• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Gút thủy triều
  3. Trang 5

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 4
  • 5
  • 6
  • More pages
  • 21
  • Sau

Chương 3

"C

on đưa Sadie ra ngoài đi dạo tí thôi mẹ nhé!” Tôi gọi với lên lầu.

Giờ là tối Chủ nhật. Mẹ và chú Roger đang sơn ván gỗ ốp chân tường trong phòng ngủ của mẹ. Họ đã gỡ giấy dán tường màu hồng ngớ ngẩn dơ hầy xuống, do vậy các bức tường trong phòng ngủ toàn là vữa. Bà chủ nhà bảo chúng tôi có thể trang hoàng tùy ý, và tôi không ngạc nhiên. Lớp sơn và giấy dán tường vừa gớm vừa cũ, đầy lằn ngang vết dọc. Lúc dọn đến đây, mẹ muốn sơn hết tường màu trắng.

“Một khởi đầu mới cho tất cả chúng ta, Sapphy ạ!”

Tôi đã sơn phòng mình màu xanh dương và xanh lá, để trông nó như mặt bên trong một con sóng. Chủ nhà, bà Eagle, từng lên đây ngắm nghía, và bà nhận xét nó rất đẹp. Bà Eagle già rồi. Tên bà không hề mang âm hưởng Cornwall xíu nào, nhưng đó là vì bà đã cưới một người gốc nội địa dọn đến St. Pirans từ hồi chiến tranh, bà nói thế. Ông ấy mất lâu rồi. Bà chừng tám mươi tuổi, sở hữu sáu ngôi nhà ở St. Pirans, và hết thảy chúng trang hoàng bằng thứ giấy dán tường ngớ ngẩn nọ, tôi đoán vậy. Nhưng mẹ nói tiền thuê thì rẻ, mà vấn đề chính yếu là chỗ đó. Giá nhà thuê ở St. Pirans đắt khủng khiếp.

Mẹ xuất hiện trên đầu cầu thang. “Trễ rồi, Sapphy. Conor không mang Sadie ra ngoài được sao?”

“Anh đang làm bài tập toán về nhà.”

Điều này hoàn toàn đúng, nhưng dù sao thì tôi vẫn chưa hề hỏi Conor, vì tôi muốn ra ngoài một mình. St. Pirans khác hẳn khi các con phố vắng vẻ, và nó tối thui, chẳng có lấy một bóng người trên bãi biển Polquidden rộng thênh thang. Tôi cảm thấy mình có thể hít thở bình thường.

“Được rồi, nhưng đừng đi lâu con nhé. Chừng nào con về, nhớ nói mẹ một tiếng.”

Thật may đó là mẹ chứ không phải chú Roger. Mặc dù quen biết nhau chưa lâu nhưng chú Roger nắm bắt vấn đề rất nhanh (một cách đáng lo ngại) khi có ai chỉ nói với chú một phần sự thật hay thật ra là chẳng nói thật tẹo nào.

Suốt hai ngày cuối tuần, trời lặng gió. Đêm nay là một đêm lạnh lẽo, tĩnh mịch, không khí bốc mùi muối và tảo biển. Mặt trăng sắp tròn, và khi nó trôi, một cụm mây dày dạt đi sạch sẽ. Tôi quyết định dắt Sadie tránh xa ánh đèn đường hướng ra bãi biển, nơi nó có thể rượt theo bóng trăng thỏa thích.

Tôi đi xuống Polquidden. Vịnh lênh láng nước. Thủy triều dâng cao. Cảnh tượng thật khác thường. Nước sẽ không lên ồ ạt như vậy cho đến mười một giờ tối nay, nhưng nhìn mà xem, nó đã tràn vào bãi biển xa tới đâu. Hình ảnh này gợi tôi nhớ đến thời điểm thu phân, khi nước tràn lên ngay trên bờ trượt9 và con đường dưới cảng.

9. Nơi để hạ thủy tàu.

Vẫn còn sót lại một dải cát trắng, nhưng nước đang dâng rất nhanh, như một con mèo thò một chân ra rồi chân nữa. Một việc khác làm tôi ngạc nhiên là biển nhanh chóng yên ắng. Chắc chắn biển phải động dữ dội hơn thế này sau trận gió hôm qua và hôm nay chứ nhỉ? Sự tĩnh mịch này thật kỳ quái.

Sadie không muốn bước xuống mấy bậc thang. Nó thò đầu tới, bốn chân giạng ra, trụ vững.

“Không sao đâu, Sadie, giờ mày được phép dạo chơi trên bãi biển, nhớ chưa?” Tôi giật nhẹ dây buộc, nhưng nó không hề nhúc nhích.

“Sadie, mày làm tao bực mình đấy.”

Tôi nóng lòng được đặt chân lên bãi cát. Tôi kéo mạnh hơn một tẹo, nhưng bốn vuốt con chó cắm chặt xuống đất. Tôi không muốn ép nó.

“Được rồi Sadie. Đợi ở đây một phút nhé.”

Tôi thắt dây buộc quanh một trụ kim loại. Sadie rên rỉ. Ánh trăng tỏ vừa đủ cho tôi nhìn rõ vẻ mặt con chó. Nó đang van nài tôi ở lại, song lần này tôi sẽ cứng rắn. Tôi phải xuống bãi biển. Thôi thúc ấy mạnh đến nỗi tôi phớt lờ tiếng kêu của Sadie, ôm vội nó một cái, nói, “Ở lại đây, Sadie!“, đoạn vội vàng bước xuống bậc thang.

Bên tay phải tôi vang tiếng nước chảy. Đó là dòng suối chảy xuống bãi đá nằm trên bãi biển. Bọn trẻ chơi đùa ở đấy, đắp những con đập vào mùa hè. Dưới ánh trăng, nước chảy trên tảng đá đen như mực ánh lên lấp la lấp lánh. Nước biển vẫn dâng. Tại sao tối nay nó có vẻ mạnh ghê gớm, dù chẳng hề có sóng dữ, bọt biển hay sóng vỗ đì đùng?

Bãi biển mỗi lúc một thu hẹp. Tôi rảo bước sang hướng tay phải, tiến đến đống đá nhô ra từ mặt cát óng ánh. Một con sóng xô lên phía trước, tôi bèn nhảy lên đống đá để tránh làm ướt giày. Nhưng vì chưa đủ cao nên hiện giờ nước biển đang xoay tròn quanh gót chân tôi. Tôi lồm cồm trèo lên tảng đá khô ráo lần nữa và ngoái nhìn ra sau. Cả vịnh tràn ngập ánh trăng, mênh mông nước. Lúc này, nước biển đã vỗ ì oạp quanh tảng đá tôi đứng.

Sapphire, cái đồ ngốc này, mày tiêu đời chắc rồi! Tuy nhiên, nước chưa sâu lắm. Kể cả trong đêm tối, tôi vẫn có thể dễ dàng lội về trước khi thủy triều tràn vào xa hơn. Tôi chỉ cần cởi giày, nhưng phải nhanh chân; trông nước lên mau thế nào kìa...

“Cậu sẽ phải bơi,” một giọng nói vang lên đằng sau. Giật bắn người, tôi lảo đảo suýt ngã. Một bàn tay rắn rỏi chộp lấy cổ tay tôi.

“Là tớ, Sapphire.” “Faro.”

“Ừ.”

Tôi bỗng thấy giận cậu ấy. “Sao cậu và Elvira không đến thăm chúng tớ vào ban ngày như hồi trước?” Tôi đặt câu hỏi, giọng gay gắt. “Conor tìm Elvira mãi. Chị ấy đâu?”

“Đây và đó,” Faro nói, trong giọng nói loáng thoáng tiếng cười. “Quanh đây và ở khắp mọi hướng. Giống tớ.”

“Đừng cười nhạo tớ!” Tôi giận dữ nói. “Tớ ghét việc đó, khi mới một khắc trước mọi người còn ở đây và sau đó thì họ...”

Tôi nuốt xuống những lời tính nói.

“Tớ không biến mất,” Faro nghiêm giọng. “Tớ sẽ không bao giờ biến mất. Tớ cam đoan với cậu. Nhưng ở St. Pirans, các cậu khó tìm được chúng tớ. Kể cả vào ban đêm. Có quá nhiều người. Mặt khác, St. Pirans không phải địa bàn của bọn tớ.”

“Tớ biết,” tôi ảm đạm nói. “Nơi này cũng không phải địa bàn của bọn tớ.”

“Nhưng cậu là con người. Đấy chẳng phải là việc con người làm ư? Họ tụ tập đông đảo ở các thị trấn và thành phố. Họ yêu thích mọi thứ được phủ bê-tông cùng đá giăm trộn hắc ín.”

Faro kiêu hãnh thốt lên từ “đá giăm trộn hắc ín“. Cậu rất thích gây ấn tượng với tôi bằng kho tri thức nhân loại của mình.

“Cậu lại nói chuyện cùng lũ mòng biển. Cậu thật biết đá giăm trộn hắc ín là gì ư Faro? Hay bê-tông ấy?”

“Dĩ nhiên là tớ biết. Đấy là thứ con người đổ lên mặt đất để ngăn nó hít thở.”

Ánh trăng rất sáng, nên tôi quan sát được sắc mặt cậu. “Faro, cậu lớn lên phải không?”

Tôi biết thời gian của họ khác với thời gian của chúng tôi. Có khi nào Faro đã lớn thêm một tuổi, còn tôi chỉ lớn thêm vài tháng? Hoặc có lẽ cậu trông già dặn hơn vì biểu cảm trên mặt.

“Cho dù là từ đây thì cậu vẫn có thể tiến vào Ingo trong đêm tối, Sapphire. Cậu biết điều đó.”

Cơn rùng mình sợ hãi và cảnh giác lan khắp người tôi. “Nhưng bây giờ tớ không thể đến Ingo, Faro. Mẹ đang đợi tớ và Sadie quay về. Chỉ cần tớ biến mất hơn nửa tiếng đồng hồ, mẹ sẽ phát điên.”

“Cậu không cần lo vấn đề đó. Suốt đêm nay, thời gian hầu như dừng trôi.” Cậu ấy nói một cách thản nhiên, như thể bảo một chiếc thuyền không nhúc nhích trên mặt nước.

“Ý cậu là sao?”

“Ý trên mặt chữ. Đêm nay là một đêm may mắn, Sapphire. Đến Ingo ngay, và thời gian cậu trở về sẽ suýt soát với lúc cậu đi. Nhìn mặt trăng mà xem.”

Tôi ngước mắt, chăm chú nhìn mặt trăng. Mây như đang dần tản mác trên bầu trời sáng rực. Cả khuôn mặt tôi tắm trong ánh trăng bàng bạc.

“Cậu đã ở Ingo rồi, Sapphire,” Faro nói.

Cậu ấy nói đúng. Sâu trong tim mình, tôi đã rời bỏ đất liền. Điểm cao nhất, mạnh mẽ mà lặng lẽ của thủy triều đang phủ quanh hai chân, đầu gối, eo tôi. Chuyển động tiếp theo của nước nâng tôi lên khỏi tảng đá và nuốt chửng tôi vào lòng đại dương.

Đến Ingo. Tôi thở ra, hầu như chẳng đau gì cả. Tôi đang hít thở dù không hít thở, cơ thể hấp thu khí ô-xi từ làn nước dồi dào. Tóc tôi lơ lửng dạt lên trên, sau đó ùa xuống quấn quanh mặt. Tôi gạt tóc sang bên. Ingo. Tôi lại về với Ingo giống như hai đêm trước. Ánh trăng tụ thành một con đường in sâu dưới mặt biển. Tôi lao tới trước và lần theo lối đó.

Tôi có thể vùng vẫy thỏa thích ở Ingo! Những sải bơi còn mạnh mẽ hơn bất cứ cử động nào của tôi trên đất liền. Bên dưới tôi, ánh trăng chạm vào bãi cát trắng lấp lánh ở đáy biển. Nước không hề lạnh. Cảm giác như – cảm giác như...

Như ở nhà. Như nơi lẽ ra tôi thuộc về. Tôi mở to mắt và quay đầu sang nhìn, thấy Faro đang bơi kế bên. Ánh trăng dưới nước chiếu lên đuôi cậu.

“Nhìn kìa!” Faro chỉ tay xuống. Là một thân tàu mờ mờ bị vùi phân nửa vào đáy đại dương. Nó không phải là đá ngầm, cá voi chết hay bất cứ thứ gì khác thuộc về Ingo, mà là một đồ vật xuất xứ từ đất liền. Đúng, chính là như vậy đấy. Một con tàu kim loại mục nát và hoen gỉ gần hết, chẳng còn dong buồm đi bất cứ đâu.

“Tớ biết nó,” tôi nói. “Là tàn tích tàu Ballantine. Từ bãi biển, khi thủy triều xuống thấp, cậu có thể trông thấy các ống khói của nó.”

“Gió đã đẩy nó về phía bờ, và nó vỡ toác,” Faro nói. “Chúng tớ đã gọi hết lần này đến lần khác để cảnh báo các thủy thủ, nhưng họ không nghe thấy.”

“Faro này, vụ đắm tàu xảy ra cách đây bảy mươi năm. Tại sao cậu luôn nói về những sự kiện đã qua như thể cậu có mặt tại thời điểm đó?”

“Hãy mở tâm trí của cậu ra, Sapphire. Hãy chia sẻ suy nghĩ như chúng ta đã làm mùa hè năm ngoái.” Cậu ấy đã thấy ký ức của tôi, và tôi cũng nhìn thấy ký ức của cậu ấy. Đấy là việc mà Hải tộc làm, vì ký ức của họ không tách biệt hoàn toàn với ký ức của người khác giống con người.

“Cậu muốn thấy điều gì đã xảy ra không?” Faro hỏi, thả người lơ lửng trôi lại gần tôi. “Nhìn con tàu Ballantine kia nào, Sapphire.”

Tôi hướng tầm mắt xuống vùng nước lờ mờ. Chỉ với vài sải bơi quyết đoán, chúng tôi có thể bơi qua đó và chạm vào hai bên hông kim loại lởm chởm của con tàu đắm.

Tôi không muốn làm vậy. Phế tích làm tôi sợ. Ắt là rất kinh khủng khi bị đẩy dạt vào bờ trong vô vọng, bị bão và thủy triều vồ vập và biết con tàu của bạn sẽ va vào đá, nứt toác, nước quá sâu và hung hãn để bạn bơi vào đất liền.

Gió bắt đầu rít gào. Tôi nghe thấy những tiếng thét hoảng hốt. Trong con sóng khổng lồ, tàu Ballantine dạt lên phía trước và đụng phải dãy đá ngầm giấu mình. Với cú va chạm, toàn bộ tàu lắc mạnh. Kim loại rít đinh tai nhức óc, xé toạc và kêu cọt kẹt, phần hông tàu Ballantine vỡ toang và nước tràn vào khoang. Sau đó, mớ âm thanh hỗn độn bị tiếng kêu gào của con người chọc thủng.

“Không, Faro! Không! Tớ không muốn nghe nữa!”

Cửa sổ ký ức lập tức đóng lại. Tôi quay trở về vùng nước tĩnh lặng đầy ánh trăng với Faro.

“Cậu đã thấy nó, em gái,” giọng cậu thỏa mãn. “Tớ không chắc việc sống trong thị trấn có làm cậu mất đi sức mạnh.”

Tôi run bắn. “Làm thế nào vụ đắm tàu tồn tại trong ký ức của cậu, Faro? Cậu quá nhỏ để nhớ nó.”

“Tổ tiên đã truyền ký ức cho tớ, vì vậy tớ có thể chuyển qua cho cậu.”

“Ước gì cậu không làm thế. Tớ chẳng muốn những ký ức đó tồn tại trong đầu. Chúng ta tránh xa con tàu đắm đi.”

“Chúng ta có thể đi ngay, nếu cậu muốn. Cậu sẽ tiến sâu vào Ingo với tớ chứ, Sapphire? Tớ muốn cậu gặp một người.”

“Ai vậy?” Tim tôi nảy lên. Có lẽ nào... lẽ nào... có phải Faro quen ai đó biết bố tôi đang ở đâu chăng?

“Thầy của tớ.”

“Ồ.” Tôi cố giấu vẻ thất vọng trong giọng nói, nhưng Faro nhận ra tức thì.

“Thầy là một thầy giáo tuyệt vời,” cậu nói, giọng vô cùng tự hào, sẵn sàng nhận lấy sự mếch lòng.

“Tớ tin chắc như thế. Ừm, tên thầy ấy là gì?” “Saldowr.”

“Tớ không tưởng tượng được chuyện đi học dưới biển. Cảm giác thế nào?”

Faro bật cười. “Chúng tớ không đi học. Chúng tớ tiếp nhận kiến thức khi cần chúng.”

“Tớ hiểu,” – giọng Faro nghe chắc chắn đến mức cách nghĩ của cậu ấy là đúng – “nhưng đến trường và học mọi thứ tại một nơi chẳng phải dễ hơn sao?”

“Tớ từng nghe nhắc tới từ ’trường’. Ba mươi nhân loại trẻ các cậu tụm lại một chỗ, và chỉ có một nhân loại già hơn dạy các cậu. Cả một ngày dài trong một căn phòng.”

“Chúng tớ di chuyển đến các lớp học khác nhau theo từng tiết,” tôi nói.

“Hừm,” Faro nói.

“Chúng tớ ra ngoài vào giờ giải lao và giờ ăn trưa.”

“Cuộc sống của nhân loại thật kỳ lạ,” Faro trầm ngâm, chậm rãi nhận xét. “Toàn bộ các cá thể trẻ tuổi ở chung một nơi, ẩn mình trong những ’ngôi trường’ này. Cậu thích thế hả Sapphire?”

“Chúng tớ phải đi học. Đó là luật.”

Faro tư lự gật gù. “Tớ nên thấy tận mắt. Tớ đoán phòng ốc rất đẹp, bằng không các cậu sẽ chẳng lưu lại đó. Nhưng Sapphire này, cậu tới thăm thầy tớ với tớ đi. Thầy muốn gặp cậu.”

“Xa không?”

“Không,” Faro vô ý nói. “Chỉ xa hơn Quần Đảo Biến Mất một chút. Bọn mình có thể tới đó và về lúc trời sáng.”

“Trời sáng cơ á!” Bỗng hình ảnh của Sadie tràn vào tâm trí tôi như thác lũ. Sadie – bị cột vào trụ sắt. Nó nghĩ tôi sẽ quay lại sau vài phút. Hẳn là hiện giờ nó đang lo lắng sục mũi về phía bãi biển và thủy triều đang lên, rên rỉ bất an. Tôi thấy nó rõ như những gì tôi thấy bên trong ký ức của Faro. Thời điểm bạn ở Ingo, thường thì thế giới con người sẽ trở nên mờ mịt, nhưng hình ảnh của Sadie lại rực rỡ và sắc nét. “Tớ phải về, Faro.”

“Đừng lo chuyện thời gian, Sapphire. Tối nay Ingo rất mạnh. Nhưng tớ chẳng cần nói cho cậu nghe đâu nhỉ? Cậu đã cảm nhận được. Trước khi ý thức rõ ràng thì cậu đã gần như tiến ngay vào Ingo, và cậu không hề bị đau. Huyết thống Hải tộc của cậu biết Ingo rất mạnh. Chẳng những mạnh mà còn vui vẻ nữa. Nghe đi, nghe đi nào, Sapphire. Cậu có thể nghe thấy Ingo lowenek.”

Từ ấy khuấy đảo ký ức của tôi. Ai từng nhắc đến từ đó? Tất nhiên là bầy cá heo rồi. Nhưng nghe không giống chúng đang chuyện trò về sự vui vẻ. Nghe cấp bách, nguy hiểm. Như một lời cảnh báo.

“Tớ phải đi,” tôi nói. “Tớ phải về tìm Sadie. Tớ đã buộc nó vào trụ và bỏ nó lại.”

Faro nhào lộn trong vùng nước thấm đẫm ánh trăng. Thân mình cậu xoay tít, tạo thành một vòng tròn ánh sáng đan xen bóng tối. Lúc ngoi lên lần nữa, cậu nói, “Với tớ, người đang bị trói bởi dây buộc dường như là cậu!”

“Tớ á!”

“Ừ. Lúc nào cậu cũng đòi ’về’, ’về’. Cậu ở những chỗ nông. Cậu muốn đến Ingo, nhưng hễ tới là cậu lại muốn đi về. Thầy Saldowr cần nói chuyện với cậu. Thầy có việc muốn kể cậu nghe.”

Toan cắn cảu bật lại, tôi nhận ra Faro đang gay gắt vì bị tổn thương. Cậu mời tôi đến gặp thầy mình, thế mà tôi từ chối. Hẳn lời mời này quan trọng với cậu. Faro chưa bao giờ đề cập đến bố hay mẹ mình. Có lẽ cậu không có bố mẹ, và người thầy này vô cùng có ý nghĩa với Faro.

“Xin lỗi cậu, Faro. Tớ rất muốn gặp thầy cậu,” tôi nói. “nhưng tối nay không tiện, khi mà tớ bỏ lại Sadie bị buộc vào trụ như thế.”

“Hừm,” Faro lên tiếng, có vẻ dịu đi phần nào khi nghe xin lỗi. “Để xem. Thầy Saldowr khác một chú chó đã thuần hóa, Sapphire. Cậu không thể bỏ lại thầy bị buộc vào trụ và quay về lúc cậu thích.”

Tôi loạng choạng vọt lên mặt nước, mình mẩy ướt sũng, hòa mình vào màn đêm giá lạnh. Biển đang vỗ ì oạp lên bậc thang cao nhất. Lúc tôi dõi mắt nhìn, một đợt sóng khác thình lình đâm bổ vào, và những bậc thang hoàn toàn bị nhấn chìm.

Không nén được, tôi rùng mình lần nữa. Nhanh lên, nhanh lên, tôi phải về nhà. Lúc cởi dây buộc cho Sadie, tay tôi run bần bật. Con chó dụi dụi vào tôi, nhiệt độ cơ thể nó làm người tôi ấm theo, cái lưỡi thô ráp liếm láp hai bàn tay tôi. Nhưng Sadie cũng đang run. Nó sợ. Cái lạnh khiến tôi lắp bắp khi cố trấn an con chó.

“Tao x...x...x...xin lỗi đã bỏ mày lại l...l...lâu như vậy.... Tao không cố ý d...d...dọa mày, Sadie. Làm ơn, Sadie yêu dấu, đừng run rẩy như thế nữa.”

Tôi tra chìa vào ổ khóa cửa trước, rón rén lên trên lầu và lao vào phòng vệ sinh. Tôi cởi quần áo ướt, đoạn vọt ra đứng dưới vòi hoa sen và vặn mức lớn nhất. Nước nóng râm ran như những ngọn nến trên da thịt lạnh ngắt. Tôi đứng đó, mắt nhắm nghiền, để toàn thân ướt đẫm dưới sức nóng bốc hơi nghi ngút.

Ở Ingo, tôi chưa từng thấy lạnh. Tôi sẽ bỏ quần áo vào máy giặt, bọc giày bằng giấy báo và đặt gần nồi cất để chúng kịp khô trước lúc trời sáng...

“Sapphy! Sapphire! Con có trên đó không?” “Có mẹ ơi!”

“Con về nhanh thật. Mẹ hy vọng Sadie đi dạo thỏa thích. Đừng xả hết nước nóng.”

Tôi đi nhanh ư? Vậy là Faro nói đúng. Tối nay, thời gian ở

Ingo hầu như không chuyển động bao nhiêu. “Một phút thôi mẹ ơi!” Tôi nói với xuống.

* * *

Sáng hôm sau, tôi xuống dưới nhà, thấy Sadie nằm sải ra trên thảm phòng khách. Mẹ đang pha cà phê trong căn bếp ở cuối phòng. Lúc tôi bước vào, mẹ liếc lên nhìn tôi.

“Sapphy này, mẹ không muốn làm con lo lắng, nhưng Sadie trông mệt mỏi lắm.”

“Có chuyện gì hở mẹ?”

“Mẹ không biết. Nó chả hoạt bát như mọi ngày.”

Tôi quỳ gối bên Sadie. Nó uể oải vỗ đuôi xuống sàn, hai mắt đờ đẫn. Dường như đến lông nó cũng chẳng bóng mượt như mọi khi. Nhưng tối qua nó còn khỏe mà. Tôi chắc chắn nó...

Một nỗi khiếp đảm lạnh lẽo xuyên qua tim tôi, đan xen cùng trách nhiệm và tội lỗi. Tôi đã bỏ mặc Sadie bị buộc vào trụ. Tôi đến Ingo mà không ngó ngàng tới nó. Có lẽ tôi đã đi chừng vài tiếng đồng hồ. Nhưng không, không phải vậy. Tôi hầu như đã quay về trước khi nó kịp nhớ tôi.

Thời gian. Liệu thời gian của chó có giống thời gian của con người không? Có lẽ, đối với Sadie, khoảng thời gian tôi vắng mặt là vô tận. Có thể nó đã sợ tôi bị chết đuối. Sadie có đoán ra tôi đi đâu không? Nếu nó biết tôi đã bỏ nó cùng tất cả mọi thứ trên bờ lại đằng sau để đâm bổ vào một thế giới xa lạ, nơi nó không thể sống sót hơn một phút, hẳn nó đã cực kỳ khiếp đảm. Ắt nó nghĩ tôi bỏ rơi nó.

“Ta đi dạo nhé Sadie?” Tôi hỏi, kiểm tra phản ứng của nó. Nhưng nó không hề đón nhận nhiệm vụ khó khăn này. Sadie chẳng nhảy cẫng vui mừng, chẳng nhịp chân trên sàn gỗ, sự thích thú cũng không ánh lên trong mắt. Sadie buồn bã nhìn tôi như muốn nói, “Tại sao bây giờ cậu lại hỏi tôi, trong khi cậu biết tôi chả bước nổi?”

“Nó ốm mẹ ơi. Nó ốm thật rồi.” Nỗi sợ hãi vỡ òa trong giọng nói thảng thốt của tôi, dẫu tôi không cố ý làm Sadie hoảng hốt.

Mẹ rời khỏi bếp lò, đi lại đây, vừa nhìn Sadie chằm chằm vừa cau mày. “Ừ, nó không khỏe nhỉ?” Rốt cuộc mẹ nói. “Phải chi có chú Roger ở đây. Chú ấy biết phải làm gì. Nhưng hôm nay chú ấy bận đi Newquay.”

“Con sẽ đưa nó đến bác sĩ thú y.”

“Bác sĩ thú y à? Mẹ không biết, nhưng mẹ nghĩ tình hình chưa xấu đến thế đâu Sapphy. Nó yếu ớt chỉ vì bị ốm. Ta hãy đợi chừng một ngày, xem nó có khá hơn không.”

“Mẹ nói vậy là vì đi khám thú y đắt thôi!” Tôi bật thốt. “Con sẽ trả tiền. Tiền mừng sinh nhật của con gần như còn nguyên. Sẽ đủ trả tiền khám bệnh.”

“Sapphy, con thật sự nghĩ mẹ là kiểu phụ huynh ép buộc con dùng tiền mừng sinh nhật trả tiền khám bác sĩ thú y cho con chó của con ư? Con nghĩ vậy phải không?”

Giọng mẹ tràn trề thất vọng.

“Con không quan tâm. Con đâu cần dùng tiền mua gì.” Tôi biết mình đang cư xử bất công. Mẹ chẳng nhận ra nguy hiểm, vì mẹ không biết tối hôm qua Sadie đã gặp chuyện gì.

“Nghe này,” mẹ dịu dàng nói, “đừng cuống, Sapphy. Nếu Sadie cần bác sĩ thú y, ta sẽ đưa nó đi khám. Nhưng ta hãy chờ tới sáng mai nhé.”

“Nhưng nó yếu lắm mẹ ơi. Mẹ nhìn nó xem. Trông nó như mất hết sức sống.”

“Đâu đến nỗi ấy,” mẹ cương quyết phủ nhận. “Con nói quá đấy, Sapphire. Kia kìa, Conor đang xuống đây. Có lẽ anh con sẽ thuyết phục được con.”

Tuy nhiên, Conor chẳng có tâm trạng để bàn luận nhiều về sức khỏe của Sadie. Anh sắp thuyết trình môn tin ở trường, và đầu óc anh chỉ đặt vào đó, đứng trước cả lớp. Anh hầu như chả ngó ngàng đến Sadie. “Bình tĩnh, Saph. Sadie mệt, vậy thôi.”

“Mệt á!”

“Mẹ ơi, con phải đi đây. Gặp em sau, Saph.”

“Tới giờ rồi ư?” Mẹ hô lên. “Ôi không! Tại sao tôi cứ nhận những ca vào lúc sớm bảnh thế này nhỉ?”

Conor vơ lấy cặp sách, cây đàn ghi-ta, tập tài liệu môn tin và chai nước rồi bước ra cửa.

“Xe buýt tới, Sapphire! Con sắp lỡ xe tới trường!”

“Không sao đâu mẹ, mẹ đi làm đi. Con còn gói ghém đồ ăn trưa. Xe buýt dừng tới mười phút.”

Cánh cửa đóng sầm, và mẹ đi mất.

Mười phút. Tôi mở cửa tủ lạnh nhìn vào trong. Sữa, trứng, sữa chua... tôi nhìn những món đó chăm chăm. Tôi mở tủ lạnh làm chi?

Tỉnh táo đi, Sapphire, mày tính làm bữa trưa mà. Cùng lúc ấy, tiếng rên đáng thương khe khẽ của Sadie vang lên. Tôi đóng mạnh cửa tủ và chạy vội tới bên nó. Trong tích tắc, tôi đưa ra quyết định. Tôi sẽ cúp học và đưa Sadie đi khám. Tôi biết phòng khám bác sĩ thú y ở đâu – trên đường Geevor Hill. Tiền mừng sinh nhật cất trong cái rương đặt dưới giường tôi. Bốn mươi bảng. Nếu bác sĩ thú y thấy Sadie ốm, chắc ngần ấy tiền sẽ đủ để ông ấy làm gì đó chứ nhỉ?

“Đi nào, Sadie. Đi nào, bây giờ, chó ngoan. Ta sẽ đi gặp người giúp mày khỏe lên!”

Tôi thu vòng cổ của Sadie và giật khẽ. Nó vụng về đứng lên, chậm chạp di chuyển ra cửa.

Tôi ngó trái ngó phải. Chẳng có lấy một bóng người. “Đi nào, Sadie.” Chúng tôi chầm chậm đi trên con đường nằm dọc theo bãi biển rồi vòng lên khúc quanh gần nghĩa địa, đầu đường Geevor Hill. Phòng khám thú y nằm ở đoạn giữa. Sadie thở hổn hển, tựa như già đi mười lần tuổi thật của nó. Đầu nó gục xuống trước ngực.

“Sao cháu không đi học, cháu gái?”

Ôi không, là bà Eagle. Bà sẽ mách mẹ tôi mất. “Trường cháu bận họp ạ,” tôi vội tìm cớ.

“Thời của bà không có mấy ngày thế này,” bà Eagle nói, có vẻ phê bình. “Ngày thường cháu vẫn phải ở trường.”

Tôi cười toe và lướt qua bà ấy. “Cháu chỉ dắt Sadie đi dạo thôi, bà Eagle.”

“Ta thấy nó không muốn đi lên Geevor đâu, trông nó muốn quay trở về thì đúng hơn,” bà Eagle lầm bầm. Tôi đánh bài chuồn càng nhanh càng tốt, gần như lôi Sadie đi.

* * *

Phòng khám thú y là ngôi nhà có cửa màu xanh dương. Nhưng trên cánh cửa màu xanh ấy lại có một tấm biển báo:

GIỜ KHÁM THÚ Y, St. Pirans:

THỨ BA VÀ THỨ NĂM HÀNG TUẦN.

10 GIỜ SÁNG – 5 GIỜ CHIỀU

Hôm nay là thứ Hai. Họ đóng cửa. Sadie ngước nhìn tôi với vẻ kiệt sức ảm đạm. Rõ ràng là mẹ và Conor đã sai. Bệnh tình của Sadie rất nghiêm trọng. Không còn kịp chờ đến giờ làm việc ngày mai. Sadie cần giúp đỡ ngay bây giờ, và chỉ duy nhất một người có lẽ sẽ đủ khả năng. Bà Carne. Mọi cư dân ở Serana tìm đến bà Carne khi họ gặp chuyện không thể giải quyết. Tôi nghĩ đến đôi mắt màu hổ phách rét lạnh của bà Carne và sức mạnh mà bà có. Bà sẽ biết Sadie bị gì. Nếu có ai giúp được con chó thì đó chính là bà ấy.

Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng xe buýt sang số rền vang dưới chân đồi. Tôi quay lại nhìn. Một chiếc xe buýt tồi tàn màu xanh dương với dòng chữ NHÀ THỜ THỊ TRẤN SENARA trên bảng đích đến. Nhà. Tôi giơ tay lên.

Xe buýt ì ạch chạy ngang qua, không thèm dừng. Bác tài quay qua nhìn tôi và hét câu gì đó mà tôi không nghe rõ. Sau đó, khi chạy lên đỉnh đồi, tôi thấy bác đậu vào trạm xe buýt đợi mình.

“Không được phép dừng trên đồi, biết không,” lúc tôi bước lên bậc thang và đẩy Sadie tới trước, bác nói, “Hên cho cháu là sáng nay ta lo mà đi sớm đấy.”

“Cám ơn bác đã đợi.”

“Ta thấy con chó già đáng thương này không lê nổi đến Geevor đâu.”

Tôi tìm thấy tiền vé và đi ra đằng sau xe buýt. Bác ấy tưởng Sadie đã già. Ắt là vì trông nó quá yếu.

Tôi ngồi phịch xuống ghế sau, Sadie ngồi cạnh chân tôi. Bác tài lại chạy ra đường cái và tăng tốc. Chúng tôi lướt qua những căn nhà bằng đá màu xám, sân bóng bầu dục và khu vui chơi, nông trại ở rìa thị trấn và đến giao lộ – nơi xe buýt trường học rẽ trái. Chiếc xe buýt này lại rẽ phải. Con đường thông thoáng trước mặt dẫn qua những truông đất đến Senara. Ánh nắng nhàn nhạt hiu hắt ảm đạm chiếu rọi xuống dãy đồi. Xung quanh chúng tôi, cảnh vật dần mở rộng và đẹp tuyệt. Tôi hít sâu vào một hơi – hơi thở của tự do. Không đám đông ồn ào, không phố xá tấp nập. Chỉ là một con đường làng xam xám, nhỏ hẹp hướng lên dải đất hoang sơ dẫn về nhà.

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 4
  • 5
  • 6
  • More pages
  • 21
  • Sau