Tôi kéo mạnh cần gạt số; một cú quay đầu xe ba điểm hẳn sẽ mất quá nhiều thời gian. Tôi đè dí chân phanh xuống sàn xe.
Tôi nghe thấy một tiếng nổ chói tai bên sườn xe mình khi tên đồng bọn tiếp tục bắn vào chúng tôi từ phía các bụi cây. Nhưng tôi đã di chuyển ngay khi gã đang bóp cò và viên đạn trúng vào phần tấm kim loại, chứ không phải lốp. Là một điều tốt: các lốp chống xịt thì ấn tượng đấy nhưng không phải loại không thể bị phá hủy.
Một tiếng nổ nữa khi viên đạn trúng phần thân thép. Âm thanh vang rất to. Không như trong các bộ phim, bạn không bao giờ nghe thấy những tiếng đạn nảy bật ra leng keng và không bao giờ thấy những tia lửa. Một viên đạn là một mảnh chì đang di chuyển khoảng 914,4 m/s. Bạn nghe thấy một tiếng nổ to, rất to khi nó trúng xe của bạn và thường thì nó nằm yên nơi nó được nhắm tới và không nảy bắn ra xung quanh.
“Bắn trả đi,” tôi ra lệnh. “Làm tên đồng bọn ấy câm họng đi. Nhưng chỉ nhắm vào những kẻ thù hữu hình hoặc các mục tiêu trung lập thôi. Đừng có bắn bừa. Tất cả mọi người khác, nằm xuống.”
Ryan đang ở ghế sau cùng - có ba hàng ghế trong xe - còn Garcia và hai người phụ nữ đang ở các hàng ghế sau lưng tôi.
“Garcia, hướng mũi súng sang bên trái!”
“Hiểu rồi.” Cậu ta hạ cửa kính xe xuống vài phân rồi bắt đầu bắn trả một cách thận trọng. Theo quy định chúng tôi không thể nổ súng trừ phi có mục tiêu rõ ràng và đó có thể là những người đi bộ gần đó. Garcia bắn về phía tên đồng bọn đã ẩn náu trong lớp bụi cây dày, nhưng chỉ nhắm vào một cái cây hoặc mặt đất, để ép tên đồng bọn cúi đầu xuống trong khi chắc chắn không có người vô tội nào bị thương.
Xe của Loving đang đuổi theo chúng tôi, vẫn lái theo hướng ngược lại, tôi gọi Ahmad, ngồi kế bên tôi, nhắm bắn vào hắn. Nhưng rất khó làm vậy vì độ cong của đường chính, những hàng cây xếp hai bên. Tôi phải ngoặt không ngừng, nhằm tạo cho đồng nghiệp mình một tầm bắn tốt.
Một viên đạn khác từ súng của tên đồng bọn ghim vào sườn chiếc Yukon. Maree bật ra một tiếng thét ngắn, bàn tay đưa lên miệng, hai mắt trợn tròn. Ryan đang cố gắng mở cửa sổ phía sau - vốn đóng rất chặt. Khẩu súng ngắn của anh ta cầm trên tay nhưng ít nhất ngón tay anh ta nằm ngoài khóa cò súng.
Là xe có hệ thống truyền động bốn bánh, Yukon nẩy bật về phía sau, làm cuộn lên một đám mây bụi đẹp mắt.
Đầu tôi quay mòng mòng một lúc, liếc nhìn về phía sau qua kính chắn gió phía trước. Tôi trông thấy xe của Loving đang đuổi phía sau chúng tôi rất nhanh, dạt sang hai bên tránh những phát súng của Ahmad. Tôi quay người lại nhìn qua ô cửa sổ sau, theo hướng chúng tôi đang lao tới.
Ahmad gọi, “Loving đang lái xe chậm lại.” Giọng cậu ta bình tĩnh.
“Garcia, bắn đi.”
Tay đặc vụ FBI rướn người sang phía Joanne, trông cô như tê liệt vì sợ hãi, cái xắc ép chặt vào ngực. Cậu thò đầu ra ngoài cửa xe. “Những cái cây,” Garcia kêu lên. “Tôi không có tầm nhìn chuẩn.”
“Để tôi!” Ryan lẩm bẩm. “Tôi sẽ hạ thằng khốn kiếp đó.”
Câu nói này khiến Joanne bừng tỉnh. “Không, anh yêu, xin anh! Anh đang say rồi!”
“Mẹ kiếp, tôi thà là một thằng say bị bắn chết còn hơn phải chịu đựng tất cả chuyện này.” Anh ta ráng sức lao ra phía trước. Nhưng chúng tôi đã thoát khỏi một trận đối đầu vì đâm phải gờ giảm tốc nên người anh ta văng sang một bên. Tạ ơn Chúa vũ khí của anh ta không khai hỏa.
Garcia rướn người về phía trước bắn loạt ba viên từ khẩu súng ngắn.
Tôi không thể đoán chắc cậu ta có bắn cái gì không. Lúc này tôi không thể lo lắng về chuyện đó; tôi lái chiếc Yukon chạy lùi gần đạt tới bốn mươi cây số trên giờ, bộ truyền động đang la hét và chúng tôi đang nghiến qua gờ giảm tốc và xé toạc một bụi cây.
Một viên đạn bắn trúng phía sau xe Yukon, cái chắn bùn hoặc hãm xung kêu thịch một cái. Một cái liếc mắt về phía kính chắn gió. Không vỡ kính; nó chịu đựng được nhưng không phải là kính chống đạn, còn phụ thuộc vào các lớp vỏ bọc của viên đạn, thế nên tôi thấy biết ơn khi không có phát đạn nào bắn thẳng lên các cửa kính xe, dù điều đó cũng dễ hiểu; Loving sẽ không dám mạo hiểm giết chết Ryan.
Thế rồi cách nhà nghỉ khoảng mười thước, một con đường thẳng tắp lờ mờ hiện ra.
“Cả hai cậu,” tôi gọi Garcia và Ahmad. “Các cậu phải hạ các mục tiêu trong vòng năm giây. Nhắm vào lưới tản nhiệt của chiếc Dodge. Làm hư động cơ đi.”
“Không, nhắm vào kính chắn gió ấy!” Ryan kêu lên.
Tôi không nói gì nữa, không giải thích rằng nước đi hợp lý trong hoàn cảnh như thế này là nhắm vào bộ phận thiết yếu nhất của chiếc xe, bạn phải may mắn lắm thì mới bắn trúng được tài xế.
Nhưng ngay khi chúng tôi khựng lại, Loving tắt hết đèn rồi lạng sang phải. Chiếc Dodge trượt ra phía sau một bụi cây bên cạnh một đường cong trên đường chạy xe chính, rồi biến mất trong đám cỏ.
“Không thấy mục tiêu,” Ahmad bình tĩnh gọi.
Nhưng tôi không chạy chậm lại, vẫn lao vùn vụt về phía sau, đôi bàn tay đang đổ mồ hôi của tôi nắm chặt bánh lái đến nỗi hai cổ tay tôi bị chuột rút. “Garcia, gọi cho Fredericks. Cho ông ta biết đi.”
“Rõ, thưa sếp.”
Cậu ta báo Freddy về tình hình, rồi ngắt máy và trở về vị trí phòng thủ, về cơ bản là nằm bò qua người Joanne. Maree ngồi thu mình trong góc, khóc nức nở.
“Trụ vững, để ý các vũ khí đấy.” Tôi tiếp tục tăng vận tốc lên đến gần năm mươi dặm trên giờ, vẫn cài số lùi. Chúng tôi lao sầm vào sân sau của nhà nghỉ và vẫn tiếp tục lùi, về phía sau, liếc mắt nhanh vào sảnh, nơi tay quản lý hốt hoảng đang gọi điện thoại.
“Ở đâu?” Tôi quát lên. “Loving, hắn đang ở đâu?”
“Không thấy!” Ahmad kêu lên.
Các bánh răng đang phát ra những tiếng gào thét và sàn xe dường như nóng lên.
Không thể chạy lùi nổi với tốc độ như thế này.
“Sắp tới phía cuối đường chính,” tôi gọi. “Va chạm lớn đấy! Bỏ tay ra khỏi nòng súng và bám chắc vào.”
Không hề chạy chậm lại, chúng tôi lảo đảo lao về phía trước trên lề đường qua khe hở hẹp mà chúng tôi vừa chạy chân trần qua đó khi chia thành ba nhóm, để tới được bãi đỗ xe phía sau. Tôi nghiến nát một dãy bụi cây thấp rồi chồm lên hàng hiên bê tông nhô ra bãi đỗ xe, khiến đồ nội thất trên bãi cỏ sặc sỡ đổ tràn ra con đường nhựa. Thủy tinh từ những chiếc bàn vỡ tan loảng xoảng. Tôi cho xe trượt sang trái rồi phanh hãm lại, thở hồng hộc. Hai vai tôi đau nhức.
Chạy song song với nhà nghỉ phía bên kia bãi đỗ xe là một hàng rào cọc chắn cao mét tám. Bên tay trái là một bức tường gạch cao khoảng hơn mét hai. Bên tay phải là đường chạy xe mà chúng tôi vừa thoát ra và xa hơn nữa là một bụi cây nhỏ.
“Không, không, không,” Maree đang than khóc. “Chúng ta mắc bẫy rồi. Chúng ta sẽ làm gì đây? Ôi, Lạy Chúa tôi.”
“Em sẽ ổn cả thôi,” Joanne nói với em gái.
“Em sợ lắm.”
“Tiếp tục giám sát con hẻm, đường chính và những cái cây,” tôi nói với Ahmad, hất đầu về phía chúng tôi vừa lùi qua và cánh rừng nhỏ phía xa.
“Garcia, bức tường gạch.”
“Rõ, thưa sếp. Tôi thấy rồi!”
“Cái bóng trong con hẻm,” Ahmad nói.
“Kẻ nào đó đang tới. Có vẻ như trong xe ô tô.”
“Ngay bây giờ!” Ryan kêu lên. “Đâm thẳng vào hắn đi! Hắn sẽ lao tới đây bất kỳ lúc nào. Hắn nghĩ mọi người vẫn đang đi. Nhấn chân ga đi!”
Tôi tảng lờ anh ta.
Ahmad đã mở thêm cửa xe ra và đang nhắm bắn về phía con hẻm.
“Chúng ta sẽ làm gì đây?” Câu hỏi giục giã không phải đến từ Ryan, như tôi nghĩ, mà là từ vợ anh ta.
Tôi cũng không trả lời cô ấy.
Ahmad nói, “Cái bóng đang tiến tới gần hơn.”
Tôi liếc nhìn về phía đó. Một chiếc xe đang chậm rãi đi theo tuyến đường của chúng tôi theo lối đi chúng tôi vừa xuyên phá. Thận trọng.
“Là hắn,” Ryan nói. “Đèn tắt hết rồi. Đâm hắn đi! Đâm hắn đi!”
“Garcia, bức tường gạch. Tiếp tục giám sát.”
“Rõ, thưa sếp.”
“Quên cái bức tường gạch đi. Hắn đang tới từ lối đi giữa các tòa nhà!” Ryan buột miệng. “Anh có thể thấy mà!”
“Không, không phải hắn,” tôi nói. “Loving đã ép buộc người khác phải lái xe lên đây. Giống hệt như ở Fairfax. Hắn cùng tên đồng bọn chia nhau ra để đánh thọc sườn chúng ta từ phía những cái cây và từ phía bức tường gạch. Ahmad, bắn vào lốp chiếc xe đi. Tài xế sẽ bị hoảng sợ và dừng lại. Sau đó canh chừng lối chính và những cái cây ở đằng xa. Garcia, bức tường.”
Họ đã nhận lệnh.
Cái mui chiếc xe nghi binh chậm rãi lọt vào tầm nhìn từ phía con hẻm.
Ahmad bắn vào lốp xe và ngay lập tức nâng mũi súng lên, nhìn trừng trừng qua chiếc xe. “Không thấy rõ nhưng tôi nghĩ có người ở trong rừng. Một mình.”
“Tường gạch,” Garcia kêu lên. “Đó là xe của Loving. Chúng đang đánh thọc sườn chúng ta.”
“Bắn áp đảo đi,” tôi kêu lên. “Cả hai phía. Để ý người vô tội đấy.”
Cả hai cùng nổ súng, buộc Loving phải lùi lại. Tên đồng bọn cũng biến mất trong rừng.
“Chúng sẽ thử lại lần nữa,” Maree nói, vẫn đang khóc. “Chúng ta mắc kẹt ở đây rồi!”
Giờ chúng đã biết chúng tôi sẵn sàng đợi chúng. Tôi để chế độ truyền động vào số 1 rồi ngoặt thẳng về phía hàng rào cọc chắn.
“Anh đang làm gì thế?” Maree thở hổn hển. “Không! Chúng ta kẹt rồi!”
Tôi chậm rãi lái chiếc Yukon tiến về phía rừng, rồi với một cú đẩy nhẹ, tấm ván hàng rào vỡ tan. Tôi cán xe qua nó chạy vào cánh đồng nông trại phía bên kia.
Tôi hạ lệnh, “Nhắm vào khe hở trên hàng rào. Nhưng đừng bắn trừ phi chắc chắn là chúng. Giờ sẽ có khán giả đấy.” Tôi đang chậm rãi chạy xuống đồi tiến về phía những hàng cây.
Ngạc nhiên làm sao, chính Joanne Kessler lại là người hiểu chuyện. “Anh đã chuẩn bị sẵn lối thoát này. Đã phá bỏ gần như tất cả các trụ hàng rào, để có thể chèn qua nó nếu cần. Từ khi nào thế?”
“Hai năm trước.”
Tôi chọn tất cả các ngôi nhà giữa đường để trốn thoát cũng như có khả năng phòng thủ, tôi đã làm rất nhiều việc để tìm hiểu mọi thứ vào đêm muộn. Những người ở Nhà nghỉ Hillside sẽ không bao giờ biết được tôi đã cố tình phá hỏng hàng rào của họ.
“Tôi chẳng thấy gì cả.” Ryan nói. “Chưa thấy.”
Chúng tôi chậm rãi đi xuống đồi, ướt đẫm vì sương, rồi đi qua một loạt các luống đất mềm của vỏ và thân bắp ngô mới thu hoạch gần đây. Bạn có thể đánh giá tiến độ bằng mét nhưng chúng tôi đang di chuyển đều đặn.
“Vẫn chẳng thấy ai,” Ahmad nói.
Tôi ra lệnh cho họ tiếp tục nhắm mục tiêu vào khe hở trong hàng rào chúng tôi vừa len qua, mặc dù tôi biết rằng Loving sẽ nhìn vào mặt đất chúng tôi vừa đi ngang qua và biết rằng chiếc sedan của hắn không thể đuổi kịp.
Hắn sẽ chọn quyết định hợp lý duy nhất mình có thể: rút lui càng nhanh càng tốt.