Vào buổi tối, Vệ Quốc thấy dầu gội đầu của mình đã dùng hết nên tính ra ngoài mua chai mới về.
Sau khi đã dọn dẹp xong xuôi, anh bèn đút tiền vào túi, lững tha lững thững đi ra cổng trường. Tuy trong khuôn viên trường có siêu thị mini nhưng giá cả có vẻ đắt hơn. Muốn sống qua ngày đoạn tháng thì phải tính toán tiết kiệm chi li từng đồng một, đừng có nghĩ một, hai xu thì không phải là tiền.
Ngoài cổng trường là siêu thị, anh quơ tay chọn đại một chai dầu gội nào đó rồi thanh toán đi về, mắt không liếc dọc liếc ngang ngó nghiêng quanh quất thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Tay cầm chai dầu gội quay về, kết quả là oan gia ngõ hẹp, chạm mặt ai kia ngay trước cổng trường.
Từ khi có được kết luận rằng ngài giáo sư già chính là ‘Đổi tôi một đời nước mắt không rơi’, mỗi ngày Đan Nhất đều theo dõi quan sát ông, hòng tìm ra chứng cứ trên người ông để chứng thực suy đoán của mình.
Ánh mắt của Đan Nhất cứ gọi là dính cứng ngài giáo sư không rời, lúc trên lớp, khi hết giờ, ăn cơm, thậm chí là khi đi phòng vệ sinh cũng không buông tha, cuối cùng cậu rút ra kết luận rằng: "Đáng tiếc, không phải thầy ấy." Vì Đan Nhất không tìm ra được trên người giáo sư thứ tình cảm yêu thương say đắm dành cho cậu, cũng không có cái "feel" siêu phàm thoát tục như trong thâm tâm cậu tưởng tượng. (Dù cho là "quên tình" chính hiệu, cũng làm gì có chuyện mê say đắm đuối cậu, trên người càng không có cái "feel" siêu phàm thoát tục gì ráo.)
Cậu ức chế, cậu bi phẫn… nên cậu quyết định đi dạo lòng vòng cho khuây khỏa nỗi buồn.
Nhưng trùng hợp ngẫu nhiên làm sao, cậu lại chạm mặt một người ở ngay cổng trường.
— Người yêu của hội trưởng tài chính hội học sinh, Triệu Tuyết Quân.
Hơn nữa, còn là phiên bản đang khóc lóc.
Đan Nhất tự nhận thức mình là một quý ông lịch thiệp, ít ra thì khi trông thấy người mình từng gặp qua vài lần đang khóc lóc, cậu không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ chân rảo bước đi tiếp được.
Vậy nên cậu tằng hắng giọng, chỉnh lại y phục, và bày ra tư thế trông ngầu thiệt ngầu, rồi kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, lúc này mới bước đến trước mặt Tuyết Quân, dùng chất giọng quyến rũ cất giọng hỏi:
"Can I help you?" 11
Vệ Quốc đương nhiên không biết đầu cua tai nheo gì, chỉ trông thấy Đan Nhất đang rối rít khuyên một cậu trai "Đừng khóc, đừng khóc nữa…", liền nghĩ thầm cái gã Đan Nhất đang ức hiếp con nhà người ta đây mà.
"Hừm hừm, không hổ là người của hội học sinh à nha, thích ức hiếp thì ai liền ức hiếp ngay. Con nhà người ta đang yên đang lành lại đi chọc vào khiến người ta khóc lóc mà còn không biết xin lỗi nữa!" Vệ Quốc đứng đó xiên xỏ châm chọc.
"Đây không phải lỗi của tôi!" Đan Nhất cảm thấy ấm ức vì bị nghi oan, bèn sẵn giọng đáp lại, cộng thêm khuôn mặt ngang tàng kia, ngược lại càng làm tăng thêm phần chống chế lý sự cùn.
Vệ Quốc chẳng buồn đoái hoài đến Đan Nhất nữa, nhanh chân bước đến trước Tuyết Quân, nhẹ giọng khuyên:
"Nào, đừng khóc nữa, nói cho anh nghe xem chuyện gì nào…"
Trước mặt đại đa số mọi người, biểu hiện của Vệ Quốc thường là ôn nhu nho nhã dịu dàng khiêm tốn ngoan hiền nhỏ nhẹ, nên hầu như ai ai đều yêu mến anh. Câu bình phẩm mà người ta thường dành cho anh nhất là "Một đứa trẻ hiền ngoan dễ gần". Đương nhiên, Đan Nhất không được tính trong "đại đa số mọi người" đó. Chỉ cần vừa chạm mặt cậu, thì anh bèn chuyển sang trạng thái phòng bị, toàn thân mở hết mã lực, không cho Đan Nhất một chút xíu gì gọi là thân thiện dễ gần.
Bây giờ Vệ Quốc đang vận dụng bí kíp hai mươi sáu năm trui rèn của mình – "Anh trai tri âm☆Đột kích!" (Dựa theo quan điểm sự vật phát triển biến hóa, bí kíp này cũng sẽ biến hóa thành những chiêu thức tương ứng theo như "Em trai nhỏ nhà bên", "Đứa cháu nhỏ ngoan hiền", "người dưng dịu dàng"…)
Tuyết Quân chỉ là chú cừu non mới lớn, không biết gì về lòng người hiểm ác khó lường, không hiểu gì là trong ngoài bất nhất, vẫn còn hồn nhiên thuần khiết như một tờ giấy trắng nên lẽ đương nhiên là không chống cự lại được sức công kích đầy uy lực của Vệ Quốc rồi. Cậu hoàn toàn xem anh như đấng cứu thế của mình.
Chiếc miệng nhỏ nhắn chu ra, nước mắt lại càng thi nhau "ào ào" rơi xuống.
"Hu hu hu hu hu, anh… Hu hu hu hu hu… bưu kiện chuyển phát nhanh của người ta…"
Dù cho Vệ Quốc có trâu bò đến đâu, cũng không tài nào chịu được đòn công kích bằng nước mắt của đối phương, nếu như nói ban nãy là giả bộ, thì giờ đây anh đã thật sự mềm lòng rồi.
"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, bình tĩnh lại nào, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này Tuyết Quân mới lấy lại bình tĩnh, thút tha thút thít kể rõ sự tình cho Vệ Quốc nghe, anh mới hiểu ra đầu đuôi câu chuyện. Chuyện là thế này: tám giờ tối nay có tiệc sinh nhật của bạn Tuyết Quân. Vì người đó cậu đã đi đặt mua một cuốn sách từ nước ngoài. Nhưng do đặt quá trễ, bên chuyển phát bảo ít nhất cũng phải đến chín giờ mới chuyển đến, do biết không kịp cho buổi tiệc sinh nhật của bạn nên cậu mới ngồi đây khóc.
Cả câu chuyện, cũng chả có xíu xìu xiu nào liên quan đến Đan Nhất.
Anh biết mình đã trách oan Đan Nhất, bèn cảm thấy ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào cậu, thế là chuyển qua hỏi Tuyết Quân.
"Em nhờ công ty chuyển phát nhanh nào?"
Tuyết Quân ngẫm nghĩ trong thoáng chốc, rồi nói ra một cái tên.
"Công ty này…?" Gương mặt Vệ Quốc lộ vẻ vui mừng, nhưng lại lập tức sầm xuống.
Anh từng làm ở công ty ấy, lúc đó đảm nhận công việc điều phối, chuyên môn phụ trách điều phối các bưu kiện sao cho hợp lý. Anh vẫn nhớ rõ ở phòng điều phối trong công ty ấy có cả một dãy tường là bản đồ điện tử thành phố, những dấu chấm đỏ tượng trưng cho các nhân viên chuyển phát mang trên người hệ thống định vị bằng vệ tinh không ngừng xuyên suốt qua lại trên bản đồ điện tử12.
Quan hệ của anh với các nhân viên công ty cũng khá tốt, không biết các mối quan hệ này hiện giờ có còn dùng được không nữa.
Nghĩ vậy, anh quay sang nói với Đan Nhất.
"Cậu cho tôi mượn điện thoại di động một chút."
Vừa nghe xong, Đan Nhất bèn lập tức móc di động ra đưa cho anh, không hề có lấy một tia ngần ngừ.
Trông thấy cậu hào phóng, không có vẻ gì là đang giận anh, chợt mặt Vệ Quốc khẽ đỏ bừng lên.
Chuyện gấp bây giờ là giải quyết cho xong vụ bưu kiện cái đã! Vệ Quốc thầm nhủ với mình, để bản thân đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Tay cầm điện thoại, trong lòng trấn tĩnh lại, bấm nút gọi số nội bộ của công ty chuyển phát.
『A lô』Điều phối viên bên đầu dây kia kì quái hỏi. Bụng nhủ thầm: Có khi nào là gọi lộn số rồi không? Số lạ quá, không phải của bất kỳ nhân viên chuyển phát nào cả.
"Ah, cái đó, tôi là…" Vừa mở miệng nói Vệ Quốc liền bị người kia cắt ngang.
『Anh Lữ?… Anh là anh Lữ đúng không?!』
"Ah, phải." Vệ Quốc thầm nghĩ, không ngờ giọng mình lại được người khác nhận ra.
『Anh Lữ, có chuyện gì à?』
"Chuyện là, ở bên anh có một người bạn có nhờ mọi người bên đó chuyển bưu kiện, nói là chín giờ mới đến…"
『Ồ, em biết anh nói đến ai rồi, cũng không còn cách nào khác. Bọn em chỉ mới vừa nhận được bưu kiện của cậu ấy. Vả lại hiện giờ công ty chỉ còn một đội vận chuyển bưu kiện qua bên phía tây à, mà trường đó lại ở phía nam, xa quá!』
Vệ Quốc hơi trầm tư suy nghĩ chút, sau đó bèn nói.
"Thôi thì như vầy nè…"
Vệ Quốc đề ra phương pháp "nhờ đội phía tây đưa cho đội đi đến tây nam, rồi đội tây nam đưa đến bên đội phía nam", điều phối viên cũng nể mặt anh một lần, kêu nhân viên vận chuyển làm theo13. Nhờ vậy mà bưu kiện đến được tay Tuyết Quân lúc tám giờ kém mười phút.
Tuyết Quân nín khóc, tươi cười rối rít cám ơn Vệ Quốc cả buổi trời, sau cùng còn ôm Đan Nhất và Vệ Quốc, tặng mỗi người một nụ hôn ngay trên má, rồi mới ôm quà tức tốc chạy đi.
Vệ Quốc và Thiền Nhất đưa tay lau dấu nước miếng trên mặt, cả hai nhìn nhau, bật cười lớn.
Trên khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của Đan Nhất điểm thêm nụ cười đầy nam tính, khiến tim Vệ Quốc khẽ đập loạn một nhịp.
"Chuyện là… vừa nãy đã hiểu lầm cậu… xin lỗi nha!!" Để lại một câu xin lỗi không đầu không đuôi, Vệ Quốc vội vàng chạy đi. Vừa chạy vừa nghĩ, tên biến thái chết tiệt đó… cười lên trông đẹp trai quá…
Còn Đan Nhất thì nghĩ – ban nãy, anh ấy hiểu lầm mình chuyện gì ta?
Sự kiện bưu kiện chuyển phát nhanh này đã tạo nên một bước ngoặt lớn lao cho toàn bộ câu chuyện, làm thay đổi địa vị của Đan Nhất trong lòng Vệ Quốc. Từ đó tạo nên sự chuẩn bị về tư tưởng cho việc Vệ Quốc "sa vào lưới tình" với Đan Nhất trong tương lai.