• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Khi cà chớn gặp cà chua
  3. Trang 11

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 10
  • 11
  • 12
  • More pages
  • 37
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 10
  • 11
  • 12
  • More pages
  • 37
  • Sau

Chương 8CUỘC CHẠM TRÁN Ở VĂN PHÒNG

Lữ Vệ Quốc là một đứa trẻ ngoan, một đứa trẻ ngoan đặc biệt ham học.

Ngoài nguyên nhân muốn thử sức với việc khác do đã chán ngấy công việc đang làm, còn là vì nỗi "tham vọng" vào đây để cảm thụ một chút hơi thở của chủ nghĩa nhân văn. Do đó anh cực kì chủ động và kích động chạy đến trường đại học này xin làm thợ điện – chúng ta tạm không nói đến "vào" ở đây là vào bằng cách nào.

Với thân phận là thợ điện của tòa nghệ thuật nên anh cũng chỉ có thể đi nghe dự thính những bài giảng về nghệ thuật thôi. Thêm vào đó, anh lại không có hứng thú đối với mấy môn học như thiết kế, đồ họa. Chưa kể đó là những lớp nhỏ nên anh không vào nghe dự thính được. Chỉ có những môn đại cương như Lịch sử Nghệ thuật, Thưởng thức và Ngôn ngữ Nghệ thuật, anh mới có thể vào nghe.

Trong những môn đó, anh thích nhất là môn Lịch sử Nghệ thuật do một vị giáo sư già giảng dạy – chính là người đã gặp Đan Nhất trong nhà vệ sinh mà ngay sau đó bị lý luận kinh thiên động địa ‘Millet và Gostave là đồng tính luyến ái’ của cậu ta dọa sợ chạy mất dép ấy.

Thầy là một giáo sư học cao hiểu rộng, rất có tiếng tăm trên trường quốc tế. Nhà trường cũng đã phí bao nhiêu công sức mới mời được ông về đây giảng dạy. Rốt cuộc lại bị Đan Nhất dọa cho sốc đến nỗi lăn đùng ra bệnh nằm liệt trên giường suốt mấy ngày – nhưng vẫn còn may, người ta dù sao cũng là người đã lăn lộn nhiều năm trong xã hội, quốc tế và giới nghệ thuật, có gì mà chưa thấy qua? Hơn nữa ông đã dạy Đan Nhất từ khi cậu mới đặt chân vào trường, bị cậu dọa tới dọa lui dọa riết quen rồi, nên đợi sau khi hồn phách đã quay về, người ta lại tiếp tục lên lớp thôi.

Quay về đề tài chính, ông thầy này thật sự rất khá, không những giảng bài rõ ràng rành mạch mà còn nói rất kỹ về sự khởi nguồn, giai đoạn hưng thịnh và thoái trào, cả tình trạng hiện giờ của các trào lưu nghệ thuật, đồng thời còn so sánh những trào lưu khác nhau, tìm ra sự khác biệt và liên hệ giữa chúng. Đây đã không còn thuộc về phạm trù Lịch sử Nghệ thuật nữa rồi, học một tiết của ông cũng y như được học nhiều môn khác trong cùng một lúc.

Lần đầu tiên đi dự thính Vệ Quốc còn thật thà an phận đi xuống ngồi ở hàng ghế đằng sau. Kết quả phát hiện xóm nhà lá ngồi ở dãy sau toàn là những đứa trẻ không thích nghe giảng bài. Không phải thành tích của chúng không tốt, chỉ là thiên phú của chúng đều đã biểu hiện trên thao tác thực tế hết trơn rồi. Còn các sinh viên muốn nghe giảng thì đều ngồi hàng trên.

Thế là sang lần thứ hai Vệ Quốc ngồi ở dãy giữa. Nhưng sau khi anh trả lời câu hỏi của giáo sư về Điệu vũ được mệnh danh là tuyệt sắc nhất trong các điệu múa có từ thời Đường9 ’ tên là gì, ông bèn nói với anh "Dù là dự thính cũng có thể ngồi ở hàng đầu trong tiết của tôi."

Cho nên đến lần thứ ba anh bèn trực tiếp ngồi vào hàng ghế thứ nhất. So với sinh viên thì anh rảnh rỗi hơn, khi công việc xong xuôi hết cũng vừa đúng lúc anh có thời gian đi giữ chỗ. Vả lại những tiết Lịch sử Nghệ thuật mà mỗi lần anh vào nghe đều không phải là tiết của Đan Nhất.

Vì Vệ Quốc đã từng làm công việc hướng dẫn viên du lịch, nên một số vấn đề liên quan đến nghệ thuật cổ điển Trung Quốc không mấy khó khăn với anh. Nhưng mảng nghệ thuật Tây phương thì anh chưa hề tiếp cận qua. Có một lần, thầy hỏi mọi người một câu về phong cách kiến trúc của Giáo đường Ayasofya10 nhưng chẳng ai trả lời được, ngay cả anh cũng không biết câu trả lời, sắc mặt của giáo sư có hơi buồn buồn.

Từ dạo đó, để báo đáp chuyện vị giáo sư già đã không chấp nhất phận dự thính và tận tình chỉ dạy mình, Vệ Quốc quyết định cắm đầu nghiên cứu về lịch sử Tây phương.

Nhưng do tư liệu về nghệ thuật thời Phục hưng, một mảng quan trọng trong lịch sử nghệ thuật Tây phương quá nhiều và phức tạp, Vệ Quốc không biết nên bắt đầu xem từ đâu, thế là quyết định đi đến văn phòng hỏi trực tiếp ngài giáo sư luôn.

~~**~~

Từ sau khi Đan Nhất nộp bài luận lịch sử nghệ thuật với đề tài Khuynh hướng đồng tính luyến ái giữa Millet và Gostave, cậu ngóng cổ đợi suốt mấy ngày nay nhưng vẫn không nghe được tin tức gì từ giáo sư. Mà cậu thì đang sốt ruột muốn biết gấp điểm số bài luận của mình. Cậu cảm thấy mình viết bài luận này không được tốt lắm, chí ít là vẫn chưa đào sâu tìm hiểu cặn kẽ về tình yêu thù hận phức tạp giữa Millet và Gostave, mới suy đoán đại khái đơn giản về khuynh hướng giới tính của cả hai, có thể nói là hơi nông cạn. Đối với một người luôn có thành tích đứng nhất như Đan Nhất mà nói, đó thực là một vết nhơ, một thất bại trong cuộc đời hoàn hảo của cậu.

Vậy nên cậu muốn đi đến văn phòng tìm giáo sư để hỏi về kết quả của mình. Cậu sợ rằng mình để lại ấn tượng không tốt trong lòng giáo sư chỉ vì một thứ bản thân chưa tìm hiểu cặn kẽ, từ đó ảnh hưởng đến thành tích học kỳ này thì… Ôi thôi, trời ơi, cậu không dám nghĩ tiếp nữa đâu!

Thế là vào một buổi trưa đẹp trời nào đó, Đan Nhất mang theo nỗi thấp thỏm sốt ruột với tâm trạng đầy khẩn thiết, đặt chân vào văn phòng của ngài giáo sư già.

~~***~~

Mấy ngày nay, Vệ Quốc cảm thấy số mình chẳng hiểu sao xui xẻo thế nào ấy.

Có được laptop từ trên trời rơi xuống vốn là một chuyện may mắn. Vậy mà chỉ vì nguyên chủ nhân của nó là cái gã ‘biến thái chết tiệt nào đó’ khiến trong lòng anh cứ cảm thấy ngài ngại sao đó, gởi cho tên biến thái kia bức thư hăm dọa, nào ngờ lại bị hiểu nhầm thành thư tình, đến cuối cùng bị ép quen với biến thái chết tiệt nọ mới chết chứ…

Thậm chí ngay bây giờ, anh chẳng qua là muốn đến đây thỉnh giáo thầy về một số chuyện liên quan đến nghệ thuật thời Phục hưng thôi, nhưng chết không cơ chứ, lại chạm mặt cái gã biến thái nọ kia nữa!!!

Trời cao ơi, sao lại đãi Lữ mỗ ta tệ bạc thế này!!

~~**~~

Đan Nhất vừa trông thấy ngài giáo sư già, lập tức nhảy lên xông vào với khí thế tựa như hổ đói vồ mồi, ác lang đuổi thú.

"Giáo sư! Bài luận của em…" Đan Nhất chưa kịp nói hết câu, bèn bị Vệ Quốc cắt ngang.

"Này này này, tôi hỏi cậu có chuyện gì hả?! Có biết cái gì gọi là tiên trước hậu sau không?!" Vệ Quốc đẩy Đan Nhất đang đứng chắn trước mặt mình, có chút không vui bảo, "không thấy tôi và giáo sư đang bàn về nghệ thuật Phục hưng sao?! Có vấn đề gì thì đợi lát sau mới hỏi đi!"

Ban nãy trong mắt Đan Nhất chỉ chăm chăm nhìn thấy có mỗi giáo sư, không để ý Vệ Quốc đang đứng bên cạnh, nghe thấy lời anh nói, lúc này mới chợt chú ý đến người vừa cất tiếng này.

"A?… xin lỗi…" Cậu lại nghĩ nếu chỉ xin lỗi thôi thì có hơi không hay lắm, liền nói tiếp, "chẳng phải chỉ là nghệ thuật Phục hưng thôi sao? Tôi tương đối rành về mảng này! Chuyện đơn giản như thế cần chi hỏi giáo sư! Hỏi tôi là được rồi!"

Cậu nói những câu này vốn có ý tốt, nhưng khi lọt qua tai của Vệ Quốc thì bị biến chất mất tiêu – dẫu nghe thế nào cũng có cảm giác như là Đan Nhất đang khoe khoang ý.

"Sao hả? Chẳng lẽ cậu thông minh thì đồng nghĩa với việc yêu cầu người khác cũng phải thông minh như cậu sao?! Lữ Vệ Quốc tôi thì không được thông minh thế rồi, làm gì nhau nào?! Có ngon thì cậu so tài với tôi về nghệ thuật Trung Quốc đi! Ai sợ ai!" Chống mắt lên xem anh đập cho gã biến thái này chết tan xác luôn.

Ngài giáo sư cũng chỉ vừa quay về trường trong hôm nay, người mới khỏe lên được đôi chút nào ngờ lại bị bắt è cổ ra nghe cuộc đấu khẩu của hai tên đang đứng bên cạnh. Từng bị những phát ngôn của Đan Nhất gây sốc đến nỗi mắc bệnh đau bao tử nên mỗi lần ông trông thấy cậu là cứ y như rằng bệnh cũ tái phát. Cái bao tử lại đau thắt như phản xạ có điều kiện. Giờ lại cộng thêm cậu học sinh dự thính, người mà ông vốn tưởng rằng ngoan hiền thông minh lễ phép ấy tự dưng không đâu lại xù lông lên nghênh chiến y như một chú mèo bị đạp phải đuôi…

Ngài giáo sư đưa tay xoa xoa bao tử… hy vọng là bệnh đau bao tử của ông không bị nặng thêm.

Không thể chịu thêm được nữa vì cuộc cãi vã như trẻ con giữa hai người, cuối cùng vị giáo sư đã hét lên như thể cầu cứu trời đất.

"HAI NGƯỜI ĐỪNG CÓ ĐÁ LƯỠI TRƯỚC MẶT TA NỮA!"

Tiếng hét đã thu hút được sự chú ý của hai tên kia, nhưng nguyên nhân khiến cả hai chú ý không phải vì giáo sư sắp nổi cơn tam bành đến nơi.

Vẫn là một câu nói, tiếng Hoa rất chi là bác đại tinh thâm đó nha!

Cái từ ‘đá lưỡi’ này, ở quê hương của giáo sư, mang nghĩa "cãi vã, đấu khẩu". Nhưng trong nhận thức của đại đa số mọi người thì… đó là hôn môi, hơn nữa còn là nụ hôn rất nóng bỏng, cuồng nhiệt, vô cùng mãnh liệt và lãng mạn đến ngất ngây…

Hai người vì tiếng hét của giáo sư mà lặng đi mấy giây…

Nhân lúc cả hai còn đang hóa đá, ông lập tức "đánh nhanh rút gọn" bảo:

"Trước tiên là em, Đan Nhất," ông xoay qua Đan Nhất. "Luận văn viết rất khá, phân tích về hai họa sĩ cặn kẽ chi tiết lắm, luận điểm phong phú, nhưng tiếp cận vấn đề không thích hợp."

Những gì mà bài luận văn đó viết, các luận điểm mà nó nêu ra cùng với cách miêu tả mà cậu ta tiếp cận... nếu như ông mà không ôm chặt quan điểm "Millet và Gostave làm sao có thể là đồng tính luyến ái được chứ!? Tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi, cả hai tuyệt đối không phải là đồng tính" cho đến phút cuối cùng, có lẽ đã đồng ý với tất cả những gì Đan Nhất viết rồi.

"Đến phiên em, Tiểu Lữ." Giáo sư nhìn sang Vệ Quốc, đuôi mắt khẽ liếc về hướng Đan Nhất. "Đan Nhất là đứa có thành tích ưu tú nhất trong lớp của thầy, đặc biệt là về mảng lịch sử nghệ thuật Tây phương. Em ấy có một cái nhìn rất toàn diện và độc đáo. Thầy tin rằng, em ấy nhất định sẽ giúp ích cho em. Cho nên, nếu có bất kỳ câu hỏi nào em cứ trực tiếp hỏi em ấy đi nhé!!"

"Ngoài ra," ông lại bảo với Đan Nhất. "Kiến thức về lịch sử nghệ thuật cổ điển Trung Quốc em quả thực cần phải ôn lại rồi đấy, hãy hỏi Vệ Quốc nhiều về mảng này!!" Tốt nhất là em nên học tập ở Vệ Quốc lối suy nghĩ của người bình thường đi cho thầy nhờ!!!

"Còn thầy," ông đứng dậy phía trước bàn làm việc, tay cầm lấy cặp của mình, "chiều nay thầy không có tiết… nên… thầy đi đây." Vừa dứt lời, ông liền ba chân bốn cẳng chạy khỏi văn phòng.

Chuyện của hai thằng nhóc kia, ông già này không quản nữa! Hai người muốn cãi cứ cãi! Thích đá lưỡi thì cứ đá lưỡi! Ta mệt lắm rồi!

Thế là, dưới sự tác hợp của ngài giáo sư già, Lữ Vệ Quốc và Đan Nhất, tèng téng teng teng, đã trở thành đôi bạn cùng tiến…