Lý Bạch còn nhớ, vào một đêm của nhiều năm về trước.
Đinh Tiểu Lộ gọi cửa rủ anh đi đánh bài, Lý Bạch khi đó đang ngồi trong phòng xem cuốn Lộc Đỉnh ký của nhà văn Kim Dung. Vi Tiểu Bảo và mấy mỹ nhân đã khóa trái cửa, lăn qua lăn lại trên giường chơi trò người lớn. Trên một chiếc giường, dưới tấm chăn gấm được thêu dệt rất tinh xảo, một giai thoại về tình yêu nồng cháy bỗng chốc lại thoắt ẩn thoắt hiện. Vi Tiểu Bảo quả đáng mặt nam nhi, mạnh dạn, vồ vập, không mảy may để ý liệu bên ngoài phòng có ai nhìn trộm không, và cũng không hề quan tâm đến cảm giác của người bên cạnh. Lý Bạch lúc này, đọc mà sóng lòng dồn dập, đầu óc quay mòng mòng, bất giác thèm muốn, khát khao có được cuộc sống hạnh phúc kia.
Đinh Tiểu Lộ đẩy cửa bước vào, giật lấy cuốn tiểu thuyết trong tay anh, quẳng lên trên giường nói: “Không có tiền, cứ ở đó mà nằm mơ giữa ban ngày đi”. Anh ta nói bên đó ba chân đang khuyết một, mau đi cứu giá. Lý Bạch trong lòng nghĩ: Bọn họ lại đánh bạc rồi. Trước đây, thỉnh thoảng anh cũng chơi, dẫu sao thì anh vẫn sống đơn độc một mình ở cái thành phố này, tránh sao khỏi những lúc buồn tẻ cô đơn. Sau này bọn họ nói chơi “chay” mãi chán lắm, liền đề xuất việc chơi ăn tiền, lại còn thường xuyên cãi vã ầm ĩ vì chuyện thắng thua. Vậy nên lâu lắm rồi Lý Bạch không còn sang đó, anh không thích cãi nhau với người khác, anh cho rằng đây chính là biểu hiện của những hành vi vô văn hóa. Anh tự nghĩ, mấy cha này thật to gan hết chỗ nói, trong ngành vừa ra công văn, nghiêm cấm nhân viên đánh bạc, nói là phải ngăn chặn triệt để, ai dè các ông này lại dám ngang nhiên đánh bạc như vậy.
Lý Bạch ngẩng đầu, nhìn cuốn tiểu thuyết vừa bị vứt trên giường nói: “Trên người tôi làm gì còn tiền”.
Đinh Tiểu Lộ có vẻ phật ý, rồi với vẻ mặt bí hiểm nói: “Ai rủ anh đi đánh bạc chứ?”.
Lý Bạch ngơ ngác hỏi: “Không chơi ăn tiền á?”.
Đinh Tiểu Lộ trả lời: “Nếu tôi lừa anh tôi là con chó, anh cứ chôn chân ở đây đọc ba cái loại sách này không chán sao?”.
Lý Bạch thật thà đáp: “Anh chưa đọc sao, thú vị lắm đấy”.
Đinh Tiểu Lộ giục: “Mau đi thôi, sách thì cứ để đấy, lúc nào đọc mà chả được”.
Thấy Lý Bạch còn do dự, anh ta liền tỏ ý không vui: “Anh phải nể tôi chút chứ”.
Lý Bạch dụi mắt, đành phải bán tín bán nghi đi theo anh ta.
Tính cách Lý Bạch rất hướng nội, dường như cuộc sống của anh từng ngày trôi qua một cách yên ả và bình lặng. Anh không phải là nhà thơ Lý Bạch trong lịch sử. Ông ta phong lưu khoáng đạt, cuộc sống đúng là muôn màu muôn vẻ. Điều mà bình thường anh thích làm nhất, và say mê nhất chính là đọc tiểu thuyết kiếm hiệp. Anh từng rêu rao rằng mình đã đọc tất cả những tiểu thuyết kiếm hiệp có trong thành phố, điều này là thật hay giả, cũng không ai mất công điều tra, hoặc truy xét làm gì. Điều làm mọi người quan tâm nhất lúc này chính là việc ra sức xây dựng nền kinh tế cho bản thân và gia đình. Nói nôm na hơn chính là chớp lấy tất cả các cơ hội để có thể kiếm tiền. Nếu bàn chuyện kiếm hiệp thì mặt Lý Bạch cứ tươi hơn hớn, nhưng hễ nói đến việc kiếm tiền thì xem ra có vẻ không hào hứng cho lắm, nếu không thì cứ như thể đầu óc đang để ở đâu đó vậy. Điều này đương nhiên sẽ gây cho người khác một ấn tượng rằng người này không hợp thời, lại có chút quái gở. Tất cả các đồng nghiệp đều nói rằng tính cách Lý Bạch cổ quái. Trước những nhận xét đó, Lý Bạch cũng không tỏ thái độ rõ ràng, anh không hiểu tại sao lại cứ phải giống hệt người ta mới được cho là bình thường. Anh thấy việc khó nhất trên đời chính là ngao du năm châu bốn bể như các anh hùng hào kiệt. Ngoài ra, anh còn thích viết lách, vừa để trút được những ưu tư trong lòng, lại không khiến cho mình phát điên lên. Cuộc sống của anh đại khái chỉ có vậy: bình thản và nhạt nhẽo.
Nói một cách không phô trương, Đinh Tiểu Lộ có thể được coi là sư phụ của Lý Bạch. Anh vừa vào làm, liền được phân về làm ở bộ phận tiết kiệm, theo chân Đinh Tiểu Lộ. Tuy rằng sau đó, Lý Bạch nhanh chóng chuyển khỏi bộ phận tiết kiệm, nhưng Đinh Tiểu Lộ vẫn luôn làm ra vẻ mình là người bề trên, anh ta rất coi trọng thể diện. Do vậy, Lý Bạch mới cố ý nhường anh ta, nếu anh ta đã muốn Lý Bạch giữ thể diện cho mình thì chỉ có thể thuận theo mà thôi. Vừa bước vào phòng bên đó, Đinh Tiểu Lộ chỉ vào một cô gái giới thiệu: “Đây là Lý Thanh Chiếu”. Cô gái cười với Lý Bạch. Mắt Lý Bạch đột nhiên sáng lên, mặt cũng nóng bừng, bỗng dưng cảm thấy chút gì không được tự nhiên lắm.
Hạ Lan nói to: “Sao giờ này mới sang?”.
Đinh Tiểu Lộ tiếp lời: “Ông nhà thơ họ Lý còn bận làm thơ”.
Đinh Tiểu Lộ nói xong thì cười rộ lên, Hạ Lan cũng cười. Trong đám người đó duy chỉ có Lý Thanh Chiếu là không cười.
Lý Bạch vội thanh minh: “Làm gì có, làm gì có, anh cứ khéo đùa”.
Nói Lý Bạch quen Lý Thanh Chiếu trên chiếu bạc, cũng không có gì là sai. Trước đây họ chỉ từng nghe nhắc đến tên nhau mà thôi. Cả ngân hàng hơn hai trăm người, trừ những người có tình ý với nhau, hoặc cùng ngồi làm việc cạnh nhau, thì những người khác đều như quen mà lạ, tên gọi và người thật cứ nhầm lẫn hết cả. Hai người chưa bao giờ tiếp xúc, bọn họ không làm cùng một bộ phận, cũng chỉ chạy qua chạy lại ở các phòng ban, các tổ mà thôi. Mỗi khi họp hành, mắt Lý Bạch cứ dán chặt xuống đất, đương nhiên không thể có duyên mà phát hiện ra viên ngọc nằm lẫn trong đám sỏi sạn ấy. Nhưng ai đó đã từng lấy hai cái tên này ra để trêu chọc, nhờ thế mà họ mới nhớ được tên nhau, người và tên hôm nay mới có dịp gộp lại làm một.
Lý Thanh Chiếu nhìn anh cười cười nói: “Hóa ra anh chính là đại thi sĩ!”.
Lý Bạch cười gượng đáp: “Bố tôi thích uống rượu”.
Lý Bạch không hiểu tại sao mình lại có thể thốt ra câu này cơ chứ, vốn anh muốn nói rằng bố anh sùng bái cái ông Lý Bạch thích uống rượu ngâm thơ, vì vậy mới đặt cho anh cái tên này. Lý Thanh Chiếu dường như hiểu ý anh muốn bày tỏ, cô nói: “Bố tôi cũng vậy”. Hai người bọn họ coi như đã chào hỏi nhau, liền ngồi xuống chơi bài. Do lúc đầu Lý Thanh Chiếu đã nói một câu: “Đường thi đối Tống từ”, thế là anh và cô được xếp chơi chéo cánh. Hạ Lan cũng hùa vào ủng hộ. Đương nhiên trong số khán giả ủng hộ đó không có Đinh Tiểu Lộ, anh ta có vẻ hơi ghen.
Chơi suông một lát, Đinh Tiểu Lộ chán nản ra mặt, liên mồm kêu không hứng thú, anh ta cứ nhìn ngược lại nhìn xuôi. Một lát sau, Đinh Tiểu Lộ đứng dậy, đi về phía chiếc tủ ở góc tường, lôi từ trong ngăn kéo ra mấy cọc tiền, quẳng xuống trước mặt mọi người.
Lý Bạch hơi chột dạ hỏi: “Chả phải đã nói không chơi ăn tiền sao?”.
Lý Thanh Chiếu trả lời: “Chỉ chơi cho vui thôi mà”.
Đinh Tiểu Lộ ra chiều đắc ý nói: “Xem ra tôi đã công toi khi dìu dắt một đệ tử là cậu rồi”. Anh ta chỉ tay vào mấy cọc tiền, bảo phải xem cho kỹ. Lý Bạch phải hếch kính lên mới nhìn rõ, hóa ra là cọc tiền giả mà nhân viên quầy tiết kiệm vẫn dùng để tập đếm, kích thước giống hệt tiền thật, chỉ có màu sắc là hơi khác một chút. Lúc này, anh mới thở phào một cái, tiếp tục chơi bài.
Trong khi chơi, Lý Bạch lợi dụng những lúc đợi chia bài, liếc trộm Lý Thanh Chiếu mấy cái. Dưới ánh đèn điện, làn da cô trắng nõn nà, góc mắt phía bên trái có mấy nốt ruồi nhỏ như những nét chấm phá làm tôn lên nét nho nhã ở cô. Thế nào gọi là miệng cười hoa nở nhỉ? Hóa ra trước đây, khi đọc truyện kiếm hiệp, thấy người ta mô tả như vậy nhưng anh không thể hiểu được cụ thể là như thế nào. Bây giờ khi nhìn thấy cái miệng nói cười của Lý Thanh Chiếu, anh mới thực sự hiểu ra. Lại ngắm bàn tay mà cô ấy giữ quân bài kìa, bàn tay nhỏ bé mềm như nhung như lụa vậy, ngón tay vừa thon vừa đẹp. Theo như trong sách mà Lý Bạch đã từng đọc, thì đây chính là “phúc tướng”. Anh không thể tin nổi, trong ngân hàng lại có một người con gái đẹp nhường này, anh lặng lẽ hít một hơi thật dài.
Cũng bởi vì Lý Bạch hơi mất tập trung nên anh và Lý Thanh Chiếu thắng thì ít, thua thì nhiều. Lý Bạch cuống cả lên, trên trán đã rịn ra mấy giọt mồ hôi. Đinh Tiểu Lộ thấy vậy đề nghị: “Chúng ta đổi cánh đi, cũng là thay đổi phong thủy”. Hạ Lan ngồi chéo cánh với anh ta, nhìn số tiền trên mặt bàn, thấy rõ ý đồ của Đinh Tiểu Lộ liền phản đối, cô đang chơi thuận tay. Trước thái độ của Hạ Lan, Đinh Tiểu Lộ cũng chẳng còn cách nào khác. Lý Thanh Chiếu dường như không để tâm, vẫn ung dung ra bài. Thua rồi thì tự rút một tờ trong cọc tiền của mình ra, thắng được thì để đè ngay tờ tiền xuống dưới.
Mọi người đang chơi rất hứng khởi, đột nhiên có mấy người to con xô cửa xông vào, quát ầm ĩ: “Cấm động đậy”.
Họ đều bị một phen giật nảy mình, quân bài trong tay im thin thít, ngồi ngây cả ra. Mấy kẻ vừa xông vào cười nhạt nói: “Chơi vui quá nhỉ”.
Đinh Tiểu Lộ là người định thần sớm hơn cả, anh ta hỏi bọn họ là ai, tự tiện đột nhập vào nhà riêng vậy là muốn gì?
Tên cầm đầu nói với vẻ rất ương ngạnh: “Ai à? Người của đồn cảnh sát!”.
Hóa ra là vậy! Đinh Tiểu Lộ thở phào, hỏi bọn họ có việc gì?
Tên đó chỉ vào những thứ trên bàn nói: “Thắng tương đối rồi đấy nhỉ?”.
Đinh Tiểu Lộ có vẻ đắc ý trả lời: “Cũng tàm tạm thôi”. Gã to con vừa đến lập tức ra lệnh: “Còng tay lại”.
Lúc này Lý Thanh Chiếu mới đứng dậy đáp trả: “Anh dựa vào cái gì cơ chứ?”.
Gã đó trả lời: “Dựa vào cái gì à? Các người có biết tụ tập đánh bạc là phạm pháp chứ?”.
Toàn thân Lý Bạch trở nên mềm nhũn, người ngồi đó nhưng đầu óc trống trơn.
Hạ Lan nói: “Ai đánh bạc chứ? Chúng tôi đang chơi bài lành mạnh mà”.
Gã chỉ vào đống “tiền” trên bàn, ra vẻ đắc ý hỏi lại cô: “Vậy chứ kia là cái gì?”.
Lý Thanh Chiếu cười phá lên, Đinh Tiểu Lộ cũng phá lên cười, Hạ Lan thì cười ngặt nghẽo, chảy cả nước mắt.
Điều này làm gã vừa nói phát bực quát ầm: “Lên đồn rồi xem các người còn cười được nữa không”.
Lý Thanh Chiếu cầm một cọc tiền lên, đặt lên tay gã bảo: “Anh xem kỹ đi?”.
Gã cầm cọc tiền, xem qua xem lại vỗ vỗ nói: “Các người còn định giả vờ ngốc à. Làm ngân hàng lại không biết đến tiền hay sao?”.
Đinh Tiểu Lộ nói: “Tôi đã gặp vô số loại tiền rồi, nhưng rất ít khi gặp loại như trên tay anh đang cầm”.
Gã đó vừa nghe đến đây thì ngây người ra, dùng tay cầm cọc tiền lên, cẩn thận ngắm nghía, cảm thấy đúng là có gì đó không ổn. Sau một hồi lâu, dường như đã hiểu ra được điều gì. Gã hét tướng lên hứng khởi: “Còng hết lại! Mấy đứa này còn làm tiền giả cơ đấy!”.
Lý Thanh Chiếu có chút bực bội nói: “Tiền giả gì chứ, đây là tiền để tập đếm!”.
Mấy gã kia cứ há hốc miệng, không hiểu chuyện gì. Đinh Tiểu Lộ không muốn chúng rầy rà thêm, liền cặn kẽ giải thích một lượt. Lý Bạch ngồi đó, hai tay cứ chà mạnh vào nhau, anh nhìn bọn người của đồn cảnh sát, khuôn mặt khi thì đỏ ửng lúc lại tái nhợt đi. Cuối cùng, người đứng đầu bên phía đồn cảnh sát ném lại một câu: “Về tìm thằng cha đó tính sổ”, rồi đi mất.
Trong phòng yên tĩnh trở lại. Lý Thanh Chiếu nói mất hứng rồi, không muốn chơi nữa. Cô đứng dậy, khoác túi xách lên định ra về. Đinh Tiểu Lộ bỗng bật cười ha hả, nói lần này coi như đã tìm ra cách đối phó với bọn chúng rồi. Anh ta vừa thu dọn những quân bài lại vừa nói: “Chắc chắn có kẻ đã đến đồn công an tố cáo”.
Lý Bạch vuốt vuốt hai bên thái dương hỏi lại: “Có phải vì mọi người quá đà không?”.
Đinh Tiểu Lộ lừ mắt nói: “Ban ngày thì làm hùng hục như cái máy, về đến nhà không thoải mái được một chút hay sao?”.
Hạ Lan nói với Lý Bạch: “Đưa Lý Thanh Chiếu về nhé!”.
Đinh Tiểu Lộ quẳng vội nắm bài xuống tranh lời: “Để tôi đưa về”.
Hạ Lan nói: “Đường thi cặp với Tống từ, còn anh thì miễn đi nhé!”.
Lý Thanh Chiếu không phản đối gì, chỉ cười cười với Lý Bạch: “Nào đi thôi”, rồi bước ra khỏi phòng. Lý Bạch vẫn đứng trân trân ở đó.
Hạ Lan trề môi nói: “Còn đứng đó làm gì chứ?”.
Lý Bạch giờ mới định thần lại chỉ nói được hai tiếng: “Rồi, rồi!”.
Lý Bạch chạy đuổi theo xuống cầu thang thì Lý Thanh Chiếu đã đi ra đến phần đường dành cho người đi bộ rồi. Hôm nay, cô mặc bộ váy liền áo màu trắng, gió khuya vờn thổi nhẹ làm bay bay những lọn tóc của cô, thật là một bức họa tuyệt đẹp. Tiếng gót giày gõ đều trên nền gạch, những tiếng cộp cộp vang lên trong đêm thâu, gợi cho người ta cái cảm giác hồi hộp kỳ lạ. Nhìn từ đằng sau, Lý Thanh Chiếu cao khoảng một mét sáu, thân hình mềm mại, cái dáng đi sao mà đẹp thế, rất có dáng con nhà quyền quý. Lý Bạch cứ thẫn thờ ngắm nhìn, bất giác nghĩ đến câu thơ Thắng tự nhàn đình tín bộ1. Anh rảo nhanh bước chân, gọi với theo “này” một tiếng từ đằng sau. Lý Thanh Chiếu nghe thấy, quay lại mỉm cười rồi đi chậm lại.
1 Trong bài “Thủy điệu ca đầu” của Mao Trạch Đông.
Lý Bạch và Lý Thanh Chiếu cùng sóng bước bên nhau. Anh không biết nói gì vào lúc này, nên thà không mở miệng thì hơn. Lý Thanh Chiếu chủ động hỏi anh: “Bình thường anh có hay tham gia các hoạt động gì không?”. Lý Bạch có chút ái ngại, trả lời: “Không, tôi không chơi gì cả, chỉ thích đi chơi mấy ván bài”.
Lý Thanh Chiếu ồ lên một tiếng hỏi: “Vậy sao?”.
Nghe giọng điệu của cô, Lý Bạch đoán chừng cô cũng thích loại tiểu thuyết này liền hỏi: “Cô cũng thích xem loại truyện này à?”.
Lý Thanh Chiếu cười đáp: “Không, tôi thích xem ti vi”. Sau khi nghe xong câu trả lời, Lý Bạch có chút thất vọng.
Đến cổng một khu chung cư, Lý Thanh Chiếu dừng lại nói: “Đến nhà tôi rồi”. Lý Bạch hơi ngỡ ngàng cũng dừng lại, bỗng dưng không biết nên nói gì.
Lý Thanh Chiếu bất ngờ hỏi: “Anh có làm thơ không?”. Lý Bạch trả lời: “Chỉ là viết lách để tiêu khiển thôi mà”.
Lý Thanh Chiếu ồ lên một tiếng, cười cười nói: “Hôm nào cho tôi xem chứ?”.
Lý Bạch có vẻ e ngại: “Giờ ai còn muốn xem những thứ như vậy chứ”.
Lý Thanh Chiếu cười nói: “Cảm ơn anh nhé!”.
Thấy Lý Bạch ngây ra không hiểu, cô thêm vào một câu: “Cảm ơn anh đã tiễn tôi”.
Lý Bạch lật đật nói: “Cũng cảm ơn cô nữa”.
Cô tròn mắt ngạc nhiên, lại cười: “Không có gì” rồi khẽ đưa tay vẫy vẫy anh trước khi đi vào trong.
Lý Bạch chậm rãi ra về. Mùi hương ngọc lan bên đường ngan ngát, thơm đến từng đường gân thớ thịt, khiến cho anh cứ suy nghĩ mông lung trong suốt quãng đường về, thấy buổi tối hôm nay sao mà kỳ diệu vậy. Trong miền tĩnh lặng, chợt ẩn hiện một tia sáng lạ kỳ, lung linh, nhảy nhót.
Thấy thấp thoáng cổng khu tập thể của mình, anh thấy quãng đường này hôm nay sao mà ngắn quá. Lý Bạch còn dùng dằng chưa muốn vào ngay. Khi vào đến phòng rồi, anh còn nấn ná mãi mới đi tắm, sau đó trèo lên giường, cầm cuốn Lộc Đỉnh ký bị Đinh Tiểu Lộ quẳng trên giường lúc tối, xem được mấy trang, rồi thiu thiu ngủ thiếp đi. Nửa đêm, khi chợt tỉnh giấc, Lý Bạch nghe thấy cả tiếng những cánh ngọc lan rớt khe khẽ ngoài thềm.
Buổi sáng khi vừa tỉnh giấc, đạp chăn ra anh liền ngửi thấy cái mùi tanh tanh, oai oải của tinh dịch. Ý thức được những gì đang nảy nở trong cơ thể mình, anh cảm thấy vừa mừng vừa lo, dẫu sao thì cũng là giai đoạn dậy thì của con trai mà.
Về sau, Đinh Tiểu Lộ mở một câu lạc bộ dành cho những người yêu thích tú lơ khơ. Lý Bạch rất ủng hộ ý kiến đó khiến Đinh Tiểu Lộ không khỏi ngạc nhiên trước những thái độ đó của anh.
Đinh Tiểu Lộ nói: “Chẳng phải cậu thích đọc sách hay sao?”.
“Đọc sách một mình mãi chán lắm”, Lý Bạch trả lời.
Đinh Tiểu Lộ cười cười: “Thì đúng là như vậy mà”.
Sau khi mục kết bạn trong câu lạc bộ tú lơ khơ mở ra, đám thanh niên làm ngân hàng mà nhà ở trong vùng đó đều rất thích đến tụ họp. Lúc đầu, tối nào Lý Bạch cũng đến, dẫu có hết cả chỗ ngồi thì cũng đứng xem họ chơi. Đinh Tiểu Lộ luôn là người cao hứng nhất, thường lấy phòng của anh ta làm chiến trường chính. Lý Bạch không thể hiểu, tại sao Đinh Tiểu Lộ lại thích chơi bài ăn tiền đến thế. Anh ta chỉ là nhân viên kiêm nhiệm, lương cũng đâu có cao, mà vẫn thường hay than phiền. Từ sau vụ bắt đánh bạc ăn tiền, Đinh Tiểu Lộ đã mưu cao hơn rồi. Mỗi lần mà chơi ăn tiền, anh ta đều lấy tiền “tập đếm” để tính điểm, chơi xong sẽ tính toán xem ai thắng ai thua bao nhiêu, khi đó mới tính ra tiền thật, chơi như vậy vừa thoải mái lại an toàn. Chiêu này quả là hiệu nghiệm, chơi từ đó đến bây giờ mà chưa bị “tóm” lần nào.
Hạ Lan cũng thường xuyên đến, lại toàn đòi chơi chéo cánh với Đinh Tiểu Lộ. Mọi người cũng đoán biết tình ý của cô, Hạ Lan không buồn chối cãi, nhưng cũng không thừa nhận. Riêng Lý Thanh Chiếu thì thi thoảng mới thấy mặt. Lý Bạch dần dần cũng thấy hơi thất vọng, lòng nhiệt huyết cũng theo đó mà nguội đi nhiều, không hay đến nữa. Anh lại nhốt mình trong phòng và nghiền ngẫm chuyện kiếm hiệp, suy nghĩ mông lung.
Có một lần ngân hàng tổ chức một buổi xem phim miễn phí, là bộ phim Tiếng hát lúc nửa đêm do Trương Quốc Vinh đóng vai chính. Nhiều người trong ngân hàng có vé mời nhưng không đi xem, vì vậy còn rất nhiều chỗ trống. Lý Bạch mạnh dạn ngồi ngay bên trái cạnh Lý Thanh Chiếu. Lý Thanh Chiếu xem rất chăm chú, cô từng nói Trương Quốc Vinh chính là thần tượng của mình. Lý Bạch nhiều lần ngoái sang nhìn mà Thanh Chiếu cũng không hề để ý thấy. Lát sau, trên màn hình hiện ra khuôn mặt bị cháy nham nhở của Trương Quốc Vinh. Lý Thanh Chiếu sợ quá, hét lên một tiếng. Tất nhiên là không chỉ có mình Thanh Chiếu hét mà tất cả các cô gái có mặt lúc đó đều cùng hét lên ầm ĩ, nhưng Lý Bạch lại chỉ nghe thấy tiếng của mình Lý Thanh Chiếu. Vừa hét cô vừa nhắm chặt hai mắt, vươn tay ra nắm chặt lấy tay anh, cả đầu và người cô kề sát vào vai anh. Đó là giây phút hạnh phúc nhất của Lý Bạch. Lý Thanh Chiếu đang run rẩy vì sợ hãi, toàn thân anh cũng đang run rẩy, nhưng vì những xúc cảm trong lòng. Anh vẫn giữ chặt tay cô, nhưng khoảnh khắc ấy chỉ kéo dài trong giây lát. Sau đó Lý Thanh Chiếu liền trấn tĩnh trở lại mở mắt ra ngay.
Trên đường về, Lý Thanh Chiếu nói với Lý Bạch: “Cậu mà là em trai tôi thì hay nhỉ?”.
Lý Bạch cúi đầu lí nhí đáp: “Tôi không muốn vậy”.
Lý Thanh Chiếu cười rồi tiếp tục nói: “Tôi lớn hơn cậu ba tuổi mà”.
Lý Bạch không còn biết nói gì nữa.
Một ngày sau khi tan sở, Lý Bạch nhìn thấy một chiếc xe ô tô đỗ trước cổng cổng liền bước lên luôn cái xe đó. Kể từ đó, anh không còn cơ quan. Khi đó anh cũng không để ý lắm, nhưng về sau lại nhìn thấy Lý Thanh Chiếu vừa ra khỏi nuôi hy vọng gì với cô nữa. Về sau cả anh và cô, cũng không ai còn nhắc đến chuyện làm chị em. Có điều sau đó một thời gian, Lý Bạch thường xuyên lui tới câu lạc bộ, không phải vì ham thích đánh bài, mà mong muốn được sống lại trong bầu không khí náo nhiệt ấy, mà tưởng nhớ đến một đêm tươi đẹp đã xa. Lý Bạch rất thích những giấc mơ ngày, giấc mơ của anh lãng mạn đấy nhưng cũng ngắn ngủi lắm. Có lẽ điều này có chút liên quan đến nghề nghiệp của anh.
Duyên phận giữa Lý Bạch với con gái vẫn đến trên chiếu bạc. Sau này, anh quen Dương Tiểu Vi cũng ở đó. Cô ấy được một người bạn cùng trường anh dẫn đến, bọn họ đều thích chơi bài. Những lúc cô đơn nơi đất khách quê người, đám thanh niên thường thích tụ tập lại cho vui. Khi người bạn cùng trường giới thiệu tên và nghề nghiệp của anh ngay trên chiếu bài, mọi người đều ồ lên thán phục. Lý Bạch thấy những khuôn mặt xung quanh đều chăm chú nhìn vào mình như hoa hướng dương hướng về phía mặt trời. Chứ lại không à, trong suốt những năm đầu của thập niên tám mươi và chín mươi, ngân hàng là một nghề rất được ưa chuộng. Muốn biết cái nghề này được người ta hâm mộ đến đâu, thì cứ nhìn vào ánh mắt của những người này là đủ. Lý Bạch nhìn thấy một đôi mắt sáng, sáng lắm. Hồi lâu sau, người bạn của anh mới giới thiệu, đây là Dương Tiểu Vi. Khi bắt đầu ván bài, Dương Tiểu Vi trở thành chéo cánh của anh, mỗi lần nhìn cô, anh luôn bị mất tập trung, vì đang mải so sánh cô với Lý Thanh Chiếu. Anh còn phát hiện ra rằng hai người có những điểm giống nhau nữa. Kết quả của việc mất tập trung này là Lý Bạch đã phạm nhiều lỗi không đáng có, thua nhiều mà thắng ít. Bọn họ tuy đang chơi bài chay, nhưng nếu ai thua, sẽ bị dùng kẹp quần áo mà kẹp cằm hoặc quai hàm.
Chơi xong một ván, cằm và quai hàm của Lý Bạch lúc lỉu đầy kẹp quần áo. Trên mặt Dương Tiểu Vi đương nhiên là không có cái nào, vì Lý Bạch chịu nhận kẹp thay cho cô. Lý Bạch không hề cảm thấy hối hận vì kết quả thê thảm như vậy. Trái lại, mặt mày anh hăm hở, sung sướng. Và ở ván bài tương tự này, anh đã nhen nhóm một giấc mộng xưa cũ, nhưng lần này không phải là với Lý Thanh Chiếu mà là Dương Tiểu Vi ‐ người anh mới quen. Đương nhiên, Dương Tiểu Vi không hề hay biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Cô thấy Lý Bạch sao mà hào phóng thế, vì anh nói chơi bài xong anh ấy mời cô đi ăn đêm.
Kết thúc ván bài, trên cằm và quai hàm Lý Bạch có cả một dãy dấu vết của những cái kẹp quần áo để lại. Anh không hề lưu tâm đến điều ấy, nhưng Dương Tiểu Vi thấy vậy thì ra chiều ái ngại. Các bạn cùng trường anh trêu, sau này kết hôn nhất định Lý Bạch sẽ là một ông chồng tốt. Dương Tiểu Vi nghe vậy thì cứ nhìn anh cười.
Cứ nhiều lần qua lại như vậy, họ trở nên thân quen hơn, việc này cũng không có gì là khó, bởi cả Lý Bạch và Dương Tiểu Vi đều thích chơi bài, đôi khi chỉ có hai người chơi cũng rất vui rồi. Khi nghe Lý Bạch giảng giải các thế bài đâu vào đó thì Đinh Tiểu Lộ quá đỗi ngạc nhiên liền hỏi: “Có phải cậu đã tìm thầy để luyện tay nghề rồi phải không?”. Lý Bạch giờ đây cảm thấy thoải mái và tự tin nhiều, anh đã mạnh dạn mời Dương Tiểu Vi cùng đi xem phim, vẫn là bộ phim Tiếng hát lúc nửa đêm. Dương Tiểu Vi cũng đã hét lên vì sợ hãi, mắt nhắm tịt lại, xích cả người và đầu mình lại phía anh, tay cô cũng gần như cùng một lúc, vươn ra chụp lấy tay anh. Lý Bạch thừa cơ lập tức nắm lấy tay cô, vỗ nhè nhẹ nói: “Đợi qua đoạn này anh sẽ gọi em mở mắt ra xem nhé”. Dương Tiểu Vi mỉm cười với anh, nụ cười chứa đầy ngụ ý. Ra khỏi rạp, hai người đã tay trong tay cùng bước đi.
Trên suốt quãng đường về, Dương Tiểu Vi không hề nói đến chuyện muốn anh làm anh trai hay em trai. Nét vui vẻ và hạnh phúc lộ rõ trên gương mặt cô. Dù cô không nói gì nhiều nhưng đôi mắt sáng như sao trên trời, lại luôn nghiêng mặt chớp chớp mắt nhìn anh. Lý Bạch thì không cần nói gì thêm, anh ngạc nhiên phát hiện ra rằng trong cuộc sống, có những việc khi bắt đầu giống nhau, nhưng kết quả lại không hề giống nhau. Lý Bạch thầm than thở, cùng là hạt gạo như nhau mà lại nuôi ra bao nhiêu kiểu người khác nhau đến vậy.
Chuyện tình của Lý Bạch là vậy, giản đơn mà bình lặng, nó giống như cái công việc cũ rích anh vẫn làm hằng ngày. Ngày cưới, mẹ anh tặng cho hai vợ chồng đôi trang sức bằng vàng hình chiếc khóa. Ngụ ý hai vợ chồng sẽ giống như kim đồng ngọc nữ, bền lâu mãi mãi. Từ đó, Lý Bạch luôn đeo nó trên cổ, ngay cả lúc đi tắm cũng không tháo ra. Mỗi khi anh cúi đầu xuống, lại nhìn thấy ánh vàng lấp lánh của nó. Anh thường lẩm bẩm một mình vẻ xúc động: “Tôi bị nhốt lại mất rồi”. Dương Tiểu Vi không hiểu anh muốn ám chỉ cô hay là cái ngân hàng kia.