• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Giai điệu tử thần
  3. Trang 77

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 76
  • 77
  • 78
  • More pages
  • 88
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 76
  • 77
  • 78
  • More pages
  • 88
  • Sau

Chương 68

V

Ụ ÁN ĐÃ kết thúc.

Nhưng hậu quả cho quyết định đó đối với Kathryn Dance là nảy sinh thêm một vấn đề còn lớn hơn nhiều.

Một vấn đề cô sẽ phải sớm đối mặt, và cô quyết định sẽ là ngày hôm nay.

Cô vừa ăn xong bữa giữa ngày qua loa với trứng chiên sốt cà chua và pho mát, lúc này cô đang quay về nhà trọ Mountain View, nói điện thoại với đối tác trang web của cô, Martine, thảo luận về những ca khúc của nhóm Những Người Công Nhân mà cô đã thu âm. Cô đã gửi email các ca khúc này cho cô ấy. Cả hai mất đến hàng tiếng đồng hồ lựa chọn ca khúc nào trong hơn hai mươi ca khúc sẽ được tải lên trang web.

Những quyết định khó khăn; vì tất cả đều rất hấp dẫn.

Nhưng vào lúc này lúc khác, khi những người phụ nữ nói chuyện, luôn có một Vấn đề lớn hơn xen vào, vấn đề giờ đây Dance phải đương đầu là thắc mắc về những người đàn ông trong cuộc đời cô. Không, như thế không chính xác, cô tự nhắc mình. Nói cho đúng - chỉ có một người đàn ông trong cuộc đời cô. Jon Boling. Rằng không liên quan đến việc anh ấy sắp chấm dứt mối quan hệ. Trong thời gian này cô phải gạt bỏ Michael O’Neil ra khỏi phương trình. Đây là chuyện giữa cô với Boling.

Vậy mình sẽ phải làm gì?

“Này, còn đó không?” Giọng Martine kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.

“Xin lỗi.” Họ quay lại với nhiệm vụ và hoàn tất danh sách ca khúc của nhóm Những Người Công Nhân. Rồi cô ngắt cuộc gọi, buông mình xuống giường và tự nhắc bản thân: Gọi cho Jon. Nói thẳng ra anh ấy đã khiến cô giận dữ đến thế nào.

Dance nhìn trừng trừng ra ngoài cửa sổ, tập trung nhìn vào một điểm cô nghĩ là những ngọn núi thực sự đang ngày một hiện ra cực kỳ rõ nét, nhưng không phải, trong tiết trời cuối hạ chết tiệt này thì không.

Sau đó cô nhìn chăm chú vào điện thoại, xoay đi xoay lại trong tay.

Bức ảnh dán trên ốp điện thoại chụp hai đứa trẻ đang tươi cười và hai chú chó đang vui sướng cực độ.

Mặt kia là cửa sổ danh bạ. Số của Jon Boling được nhấn và đã sẵn sàng để gọi.

Quay lại nhìn các tấm ảnh.

Đôi mắt tập trung nhìn bức họa xấu xí trên tường vẽ một bến cảng. Phải chăng tay thiết kế nội thất nghĩ rằng, tất cả người dân California ai cũng sở hữu thuyền buồm, thậm chí cả những người sống cách bờ biển ba tiếng đồng hồ đi xe?

Lật sang... danh bạ điện thoại. Bím tóc tết theo kiểu Pháp cù vào tai trái cô nhồn nhột. Cô lơ đãng đưa tay gạt mấy sợi tóc sang bên.

Gọi hay không, gọi hay không?

Ý định của cô là hỏi thẳng thừng tại sao anh ấy chuyển đến San Diego mà chả thèm hỏi cô ngay từ đầu. Lạ lùng thật, cô tự nhủ, cô chẳng gặp rắc rối gì khi dùng đến cặp mắt thú săn mồi, ngồi đối mặt với kẻ tham gia vụ hiếp dâm tập thể thích càu nhàu ở Salinas, Manuel Martinez, để biết hắn phi tang một phần thi thể, cụ thể là đầu của Hector Alonzo, ở đâu. Nhưng chỉ một câu hỏi đơn giản về những ý định của người yêu cũng khiến cô tê liệt.

Rồi cô bỗng chuyển sang giận dữ. Anh ấy đang nghĩ cái quái gì thế nhỉ? Đối xử thân thiện với bọn trẻ, nhẹ nhàng bước vào cuộc đời chúng, tự biến anh thành một phần của gia đình, hòa hợp hoàn hảo với gia đình này.

Cô phân tích thêm. Có thể đây là câu trả lời: Ngoài mặt, Jon Boling thật hoàn hảo đối với cô, hòa hợp, vui vẻ, tử tế và gợi cảm. Họ chưa bao giờ nặng lời với nhau, chưa đánh nhau hay có bất kỳ va chạm nghiêm trọng gì - chẳng hạn, không giống như với Michael O’Neil... Chờ đã, cô tự nhắc mình. O’Neil không nằm trong mục đích của phương trình này.

Với Boling, phải chăng sự thiếu vắng những lúc bất hòa, nghĩa là những bánh răng tình yêu không thực sự ăn khớp?

Có thể nào tình yêu chỉ đầy lên khi có nước mắt, nhưng lại vơi đi khi chỉ có tiếng cười?

Điều đó dường như không đúng.

Nắm chặt điện thoại, lật đi lật lại, lật đi lật lại... Gọi, hay không gọi?

Tấm ảnh lũ trẻ, tấm ảnh lũ trẻ, tấm ảnh lũ trẻ...

Có thể mình sẽ quẳng nó như tung đồng xu xuống giường, xem số phận định đoạt thế nào.

Tấm ảnh lũ trẻ, tấm ảnh lũ trẻ...