“Một hành động quan tâm và lời chia sẻ chân thành đáng giá hơn rất nhiều của cải vật chất.”
- John Ruskin
Là bác sĩ nhi khoa và có quản lý một phòng mạch riêng, cuộc sống của tôi vô cùng bận rộn. Tôi làm việc không kể ngày đêm và thường xuyên ở lại phòng khám rất muộn để xử lý các công việc giấy tờ. Đối với tôi, khoảng thời gian làm việc một mình trong văn phòng rất yên tĩnh và cho phép tôi suy nghĩ về các ca bệnh mà không bị xao nhãng. Đó cũng là khoảng thời gian tôi tĩnh tâm suy ngẫm về cuộc đời mình.
Một buổi tối nọ, sau khi cho các con đi ngủ, tôi quay lại phòng khám để xử lý nốt chồng bệnh án. Tôi đang mải mê làm việc thì nghe có tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa ra thì thấy Brian, một bệnh nhân mười sáu tuổi của tôi. Trong những năm qua, Brian đã đến khám ở phòng khám của tôi đủ nhiều để tôi nhớ tên cậu bé. Tôi hỏi cậu bé làm gì mà lang thang ngoài đường vào lúc hai giờ sáng. “Cháu chỉ vừa đi dạo vừa suy nghĩ thôi ạ”, Brian trả lời. Vì ngoài trời đang rất lạnh nên tôi mời cậu bé vào nhà uống ca cao nóng và nói chuyện với tôi.
Tôi đun ấm nước để pha hai ly ca cao nóng và chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Chúng tôi chia sẻ một chút về cuộc sống, về những lo lắng cũng như vấn đề của mình. Rõ ràng là Brian đang có nhiều nỗi niềm cần được giãi bày.
Brian kể cho tôi nghe về việc cậu mới bị bạn gái chia tay và việc học của cậu không tốt như mong muốn. Brian mơ ước trở thành kiến trúc sư nhưng cậu lo rằng với điểm số hiện tại thì cậu sẽ không thể thực hiện được ước mơ đó. Cậu bé cũng kể thêm rằng cha mẹ cậu ngày nào cũng cãi nhau và Brian có cảm giác đó là lỗi do cậu.
Tôi chỉ biết lắng nghe và động viên cậu bé. Tôi có quen một số người bạn là kiến trúc sư, vì vậy tôi cho Brian thông tin liên lạc của những người bạn đó để cậu bé có thể tìm hiểu thêm về nghề. Chúng tôi cũng bàn về những cách tích cực để vượt lên những lo lắng và nỗi sợ. Cuộc trò chuyện của chúng tôi kéo dài hai tiếng đồng hồ. Sau đó, tôi chở Brian về nhà. Cậu bé cảm ơn và chào tạm biệt tôi rồi lén leo vào cửa sổ phòng khách để vào nhà.
Sau đêm hôm đó, Brian thường xuyên ghé phòng khám của tôi (dĩ nhiên là không phải vào lúc hai giờ sáng) để kể cho tôi nghe về cuộc sống của cậu. Những câu chuyện của cậu bé giờ đây mang nhiều màu sắc tươi tắn hơn với những mối quan hệ và niềm vui mới trong cuộc sống. Cậu bé Brian hoạt ngôn và vui vẻ nhanh chóng trở thành bạn của các nhân viên trong phòng khám của tôi.
Sáu tháng sau buổi nói chuyện đầu tiên với Brian, tôi chuyển phòng khám đến nơi khác. Một năm sau đó, tôi nhận được thư mời dự lễ tốt nghiệp cấp ba của Brian. Kẹp trong tấm thiệp mời trang trọng là một lá thư viết tay.
Bác sĩ Brown kính mến,
Cháu cảm ơn sự quan tâm bác đã dành cho cháu vào đêm hôm ấy. Đó là một đêm thật sự tồi tệ với cháu, và lúc ấy cháu có ý định kết liễu cuộc đời mình. Cháu cảm thấy mọi cánh cửa trên đời dường như đã đóng lại, và cuộc sống của cháu chẳng còn niềm vui hay hy vọng nữa. Trong lúc lang thang trên đường, cháu tình cờ đi ngang qua phòng khám của bác và thấy đèn vẫn sáng. Rồi chẳng biết vì lý do gì, cháu quyết định bước đến gõ cửa. Cuộc trò chuyện và sự lắng nghe của bác đêm đó giúp cháu nhận ra cuộc đời này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp. Cháu đã tốt nghiệp phổ thông và sắp trở thành sinh viên Đại học Kiến trúc. Cháu đang cảm thấy rất hạnh phúc. Cháu biết sắp tới mình sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn, nhưng cháu đã sẵn sàng để vượt qua mọi thử thách. Cháu thật sự cảm ơn bác, cảm ơn ánh đèn từ văn phòng của bác đêm ấy.
Brian
Nhiều người nói rằng mọi chuyện chỉ là ngẫu nhiên. Ngẫu nhiên đêm đó văn phòng tôi sáng đèn và cậu bé Brian trong cơn tuyệt vọng đã tình cờ đi ngang qua văn phòng tôi. Nhưng tôi tin cuộc sống luôn vận hành theo một cách rất đặc biệt. Luôn có ánh sáng chiếu qua mỗi người chúng ta để hướng dẫn ta đi đúng hướng. Và đối với Brian, ánh sáng đó chính là ánh sáng phát ra từ cửa sổ phòng khám của tôi vào cái đêm định mệnh ấy.