• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Gút thủy triều
  3. Trang 18

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 17
  • 18
  • 19
  • More pages
  • 21
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 17
  • 18
  • 19
  • More pages
  • 21
  • Sau

Chương 16

Đ

úng lúc chúng tôi chạy tới đầu cầu thang, đèn tắt ngúm. Tôi chụp tay Rainbow. “Lối này!”

Sadie sủa dữ dội. Tôi cũng nghe thấy giọng mẹ: “Sapphire!

Sapphy! Con có sao không?”

“Con không sao mẹ ơi. Bọn con ở đây. Đứng yên! Đứng yên nào Sadie.”

“Tớ sẽ ghìm nó,” Rainbow nói, giọng bạn ấy bỗng bình tĩnh và chắc chắn những mình cần làm. “Được rồi, chó ngoan, sẽ không sao đâu mà. Bây giờ, hãy để Sapphire đi.” Hẳn Rainbow đã túm chặt vòng cổ của Sadie, vì trọng lượng của con chó dời khỏi người tôi. Tất cả chúng tôi cùng lê bước tới đầu cầu thang hướng về phòng của mẹ.

Bóng tối dày đặc như một tấm chăn. Từ bên dưới vọng đến những âm thanh kỳ lạ, gây lo lắng mà tôi chưa bao giờ nghe bên trong một căn nhà. Có tiếng “sụttt“, sau đó là tiếng nước bắn. Một tiếng “uỵch“, như thể vật gì đó rời ra và đang trôi nổi, va trúng các bức tường. Tiếng nước vang khắp mọi nơi. Biển đã tràn vào và thản nhiên xâm nhập nhà dưới, trong phòng khách của chúng tôi.

Rainbow và tôi bám tay nhau, im lặng lắng nghe. Tiếng Sadie thở hổn hển rất lớn. Rainbow đang run. “Nước sắp dâng tới cầu thang,” bạn ấy sợ hãi thì thầm.

Chúng tôi đẩy cửa phòng mẹ và lảo đảo tiến lại bên giường.

“Sapphy! Sapphy! Tạ ơn Chúa, các con không có mệnh hệ gì,” giọng mẹ từ trong bóng tối vọng lại. “Có chuyện gì vậy?”

“Thủy triều đột biến mẹ ạ. Bọn con trông thấy nước tràn vào phố.”

“Mẹ cảm thấy nó va vào ngôi nhà,” giọng mẹ nghe mạch lạc hơn. “Lại đằng cửa sổ đi Sapphy! Nhìn ra xem nước sâu đến đâu.”

“Con chẳng thấy gì. Con còn không xác định được cửa sổ ở đâu.”

“Là do chú Roger kéo mành.”

Đương nhiên là thế. Chú Roger đã kéo mành che để mẹ có thể ngủ ngon vào buổi sáng sau các ca làm khuya. Có lẽ ngoài kia không tối như trong này.

Bỗng tôi nhận ra mình vẫn cầm ly rượu mạnh. “Rainbow, cầm hộ tớ một lát.”

“Gì đấy?”

“Rượu mạnh.”

“Tớ không biết là cậu đã uống rượu, Sapphire.”

Thật dễ chịu khi nghe Rainbow cố gắng gây cười thay vì tỏ ra sợ hãi. “Là cho mẹ tớ.”

Rainbow cầm lấy ly rượu, và tôi men theo mép giường tới chỗ cửa sổ. Lúc tôi kéo màn cửa, đó là một khoảnh khắc hết sức khó chịu; sau tôi tìm thấy gờ tấm mành đằng sau một nếp màn cửa và kéo mạnh. “Roạt“, “lọc xọc“, tấm mành hạ xuống.

“Mẹ ơi, con nghĩ mình đã làm hư tấm mành.”

“Không hề gì,” mẹ nói. “Ý mẹ là, dù sao mọi thứ đều ngập nước,” và mẹ cười kiểu hơi mất kiểm soát.

Mẹ đã đúng. Khi hạ mành, nơi đây không tới mức tối om om. Có ánh sáng màu xanh nhàn nhạt. Tôi nhìn lên, mặt trăng lại xuất hiện, trôi đi bình yên và thanh thản như không có gì thay đổi. Tôi nhìn xuống phố xá.

Nào còn phố xá. Nước lênh láng khắp nơi, đen ngòm, lấp lánh, ngập lưng chừng cửa trước ngôi nhà đối diện. Trong lúc tôi quan sát, nước thoáng dao động và dâng cao hơn một chút, như thể đang liếm lớp sơn. Rainbow cũng đã đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Tôi nghe tiếng bạn ấy hít mạnh.

“Không sao. Ta có nhiều thời gian. Tớ sẽ mở cửa sổ,” tôi nói. “Đừng, Sapphire!”

“Nếu chồm ra, tớ có thể nhìn thẳng xuống đường.”

Cửa sổ mở bung. Tức thì một thứ mùi của đại dương xộc vào phòng. Những âm thanh kéo theo làm tôi run rẩy. Hẳn tiếng vọng ầm ầm như sấm từ đại dương lúc nào cũng tồn tại, nhưng

khi thiếu tấm mành, màn cửa và cửa sổ chắn bớt, âm thanh ấy nghe gần khủng khiếp. Âm lượng đã to lên, ngang bằng lúc nó sẽ lan đi. Có tiếng la lối, còi báo động, lũ mòng biển gào thét đâu đó trên bầu trời đen kịt. Trong bóng tối, lại càng có nhiều tiếng hét, những giọng nói lộn xộn. Tiếng chó sủa tức giận và sợ hãi vang vọng khắp thị trấn.

“Vòng tay qua giữ eo tớ, Rainbow. Tớ sẽ nhoài ra. Ở chỗ này tớ không quan sát được toàn cảnh. Có thể có thuyền đang đến.”

Tôi đang nghĩ đến những đoạn phim trên bản tin truyền hình: tàu thuyền xuôi theo các con phố để cứu người dân từ tầng trên những ngôi nhà ngập trong nước lũ. Tới thời điểm này, chắc chắn xuồng cứu sinh đã được trưng dụng. “Cậu nghe thấy tín hiệu thả xuồng cứu sinh không Rainbow?”

“Không có. Các chú ấy có tới được trạm cất xuồng cứu sinh không? Biển tràn vào quá nhanh.” Giọng Rainbow bình tĩnh hơn. Bạn ấy rất dũng cảm khi kìm nén nỗi sợ của mình. Tôi thấy dễ thở hơn, vì tôi không chia sẻ được sự khiếp đảm về đại dương của mẹ và Rainbow.

“Giữ chặt nhé, Rainbow. Dù có làm gì cũng đừng buông tay.”

Tôi nhoài ra xa hết mức có thể, nhìn chằm chằm xuống đường, sục sạo dấu hiệu của sự sống. Một tia sáng loang loáng xuất hiện ở cuối đường, nhưng sau đó nó biến mất. Lạ một nỗi là gió hoàn toàn lặng im, như thể sự phá vỡ ranh giới của đại dương đã chặn đứng cơn bão. Thế nhưng, rõ ràng nước đang dâng lên. Tuy lúc này sức nước đã bớt hung hãn, song những xoáy nước xoay tít bên dưới và nhịp điệu của đợt thủy triều đang chầm chậm dâng cao, vỗ vào các căn nhà là cực kỳ nguy hiểm. Như thể chẳng có gì cản được bước tiến của đại dương.

Có ánh đèn ở ngôi nhà kế bên. Tôi với thêm một tẹo. Cửa sổ nhà họ cũng đang mở. Ông lão Trevail đang ngó ra ngoài. Những đường nét trên khuôn mặt ông in rõ dưới ánh trăng. Ông không hề sợ hãi. Trông ông giống một thủy thủ ở trên biển, chăm chú quan sát cơn bão đang ập tới.

“Ông Trevail!”

Ông quay sang nhìn. “Mọi người bên đó không sao chứ, cháu gái?” Ông gọi với qua.

“Vâng, chúng cháu không sao. Bà Trevail khỏe chứ ạ?”

“Bà ấy lên gác mái rồi. Có vẻ nước dâng rất nhanh. Tốt nhất các cháu nên lên trên đi, càng cao càng tốt. Xuồng cứu hộ sẽ tới đây, đừng lăn tăn nhé cháu gái. Cháu hãy chuẩn bị cho tốt.”

Giữ bột của tôi khô11 ư? Ý ông là sao? Nhưng thoắt cái, ông Trevail đã biến mất. Dù sao ông có vẻ không quá sợ hãi.

11. Nguyên văn là “Keep your powder dry“, một thành ngữ tiếng Anh. Có lẽ Sapphire không biết hoặc không nghe rõ. (ND)

Thế nhưng chúng tôi nào có gác mái như nhà Trevail. Tôi ngẫm nghĩ một giây, đoạn khum tay và la lớn, “Cứu với! Chúng tôi cần giúp đỡ! Làm ơn, ai đó hãy giúp chúng tôi!”

Một xoáy nước khác tràn ngang qua nhà, mang theo một vật thể không xác định màu đen đen và cồng kềnh. Dưới lực ép của nước, ngôi nhà rung lên. Nó chống đỡ được không?

“Cứu với!” Tôi hét lần nữa, nhưng màn đêm đã nuốt hết tiếng kêu cứu. Không ai đáp lại.

“Chẳng có ai ngoài đó,” Rainbow lên tiếng. Bạn ấy không nói, Chúng ta phải tự cứu lấy mình, nhưng tôi biết bạn ấy có ý như vậy. “Quay vào trong, Sapphire,” và bạn ấy kéo tôi vào phòng.

“Nến!” Mẹ nói. Lúc này mẹ đang cố xuống giường. “Mẹ ơi, cẩn thận...”

Nhưng mẹ đã loạng choạng tiến lại chỗ tủ ngăn kéo, tôi nhớ ra mẹ luôn cất nến thơm trong phòng ngủ. “Đây rồi,” mẹ lẩm bẩm. Vài giây sau, một que diêm đánh xoẹt và cháy lên, ánh sáng lấp đầy không gian tối tăm của căn phòng. “Tạ ơn Chúa, là một cây nến mới,” mẹ nói. “Nó sẽ sáng nhiều giờ.”

Mãi đến lúc này, tôi mới nhận ra ánh sáng của một ngọn nến duy nhất dễ chịu biết chừng nào. Nó chập chờn, sau đó dần trở thành một ngọn lửa mạnh mẽ, ổn định. Mẹ ngồi xuống bên giường, tựa đầu vào hai tay. Hương va-ni từ ngọn nến tỏa ra thoang thoảng.

Đó là thời khắc kỳ lạ, giống như chốn thanh bình giữa một cuộc chiến tranh. Sadie im phăng phắc, tụm lại gần tôi. Rainbow đi qua, choàng tay lên vai mẹ. “Cô thấy không khỏe hả cô Trewhella?”

“Hơi run một chút,” giọng mẹ nghèn nghẹt. “Một phút nữa, cô sẽ ổn.”

Sadie dúi mũi vào tay tôi. Vẫn sợ sệt, nhưng thôi hoảng loạn. Nó rúc vào người tôi nhìn ngọn nến đang cháy. Tôi có thể thấy ánh phản chiếu trong mắt nó.

“Conor!” Đột nhiên mẹ kêu lên, như thể giờ mới sực nhớ anh không có ở đây. “Anh con đâu? Anh con không sao chứ?”

“Mẹ ơi, anh đi chung với chú Roger. Anh không sao. Chú Roger sẽ không để anh ấy gặp chuyện bất trắc.”

“Mẹ biết chuyện thế này sẽ xảy đến mà,” mẹ tiếp tục, như đang lẩm bẩm với chính mình. Tôi chợt đoán ra ý nghĩ của mẹ, bà thầy bói. Người từng xem bói cho mẹ nhiều năm trước, bảo mẹ rằng người đàn ông mẹ yêu sẽ bỏ rơi mẹ vì nước và khiến mẹ sợ đại dương – thứ đã phá hủy cuộc đời mẹ. Giờ đây, mẹ nghĩ lời tiên tri trở thành sự thật. Coi chừng biển. Biển là mối đe dọa lớn nhất đời cô.

Tôi nhớ tới ly rượu mạnh. Rainbow đặt nó ở đâu nhỉ? À phải, trên sàn nhà. May mà tôi không đá bay nó. Tôi đưa ly rượu cho mẹ. Ban đầu, mẹ có vẻ không quá chắc chắn, nhưng rồi mẹ nâng ly lên nốc ừng ực, đoạn ho sặc sụa.

“Mẹ không sao chứ?”

“Ừm... Mẹ nghĩ vậy,” mẹ thở hổn hển khi có thể dừng ho. “Có lẽ tất cả chúng ta nên uống một ít,” Rainbow nói.

“Dứt khoát là không rồi!” Mẹ nói, nghe khỏe hơn một chút.

Tôi lại bên cửa sổ lần nữa. Ở cửa trước nhà đối diện, dường như nước cao lên một chút xíu. Tôi cẩn thận quan sát. Có, nước vẫn tăng. Từ từ, không gì lay chuyển được...

“Chúng ta phải di chuyển lên cao hơn.” “Bằng cách nào?” Rainbow hỏi.

“Tớ không biết. Tớ phải suy nghĩ... Có gác xép phải không ạ?”

“Ừ,” mẹ nói, “cửa sập trong phòng tắm.” “Cái thang đâu ạ?”

“Trong tủ dưới gầm cầu thang,” mẹ nói, nghe đã khỏe hơn một chút. “Nghe này, Sapphy, lúc xuống dưới đó, con nhớ lấy điện thoại di động của mẹ nhé. Nó nằm trên cái bàn nhỏ gần lò sưởi.”

“Vâng ạ.”

Rainbow và tôi nhìn nhau. Rõ ràng mẹ không nhận ra nước cao đến đâu rồi. “Tớ sẽ xem xem nước ở dưới ấy sâu tới chừng nào,” tôi thì thầm.

“Tớ đi với cậu.”

“Có lẽ chưa sâu tới mức đó. Sadie, hãy ở lại! Ở lại đi cưng. Ở lại với mẹ.”

Sadie không thật sự muốn đi, tôi có thể thấy điều đó. Nó biết có nước ở dưới và nó sợ. Nhưng nó nghĩ nó nên đi với tôi. Sadie rất trung thành, nhưng đây không phải lúc bày tỏ điều đó. “Không, Sadie! Ở lại và chăm sóc mẹ! Ở lại nhé!”

Cuối cùng, nó tuân theo. Chúng tôi đóng cửa phòng ngủ sau lưng. Tôi giơ cao ngọn nến khi chúng tôi băng qua đầu cầu thang và ngó xuống. Nước xoáy tít bên dưới, tối om om và trông nhầy nhụa. Nhưng cửa chính vẫn đóng. Ắt là nước tràn vào từ khe cửa. Rất khó biết nước sâu như thế nào.

“Đếm thử xem còn bao nhiêu bậc thang,” Rainbow nói.

Từ mặt nước tính lên là tám bậc.

“Thông thường có bao nhiêu bậc?”

“Tớ không biết. Mười hai hay mười ba, tớ nghĩ vậy.”

Những đồ vật đang trôi nổi đây đó: một cuốn sách, một quả cam. Tất cả thìa gỗ đã trôi ra khỏi cái lọ mẹ cất trên mặt bàn bếp và đang nhấp nhô ở chân cầu thang. Trong lúc chúng tôi quan sát, nước lại nhích thêm một chút và nuốt gọn thêm một bậc thang.

“Họ sẽ cứu bọn mình,” Rainbow nói, song giọng bạn ấy run run. “Ta chỉ cần giữ bình tĩnh và chờ đợi.”

“Tớ không biết.” Tôi muốn trấn an Rainbow, nhưng chẳng ích gì khi giả vờ cả. “Nếu toàn bộ nhà cửa đều ngập nước – ý tớ là tất cả các ngôi nhà ở cùng một mức độ – sẽ có những người già, giống như nhà ông bà Trevail. Họ sẽ được ưu tiên giải cứu. Có thể phải mất rất nhiều thời gian mới có thuyền cho bọn mình.”

Rainbow run rẩy. Một lần nữa tôi nhận ra bạn ấy đang dũng cảm thế nào. Bạn ấy chế ngự nỗi sợ của bản thân, cố gắng nghĩ phải làm gì.

“Cậu nghĩ nước sâu tới đâu?” Tôi hỏi.

“Tớ không biết. Sapphire, đừng đi xuống. Nhìn mà xem, nước đang xoáy mạnh. Cậu sẽ bị mắc kẹt.”

“Thiếu cái thang, bọn mình không lên được gác xép.”

“Có lẽ nếu lấy ghế và đứng lên trên, sau đó một trong số chúng ta đẩy người kia lên từ phía sau, rồi một người với xuống kéo...”

“Mẹ tớ không thể làm vậy. Mẹ tớ đang ốm. Rainbow, tớ sẽ xuống lấy cái thang. Cậu cầm nến và giơ cao lên nhé.”

“Làm ơn, Sapphire, đừng...” “Tớ phải đi.”

Tôi cởi áo và quần jeans ra, ném lên đầu cầu thang. Dòng nước lạnh lẽo chảy ngược chiều với tôi. Nó đen ngòm, trông đáng sợ. Không phải Ingo, mà là một thứ rất khác. Tôi hít một hơi thật sâu và hạ thấp người. Lạnh quá. Tôi muốn nhắm mắt để không nhìn thấy những vật có lẽ đang giấu mình dưới nước. Cái gì đó lướt nhẹ qua chân và tôi kìm lại tiếng thét. Nhìn xuống, Sapphire. Dũng cảm lên.

Chỉ là cái bát gỗ đựng trái cây. Mày phải thôi sợ hãi, Sapphire. Mày có thể làm được. Buông thành cầu thang ra nào.

Từ cầu thang, tôi bơi ra xa. Tất cả những gì tôi phải làm bây giờ là lặn. Cái tủ nằm ngay dưới gầm cầu thang, cách đấy chỉ vài mét.

Tôi lặn xuống. Thế nhưng, ngay lúc đó, cửa chính không chịu nổi sức ép của trận lũ bên ngoài và bật mở. Dòng nước ồ ạt tràn vào hất tôi lên, lôi tôi qua bên kia căn phòng, ghim tôi vào tường. Tôi tuyệt vọng đá chân, vùng vẫy tìm đường ngoi lên mặt nước. Nước sâu tới đâu đây? Tôi ngót nghét chạm tới sàn nhà, nhưng không sao đứng vững trên đôi chân của mình.

“Sapphire!”

“Tớ không sao.”

Tôi phun nước ra và chống chân vào tường. Chân phải tôi trượt vào khoảng không. Nỗi sợ hãi lóe lên trong tâm trí tôi. Rất có thể các bức tường sắp sập! Nhưng sau đó chân tôi đụng trúng bề mặt kim loại, và tôi đoán ra là có chuyện gì. Tôi đã đặt chân vào mặt sau lò sưởi, chỉ có vậy. Lò sưởi, nơi mới đây thôi thanh củi còn cháy rất đượm.

“Sapphire! Sapphire! Gắng cầm cự, tớ tới đây.” “Không, đừng...”

Nhưng Rainbow đã lao xuống cầu thang và bơi về phía tôi. Đằng sau bạn ấy, ngọn nến phực cháy. Nước vẫn đang ùa qua cửa chính, nhưng bây giờ chậm hơn, sức nước đáng sợ phía sau đã biến mất. Chúng tôi phải nhanh chóng lấy cái thang, trước khi nước tràn tới nóc phòng và chúng tôi bị mắc kẹt.

“Bọn mình vẫn có thể lấy được cái thang ha?” Lúc bơi tới chỗ tôi, Rainbow thở hổn hển.

“Chúng ta có thể thử, nhưng tớ sợ bọn mình sẽ bị kẹt lại. Nước dâng rất nhanh.”

Dòng nước tràn vào ngập ngụa rác quét thành đống từ các con phố. Tôi không muốn lặn xuống dưới đấy, nhưng việc ấy bắt buộc. Chúng tôi bơi chó qua bên kia phòng.

“Dưới cầu thang, cái cửa ở đấy. Tớ sẽ bơi xuống... xem có thể mở nó...”

“Tớ sẽ bơi theo.”

Mỗi đứa hít một hơi thật sâu rồi lặn. Bóng tối dày đặc, tôi không nhìn thấy cánh cửa. Tôi phải dò dẫm dọc theo pa-nô, nhưng những ngón tay liên tục bị đẩy đi. Tôi đạp mạnh hơn. Nước đang cố hất tôi ra xa cái tủ. Thế rồi tôi nắm được nắm cửa. Tôi lấy hết sức bình sinh giật mạnh, nhưng nó vẫn im ỉm. Lúc này, Rainbow ở cạnh tôi. Tôi chụp tay bạn ấy hướng đến nắm cửa. Cả hai dùng sức kéo, nhưng chẳng xi nhê. Cánh cửa không nhúc nhích.

Chúng tôi lao lên mặt nước. Nước đang sóng sánh dội lên các bức tường, cao hơn đầu tôi bây giờ. Dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, chúng tôi không được đánh mất đường thoát lên cầu thang.

Hai đứa bơi trở lại cầu thang nghỉ ngơi một lát. “Tớ nghĩ, chính sức nước đang chặn cái tủ mở ra,” Rainbow nói. “Chúng ta phải phá cửa. Một khi lực bên trong ngang bằng lực bên ngoài, cửa sẽ mở.”

“Sao cậu biết?”

“Tớ không chắc, nhưng đáng để thử.”

Tôi lục lọi tâm trí, cố tìm một vật hữu ích để phá cửa. Tuy nhiên, mọi thứ đã nằm dưới nước. Có lẽ chúng tôi sẽ phải từ bỏ việc lấy cái thang. Sau đó mẹ sẽ làm gì? Mẹ sẽ chẳng thể leo lên cửa sập bằng một cái ghế, dù có Rainbow và tôi đỡ mẹ đi chăng nữa. Và cả Sadie. Nó sẽ hoảng sợ. Nó sẽ không hiểu những việc chúng tôi đang cố gắng làm là để cứu nó. Thậm chí tôi không chắc chắn Rainbow và mình có thể trèo lên mà chẳng cần tới thang. Trần nhà tắm vừa dốc vừa cao. Nhưng nếu mẹ và Sadie không thể lên trên gác, tôi sẽ ở lại phòng ngủ với họ.

“Hãy thử lần nữa.”

Lặn xuống vùng nước tối tăm. Vẫn chật vật tìm cánh cửa, vẫn cùng trận chiến vô vọng, đau đớn để mở nó. Cánh cửa sẽ không nhúc nhích. Chúng tôi kéo và kéo. Tới lúc hai đứa ngoi lên mặt nước, Rainbow bị ngạt thở. Chúng tôi quay lại cầu thang.

“Cách này sẽ không hiệu quả.”

“Tớ biết.”

Ngay lúc đó, tôi ngộ ra một chuyện. Tôi đã biết việc đó, nhưng bây giờ, nó bắt đầu mang một ý nghĩa nào đấy. “Rainbow này, cửa trước đang mở.”

Nước không chảy ồ ạt qua nó nữa, song vẫn còn đều đặn xô vào trong, như thể có một trận lũ vô tận đang chờ đợi đằng sau.

Một trận lũ vô tận đằng sau. Không còn bờ để đại dương dừng bước. Không có ranh giới cho thủy triều. Rào cản giữa Ingo và thế giới con người đã bị phá vỡ. Tại St. Pirans, biển hiện diện khắp mọi nơi. Nó không giống Ingo, cũng không hề mang lại cảm giác như Ingo. Nước quá bẩn và trộn lẫn rác thải sinh hoạt. Nhưng có một lối đi thông thoáng giữa Ingo và nơi chúng tôi đang ở...

Giữa tôi và Hải tộc. Tôi có thể gọi bố. Ông sẽ đến. Tôi biết là như thế. Các ông bố luôn đến bên con cái họ khi chúng gặp nguy hiểm.

Nhưng việc gọi bố tới kèm theo rủi ro. Lỡ mẹ thấy bố thì sao? Tôi không tài nào tưởng tượng được những gì sẽ xảy ra sau đó. Lỡ như mẹ khám phá ra tất cả mọi chuyện kể từ khi bố bỏ rơi chúng tôi?

Còn một nỗi sợ khác nằm sâu trong tâm trí mà tôi rất khó diễn đạt thành lời. Nghe có vẻ rất... rất không chung thủy. Nhưng đó là điều tôi lo sợ hơn hết thảy. Nếu tôi thật sự gọi cho bố và sau đó ông không xuất hiện...

Không. Đừng nghĩ về điều đó.

Tuy nhiên, tôi có thể gọi Faro. Faro dũng cảm, và cậu ấy yêu phiêu lưu. Cậu ấy sẽ đến. Faro mạnh hơn tôi rất nhiều. Faro có thể phá cửa tủ.

Nếu vẫn đang ở sâu dưới Ingo, tại Rừng Aleph với thầy Saldowr, nói không chừng Faro chưa hay biết về trận lũ. Thầy Saldowr chữa cho cậu ấy xong chưa nhỉ?

Các ý nghĩ của tôi quay cuồng, nhanh và lộn xộn y hệt nước lũ. Rainbow không được phép nhìn thấy Faro. Không ai được tiếp xúc với Hải tộc; điều đó nguy hiểm cho họ. Nhưng tôi phải gọi Faro. Cậu ấy là hy vọng duy nhất của chúng tôi bây giờ.

“Sapphire, nhanh lên, chúng ta phải lên trên lầu,” Rainbow thúc giục. “Vô ích thôi. Chúng ta sẽ không bao giờ mở được cửa tủ.”

Tôi đã biết giải pháp đúng đắn là gì. “Cậu lên đi. Mẹ tớ không nên ở một mình. Tớ sẽ thử lần nữa.”

“Đừng có điên. Tớ sẽ không bỏ cậu lại.”

“Làm ơn, Rainbow. Nghe kìa, mẹ tớ đang gọi! Mẹ tớ bị bệnh; mẹ tớ cần chúng ta. Và tớ giỏi nín thở thật mà. Tớ chỉ lặn một lần nữa thôi.”

Như thể đáp lại một lời cầu nguyện, tôi nghe thấy giọng mẹ. “Sapphy! Nhanh! Nhanh lên!”

Rainbow và tôi nhìn nhau trong ánh nến.

“Lên trên với mẹ tớ đi,” tôi nói nhanh. “Hãy đặt ngọn nến ở đầu cầu thang. Đáng để thử thêm một lần. Tớ sẽ la to nếu mở được cửa; sau đó cậu xuống và giúp tớ nâng cái thang.”

Nước vỗ dập dềnh quanh chân tôi, mặc dù tôi đang ở nửa đường lên cầu thang. Tôi quan sát sự đấu tranh trên gương mặt Rainbow. Sợ hãi, trách nhiệm cùng thống khổ vì không biết phải làm gì...

“Sapphy!”

Rainbow miễn cưỡng quay lưng đi lên cầu thang, hướng về phía mẹ. “Tớ đi xem cô ấy thế nào, rồi tớ sẽ trở lại.”

Faro, cậu ở đâu?

Gọi cậu ấy thế nào để hiệu quả nhất đây? Đột nhiên, tôi ngộ ra. Faro sẽ không dễ dàng tìm thấy tôi giữa đường phố và nhà cửa chìm trong nước rối như bòng bong. Trước giờ cậu ấy chưa từng ghé qua một thị trấn nào. Tôi sẽ phải chỉ đường cho cậu ấy.

Tôi mở tâm trí, tạo ra một hình ảnh trong đầu. Căn phòng này, nước ngập lênh láng. Cầu thang và cửa trước mở toang. Sau đó, tôi phóng thích tâm trí ra bên ngoài giống một chiếc máy ảnh, chỉ cho cậu ấy tuyến đường phải đi. Con phố chật hẹp, nơi dẫn tới một chỗ ngoặt đột ngột hướng xuống bờ trượt, các bậc thang và bãi biển. Nhưng hiện giờ sẽ không có bãi biển nào hết. Nhìn xuống, Faro. Bơi theo con đường làm mẫu. Theo lối những ngôi nhà. Cậu nhìn thấy đường đi rồi chứ?

Nhưng hãy đến nhanh nhanh nhé. Không còn nhiều thời gian. Đến ngay nhé.

Thời gian trôi đi. Tôi cảm thấy nó dịch chuyển bên trong mình. Thời gian của con người hoặc thời gian ở Ingo, tôi không biết là cái nào. Thời gian sẽ không ổn định nữa. Nó muốn cuốn đi như dòng nước. Giây căng ra, trở thành phút, giờ...

Và cậu ấy kìa, ở ngưỡng cửa, duyên dáng lặn qua vùng nước mờ ảo. Tôi biết đó là Faro trước cả khi nhìn thấy mặt cậu ấy. Còn ai khác đọc được suy nghĩ của tôi, biết tôi đang ở đâu và đến cứu tôi chứ?

“Chào em, em gái,” Faro nói, gạt tóc ra sau và mỉm cười thản nhiên, cứ như thể chúng tôi đang ngồi trên một tảng đá dưới ánh nắng mùa hè.

“Faro!”

“Tớ đã đi khắp nơi tìm cậu. Tớ nhìn thấy con người suốt, nhưng không ai giống cậu. Tớ đã chui ra chui vào tất cả các hang động, nơi con người các cậu sinh sống, tìm kiếm...”

“Chúng được gọi là nhà, Faro. Cậu nằm làu từ đó mà.”

Faro phớt lờ điều này. “Và thậm chí cho tới giờ cậu không gửi cho tớ một tin nhắn nào.”

“Vì vậy cậu đã tới St. Pirans!”

“Tất nhiên. Sao tớ có thể bỏ lỡ những gì đang xảy ra trong đêm nay hả em gái? Ingo đã phá vỡ giới hạn.” Cậu nhìn tôi với ánh mắt long lanh đắc thắng. “Cậu hiểu điều đó có nghĩa gì không? Toàn bộ lãnh thổ chối từ chúng tớ đã mở cửa. Tớ có thể đi bất cứ đâu!”

“Đúng thế, Faro. Tớ đã cố gắng lặn vào một cái tủ trong chính phòng khách nhà mình. Chắc chắn tớ hiểu được ý nghĩa của nó. Nước ở khắp mọi nơi. Tốt cho cậu, nhưng không tuyệt vời đến vậy cho con người.”

“Đừng cáu, Sapphire.”

“Cáu ư! Chúng ta đang nói về tính mạng của những người này đấy,” tôi giận dữ rít lên, sau đó nhận ra mình đang đồng cảm với chú Roger.

“Tại sao cậu tức giận? Tớ đến để đảm bảo cậu được an toàn.” “Chỉ có tớ?”

“Và Conor, dĩ nhiên.”

“Ngoài tớ và Conor, trong thị trấn còn những người khác.” Faro nhún vai. Cậu trụ vững thân mình trước dòng nước ùa vào bằng một cú phẩy đuôi. Dường như thật khó tin rằng Faro đang có mặt ở đây, trong nhà chúng tôi, dùng hai tay khua nước. Faro thuộc về Ingo, không phải St. Pirans. Nhưng bây giờ Ingo xuất hiện khắp chốn. Tôi có cảm giác như mình đang mơ. Bất cứ điều nào trong số này thật sự xảy ra đây?

“Tớ đến để giúp cậu,” Faro thông báo. “Miễn còn nhớ tới huyết thống Hải tộc, cậu sẽ bình an vô sự, Sapphire. Cậu có thể bơi với tớ tới bất cứ nơi nào biển xâm nhập. Thậm chí cậu có thể bơi một mình. Đến đây. Ingo là đây. Cậu không phải đi tìm nó nữa. Ingo đã đến bên cậu rồi.”

Đúng lúc ấy, thực tế lao trở lại. Mẹ. Conor được bình an khi ở cạnh chú Roger, tôi chắc chắn như vậy, nhưng mẹ đang trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Và Rainbow nữa. Nguy hiểm hiện diện khắp mọi nơi. Tôi không thể chỉ cứu lấy thân mình.

“Faro, cậu phải giúp tớ. Nếu ta mở cửa tủ dưới cầu thang và lấy được cái thang, tớ có thể mang nó lên lầu và giúp mẹ chui vào gác xép thông qua cửa sập trong phòng tắm.”

Faro trông mụ mị.

“Dưới đó, dưới nước. Hãy nhìn xem, Faro, có một cánh cửa. Tớ phải mở cánh cửa đó và lấy cái thang. Cậu hiểu ý tớ phải không? Để giúp chúng tớ leo tới nóc nhà. Tuy nhiên, sức nước quá mạnh, tớ không mở được cửa.”

Lúc ấy mẹ lại cất tiếng, giọng đầy sợ hãi: “Sapphire! Hãy lên đây! Dưới đó không an toàn. Sapphire!”

“Mẹ ơi, con không sao,” tôi la với lên cầu thang. “Một phút nữa con có mặt trên đấy.” Giọng tôi vang vọng, như thể tôi ở trong hồ bơi.

Faro nhìn tôi chằm chằm. “Giọng ai thế?” “Mẹ tớ.”

“Mẹ cậu?”

Thật kỳ lạ. Kiểu như là tới bây giờ Faro vẫn chưa thật sự tin tôi có mẹ. Bà chỉ là một ý niệm thuộc về đất liền mà cậu chẳng cần bận tâm.

“Tớ sẽ lặn xuống lần nữa, Faro. Tớ phải mở cái tủ đó. Nếu cậu không thể giúp, tớ sẽ tự làm.”

Nhưng Faro đã ở bên cạnh khi tôi lao vào vùng nước đục. Tôi biết chắc đây phải là lần nỗ lực cuối cùng. Chúng tôi lặn xuống, vào trong bóng tối.

“Những hang động của các cậu thật lạ,” dù tình huống không hề lạc quan, giọng nói của Faro vang lên bên tai tôi vẫn nhẹ nhàng và đầy trêu chọc. “Chúng có rất nhiều góc nhọn.”

Tôi choáng váng nhận ra mình nghe thấy giọng Faro rành rọt hệt như tôi nghe thấy nó khi chúng tôi cùng bơi ở Ingo. Tôi quay lại và nhìn xuyên qua bóng tối. Cậu ấy ở đó, vẫn với nụ cười chế giễu mờ nhạt trên môi mà tôi vô cùng quen thuộc. Phổi của tôi không phát đau. Cơ thể tôi tràn ngập năng lượng và khí ô-xy. Tôi đang ở trong phòng khách nhà mình, nhưng thật khó tin là, dường như tôi cũng đang ở Ingo.

“Faro, giúp tớ mở cái tủ. Làm ơn đấy.” “Cái tủ này ở đâu?”

“Đây.”

Faro chạm tay nắm một cách tò mò.

“Cậu phải kéo nó, Faro. Tuy nhiên, nước quá mạnh; cửa sẽ không bật ra được.”

“Tớ nghĩ nó sẽ mở ra,” Faro nói bâng quơ. Cậu giữ chặt tay nắm và xem xét. “Ừ, cậu nói đúng. Sức nước có vấn đề. Chúng ta phải tìm cách cân bằng. Đặt bàn tay cậu lên cánh tay tớ, giúp tớ cái nào.”

Cơ bắp trên cánh tay Faro phồng lên. Cánh cửa tủ quần áo cầm cự thêm vài giây, sau đó đầu hàng.

Tạ ơn Chúa là chú Roger rất ngăn nắp. Không hề có rác rến lộn xộn dưới gầm cầu thang vì chú ấy dọn dẹp sạch sẽ và mang đi đổ cách đây vài tuần. Chỉ có mỗi cái thang lấp la lấp lánh với một tia sáng tựa như một chú cá mờ mờ trong bóng tối.

“Nó kia rồi!”

“Đó là thứ cậu muốn hả?”

“Ừ, cái thang.”

Faro giúp ngửa cái thang ra sau, còn tôi phụ kéo nó tới gần góc tủ. Nó dài và rất bất tiện. “Cậu có chắc là cậu cần nó không?”

Nước sóng sánh ùa tới, suýt thì ghim tôi vào tường lần nữa. Tôi cố gắng quay lại chỗ cái thang. “Lối đó, kéo mạnh hơn nào,” tôi thở hổn hển.

Rốt cuộc cái thang được kéo ra ngoài. Chúng tôi lôi nó lên mặt nước. Faro gánh hầu hết trọng lượng của nó khi chúng tôi bơi lại gần cầu thang. Tôi khỏa nước, trong lúc ấy Faro khéo léo điều chỉnh góc độ để cái thang chĩa lên cầu thang. Tôi sẽ có thể kéo nó vào phòng tắm. Hiện tại, nước đang vỗ gần tới trần phòng.

“Sapphy!”

“Đang đến đây. Rainbow, tớ lấy được cái thang rồi.”

Faro lủi xuống nước, hòa vào bóng râm của bức tường, khi Rainbow vội vàng chạy đến đầu cầu thang.

“Ôi, Sapphire, tớ rất xin lỗi, mẹ cậu bị ngất, tớ phải dìu cô ấy. Tớ không thể rời cô ấy được... Chao ôi, cậu lấy được cái thang! Thật không thể tin nổi! Cậu đã kéo nó ra khỏi tủ quần áo hả?”

“Cậu có thể... cậu có thể nhấc nó lên cầu thang không? Tớ cần nghỉ ngơi một phút... hụt cả hơi rồi đây.”

“Tớ sẽ đặt nó dưới cửa sập.”

Rainbow tóm lấy, chuyển cái thang lên đầu cầu thang và khua rầm rầm trên đường tới phòng tắm. Faro ngoi lên mặt nước. “Faro ơi, cậu đừng làm vậy nữa. Cậu biết cậu sẽ bị đau khi hít thở không khí mà. Cậu nên ở dưới nước.”

“Đêm nay, Ingo mạnh lên ở khắp mọi nơi,” Faro nói. “Cảm giác đau đớn khi hít thở không khí cũng không tới nỗi tệ.”

“Nhưng cậu đang ốm, Faro. Cậu phải cẩn thận.”

“Thầy Saldowr đã chữa cho tớ,” Faro tự hào nói. “Tớ đã kể với cậu rồi, thầy là một giáo viên ưu tú.”

Nhưng không phải là người giám hộ Gút Thủy Triều ưu tú, tôi nghĩ, đồng thời dám chắc phải giấu kín Faro ý nghĩ “phản bội” này. Dù cho chuyện gì đang diễn ra ở Ingo trong đêm nay thì thầy Saldowr cũng đã đánh mất quyền kiểm soát.

“Và cậu được an toàn,” Faro nói. Trong một khoảnh khắc, nụ cười của cậu ấy thật rạng rỡ, nhưng sau đó, vẻ kiệt sức thoáng lướt qua khuôn mặt cậu. Chắc hẳn cái thang quá nặng đối với cậu. Có lẽ cậu chưa thật sự bình phục.

“Ồ, Faro, cậu luôn có mặt để cứu tớ. Và lần gần đây nhất tớ vẫn chưa nói lời cám ơn cậu.” Faro bơi lại gần. Cậu duỗi người tới và nắm lấy tay tôi. Lúc này, nước chỉ còn cách trần phòng chừng mười lăm xen-ti-mét.

“Cậu không cần cảm ơn tớ,” Faro nói. Giọng cậu không hề có ý chế giễu, ánh mắt cậu chiếu vào mắt tôi với vẻ nghiêm túc sâu sắc. “Chúng ta được gắn kết bởi huyết thống, em gái ạ. Chúng ta không bao giờ xa lạ với nhau. Bất cứ khi nào cậu gọi, tớ sẽ đến. Ngay cả trong cái tủ này, chúng ta vẫn có thể tìm thấy nhau.”

“Faro, hãy tin tớ, tớ rất biết ơn cậu.”

Một nụ cười nhanh chóng sượt qua gương mặt Faro, sau đó cậu lẩn xuống một xoáy nước và biến mất. Tôi nghĩ mình nhìn thấy cái bóng của cậu ấy lướt qua ngưỡng cửa, nhưng tôi không chắc chắn.