• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Kẻ tình nghi
  3. Trang 36

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 35
  • 36
  • 37
  • More pages
  • 53
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 35
  • 36
  • 37
  • More pages
  • 53
  • Sau

33

T

rong khi Hamp nắm dây dắt chó, Sophie tìm mấy cái túi nilon và một cặp dù cũ. Cả hai bước ra ngoài trời mưa tầm tã, chắc chắn sẽ làm đầy các hồ chứa và tràn cả các máng xối.

“Chúng ta tốt hơn hết là nên đi trên đường,” Hamp nói. “Đi lên hay đi xuống dưới?”

“Đi lên. Có một khu vắng vẻ phía trên đỉnh đồi.”

Khu căn hộ của Sophie là một phần của cộng đồng không mấy gắn kết đang nỗ lực giữ lại vẻ đẹp tự nhiên của những ngọn đồi ở vùng Duyên hải. Thỉnh thoảng, ánh đèn đường dẫn họ lên một con dốc thoai thoải cạnh những khu khác giống như thế, những cụm nhà chung cư được bao quanh bằng những loại cây bản địa. Ở phía trên cùng của ngọn đồi, những con phố kết thúc một cách nhẹ nhàng. Phía ngoài một hàng rào rỉ sét, khu vực hoang sơ chỉ là một vùng bóng tối.

Cách đó năm mươi thước là một nơi bán đồ dã ngoại có sẵn mái che. Sophie và Hamp ngồi trên mấy cái bàn. Không được ai dắt đi, Psyche lang thang trong bóng tối, bất kể trời mưa. Nó quay lại với cả hai vài phút mỗi lần.

Trời tối và ẩm ướt, nhưng thật nhẹ nhõm khi cách xa ngôi nhà. Câu chuyện của Hamp quá mạnh mẽ, sự đau đớn đó hằn sâu hơn bởi cảm giác trách nhiệm nặng nề. Khi lắng nghe, cô đã muốn giấu mặt mình đi để anh không thấy được câu chuyện đã ảnh hưởng đến cô như thế nào. Giờ đây, khi gương mặt được màn mưa và bóng tối giăng kín và tiếng nói nhoè đi bởi âm thanh trên mái tôn, cô có thể thành thật với lòng mình.

“Bronwyn có thể đã là tôi. Tôi đã làm một số điều tồi tệ trong cuộc đời. Khi con bé nói với anh nó rất thích cảm giác sợ hãi, tôi hiểu đó là sự hồi hộp.” Sophie hầu như không nhận ra giọng nói rụt rè của cô đã mô tả một cách chân thực lối vào câu chuyện của mình. “Khi tôi mới mười ba tuổi, tôi đã vào nhà người lạ. Tôi không chính thức đột nhập, nhưng cũng gần như thế.”

Cô nói với anh cô ghét học viện All Angels đến mức nào, việc chuyển từ căn hộ trên chợ sang ngôi nhà mới và nỗi ám ảnh bất ngờ của Anna với tất cả các vấn đề trong đời sống của con gái đến tuổi dậy thì của cô.

“Tôi ghét mẹ và trường học cũng là do sự quản thúc quá nghiêm của bà. Tôi sẵn sàng đánh đổi bất kì thứ gì để trở thành người khác. Tôi chỉ hạnh phúc thực sự khi đi ra ngoài vào ban đêm, một mình”.

Các căn hộ trên đồi được bao phủ trong bóng tối, nhưng ở đâu đó, cô vẫn nhìn thấy ánh đèn trên hiên nhà hay ánh sáng hình chữ nhật hắt ra từ cửa sổ. Xa xa phía chân đồi, ánh đèn trên những con đường và đèn giao thông của thành phố chập chờn, le lói dưới cơn mưa.

Cô kể với anh về việc ngồi trong một chiếc ghế trên thảm cỏ, uống sô-đa từ tủ mát ngoài trời của một ai đó. “Nhìn lại, tôi có thể hiểu đó chỉ là những khao khát thông thường của tuổi dậy thì. Nhưng một phần cũng do thời tiết nữa. Hồi ấy, ban đêm mà trời cũng nóng nực. Tôi không thể ở yên trên giường. Tôi cuốn ga giường quanh mình. Tôi phải ra ngoài.”

Khi lắng nghe chính mình, cô biết cô đang lượn lờ, di chuyển đến một nơi nguy hiểm. Cô không nên tiếp tục nói nữa. Hãy dừng tại đây thôi.

“Tôi gần như không muốn làm việc đó vào lần cuối cùng. Những lần khác, nó giống như tôi buộc phải đi, nhưng riêng lần ấy, thuần túy chỉ là tò mò, không vì bất cứ điều gì khác.”

Cô nói nhỏ và cảm thấy Hamp đang dịch sát đến bên cạnh cô, cúi xuống gần hơn để nghe. “Có một gia đình sống trên phố Mariposa.”

Cô nói với anh tất cả mọi thứ cô nhớ: những cảnh phim có phụ đề, ngựa phi nước đại và âm nhạc với nhịp của điệu samba, tiếng lách cách sắc nét của các cánh cửa ẩn khi nó đóng lại sau lưng người đàn ông, chiếc quần soóc với họa tiết Disney, vết sẹo trắng ngay trên đầu gối phải.

“Ông ấy đã cưỡng bức tôi.”

Cô cúi về phía trước, muốn nôn ra để có thể nói tiếp.

“Tôi uống một ly rượu. Với nước ép quýt. Tôi có thể nói rằng tôi không muốn nó. Ngoại trừ...”

Cô muốn uống nó.

“Còn ai biết về việc này nữa không, Sophie?” “Chỉ có anh thôi.”

“Hắn phải đi tù vì những gì đã làm.”

“Hắn nói sẽ kể với mẹ tôi là tôi đột nhập để ăn cắp. Tôi đã tin hắn sẽ gọi cảnh sát. Tôi đã sợ hãi.”

Những gì Sophie hiểu vào lúc này là dù người đàn ông đó cáo buộc cô bất cứ điều gì thì Anna chắc chắn sẽ tin cô. Nhưng Sophie tại mười ba năm trước, đang trong thời kì nổi loạn đã không hiểu hoặc thậm chí không quan tâm về tình yêu của mẹ và sự tận tâm của bà.

Con không phải mẹ. Con là con và sẽ làm bất kì điều gì con muốn.

“Cô có bao giờ nghĩ về việc tìm kiếm hắn không?”

“Tôi cố gắng không nghĩ gì về hắn cả.” Giống như Judy Gray. Nếu bà ấy không suy nghĩ về nó, chuyện đó đã không bao giờ xảy ra.

“Cô cần rất nhiều can đảm để kể với tôi.” Cô hiểu anh tự hào bởi được cô tin tưởng.

Sophie muốn trả lời một cách thích hợp, để tạo ra một đoạn kết gọn gàng cho lời thú nhận của cô, nhưng cô không biết phải nói sao. Cô bắt đầu cảm thấy xấu hổ bởi tính bộc trực của mình.

“Chúng ta nên quay về thôi.”

Họ không ngại làm phiền những người chăn cừu để được đưa xuống đồi. Như Tamlin đã nói, Sophie cảm thấy an toàn khi có một con chó. Và với Hamp nữa. Hoàn cảnh sống của một người có thể thay đổi rất nhanh chóng và thường sự thay đổi là xấu, hoặc có vẻ xấu cho đến đêm đó. Cô không cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi đã nói với anh. Cô không cảm thấy thoải mái. Nhưng có điều gì đó khác biệt xảy ra.

Bên ngoài các khu căn hộ, Hamp dừng lại dưới một mái nhà nhô ra.

“Tôi muốn cô biết, tôi sẽ không bao giờ đề cập đến điều này nữa. Không phải với cô, không với bất cứ ai. Nếu cô muốn, cứ coi như chưa bao giờ kể chuyện này với tôi.”

“Tốt thôi,” cô nói. “Và chuyện về Bronwyn, chúng ta coi như hòa.”

“Chỉ có một điều, Sophie. Và tôi sẽ nói bây giờ. Nếu cô muốn hắn trả giá về những việc hắn đã làm, tôi sẽ tìm thấy hắn cho cô.”

Cô bắt đầu nói rằng điều này sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng cô biết phải làm những gì?

“Tôi chỉ nói rằng, Sophie, nó có thể là bước tiếp theo.”