Chiếc máy bay nhẹ nhàng cất cánh khỏi phi trường. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một màu xanh thẫm của biển trải dài đến vô tận. Bầu trời trong xanh, ánh nắng vàng óng tinh khôi khiến lòng người cảm thấy phơi phới. Thời tiết thật tuyệt vời để cho mọi người khởi đầu một chuyến đi tốt đẹp.
Bất ngờ, Chease - cô con gái lên mười tuổi của tôi - quay sang tôi thì thầm:
- Mẹ ơi, bác kia bị làm sao thế? Bác ấy hình như sợ đi máy bay phải không mẹ?
Tôi ngước nhìn người đàn ông ở hàng ghế bên kia theo hướng con gái chỉ, rồi thì thầm vào tai nó:
- Bác ấy không sao cả, con đừng làm phiền bác ấy nhé!
Chease ngoan ngoãn nghe lời tôi và ngồi yên trên ghế, nhưng chưa được một phút, cô bé lại ngọ nguậy và nhìn người đàn ông đang ngồi co rúm, mắt nhắm nghiền có vẻ rất khổ sở. Đó là một người đàn ông luống tuổi, tóc lốm đốm hoa râm, mặc bộ trang phục lịch sự. Nhìn cách bấu tay vào thành ghế và khuôn mặt nhăn nhó thì có thể hiểu rằng, ông không thích nghi với áp suất không khí ở trên cao. Tôi ái ngại cho ông, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
Ngay lúc đó, máy bay đột ngột giảm độ cao khiến tất cả các hành khách đều giật mình. Tôi vội quay sang Chease để giữ bé lại, nhưng Chease đã nhanh chóng tuột khỏi ghế và chạy đến bên người đàn ông, nhẹ nhàng hỏi:
- Bác ơi, không sao đâu. Bác đừng lo lắng nữa!
Người đàn ông vẫn trong trạng thái hoảng sợ, gương mặt xanh xao, mệt mỏi không thốt lên được câu nào.
- Để các cô tiếp viên giúp bác ấy, Chease à! - Tôi ngoắc tay bảo bé trở về chỗ ngồi.
- Mẹ à, bác ấy đang sợ!
Chease nghiêm giọng, rồi vẫn đứng bên cạnh ông ta, vừa vỗ nhẹ vào tay ông vừa dịu dàng như nói chuyện với người thân của mình:
- Không có gì phải sợ đâu bác ạ! Bác cứ mở mắt ra mà nhìn xem, không có gì đáng sợ đâu!
Những lời nói trẻ thơ của Chease dường như đã có tác dụng, người đàn ông từ từ mở mắt ra. Khuôn mặt ông tươi tỉnh lên đôi chút, rồi nở một nụ cười hiền lành.
Cô bé nhanh nhảu nói:
- Cháu tên là Chease, mười tuổi!
- Còn bác tên là Dale. Hân hạnh được biết cháu.
Chease mỉm cười và tiếp tục ríu rít:
- Lần đầu đi máy bay, cháu sợ giống như bác vậy, nhưng bây giờ thì cháu không còn sợ nữa.
- Thật thế à? Cháu làm sao để nỗi lo sợ biến mất vậy?
- Cháu cứ tưởng tượng mình đang ở trên con tàu lênh đênh trên biển, nước nâng tàu lên, còn ở trên trời thì không khí nâng máy bay lên. Cháu xem mình là một thuyền trưởng đang điều khiển con tàu, thế là cháu không còn sợ gì cả!
- Trí tưởng tượng của cháu thật phong phú. Cháu đọc nhiều sách chứ?
Chease mỉm cười:
- Cháu thích đọc lắm, và thích viết nữa bác ạ!
- Cháu quả là một cô bé đặc biệt! Cháu thường viết gì nào?
- Cháu viết văn, vì cháu mơ ước được trở thành một nhà văn thật giỏi.
- Ồ! Vậy thì cháu có thể viết những kinh nghiệm vượt qua nỗi sợ hãi khi đi máy bay như vừa nói với bác rồi gửi đến địa chỉ này không? - Ông vừa nói vừa rút danh thiếp của mình đưa cho Chease.
Cô bé trò chuyện với ông thêm một lát nữa rồi trở về chỗ ngồi khi thấy ông đã quên hẳn nỗi sợ hãi. Khi máy bay hạ cánh, ông Dale nhìn Chease cười thân thiện:
- Bác thật may mắn vì được gặp cháu hôm nay. Bác không ngờ mình có thể dễ dàng vượt qua nỗi sợ đi máy bay như thế này. Tất cả là nhờ cháu đấy!
Rồi người đàn ông quay sang tôi:
- Bà có thể cho tôi địa chỉ của gia đình được không? Tôi muốn liên lạc với cháu trong một ngày gần đây.
... Một buổi sáng Chủ nhật, tôi thật bất ngờ khi nhận được cuộc điện thoại của một nhà xuất bản. Họ thông báo rằng, Chease được nhận một khoản tiền mười ngàn đô-la từ cuốn sách viết cho thiếu nhi mà cô bé đã góp phần trong việc khơi gợi ý tưởng cho tác giả. Tác giả cuốn sách ấy chính là Dale. Hơn thế nữa, ông mời cô bé cộng tác viết bài dành cho thiếu nhi trong những cuốn sách tiếp theo của mình.
Có những cuộc gặp gỡ ngỡ như ngẫu nhiên, tình cờ nhưng lại có thể đem đến những cơ hội tuyệt vời cho cuộc sống của bạn. Biết đâu, bạn cũng đã từng bỏ lỡ những cơ hội ấy bởi bạn không nhìn cuộc sống bằng một trái tim và tâm hồn rộng mở như cô bé Chease.
“Tình yêu là biểu tượng của sự vĩnh cửu. Nó xua tan mọi cảm nhận về thời gian, xóa mọi ký ức về sự khởi đầu và mọi nỗi sợ hãi về ngày tận thế.”
- Madame De Stael