• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Giai điệu tử thần
  3. Trang 86

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 85
  • 86
  • 87
  • 88
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 85
  • 86
  • 87
  • 88
  • Sau

Chương 77

E

DWIN BẮT ĐẦU ĐUỔI THEO cô, ban đầu còn chạy bộ, lúc sau đã chạy nước rút.

Vết bỏng khủng khiếp của hóa chất chỉ làm giảm bớt, chứ không làm thui chột được cảm xúc của gã. Gã vẫn còn nguyên động lực đè nghiến nàng xuống đất, xé toạc chiếc quần jean. Sau đó nằm lên bụng nàng...

Khiến nàng kêu gào, như cách hắn đã kêu gào. Cho nàng biết ai mới là kẻ cầm trịch.

Gã thấy nàng biến mất tại một khúc quanh trên đường, cách khoảng sáu mươi mét. Gã đang thu hẹp khoảng cách rất nhanh.

Hai mươi mốt mét, mười lăm mét... Dạy cho nàng biết nàng là của gã. Rồi gã rẽ tại khúc ngoặt.

Gã chạy thêm mười, năm rồi ba bước nữa, chạy chậm lại, chậm lại. Rồi Edwin dừng chân. Hai vai rũ xuống, gã ho sặc sụa vì phải chạy, và vì amoniac.

Và gã phá lên cười. Chỉ là gã phải cười.

Kayleigh đứng cùng hai người nữa: một cảnh sát mặc đồng phục và một phụ nữ, cánh tay đang ôm choàng lấy nàng ca sĩ.

Edwin phá lên cười lần nữa, phát ra thứ âm thanh trầm, vui vẻ. Âm thanh mẹ gã tạo ra, khi bà ta vừa hạnh phúc vừa nức nở.

Gã đã nhận ra tay cảnh sát là người ở Fresno, người có hàng ria mép dày màu đen.

Và người phụ nữ, dĩ nhiên là Kathryn Dance. Tay cảnh sát cầm một khẩu súng ngắn, chĩa thẳng vào ngực Edwin. “Nằm xuống”, anh ta nói. “Nằm sấp xuống, dang tay ra hai bên.” Edwin lưỡng lự. Nếu dấn thêm một bước nữa, gã sẽ chết.

Nếu nằm xuống, gã sẽ đi tù. Nghĩ đi, nghĩ đi...

Trong tù ít nhất sẽ sẽ có cơ hội được nói chuyện với Kayleigh, có khả năng gặp được nàng. Có thể nàng sẽ đến thăm gã. Có thể thậm chí nàng còn hát cho gã nghe. Họ có thể nói chuyện. Gã có thể giúp nàng hiểu những người khác đối xử tệ với nàng ra sao. Rằng gã mới là người đàn ông của nàng. Rằng gã là Anh Chàng Chân Thành như thế nào.

Edwin Sharp nằm xuống.

Khi Kathryn Dance chĩa súng về phía gã, tay cảnh sát đi bập còng vào tay gã, kéo gã đứng dậy.

“Cho tôi xin ít nước rửa hai mắt được không? Chúng buốt quá.” Tay sĩ quan lấy ra một chai nước, đổ lên mặt Edwin.

“Cảm ơn.”

Những chiếc xe khác đang đến.

Edwin nói, “Tôi có nghe trên bản tin - các người đã nghĩ rằng chúng tôi ở Monterey. Vậy sao lại đến đây?”. Gã đang nói chuyện với sỏi và bụi, không phải nói với những người gã muốn nghe câu trả lời.

Dance cho súng vào bao rồi đáp, “Chúng tôi cũng cử mấy nhóm đi Monterey nữa, nhưng phần lớn chỉ cho báo chí xem thôi. Để nếu có nghe đài hay đăng nhập vào mạng, cậu sẽ nghĩ cậu lừa được chúng tôi. Đối với tôi, chuyện cậu bảo rằng mình sẽ đến đó không hợp lý. Tại sao cậu lại nói với Sally Docking mọi thứ về địa chỉ ấy, trừ phi cậu cho rằng cuối cùng cô ta sẽ khai với chúng tôi? Đó là khuôn mẫu của cậu đấy, biết không. Gây nhiễu thông tin và đe dọa nhân chứng nói dối.”

“Còn tại sao ở đây ư? Đội CSU đã tìm thấy bằng chứng dấu vết gần nhà cậu, cho thấy chúng có thể xuất phát từ hoạt động khai mỏ. Tôi nhớ lại một ca khúc của Kayleigh, “Ngôi Nhà Gần Mỏ Bạc”. Cậu biết cô bé không hạnh phúc khi Bishop đã bán nơi này, nên sẽ hợp lý khi cậu muốn đưa cô bé quay lại đây. Chúng tôi có xem những bức ảnh vệ tinh chụp nơi này, và trông thấy chiếc xe moóc. Tấm lưới ngụy trang kia chẳng ích gì đâu.”

Edwin tự nhủ rằng Kathryn Dance thật lợi hại. Nhưng cô ta hoàn toàn biến mất khỏi suy nghĩ của gã, khi gã nhìn thấy Kayleigh. Nàng đang đứng đó thách thức, xa cách, nhìn lại gã trừng trừng với ánh mắt lạnh lùng. Dẫu thế gã vẫn có ấn tượng rằng có một tia tán tỉnh nào đó trong đôi mắt nàng.

Ngay sau khi tóc của nàng mọc lại, nàng sẽ lại xinh đẹp như xưa. Chúa ơi, gã yêu nàng.