Thiệt tình mà nói Đan Nhất vốn thực sự rất muốn kết thành đôi bạn cùng tiến với Vệ Quốc, tiếc là đối phương chẳng hề có ý định đó.
Ngay khi Vệ Quốc trông theo bóng lưng nhởn nhơ rời đi không chút áy náy của vị giáo sư già nọ, lẽ tự nhiên, anh cũng không buồn tiếp tục ở lại trong văn phòng làm chi nữa. Sau khi quăng cho Đan Nhất một cái lườm nguýt dài muốn rách đuôi mắt và câu "Người ra sau nhớ đóng cửa!", anh ung dung rời đi, bỏ mặc cậu ở lại một mình.
Trái tim non nớt của Đan Nhất hứng chịu một cú đả kích nặng nề. Cậu không hiểu, chẳng lẽ việc hỏi cậu những vấn đề trên phương diện học tập thì Vệ Quốc sẽ mất mặt lắm à? Sao anh câu nệ sĩ diện đến thế cơ chứ? Cậu vò đầu bứt tai nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra câu trả lời, chỉ có thể tạm thời lý giải bằng lý do anh đố kỵ với kiến thức uyên bác của cậu trong lĩnh vực lịch sử nghệ thuật Tây phương.
Sau khi trở về căn phòng nhỏ của mình, Vệ Quốc càng nghĩ càng thấy máu nóng bốc lên đầu. Dựa vào đâu, bất kì chuyện gì anh làm, Đan Nhất cũng nhất định đòi chen chân vào? Giúp được thì còn đỡ, đằng này càng nhúng tay vào càng rối nùi lên mới chết chứ!
Nói chi đâu xa, chuyện hôm nay nè, vốn anh định nghiêm túc đi hỏi bài thầy nhằm muốn gây cho ông ấn tượng rằng: "Giáo sư ơi, thầy xem em đã nghe giảng chăm chú biết chừng nào trong tiết của thầy nè, em đâu có phụ lòng thầy đâu! Vấn đề nào không hiểu em bèn hỏi thầy đấy chứ. Thầy xem em là cậu học trò ngoan biết bao nhiêu."
Nhưng từ khi Đan Nhất bước vào, nội chỉ việc cãi lộn với cậu ta đã khiến anh tốn không ít nước bọt. Đáng giận nhất là không ngờ ngài giáo sư lại phó mặc anh cho cái gã Đan Nhất chết bầm đó! Còn nói gì mà: "Đan Nhất là đứa có thành tích ưu tú nhất trong lớp của thầy, đặc biệt là về mảng lịch sử nghệ thuật Tây phương. Em ấy có một cái nhìn rất toàn diện và độc đáo, thầy tin rằng em ấy nhất định sẽ giúp ích cho em. Cho nên, nếu có bất kỳ câu hỏi nào em cứ trực tiếp hỏi em ấy đi nhé!!"
Lại đi kêu một tên nhãi rành kèm cặp mình, Lữ Vệ Quốc ta đây thà chết còn sướng hơn! Anh mới là người chẳng có hứng thú ở đó mà chơi đùa với Đan Nhất ấy nè! Hứ!
Vệ Quốc mặt mày hậm hực mở máy lên mạng, lang thang qua các trang web. Từ khi có chiếc laptop Dell này, những khi rảnh rỗi không chuyện gì làm anh đều thích lang thang trên mạng tìm đọc mấy tin lá cải giết thời gian chơi. Khi không vui cũng có thể lên mạng tìm vài thứ để xem, hòng chuyển sự chú ý đi một chút.
Anh vào Baidu đăng nhập tài khoản theo thói quen, kết qua trông thấy bảng hiển thị "Có tin nhắn mới". Hứ, không cần xem cũng biết là ai gửi đến rồi.
Click chuột vào, quả nhiên là tin nhắn do ‘Hãy cho tôi một ly nước quên tình’ gửi cho anh.
Tin nhắn đó viết như sau:
"Cục cưng ơi!! Anh ức chế chết đi được, hôm nay anh đi tìm giáo sư hỏi về điểm bài luận văn, kết quả giáo sư ném cho anh một câu ‘vấn đề tìm hiểu không thích hợp’! Hu hu hu, anh có nghiêm túc viết mà! Hơn nữa còn nghiêm túc suy nghĩ suốt nửa ngày trời lận đó, giáo sư nỡ lòng nào nói vậy với anh chứ!!
Còn nữa còn nữa, giáo sư còn bảo anh đi kèm cặp anh chàng mà anh từng đắc tội! Anh thật lòng muốn dạy người đó lắm lắm, nhưng người ta lại chẳng thèm vào… chắc chắn là ghen tị với anh đây mà! Cục cưng ơi, cưng nói anh phải làm sao giờ?"
Lại một lần nữa, Vệ Quốc muốn quăng cái máy xuống bồn cầu quách cho rồi.
Gì mà "ghen tị" hử! Hắn có cái quái gì hay ho đáng để anh "đố kỵ" sao hả? Anh, Lữ Vệ Quốc, chẳng lẽ tệ đến nỗi đi "ghen tị" với cái tên biến thái chết tiệt kia sao?!! Chẳng qua cũng chỉ có chút sở trường về lịch sử nghệ thuật Tây phương thôi, có gì đâu mà làm tàng cơ chứ? Vệ Quốc anh cũng đâu phải sinh viên, cần chi cố sống cố chết đi ganh đua thành tích với hắn làm chi, rốt cuộc là do đâu mà hắn lại nghĩ rằng bản thân anh "ghen tị" với hắn hả?
Vệ Quốc bị những lời của Đan Nhất chọc cho dở mếu dở cười. Thật sự không thể hiểu nổi tư duy của gã biến thái này nữa rồi.
Thôi, anh chẳng cần thiết tốn nơ ron não để đi hiểu tư duy của biến thái làm chi cho mệt, dù gì thì anh cũng không có ham muốn trở thành biến thái như ai kia.
Nhưng tin nhắn thì vẫn phải trả lời, Vệ Quốc tùy hứng gõ đại một tin nhắn đồng thời thừa dịp đả kích một chút cái tính lạc quan tự tin thái quá của Đan Nhất.
"Với bài luận về đồng tính luyến ái giữa Millet và Gostave của cậu á? Cậu còn muốn giáo sư người ta nói gì nữa đây? Làm ơn đi, người ta tuổi cao sức yếu rồi, chịu không nổi sự dày vò hành hạ của cậu đâu!"
"Với bài luận về đồng tính luyến ái giữa Millet và Gostave của cậu á? Cậu còn muốn giáo sư người ta nói gì nữa đây? Làm ơn đi, người ta tuổi cao sức yếu rồi, chịu không nổi sự dày vò hành hạ của cậu đâu!"
Sau khi xem tin nhắn này, Đan Nhất ngây đơ ra cả một lúc lâu.
Cục cưng dễ thương ấy quả là lợi hại ghê ta ơi! Ngay cả mình viết bài luận gì cũng biết luôn nha!
Đan Nhất không phải kẻ ngốc, ngược lại, cậu thông minh vô cùng. Những chuyện bình thường, cậu khẽ động não chút xíu là ra liền.
Ai biết rõ nội dung bài luận của cậu?
Lại là ai biết tên tài khoản trên Baidu của cậu?
Chỉ cần suy luận một chút thôi là đáp án đã rành rành ngay trước mặt.
Tuy sự thật về người ấy khiến Đan Nhất có hơi sửng sốt, nhưng, khoảng cách về tuổi tác không quan trọng, giới tính càng không là vấn đề…
… Bắt đầu kể từ sau hôm đó, mỗi khi lên lớp giảng dạy môn Lịch sử Nghệ thuật, ngài giáo sư đều cảm nhận đâu đó có một đôi mắt thấm nồng ý tình đang chăm chú dõi theo mình…
Tâm hồn già héo cằn cỗi của người thầy giáo từng bị đả kích nặng nề bởi sự thờ ơ học hành của sinh viên giờ đây đã phấn chấn tươi trẻ trở lại…
Dưới đây là những lời tâm sự ngoài lề của vị giáo sư già tội nghiệp (không tính trong chính văn):
Gần đây giáo sư rất happy, tiết học của ông cuối cùng cũng đã có người say mê yêu thích!!
Ngôi trường đại học này không quá chú trọng đến thành tích học tập đơn thuần, ngược lại trường chỉ quan tâm nhiều đến năng lực của sinh viên.
Đối với sinh viên Học viện Nghệ thuật, bọn chúng học các môn văn hóa cũng chỉ là để hưởng ứng lời hiệu triệu của đất nước mà thôi. Cho dù có cúp học hay thi rớt cũng chẳng phải vấn đề gì to tát lắm. Chỉ cần hoàn thành tốt chuyên ngành của bọn họ, nghệ thuật là xem như mọi chuyện trôi chảy, thuận buồm xuôi gió. Thông qua thành tích học tập rạng danh nhà trường, không đến lượt bọn họ, chỉ cần đoạt được giải quốc tế nào đó về những cái như ca hát hội họa nhạc khí…là được rồi.
Có thể nói thế này, Học viện Nghệ thuật chiêu sinh toàn một lũ điên, chứ không phải mọt sách.
Xét một mặt nào đó thì đấy là chuyện tốt, chí ít là nó khiến Học viện Nghệ thuật có được danh tiếng khá tốt trên quốc tế. Mỗi năm đều có vô số học sinh đánh nhau sức đầu mẻ trán chỉ để được vào đây học. Nhưng tất cả học sinh đó sau khi đậu vào trường đều chỉ cắm đầu vào nghệ thuật, các môn văn hóa cứ gọi là quẳng đi không thương tiếc.
Mà trong những môn văn hóa thì Lịch sử Nghệ thuật đứng thứ hai trong danh sách "những môn học khô khan vô vị nhất trong mắt sinh viên". Nên đương nhiên, nó cũng không nhận được sự quan tâm của bọn sinh viên cho lắm. (Môn đứng đầu là Ngôn ngữ Nghệ thuật, học cách dùng sáu loại ngôn ngữ trên thế giới để biểu đạt các danh từ trong nghệ thuật.)
Thân là giáo sư môn Lịch sử Nghệ thuật, lẽ dĩ nhiên ông đã gặp qua nhiều loại sinh viên, cũng từng trải qua biết bao sự kiện thăng trầm. Giờ học ồn ào như vỡ chợ, cả lớp cúp học đồng loạt, sinh viên quậy phá càn rỡ... Những chuyện này nhiều đến đếm không xuể. Đặc biệt là sau khi thi, dẫu kết quả gần như tất cả đều rớt. Nhưng nhà trường vẫn mặc kệ, một hai khăng khăng bắt ông làm gì thì làm cũng phải chấm cho bọn chúng đậu hết.
Hu hu hu, ông dễ dàng lắm sao?
Trong biển học mênh mông, ông lăn lộn… bò trườn… lặn ngụp… bơi ngửa… bơi ếch… bơi bướm… bơi tự do… thở bong bóng… Cuối cùng cũng khiến ông gặp được một đứa giỏi giang, có thể bảo ban chỉ dạy rồi!! Thành tích là nhất của nhất! Tuy không thể đạt điểm tuyệt đối trong mỗi lần thi, nhưng điểm số luôn thuộc hàng xuất sắc, là đứa duy nhất ông gặp được trong N năm dạy ở cái học viện này.
Nhưng!
(Cho ông rút khăn chấm nước mắt cái.)
Cậu sinh viên đó cái gì cũng tốt, ngặt một nỗi chỉ có tư duy là không được bình thường cho lắm!
Suốt mấy năm dạy cậu ta, ông đã bị những tư tưởng kỳ quái đến đỡ không nổi ấy làm cho sắp "đứt bóng" đến nơi, hết mắc bệnh loét bao tử thì đến đau dạ dày, mới hết lên cơn đau tim thì chuyển sang cao huyết áp, có một lần xém nữa là trúng gió thành bại liệt luôn!!!
Đương lúc ông cảm thán kiếp phù du sao lắm phũ phàng sầu đau, trời cao sao quá điên khùng, bất công, thì bỗng dưng ông gặp được đứa học trò thứ hai!!
Nói đến đứa trẻ này ấy à, quả thật là một cậu học sinh ngoan hiền lắm luôn!! Tuy chỉ là dự thính nhưng có kiến thức khá là uyên bác, tương đối rành rẽ về lịch sử nghệ thuật Trung Quốc cổ đại! Sự xuất hiện của cậu đã thay đổi cục diện tình hình bàn luận những vấn đề méo mó về lịch sử nghệ thuật Tây phương giữa ông và "học sinh số một", quan trọng nhất là, đứa trẻ này là người bình thường!!!
(Khóc) Cậu ta không bao giờ nói ra những thứ như "Ới ời ơi, Tần Thủy Hoàng thật là trâu bò đó nha! Người ta thích ảnh quá đi thôi! Người ta muốn SM ảnh quá đi à!"
Nhưng đến cuối cùng…
(Cho ông rút áo lau nước mắt lần nữa.)
"Học sinh số một" và "Học sinh số hai" lại đi cấu kết với nhau! Gian phu dâm phu làm xằng làm bậy! Trước mặt lão nhân gia ông đây mà cứ liếc mắt đưa tình đánh yêu mắng yêu anh anh em em ngọt ngọt ngào ngào tình nồng ý thắm !!
Ông chán lắm rồi… Ông suy sụp rồi…
— Cuối cùng!
Đương trong cảnh mù mịt tăm tối ấy! Ông cảm nhận được sự ủng hộ thầm lặng của một người nào đó!!
Tuy rằng ông không biết người đó là ai, nhưng ông vẫn cảm nhận được ánh mắt rực lửa nồng nhiệt ấy… lúc ông trên lớp, khi ông tan trường, lúc ông ăn cơm, khi vào phòng vệ sinh…
Ánh mắt ấy vẫn mãi dõi theo ông!!! Động viên với ông Fighting! Fighting!!
Vì người đang thầm lặng ủng hộ ông, ông phải kiên cường lên! Ông phải mạnh mẽ! Ông phải cố gắng hơn nữa! Ông phải đứng thẳng lưng ưỡn cao ngực! Ông phải kiên trinh bất khuất! Ông phải dũng cảm tiến lên!!…