• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Hãy nói yêu em
  3. Trang 43

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 42
  • 43
  • 44
  • More pages
  • 56
  • Sau

Chương 41

Con ngựa thuê dừng lại phía trước bọn họ. Người đánh xe của Derek dừng lại bên cạnh nó. “Có chuyện gì vậy?” James nói vọng ra.

Một lúc sau, Artie đi tới cửa sổ xe ngựa để nói với bọn họ: “Đó là do căn nhà ở đằng xa kia, Thuyền trưởng. Căn nhà tôi đã nói với ngài, rằng Ashford thỉnh thoảng có tới thăm nó. Đây là nơi duy nhất tôi biết hắn có thể mang cô gái tới, nhưng tôi đoán là không”.

“Tại sao không?”

“Bởi không có dấu hiệu của Henry ở đây. Henry sẽ ở đây nếu đây là nơi Ashford đưa cô ấy tới. Hơn nữa, nơi này có vẻ hoang vu hơn bao giờ hết. Tôi cho là không có ai ở quanh đây hàng dặm.”

James bước ra ngoài để quan sát ngôi nhà và xung quanh. Derek và Anthony đi theo ông.

“Cái nơi chết giẫm này trông như có ma vậy.” Anthony nói. “Thực sự có ai đó sống ở đây sao?”

Artie nhún vai: “Chúng tôi chưa hề thấy có bóng dáng của người nào cả, kể từ lần đặt chân tới đây”.

“Chúng ta vẫn phải tìm kiếm trong ngôi nhà.” Derek nói. “Nếu đây là hi vọng cuối cùng, cháu sẽ không rời đi cho tới khi mọi ngóc ngách của nó được xới lên.”

“Đồng ý.” James trả lời, rồi bắt đầu đưa ra mệnh lệnh: “Artie, kiểm tra khu vườn nếu có. Tony, để tiết kiệm thời gian, chú cố gắng tìm xem có cửa sau nào còn mở không, hay cố gắng mở ra nếu nó đóng. Derek và tôi sẽ đi vào lối cửa chính”.

“Tại sao anh đi bằng cửa chính, còn em phải lén lút chứ?” Anthony cằn nhằn.

“Suy nghĩ chút đi, cậu bé.” James nói. “Giờ không có thời gian mà tranh cãi nữa đâu.”

Anthony liếc nhanh sang Derek một cái, húng hắng ho và nói: “Đúng là thế”.

“Hãy tiến hành chuyện này nhanh chóng.” James nói thêm, “Ta vẫn không chắc chắn tên khốn đó có ở đây hay không, vì không thấy Henry đâu cả. Nhưng đây chưa phải hi vọng cuối cùng của chúng ta. Cuối cùng, Henry chắc chắn sẽ gửi tin về nơi hắn đã tới, ngay khi cậu ta có thể xoay xở.

Chúng ta sẽ có mặt ở đó ngay khi Henry làm vậy”.

Những lời cuối nhằm trấn an Derek, nhưng nó chẳng có tác dụng gì.

Tất cả bọn họ đều hiểu cụm từ cuối cùng, lúc đó sẽ là quá muộn để cứu cô gái.

“Ồ, có vẻ như có ai đó ở đây.” Anthony nói, ngước nhìn căn nhà. “Hay là em nhầm khi nhìn thấy có ánh đèn lóe lên ở căn gác mái.”

Thật thế. Nó rất mờ ảo, khó mà nhận thấy, nhưng đúng là có ánh đèn ở đó. Và chuyện đó bảo đảm với họ rằng nơi này không hoàn toàn hoang phế.

Họ tách ra để tiếp cận ngôi nhà theo các phía. Derek đã sai người đánh xe của mình tiến thẳng tới cửa trước và nhảy ra khỏi xe để thử làm chuyện đó. Thấy cửa bị khóa, anh phải tính tới chuyện phá nó. James tới sau họ một chút. Ông lo lắng về thằng cháu trai của mình. Ông chưa bao giờ thấy anh nổi giận đùng đùng cùng với cơn thịnh nộ dâng trào thế này. Derek không thể nào đứng yên. Anh lắc lư gót chân mình, lùa bàn tay qua mái tóc và đập cửa lần nữa.

“Henry là người tốt, Derek.” James nói khi họ chờ đợi cánh cửa mở ra ‐ hoặc là không. “Nếu cậu ta có thể an toàn giải thoát Kelsey khỏi Ashford, cậu ta sẽ làm. Có thể cậu ta đã cứu cô ấy rồi, theo những gì chúng ta biết.”

“Chú có thực sự nghĩ thế không?”

Khó mà thấy được hi vọng trong mắt Derek. Quỷ tha ma bắt. Một người đàn ông không thể có nhiều tình cảm đến vậy với tình nhân của mình. Đó là điều James đã định làm với vợ ông, Georgina, biến cô thành tình nhân của mình. Ông đã không làm, thay vào đó ông cưới cô. Nhưng cô gái tên Langton này không phải kiểu người có thể kết hôn cùng. Không phải James thấy có vấn đề gì với chuyện đó. Không hề. Ông luôn làm mọi chuyện mà mình thấy hài lòng và sẽ luôn là thế. Nhưng người thừa kế tương lai của Hầu tước Haverston không có được thứ xa xỉ đó.

Ông sẽ phải nói chuyện nghiêm túc với thằng nhóc khi chuyện này qua đi. Hay tốt hơn, với cha Derek. Đúng thế, để cho Jason thực hiện bổn phận của mình và giã cái sự thật không mấy thoải mái đó vào con trai của anh ấy. James không có cơ hội trả lời chuyện đó. Cánh cửa mở ra và họ đối diện với một... rất giận dữ ‐ một cái gì chứ?

James đã nhìn thấy nhiều thứ trong cuộc đời lang bạt khắp nơi của mình, nhưng ngay cả ông cũng phải lùi lại trước nét mặt dị dạng của sinh vật đang đứng trước cửa. Nhưng nó biết nói. Nó là một người đàn ông, không hẳn là một quái vật.

“Chuyện huyên náo này là gì vậy hử? Mấy người không có việc gì ở…”

“Ta không nghĩ thế đâu.” James cắt ngang. “Vậy nên hãy là một anh bạn ngoan và tránh sang một bên. Bọn ta phải nói chuyện với quý ngài David Ashford ‐ ngay lập tức.”

Cái tên khiến cho gã có ngạc nhiên một chút.

“Ông ấy không ở đây.” Đó là tất cả những gì gã nói.

“Ta tình cờ biết điều khác kìa.” James đáp trả, chắc chắn là một lời nói bịp bợm, nhưng lúc này thì có ích. “Cho nên hãy đưa bọn ta tới chỗ ông ta hoặc là chúng ta buộc phải tự đi tìm hắn.”

“Không, tôi không để các người làm thế đâu, các quý ngài. Tôi nhận được lệnh là không cho phép ai tới đây, không bao giờ.”

“Ngươi sẽ phải có một ngoại lệ…”

“Tôi không nghĩ vậy.” Gã nói một cách tự tin, bàn tay vẫn giữ sau lưng vụt ra để lộ một khẩu súng.

Gã đi tới cửa để chuẩn bị đẩy lui những kẻ “không mời mà đến”. Với khoảng cách gần như thế, họ thực sự rơi vào thế bị động ‐ ít nhất cho tới khi James có thể với tay vào bên trong áo khoác của mình và lấy ra khẩu súng ông mang theo. Nhưng ông lưỡng lự trước sự có mặt của Derek và vũ khí của người đàn ông vung vẩy trước mặt bọn họ. Ông có thể mạo hiểm với mạng sống của chính mình, nhưng không phải với mạng sống của những thành viên trong gia đình.

“Không cần thiết phải dùng tới vũ khí.” James chỉ ra một cách hợp lý.

“Không cần ư?” Gã cười tự mãn và rồi ném trả lại những lời của James. “Tôi không nghĩ thế đâu. Vì mấy người đều phớt lờ những biển hiệu tại con đường chính dẫn tới khu đất này, rõ ràng có cảnh báo trước cho các người là hãy tránh xa ra, có thể tôi phải bắn cả hai người vì đã xâm phạm nơi đây.”

Nhưng giọng nói bình tĩnh chết người của Anthony bất thình lình vang lên ở sau lưng người đàn ông: “Thằng cha này không phải thực sự đang đe dọa bắn anh đấy chứ, ông già, phải thế không?” Anthony nói.

Dĩ nhiên, gã quay lại, để đối diện với nguy cơ sau lưng mình. Anthony đã tìm thấy lối khác vào căn nhà và đã lẻn tới sau gã ở dưới hành lang.

“Căn thời gian chuẩn đấy.” James nói khi đấm khẩu súng văng khỏi bàn tay, túm lấy cổ áo và giữ chặt gã đứng đó.

“Anh có thể cảm ơn em sau.” Anthony trả lời, cười nhăn nhở khi gã đàn ông đã bị tước vũ khí.

“Phải thế hử?” James đáp lại.

Nhưng sau đó, nhìn vào gã ông đang giữ, ngay trước khi tung nắm đấm vào giữa gương mặt của gã, ông nói thêm: “Quỷ tha ma bắt, làm sao mà đấm vỡ mũi của một gã nào đó khi mà hắn không có cái nào nhỉ?”.

Rồi James thả gã ra. Hắn không còn tỉnh táo lắm, ngã thành một đống trên sàn.

“Điều đó có cần thiết không.” Anthony nói, đi tới phía trước. “Hắn đáng ra có thể nói cho chúng ta biết chỗ ẩn nấp của Ashford.”

“Hắn sẽ không nói.” James đáp lại. “Ít nhất cho tới khi chúng ta giã cho hắn phun ra, nhưng giờ không có thời gian cho những lời đùa cợt đó. Derek, cháu tìm tầng này. Ta sẽ lên gác. Tony, tìm xem có tầng hầm nào không.”

Anthony cũng như James biết rõ rằng Ashford không thể nào ở tầng chính căn nhà mà James đã phân công Derek tìm kiếm. Hắn hoặc là trong phòng ngủ trên gác, nơi hợp lý nhất dành cho mục đích của mình, hoặc là chui rúc trong một căn phòng dưới tầng hầm, nơi những tiếng la hét sẽ không vang xa. Rõ ràng, James không muốn Derek tìm thấy hắn hay cô gái trước tiên nếu bọn họ thực ở đó.

“Em lại phải nhận công việc bẩn thỉu lần nữa hả?” Anthony lầm bầm khi quay lại chính con đường đã đột nhập vào, rồi gọi với qua vai: “Chỉ cần bảo đảm là anh chừa lại chút gì của hắn cho em, anh trai”.

James đã đi được nửa đường lên cầu thang nên chẳng buồn trả lời. Vì hầu hết căn phòng đều trống rỗng, việc lục soát căn nhà không mất nhiều thời gian lắm. James xuống tới tầng dưới vừa lúc Anthony quay trở lên hành lang.

“Có gì không?” James hỏi.

“Có một tầng hầm kéo dài bên dưới chúng ta, nhưng không có gì ngoại trừ mấy chiếc thùng rỗng và đồ bỏ đi, và có vài két rượu. Anh thì sao?”

“Căn gác mái hoàn toàn trống không, chỉ có một ngọn đèn đặt trên sàn, điều chẳng có nhiều ý nghĩa lắm.”

“Không có gì khác sao?” Derek hỏi khi đi qua hành lang để tới chỗ bọn họ.

“Chỉ có một cánh cửa bị khóa ở đó. Quỷ tha ma bắt, thực sự ta nghĩ sẽ tóm được hắn khi tìm ra nó.”

“Vậy anh mở được nó chứ?” Anthony hỏi.

“Chắc chắn rồi.” James khụt khịt. “Chẳng có ai ở đó. Nó được trang bị đồ đạc tử tế, không giống những phòng khác, nhưng có vẻ như không ai sống ở đó hàng năm trời rồi, khoảng hơn mười hoặc hai mươi năm, cứ nhìn vào kiểu cách cổ xưa của mấy chiếc váy trong tủ áo là biết. Những bức tường treo đầy chân dung của cùng một người phụ nữ, một vài bức là hình ảnh bà ta cùng một đứa trẻ. Nếu hai người định hỏi điều gì, thì có vẻ nơi đó giống một điện thờ hơn.”

“Em đã nói nơi này bị ma ám rồi mà.” Anthony nói.

“Được rồi, nhưng Ashford không bị ám. Thậm chí còn chẳng có thêm người hầu nào…”

James bị cắt ngang khi cửa trước mở ra và Artie ào vào: “Tôi tìm thấy Henry rồi! Cậu ấy bị trói trong chuồng ngựa cùng với một gã khác, và họ đều bị thương nặng. Tên nào đó gần như đã đánh vỡ đầu họ”.

“Nhưng bọn họ còn sống chứ?”

“Vâng, Henry có hơi loạng choạng một chút, nói rằng có con lợn nào đó đã tấn công họ. Người còn lại có vẻ không ổn lắm, có thể không qua được. Cả hai bọn họ đều cần có bác sĩ ngay lập tức.”

“Hãy đưa họ về thành phố, Artie, và kiếm ngay một bác sĩ.” James ra lệnh. “Chúng ta sẽ theo sau.”

“Em đã nghĩ là hắn trông có hơi giống con lợn mà.” Anthony nhận xét khi Artie rời đi.

Anh đang nhìn xuống gã đàn ông đang bất tỉnh, vẫn còn nằm còng queo trên sàn nhà.

“Cho dù hắn trông giống cái gì, có vẻ như hắn có một thói quen điên khùng là giết chết bất cứ ai lang thang vào trong khu đất.” James nói cùng vẻ kinh tởm. “Anh có cảm giác đó là cái hắn cũng đã định làm với anh và Derek.”

“À, nhưng theo lệnh của ai chứ nhỉ?”

“Ashford ở đây, chết tiệt, nếu không Henry đã không có mặt.” Derek chêm vào.

“Đúng, nhưng hiện giờ hắn không có đây. Hẳn là hắn đã đưa cô ấy tới nơi nào đó khác sau khi Henry xuất hiện.” Anthony đá mạnh vào gã coi nhà bằng đôi chân đi ủng của mình. “Em cá là tên này biết chỗ.”

“Anh hoàn toàn đồng ý.” James nói. “Nếu có bất cứ người hầu nào của Ashford được hắn tin tưởng, thì đó sẽ là tên này. Chúng ta đánh thức hắn chứ.”

“Em sẽ đi kiếm chút nước.” Anthony đáp lời, rảo bước xuống hành lang lần nữa.

Derek quá nóng ruột để có thể chờ đợi. Anh dốc ngược gã đàn ông lên khỏi sàn nhà, bắt đầu lắc và tát liên hồi vào mặt gã.

“Bình tĩnh nào, nhóc.” James nhắc nhở. “Chúng ta cần để hắn nói được trong vài phút nữa.”

Derek thả rơi tên đàn ông xuống sàn, nhìn James một cách thất vọng: “Nó đang giết chết cháu, chú James, chuyện hắn đã bắt Kelsey lâu đủ để mà… mà…”.

“Đừng nghĩ về nó nữa. Chúng ta không biết chuyện gì xảy ra cho tới khi tìm thấy cô ấy, ta bảo đảm với cháu, chúng ta sẽ tìm được cô ấy.”

Anthony quay lại và đổ một xô nước ào xuống gã coi nhà. Gã đàn ông bật dậy, thổi phì phì và ho sặc sụa, khá là tỉnh táo, bởi gã im bặt một cách cảnh giác khi thấy James đứng cạnh chân gã.

James tặng cho hắn một nụ cười đặc biệt xấu xa:

“A, chúng ta lại gặp nhau rồi. Giờ thì, chú ý nào, anh bạn, bởi tao sẽ chỉ nói một lần thôi. Tao sẽ hỏi mày nơi quý ngài Ashford đang ở lúc này, nếu tao không thích câu trả lời của mày, tao sẽ cho mày một viên đạn vào mắt cá. Dĩ nhiên, xương ở đó sẽ vỡ tan ra, chúng rất mong manh mà, nhưng đi khập khiễng thì có thành vấn đề gì đâu với một tên vốn đã tật nguyền giống như mày hiện giờ chứ? A, nhưng rồi, mày thấy đó, tao sẽ hỏi lại. Và nếu tao lại không thích câu trả lời của mày, tao sẽ cho mày một viên vào xương bánh chè. Chắc chắn mày sẽ đi khập khiễng. Rồi chúng tao sẽ chuyển tới hai tay mày và những phần khác trên bộ xương và tao chắc là mày sẽ không nhớ nhung gì tới chúng đâu. Tao đã nói rõ chưa nhỉ? Mày không cần tao giải thích gì thêm chứ?”

Gã đàn ông gần như gật và lắc đầu cùng một lúc.

James ngồi xổm xuống cạnh chân hắn và gí nòng súng vào ngay mắt cá của gã.

“Giờ thì, quý ngài Ashford ở đâu?” “Ông ấy ở dưới tầng.”

“Ở đây?”

Anthony tặc lưỡi: “Chết tiệt, em không nghĩ hắn sẽ nói dối đâu, thực sự em không nghĩ vậy”.

“Tôi không nói dối!” Gã đàn ông thốt ra.

“Tao đã xuống dưới tầng. Chỉ có một căn hầm ở dưới đó.” Anthony nói: “Và chỉ có một cửa ra từ nó, nhưng cầu thang khác đều dẫn tới nó hết”.

“Không, có một cầu thang khác, tôi sẽ nói với mấy ông. Khi cánh cửa mở ra, nó trông giống với bất kỳ chiếc cầu thang nào. Khi nó đóng lại, mấy ông chỉ thấy các giá bên phía tầng hầm. Cánh cửa bị đóng. Nó luôn đóng khi ông ấy ở dưới đó.”

“Chỉ cho bọn tao.” James đột ngột nói, dựng gã đàn ông dậy trên chân gã rồi xô về phía hành lang.

Điều tiếp theo xảy ra quá nhanh. Gã coi nhà cố gắng qua mặt họ chạy xuống cầu thang tầng hầm, có thể là để trốn sau một cánh cửa khác và khóa nó lại. Nhưng gã vừa ngồi trên một vũng nước lớn trên cửa ra vào, từ lúc cả xô nước đổ thẳng xuống. Đôi ủng của gã vẫn còn quá ướt để mà trèo xuống những bậc thang đó. Gã trượt chân và ngã lộn nhào xuống dưới.

Anthony chạy tới cuối cầu thang và bắt mạch của gã, rồi nhìn lên anh trai mình:

“Có vẻ như cổ hắn gãy rồi.”

“Quỷ tha ma bắt.” James nói. “Giờ thì chúng ta phải tự tìm cái cửa rồi. Tản ra nào. Kiểm tra những cái chốt bị che đi, những dấu vết còn rõ ràng, hay những mảnh gỗ có thể được dùng để che đi cái gờ nổi lên của thành cửa. Nếu chúng ta không nhanh chóng tìm thấy nó ‐ quỷ thật, hãy phá tan các bức tường ra.”

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 42
  • 43
  • 44
  • More pages
  • 56
  • Sau