XÂY ĐẮP TỪ THẤT BẠI
“Thất bại, đơn giản là cơ hội để khởi đầu lại theo cách sáng suốt hơn”
— Henry Ford
Lúc 24 tuổi vừa tốt nghiệp đại học, Thomas được một tập đoàn kiến trúc cảnh quan lớn tuyển dụng làm quản lý một khu nghỉ dưỡng cao cấp tại Orlando, Florida. Lúc mới chân ướt chân ráo vào nghề, anh đã phải đảm nhận vị trí hơi quá sức và chưa có kinh nghiệm, nhưng anh ấy đã chứng minh được tài năng trong lĩnh vực này. Chỉ chưa đầy một năm sau đó, anh đã được một khu nghỉ dưỡng hạng sang khác tại Miami tuyển dụng. Khu nghỉ dưỡng này đang tái xây dựng với hi vọng thay đổi hình ảnh phong cách cổ điển Disco thập niên 70 trước đây.
Là người trẻ nhất trong bộ phận, Thomas chịu trách nhiệm giám sát toàn bộ thiết kế cảnh quan của khu phức hợp nghỉ dưỡng khổng lồ rộng 300 mẫu Anh (tương đương 120 hecta) gồm các khu căn hộ, khách sạn, nhà hàng cao cấp, sân tennis, sân golf và một trung tâm thương mại.
Tuy nhiên, khu nghỉ dưỡng này cũng nổi tiếng về các vụ trộm cắp từ nhân viên, làm việc kém hiệu quả và công đoàn không đoàn kết. Đội ngũ nhân viên làm việc không có người lãnh đạo và tự quyết định việc phải làm. Việc tranh giành khu vực hoạt động liên tục xảy ra, chất lượng dịch vụ không công bằng cho các thành viên câu lạc bộ, một số nhân viên thậm chí vắng mặt suốt giờ làm. Thiếu đi quy định về trách nhiệm giải trình, nên mọi người chỉ làm việc đối phó và làm sao để tồn tại được.
Thomas là người duy nhất chỉ nói tiếng Anh trong nhóm đồng nghiệp đa ngôn ngữ, nên họ bàn tán về anh ấy ngay cả khi đang đứng trước mặt anh.
Trong những ngày đầu làm lãnh đạo, với kinh nghiệm non trẻ, Thomas nghĩ rằng mình không có đủ nhân viên để quản lý toàn bộ các hạng mục nghỉ dưỡng và dịch vụ mà đội ngũ của anh hiện đang cung cấp. Chỉ vài tháng sau đó, Thomas đã cho tăng thêm 35% số nhân viên. Ngoài ra anh còn tuyển thêm hai trợ lý giám đốc, hỗ trợ các công việc lãnh đạo mới. Về lý thuyết, tình hình có vẻ ổn với số lượng lớn nhân viên, đầy đủ các ban quản lý và cơ cấu tổ chức bao quát được mọi lĩnh vực hoạt động.
Tuy nhiên, việc bổ sung nhân viên mang lại những thách thức mới như quản lý thời gian, kiểm soát chất lượng, vấn đề trao đổi thông tin giữa các phòng ban, cần thêm người quản lý và đôn đốc, nảy sinh thêm mâu thuẫn cá nhân, tăng chi phí văn phòng, thiết bị, đồng phục, lương thưởng, và nhiều thứ khác. Tình hình trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết.
Nhằm củng cố kiến thức về cây trồng ở vùng nhiệt đới tại nơi làm việc, Thomas còn tham gia một khóa học buổi tối về trồng trọt ở một trường cao đẳng cộng đồng ngay gần đó. Anh đã quyết tâm xây dựng khu nghỉ dưỡng thành công và cố gắng thực hiện điều đó một cách nhanh chóng. Thomas tự mình quản lý các hạng mục dự án, trực tiếp họp bàn với giám đốc khu căn hộ, làm việc với đối tác bất động sản, tìm kiếm các giải pháp mới. Hàng ngày, anh “cầm tay chỉ việc” và đào tạo từng nhân viên một. Anh luôn là người giải quyết các vấn đề phát sinh, xử lý các mâu thuẫn cá nhân và lập kế hoạch làm việc cho nhân viên.
Sau vài tháng tuyển dụng nhân viên mới, Thomas nhận cuộc gọi từ giám đốc tài chính báo thêm nhiều tin xấu. Đó là tất cả hợp đồng thuộc bộ phận của anh đều đang thua lỗ. Chi phí phát sinh cho nhân viên mới khiến cho ngân sách dự án thâm hụt.
Nhằm cấp tốc giải quyết cấp tốc vấn đề, Thomas đã làm việc với ban lãnh đạo và xác định rằng mức phí dịch vụ cho khách hàng hiện tại quá thấp và cần phải tăng giá. Về lý thuyết giải pháp này có vẻ tốt về mặt sổ sách kế toán, nhưng nhóm khách hàng thân thiết đã phản ứng với mức tăng giá mới. Và sau đó họ không sử dụng dịch vụ ở khu nghỉ dưỡng đầu tiên của Thomas, rồi khu thứ hai, thứ ba và cho đến khu nghỉ dưỡng cuối cùng cũng không còn khách hàng nữa.
Thomas còn đối mặt với thách thức mới, khi rất nhiều hợp đồng bảo trì chấm dứt, thì có quá nhiều nhân viên không có việc để làm. Anh phải đưa ra một quyết định khó khăn: giảm hơn nửa số nhân viên trong bộ phận của mình.
Vào ngày quyết định cho nghỉ việc, Thomas đã phải thông báo tin này đến từng nhân viên. Sau này, anh ấy nhớ lại, đó là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời của mình khi biết rằng những nhân viên và gia đình của họ phải chịu ảnh hưởng khi mất việc. Đó là chuỗi ngày đau buồn với nhiều đêm mất ngủ sau đó.
Khi còn một nửa số nhân viên, Thomas đã phải làm việc nhiều giờ hơn và vất vả hơn để đảm bảo thành công cho các khu nghỉ dưỡng. Anh ấy sẵn sàng làm công việc tay chân, không ngại bẩn, như thỉnh thoảng lên xe kéo để hỗ trợ nhóm nhân viên và ủng hộ tinh thần làm việc tốt hơn. Anh ấy luôn được dạy rằng, không được quản ngại công việc “chân lấm tay bùn”. Nhưng trong môi trường công đoàn, nơi mối quan hệ không được xây dựng trên nền tảng tốt giữa quản lý và người lao động thì chắc chắn sẽ có hiểu lầm.
“Anh đang chiếm lấy công việc của chúng tôi khi ngồi lên xe kéo đấy!” Người quản lí công đoàn phàn nàn.
Lời nhận xét đó thực sự gây sốc cho Thomas, một người đang cố gắng lãnh đạo bằng cách thực hành mẫu. Anh ấy cảm thấy bị phản bội và hiểu lầm.
RICK BỎ VIỆC
“Đừng sợ sai lầm. Bạn sẽ biết thất bại là gì.
Hãy cứ vươn lên!”
– Benjamin Franklin
Rick, một nhân viên ưu tú, đã hỏi Thomas rằng anh nghĩ thế nào về thảm hoa mà cậu ấy và đồng nghiệp vừa trồng. Thomas rất hào hứng và nghĩ rằng họ vừa hoàn thành công việc rất tốt, tuy nhiên anh không muốn họ trở nên tự mãn. Anh ấy đã khen ngợi thành quả công việc nhưng ngay sau đó cũng đưa ra những nhận xét tiêu cực kiểu “vạch lá tìm sâu” về một vài cây hoa trồng không thẳng hàng tuyệt đối.
Rick tỏ ra thất vọng. Cậu ấy nhún vai khi nhìn vào mắt Thomas và nói “Tôi xin nghỉ việc.” Cậu ấy bỏ lại dụng cụ làm việc ngay dưới chân Thomas và quay lưng bước đi.
Khi toàn bộ nhân viên còn lại liếc nhìn theo cậu ấy, Thomas cảm thấy rất sốc và lúng túng trước những gì vừa xảy ra. Rick được cả công ty biết đến là “nhân viên cốt cán” ở nơi làm việc, rất tài năng với nhiều năm kinh nghiệm. Và bây giờ, ngay trước sự chứng kiến của Thomas, cậu ấy bỏ việc.
“Ôi, không, không, không, không...” Thomas nghĩ. Anh ấy đã muốn ngăn cản Rick, nhưng cuối cùng lại để mọi việc diễn ra ngoài ý muốn.
Khoảng một ngày sau, Rick thay đổi quyết định và quay lại làm việc. Cậu ấy chia sẻ với Thomas về những gì cậu ấy nghe nói, không chỉ ngày hôm đó mà mỗi ngày từ Thomas.
“Có vẻ như chúng tôi không bao giờ có thể làm anh hài lòng.” Anh ấy nói. “Anh luôn chỉ trích công việc của chúng tôi, và cách anh làm đó thực sự khiến chúng tôi mất tự tin.”
“Ôi trời!” Thomas nghĩ. Đây là câu nói không dễ nghe chút nào, dù muốn lên tiếng phản bác nhưng anh im lặng. Trong thâm tâm, anh ấy cũng nhận ra là Rick đã đúng. Là nhà quản lý trẻ, Thomas dần nhận ra rằng lời nói của anh đã gây ra rất nhiều vấn đề.
TUYỆT VỌNG
“Những gì chúng ta xem như sự thất bại có thể là một sự tiến bộ”
— Dan Miller, Tác giả cuốn “48 Days to the Work You Love”
Vào một đêm muộn sau giờ học về trồng trọt tại trường cộng đồng, Thomas lái xe một mình về nhà. Chỉ còn khoảng hai phút nữa là đến nhà, anh ngủ gật trong xe. Xe của anh lao lên hàng cây giữa hai làn đường và đâm sầm vào một cây lớn. Thomas bất tỉnh và được đưa vào bệnh viện. Thật may mắn là anh ấy có thắt dây an toàn và chỉ bị những vết xước nhẹ, vỡ mắt cá chân và khâu vài mũi ở lông mày.
Ngày hôm sau, chưa thể đi lại được nên Thomas vẫn nằm trong bệnh viện. Anh nhìn trân trân lên trần nhà và bắt đầu suy nghĩ về công việc.
Sau đợt phải sa thải nhân viên, anh ấy nhận được một số thư ẩn danh có nội dung chỉ trích mình. Nghi ngờ về phương hướng quản lý, anh ấy bắt đầu cảm thấy lo lắng. Vì đâu mà mọi việc diễn ra như thế này? Có thực sự đáng để làm như vậy không? Đôi khi, Thomas cảm thấy mình đối đầu với các thành viên còn lại trong nhóm làm việc, và nhân viên thì chống lại ban quản lý. Anh ấy đã nỗ lực hết mình để làm việc tốt nhất có thể, nhưng quá mệt mỏi.
Thomas nhớ lại những bài học mà anh học được trong đời. Anh nhớ lại câu nói truyền cảm hứng từ diễn giả Zig Ziglar: “Bạn có thể có mọi thứ trong cuộc sống mà bạn muốn, chỉ cần bạn giúp cho người khác đạt được những gì họ muốn.”
Thomas bắt đầu ghi tâm câu nói đó. Chắc hẳn có cách tốt hơn để khiến cho người khác cảm thấy được tôn trọng và đánh giá cao? Anh ấy nhận ra rằng không có gì có thể thay đổi, trừ khi chính anh ấy phải thay đổi trước. Đó là công việc tốn nhiều thời gian. Nhưng dần dần Thomas bắt đầu để ý kỹ hơn đến những người anh làm việc cùng. Anh ấy khởi động những buổi đào tạo hiệu quả hơn, giúp nhân viên có thể hiểu rõ mục đích công việc. Anh ấy bắt đầu xây dựng tinh thần tự hào trong đội ngũ nhân viên. Trong thời gian đó, khuôn viên cảnh quan của trường đã giành được rất nhiều giải thưởng của bang và giải thưởng quốc gia.
Anh ấy bắt đầu đánh giá công việc dưới góc nhìn của nhân viên, tạo dựng mối liên kết chặt chẽ giữa vai trò của họ với ý nghĩa to lớn hơn về công việc mà họ đang làm, đó là: Tạo ra một khuôn viên như một khu nghỉ dưỡng năm sao cho chính họ và gia đình. Anh ấy luôn nhắc nhở nhân viên rằng, công việc của họ chính là bộ mặt của khuôn viên trường, vai trò của họ là một phần thiết yếu với trải nghiệm của khách hàng. Thomas bắt đầu tạo ra một đội ngũ nhân viên mà mọi thành viên đều có vai trò nhất định, và mỗi một vai trò đều quan trọng như nhau. Anh ấy cũng dần có được tầm nhìn về lớn hơn về quản lý nhân sự.
Và chắc hẳn bạn đã đoán được rằng tại sao tôi hiểu rõ câu chuyện của Thomas như vậy. Bởi vì chính tôi là Thomas: Jeffery Thomas McMancus. Như bạn có thể thấy, tôi đã phạm rất nhiều sai lầm. Một số người có thể gọi đó là thất bại, nhưng tôi cho đó là quá trình cải thiện và phát triển bản thân.