chín mặt khi nói thêm, “Anh chẳng thích em mặc cái quần đó chút nào, vì gã người Anh đó đã chỉ rõ những bộ phận nào của cơ thể em có thể dễ dàng bị cánh đàn ông chiêm ngưỡng khi mặc nó”.
“Anh phàn nàn cái gì chứ, Boyd”, nàng gắt gỏng nói. “Thử tưởng tượng mà xem, nếu họ đưa con tàu vào trong cảng thì chúng ta sẽ còn gặp khó khăn đến thế nào nữa, bởi vì khi đó chúng ta sẽ phải đối phó với sự giám sát từ mọi con tàu xung quanh, chứ đâu chỉ riêng người của Warren.”
“Nếu họ làm vậy, em gái, thì ngay từ đầu em đã chẳng thể thuyết phục nổi anh đồng ý làm chuyện này rồi.”
“Nhưng anh đã đồng ý”, nàng bực bội nói. “Vậy nên hãy cởi giày ra và làm lẹ lẹ lên đi. Họ cần phải lên đường sớm một chút phòng khi Warren lố bịch tới nỗi quyết định đuổi theo họ.”
“Có thể Warren cảm thấy cần phải tính sổ với gã thuyền trưởng của em”, Drew chỉ ra, “nhưng anh ấy không muốn đâm đầu vào chỗ chết. Những khẩu pháo thò ra qua lỗ bắn trên thành của con tàu kia đâu phải là đồ chơi đâu cưng. Vậy mà gã Hawke nói hắn đã bỏ nghề rồi ư?”.
“Em cho rằng những thói quen cũ thường khó bỏ”, nàng nói để bênh vực James, một phản ứng dạo gần đây thường bật ra tự nhiên mà lẽ ra nàng nên kiềm chế lại. “Hơn nữa, anh ấy đang đi vào vùng biển Tây Ấn, nơi đám cướp biển vẫn còn lảng vảng.”
Lời lý luận của nàng khiến hai anh nàng ôm bụng cười sằng sặc, Drew thốt lên, “Đúng là khôi hài, một tên cựu cướp biển lại phải lo lắng về chuyện bị đám bạn cũ tấn công sao?”.
Với những ký ức nhắc nhở nàng rằng lời nhận xét đó quả không sai chút nào, Georgina chỉ nói, “Nếu các anh không muốn làm việc này thì có thể ở lại trông ngựa. Em sẽ đi một mình”.
“Chúa ơi, Clinton nói đúng”, Drew nói với Boyd khi anh nhảy lò cò một chân để cởi giày ở chân kia. “Rõ ràng con bé đã trở nên quá hống hách… Chờ đã nào, Georgie, em không được leo lên cái dây neo đó trước đâu đấy!”
Nhưng nàng đã xuống nước rồi, họ liền quýnh quáng đuổi theo. Vì là những tay bơi khỏe nên chẳng bao lâu họ đã bắt kịp nàng, ba anh em cùng nhau nhẹ nhàng bơi qua vịnh. Mười phút sau, họ đã tới gần con tàu và bơi quanh nó để tới chỗ chiếc dây neo mà họ sẽ phải sử dụng để leo lên tàu.
Kế hoạch ban đầu của họ là dùng chiếc xuồng của James để đường hoàng tiếp cận con tàu và tuyên bố rằng họ đã tìm thấy một thủy thủ nữa của chiếc Maiden Anne trong thành phố và mang hắn tới đây để nhốt chung với những người còn lại. Georgina sẽ đứng ra đằng trước và phụ trách việc nói chuyện, vì nàng là người ít có nguy cơ bị nhận ra nhất trong ba người. Drew sẽ đứng cuối cùng, còn Boyd sẽ là “tù binh” bị kẹp ở giữa. Rồi ngay khi nàng tới gần một trong những tay canh gác, nàng sẽ thụp người xuống để Boyd vung tay đấm hắn. Rất đơn giản. Nhưng vì họ không thể nào bơi tới chỗ con tàu với một tù binh được kéo theo sau, nên kế hoạch đó buộc phải hủy bỏ, ít nhất cho đến khi leo được lên boong an toàn. Vì cả Drew lẫn Boyd đều không muốn để Georgina lên trên boong tàu, nên nàng đành phải ở lại dưới nước trong khi hai người họ biến mất qua thành tàu.
Nàng chờ đợi, nhưng lòng nóng như lửa đốt, vì từng phút cứ trôi qua mà chẳng có cách nào biết được chuyện gì đang xảy ra ở bên trên. Vì không có tiếng động nào nên Georgina cũng yên tâm đôi chút, nhưng thực sự thì nàng có thể nghe được gì khi nước cứ vỗ ì oạp bên tai và tai còn bị chiếc mũ len mà nàng đội để cải trang trùm kín cơ chứ? Hơn nữa, vì cứ phải ở yên một chỗ trong làn nước lạnh giá thế này nên trí tưởng tượng của nàng bắt đầu hình dung ra những điều đáng sợ.
Khu vực này có cá mập không nhỉ? Chẳng phải mới năm ngoái một người hàng xóm của nàng đã bắt được một con cá mập khi anh ta đi câu dọc theo bờ biển sao? Dưới cái bóng đen sẫm của con tàu, nàng chẳng thể nhìn thấy gì trên mặt nước, huống hồ là những thứ đang bơi quanh chân mình ở bên dưới.
Chưa đầy một phút sau khi nảy ra câu hỏi đó, Georgina đã ngoi lên khỏi mặt nước và leo lên dây neo. Nhưng nàng không leo lên tận nơi. Nàng đã được dặn phải đợi ở bên dưới với một lời cảnh cáo “nếu không thì” đầy đe dọa. Nàng không muốn chọc giận Boyd và Drew sau khi họ đã giúp đỡ mình quá đỗi nhiệt tình. Nhưng đôi tay không đủ sức bám mãi sợi dây neo dày dặn. Thực tế là nàng vừa mới leo lên đỉnh thanh lan can của con tàu thì đã không thể chịu nổi nữa. Rất may là Georgina không bị rơi tõm xuống làn nước mà bây giờ nàng đã hoàn toàn tin chắc là có đầy cá mập, vậy nên nàng thở phào nhẹ nhõm khi trèo qua thanh lan can ‐ cho đến khi nàng thấy cả tá người đang đứng lố nhố chờ sẵn.