Ô
ng Bennet là một trong những người đến chơi nhà Bingley sớm nhất. Từ lâu, ông luôn có ý định đến thăm chàng, mặc dù ông luôn nói với vợ rằng ông không muốn đi. Cho tới buổi tối, sau khi ông trở về, vợ ông vẫn chưa biết gì cả. Việc ông Bennet đi thăm Bingley được phát hiện ra trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Trong lúc ngắm nhìn Elizabeth (Lizzy) - đứa con gái thứ hai của mình - đang ngồi trang trí chiếc mũ, thình lình ông nói với con: “Lizzy ạ, cha hy vọng Bingley sẽ thích cái mũ đó.”
Bà Bennet giận dỗi nói: “Chúng ta làm sao biết được anh chàng Bingley đó thích gì nếu không chịu đi thăm người ta.”
Elizabeth nói với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ quên là chúng ta sẽ có dịp gặp anh ấy trong đêm khiêu vũ sắp tới do làng tổ chức rồi à. Bà Long hứa sẽ giới thiệu anh ấy mà.”
“Mẹ không tin bà Long sẽ làm như vậy. Bà ta còn có hai cô cháu gái. Vả lại bà ta là con người ích kỷ và đạo đức giả, không đáng tin cậy.”
Ông Bennet nói chen vào: “Tôi cũng không tin. Tôi mừng là bà không cần bà Long giới thiệu.”
Bà Bennet cố kìm nén để không trả lời thêm, nhưng sau đó không dằn được sự bực dọc, bà bắt đầu quay sang mắng mỏ một trong những cô con gái: “Kitty, con làm ơn đừng ho mãi như thế được không. Hãy thông cảm cho mẹ một chút. Đầu mẹ sắp nổ tung rồi.”
Ông bố trả lời: “Kitty làm sao nhịn ho được. Nó chỉ ho không đúng lúc thôi.”
Kitty khổ sở nói: “Con đâu có vui gì khi ho như thế chứ.” Ông Bennet hỏi Lizzy: “Lizzy, khi nào con sẽ đi dự bữa tiệc đó?”
“Khoảng hai tuần lễ nữa, tính từ tối mai ạ.”
Bà mẹ thảng thốt nói: “Ôi không. Trước đêm khiêu vũ một ngày bà Long mới về. Làm sao bà ta có thể giới thiệu Bingley cho mình. Bà Long vẫn chưa biết mặt Bingley mà.”
“Vậy thì bà càng có lợi thế để giới thiệu Bingley ngược lại cho bà Long.”
“Không được, ông Bennet ạ, tôi có quen biết gì anh chàng Bingley đâu, sao ông có thể giễu cợt như vậy được?”
“Tôi có lời khen vì bà đã thận trọng. Hai tuần thì có quá ít thời gian để làm quen. Ta không thể hiểu rõ một người đàn ông chỉ sau hai tuần. Nhưng nếu mình không chớp cơ hội, người khác sẽ cướp lấy. Sau cùng thì bà Long và mấy cô cháu gái của bà ta sẽ có cơ hội. Trong khi bà Long vẫn còn đang giả vờ tốt bụng thì ta đừng nên từ chối lời hứa hẹn của bà ta. Bà không nhận thì tôi nhận.”
Mấy cô con gái nhìn cha chằm chằm. Bà Bennet chỉ nói được mỗi câu: “Vô lý, quá vô lý!”
Ông Bennet lớn tiếng: “Câu than vãn hắng giọng của bà có ý gì hả? Bà cho rằng những nghi thức giới thiệu trang trọng và sức nặng được đặt lên chúng là vô lý à1? Tôi không hẳn đồng ý với bà. Ý kiến của con thì sao, Mary? Cha biết con là người chín chắn, đọc nhiều sách hay và biết trích dẫn từ trong sách.”
1. Ở Anh thời đó, nếu muốn làm quen với người khác, người muốn làm quen phải được giới thiệu qua một người trung gian.
Mary muốn nói điều gì đó sâu sắc và triết lý, nhưng chưa nghĩ ra.
Ông Bennet tiếp tục: “Trong khi Mary còn đang suy nghĩ, ta hãy tiếp tục nói về Bingley.”
Bà Bennet cao giọng: “Tôi quá mệt mỏi với anh chàng Bingley rồi.”
“Tôi lấy làm tiếc khi bà nói như thế. Tại sao bà không nói cho tôi biết như vậy từ sớm? Nếu biết trước bà nói thế thì sáng nay tôi đã không đi thăm anh ta. Thật là không may, tôi đã lỡ đi thăm người ta rồi, bây giờ đành phải quen biết với người ta thôi.”
Sự kinh ngạc của các cô con gái chính là điều ông mong muốn. Nhất là bà Bennet, bà thậm chí còn kinh ngạc hơn cả các cô con gái. Sau khoảnh khắc rung rinh niềm vui, bà khẳng định rằng đó chính là việc bà vẫn hằng mong đợi: “Ông thật tốt, ông Bennet yêu quý. Tôi biết cuối cùng cũng thuyết phục được ông mà. Tôi biết chắc chắn rằng ông rất thương các con gái của mình, ông không thể nào bỏ qua một cơ hội kết giao như vậy. Chà, tôi vui quá! Ông thật biết cách nói đùa. Sáng nay đã đi gặp người ta rồi mà không nói một lời nào đến tận bây giờ.”
“Kitty, bây giờ con muốn ho bao nhiêu thì ho.” Ông Bennet vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, cảm thấy chán ngấy vẻ phấn khích của vợ mình.
Khi cánh cửa đã khép lại phía sau chồng, bà Bennet nói với các con: “Cha của các con thật tuyệt vời. Mẹ không biết các con sẽ đền đáp tấm lòng của ông ấy như thế nào nữa. Bản thân mẹ cũng vậy. Mẹ nói cho các con biết, ở tuổi cha mẹ bây giờ, phải đi làm quen với người xa lạ là một việc không dễ chịu cho lắm. Nhưng vì các con, cha mẹ sẽ làm bất cứ điều gì. Con gái yêu - Lydia của mẹ, con là con út trong nhà, nhưng mẹ tin chắc Bingley sẽ khiêu vũ với con trong buổi dạ vũ sắp tới.”
Lydia quả quyết trả lời mẹ: “Ồ, con không sợ đâu. Tuy nhỏ tuổi nhất nhưng con là người cao nhất.”
Suốt thời gian còn lại của buổi tối hôm đó, mọi người ngồi phỏng đoán xem chừng nào thì anh chàng Bingley sẽ đến thăm đáp lễ ông Bennet và bàn bạc nhau bao giờ sẽ mời chàng đến dùng bữa tối1.
1. Ở một số vùng của Anh, do đặc điểm thời tiết, khí hậu, văn hóa và sự phân biệt đẳng cấp, bữa tối có thể được dọn lên vào giờ chiều. Trong cuốn tiểu thuyết này, bữa tối ở Longbourn - nơi gia đình Bennet sinh sống, thường được ăn vào buổi chiều. Còn bữa tối ở Netherfield (căn nhà mà Bingley thuê) diễn ra vào buổi tối.