Nửa tiếng sau chúng tôi lại bon bon trên đường cao tốc, thẳng tiến tới nhà an toàn.
Đã hơn tám giờ tối một chút, tôi đang lái rất nhanh, tuyến đường hướng về phía bắc khá phức tạp và khó đoán qua các hạt Loudoun và Fairfax.
Ryan Kessler ngồi ủ rũ phía sau, đang lục lọi cái túi vải của anh ta. Tìm đạn sao? Hay là rượu? Joanne thì im lặng, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, Maree, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đang sốt ruột với thứ làm cô ta bình ổn, máy tính của cô ta. Hiện cô ta đã thoát khỏi trạng thái cuồng loạn nhưng vẫn chưa khiếm nhã gọi tôi là hướng dẫn viên du lịch một lần nữa. Tất nhiên, các thân chủ bị một phen khiếp đảm. Mất phương hướng, và hơi điên rồ. Tôi cần mọi người trong tổ chức của tôi phải hợp tác với tôi 100%. Nhưng còn các thân chủ? Nếu họ có thể hợp tác được 75% hay 80%, nếu họ có thể làm theo lời tôi yêu cầu bằng một chút sự sốt sắng và thông minh, tôi đã biết ơn lắm rồi. Một phần quan trọng trong nhiệm vụ của tôi là chỉnh sửa càng nhiều những sai lầm không thể tránh khỏi của họ càng tốt và giảm thiểu những nhược điểm và thói quen chết người của các thân chủ.
Mà đó không phải là một triết lý sống tồi, tôi khẳng định như vậy.
Thực ra, đây là ví dụ điển hình về hành vi của các thân chủ. Từ kinh nghiệm, tôi thấy sự tê liệt của Joanne còn đáng lo ngại hơn kiểu quát tháo ầm ĩ của người chồng, chứng cuồng loạn hay giễu cợt trẻ con của cô em gái nhiều. Các thân chủ như cô ấy có thể suy sụp một cách bất ngờ và dữ dội, và nó thường xảy ra không đúng thời điểm.
Tôi lại liếc nhìn vào gương và đôi mắt tôi gặp đôi mắt cô, chúng trỗng rỗng và vô hồn, chúng tôi cùng nhìn sang hướng khác.
Giờ thì tôi hài lòng khi không thấy cái đuôi nào - sẽ là sự trùng hợp đơn thuần nhất nếu Loving tìm thấy chúng tôi - tôi gọi một cuộc.
“A lô?” Giọng trầm trả lời.
“Aaron à.”
Sếp tôi trả lời, “Corte, tôi nghe Fredericks nói rồi, tại Nhà nghỉ Hillside. Ông ta nói cậu vẫn ổn. Tôi cho rằng cậu đang chạy trốn nên tôi không muốn gọi.”
“Cảm ơn nhiều.” Đây là một trong những tính cách của ông ấy. Có thể ông ấy không có bất cứ cảm xúc theo bản năng nào về công việc dẫn dắt nhưng ông ấy hiểu chúng tôi hoạt động ra sao và điều phối công việc của mình tương ứng theo đó. Tôi nói, “Tôi còn chưa nói chuyện với Freddy. Có thương vong nào ở đấy không?”
Ông trả lời, “Không, nhưng là một đống hỗn loạn. Họ đã thu được rất nhiều viên đạn, chắc phải đến bốn mươi, năm mươi phát đạn. Hai viên bay vào các phòng khách khi đang có người ở trong. Tôi không thể lấp liếm vụ này được.”
“Sẽ là gì nữa đây?”
“Loving khiến chúng tôi phải đối mặt với báo chí rồi, tin hay không tùy cậu. Chúng tôi sẽ lợi dụng những gì hắn đã nói trong tờ fax - rằng có người báo về vụ bắt cóc và có sự dính líu của tội phạm có tổ chức. Tôi sẽ lợi dụng gã Hector Xấu Xa, không còn nhiều lựa chọn.”
Hector Carranzo là nhân vật ma túy tầm thường người Columbia, kẻ có tên trong một số trát trọng tội ở đây và ở nhiều quốc gia Mỹ La tinh. Các báo cáo đưa ra miêu tả lẫn lộn và thông tin tiểu sử mơ hồ nhưng tất cả đều bao gồm những cảnh báo về bản chất nguy hiểm của gã và lời nhắc nhở phải trông chừng gã bất kỳ đâu trên quốc gia này. Gã nổi tiếng vì luôn xuất hiện rất bất ngờ.
Gã là cả một câu chuyện hư cấu. Khi chúng tôi có vụ đấu súng giống như vụ đã xảy ra tại Nhà nghỉ Hillside, trong những hoàn cảnh chúng tôi muốn che giấu sự thật, chúng tôi sẽ đổ lỗi cho Ngài Hector và “có thể ma túy hay hoạt động bất hợp pháp nào đó chúng tôi còn chưa tìm được gì đặc biệt.” Sau khi tóm cổ kẻ chủ mưu trong vụ án của Ryan Kessler, vài ngày sau Ellis có thể quay lại và nói: Ôi trời, chúng ta nhầm rồi; hung thủ thật sự đúng là kẻ khác cơ, vân vân và mây mây. Nhưng Hector Xấu Xa có thể khiến đám báo chí bận rộn một thời gian.
“Chúng tôi đang trên đường tới nhà an toàn.”
“Tốt. Tới đó và ở yên đó nhé.” Một khoảng ngừng. Tôi biết ông ấy sẽ nói gì tiếp theo. “Tất cả chúng ta đều muốn tóm hắn, Corte. Nhưng tôi muốn cậu ngồi yên ở nhà an toàn nhé. Đừng cố gắng đối đầu với Loving nữa.”
Ông ta hẳn đang nghĩ đến vụ Rhode Island.
“Chỉ ở bẫy ruồi mới là tấn công thôi. Chuyện đã xảy ra tại nhà nghỉ Hillside chỉ là phòng thủ. Chúng tôi đang cố gắng thoát ra.”
“Tôi hiểu mà… Nhưng có thể dấy lên vài vấn đề về lý do tại sao cậu lại dừng nghỉ giữa chừng trong tình hình này. Sao cậu không tới thẳng nhà an toàn luôn.”
Tôi cho là, ý ông ấy muốn nói tôi làm việc theo tiềm thức - hoặc có thể là rất tỉnh táo - cố gắng lôi kéo Loving theo chúng tôi? Ông ấy muốn một lý do. Nhưng dù ông ấy là sếp của tôi, thì tôi cũng sẽ không trả lời.
Ông ấy hiểu điều này và nói tiếp, “Đó là cuộc gọi của cậu và tôi không thắc mắc. Chỉ cho cậu biết rằng vấn đề có thể bị xới lên.”
Tôi đáp, “Nếu tôi có làm gì, sẽ chỉ là để giúp Claire truy tìm được kẻ chủ mưu thôi.”
“Tốt thôi,” ông lẩm bẩm. Ellis đang có một ngày thứ Bảy khó khăn, thế nên bước chân ông ấy không còn thong thả nữa. “Cậu đã không gọi cho Westerfield. Cậu nói là sẽ gọi mà.”
“Tôi sẽ gọi mà. Chỉ là bận quá.”
Điều này dù là đúng, nhưng nghe gượng ép.
Chúng tôi ngắt máy và tôi lục các số điện thoại tìm Westefield. Nhưng rồi tên của Freddy hiện lên trên ID người gọi bằng giọng nói.
Tôi ấn nút NHẬN CUỘC GỌI rồi hỏi, “Ông tìm được gì tại Hillside không?”
Freddy nói, “Không dấu vết gì. Hắn đã biến mất - như một cơn gió. Như Houdini. Hoặc như câu tôi hay nói với lũ nhóc của mình. Tan biến vào hư không.”
“Aaron nói là không có thương vong.”
“Đúng. Ai cũng khiếp đảm hết. Nhưng thế thì sao? Cuộc sống ai chả có lúc phải sợ hãi. Chẳng có gì sai trái khi thi thoảng bị sốc một lần. Aaron đương đầu với đám báo chí à? Đám phóng viên sẽ bu lại như kiến không đếm xuể đâu.”
“Ông ấy sẽ làm những gì có thể.”
Freddy nói thêm rằng con tin mà Loving đã bắt, để ép buộc chồng cô ta phải lái xe đuổi theo chúng tôi như một đòn nghi binh, hiện đã an toàn. “Chẳng là vấn đề gì đâu nhưng cô ta nói rằng cô ta không thể nhận diện được kẻ bắt cóc. Ông chồng cũng đã quên.”
Tôi hỏi, “Có tìm hiểu được Loving chạy đường nào không?”
“Không.”
“Chúng tôi phá hỏng chiếc Dodge của hắn rồi à?”
“Đúng. Hỏng quạt và một chiếc lốp. Chúng bỏ xe lại cách năm mươi thước về phía tây, nơi chúng giấu mấy bánh xe dự phòng. Khu vực bỏ hoang ấy sạch như lau. Còn chiếc xe mới hả? Không ai thấy vết lốp xe nào hết. Và cậu biết chúng mà… Nếu có cả một sợi tóc, chúng cũng sẽ nhặt hết.”
“Vậy là có tờ fax với ảnh của Ryan trên đó?”
“Ừ.”
“Kẻ nào đã gửi nó đến vậy? Người của ông à?”
“Cục Điều tra Thuế Liên bang.”
Tôi suýt phì cười. Một đơn vị giả mạo như Công ty Thiết kế Máy tính Artesian. Bạn phải đưa nó cho Loving xem.
Tôi bảo ông ta, “Nó ghi rất rõ ràng: Đừng cố gắng tìm hiểu, nếu thấy hắn chỉ việc gọi điện thôi? Và một con số 800?”
“Điện thoại trả trước.”
“Giờ đã hủy kích hoạt,” tôi nói.
Freddy không buồn xác nhận điều này.
“Số fax gửi đến là gì?”
“Được gửi từ một máy tính qua mạng proxy Thụy Điển.”
Dĩ nhiên rồi.
Freddy tự hỏi, “Làm thế nào hắn nhắm được chính xác là nhà nghỉ Hillside nhỉ, rồi gửi tờ fax đến nữa?”
“Tôi nghĩ hắn đi mò. Gửi fax đến hàng tá căn nhà có khả năng. Tôi dám cá chúng bỏ công ngồi ở các sảnh trước khắp vùng này.”
“Lạy Chúa tôi,” ông ta thở hắt ra, phát âm cái tên với chữ cái đầu là H. Có thể ông ta lo sẽ xúc phạm cái tên đó. Tôi biết ông ta đi nhà thờ ít nhất mỗi tuần một lần. “Thằng cha này đang được trả tiền. Kessler biết cái quái gì mà nghiêm trọng đến thế nhỉ?”
Đó là thông tin mà Claire duBois và tôi sẽ tìm ra trong vài giờ nữa, hy vọng thế.
Sau đó Freddy khiến tôi phải chú ý, ông ta hỏi, “Cậu biết một người tên là Sandy Alberts không?”
“Anh ta gọi điện cho ông à?”
“Đã đến văn phòng. Làm việc cho tay thượng nghị sĩ từ Indiana hay Ohio ấy, tên là Stevenson.”
“Tôi biết ông ta là ai. Ohio. Thế Alberts muốn gì?”
“Chỉ hỏi mấy câu thôi. Về mấy trò nghe lén, Luật Ái quốc, vân vân và mây mây. Phải nói này, Corte, có nhắc đến tên cậu. Toàn những điều vui vẻ, tốt lành cả. Nhưng mà như tôi đã nói, tên cậu đã xuất hiện rồi. Thấy thú vị không.”
Thú vị ư, tôi rầu rĩ nghĩ.
“Gì nữa?”
“Không ‘gì nữa’ nhé. Tôi bảo cậu ta là tôi bận. Có việc phải đi.”
“Cảm ơn nhiều,” tôi lầm bầm.
“Vì chuyện gì?”
“Tôi cũng không chắc.”
Chúng tôi ngắt máy và tôi cân nhắc chuyến viếng thăm Freddy của Alberts.
Thế rồi tôi quyết định mình không thể trì hoãn điều không thể tránh khỏi nữa. Tôi di ngón tay xuống và tìm thấy số của Westerfield. Ấn nút GỌI.
Người đàn ông trả lời sau hồi chuông thứ hai. Trái tim tôi chùng xuống; tôi đang hy vọng gọi vào hộp thư thoại. “Corte,” anh ta nói và không chuyển sang tiếng Pháp. “Nghe này, chúng ta cần nói chuyện. Nhưng ngay bây giờ tôi đang ở trong AG.”
Anh ta đang ngồi trong phòng của tổng lãnh sự quán Mỹ vào tối thứ Bảy… và nhận cuộc gọi của tôi?
“Tôi sẽ gọi lại cho anh khi anh xong việc. Gọi số này nhé?”
“Được.”
“Anh có số khác không?”
“Không.”
Cạch.
Tôi tấp xe vào lề đường và dừng xe. Maree thở hổn hển ngước mắt nhìn lên, hoảng hốt, con lắc tâm thần của cô ta vẫn đang ở phía cuồng loạn. Joanne thức tỉnh khỏi cơn mê man đủ lâu để nói với cô ta, “Không sao. Sẽ ổn cả thôi.”
“Tại sao lại dừng xe?” Người phụ nữ trẻ hơn hỏi, giọng cô ta lạc đi.
Tôi đáp, “Chỉ để kiểm tra xe thôi. Chúng ta bị trúng mấy phát đạn.”
Ryan bắt đầu nhìn khắp lề đường tối tăm như kẻ bắn tỉa tìm kiếm con mồi.
Ahmad trèo ra ngoài từ phía sau đến gần tôi cùng kiểm tra cẩn thận chiếc Yukon. Không bị hư hại nặng lắm từ trận đấu súng hoặc sau khi liều lĩnh trốn thoát. SUV đúng là làm tốt hơn cả tôi trước kia.
Khi chúng tôi kiểm tra các lốp xe, tôi ngước mắt lên và trông thấy Joanne, vẫn đang ngồi ở ghế sau, xem đồng hồ và gọi một cuộc. Cho Amanda. Từ cuộc nói chuyện mà tôi có thể nghe thấy qua cửa xe mở, có vẻ như mọi thứ đều ổn. Bắt gặp ánh mắt tôi, cô cúi đầu xuống và tiếp tục cuộc gọi. Cô đang cố gắng tỏ ra hoạt bát khi cô con gái chồng liên tục khủng bố mẹ nó bằng một tràng thông tin về một ngày của con bé ở miền quê.
Ryan nhận lấy điện thoại, gương mặt anh ta dịu đi khi nói chuyện với con gái.
Cha mẹ và con cái.
Trong một lúc vài hồi ức của tôi trước kia trỗi dậy, trong số đó lẫn vài gương mặt trẻ con, những hồi ức tôi không muốn nhớ. Tôi xua chúng đi. Thi thoảng tôi làm việc này giỏi hơn những người khác. Nhưng đêm nay chúng sẽ biến mất chậm hơn thường lệ.
Tôi quay lại vào trong xe và khi đóng sầm cửa xe lại, Ryan quay một vòng, giật mình, nắm chặt lấy khẩu súng. Tôi căng thẳng một lúc nhưng rồi anh ta tự hiểu ra rồi bình tĩnh lại.
Lạy Chúa tôi, anh ta thực sự muốn bắn chết tất cả mọi người hay sao?
Khi tôi bắt đầu lái xe, điện thoại của tôi rung lên, tôi nhận ra số gọi tới từ Bộ Ngoại giao qua thông báo ID người gọi. Ngón tay tôi lơ lửng trên nút CHẤP NHẬN.
Nhưng tôi không nhấn phím. Cuộc gọi chuyển vào hộp thư thoại khi tôi lái chiếc Yukon quay lại đường chính.