“Corte, tôi đang bật loa cùng Chris Teasley.”
“Được.”
“Tôi đã nói chuyện với bộ trưởng tư pháp và ông ấy đã đồng ý di chuyển gia đình Kessler vào một nhà tù trong quận - Trại giam Hansen.”
Tất cả chỉ vì tôi không trả lời cuộc gọi đó sao? Có vẻ hơi quá quắt.
“Tôi hiểu. Tại sao thế?”
Chris Teasley lên tiếng. Cô nói: “Ừm, Đặc vụ Corte.”
“Sĩ quan Corte,” tôi chỉnh lại. Tổ chức của tôi là một văn phòng, không phải bộ hay là cơ quan. Khi Quốc hội trả tiền cho Abe, đó là thứ ông gây dựng nên.
“Sĩ quan Corte,” cô nói tiếp. “Tôi đã nghiên cứu tiểu sử của anh.” Nghe giọng cô có vẻ khó chịu; tôi gần gấp đôi tuổi cô ta.
Tôi tập trung vào lái xe và phát hiện xe bám đuôi, một việc những người dẫn dắt làm một cách tự động, lúc nào cũng vậy. Ngay cả khi chúng tôi đi mua thực phẩm. Nhưng tôi không mong mình bị theo dõi và tôi chẳng thấy gì.
“Nói tiếp đi.”
“Đó là thông lệ trong những vụ như thế này,” cô nói nhanh. Thế nên tôi sẽ không nghĩ mình đang bị khủng bố. “Một vấn đề xuất hiện: Một vụ anh đã chỉ huy tại Newport, Rhode Island. Hai năm trước.”
Ra là thế.
“Tôi có toàn bộ báo cáo về cuộc điều tra ở đây.”
Cô ta liên tiếp dừng lại, như thể cho tôi cơ hội khẳng định hay phủ nhận. Tôi vẫn im lặng.
“Nhiệm vụ có liên quan đến anh và hai thuộc cấp từ tổ chức của anh bảo vệ vài nhân chứng khỏi cùng một kẻ có liên quan trong vụ án này, Henry Loving.”
Cô ta lại ngừng lời. Tôi tự hỏi phải chăng Westerfield đang kiểm tra cô ta như cách tôi kiểm tra duBois và Ahmad cùng các đệ tử khác của mình. Làm nghiên cứu thì rất dễ dàng. Cái khó là nhắm vào một ai đấy rồi bóp cò.
Rõ ràng Teasley bắn không đủ nhanh. Sếp của cô ta đã tiếp quản. “Corte, để tôi đọc cái này. Nó viện lý lẽ rằng Đặc vụ Corte…”
Bộ phận Nội vụ của Bộ Tư pháp Mỹ cũng nhầm hết chức danh công việc rồi. Không nhiều người biết về tổ chức của chúng tôi.
“… đã có xung đột lợi ích khi thực hiện nhiệm vụ bảo vệ Kowalski, gây nguy hiểm cho hai nhân chứng mình bảo vệ. Cho dù nửa tá nhân viên an ninh tư nhân trong ba cơ quan chính phủ đã tuyên bố rằng quy trình tiêu chuẩn hẳn sẽ là giấu hai nhân chứng vào chương trình giam giữ phòng ngừa tại Providence, Rhode Island, nhà giam liên bang, nhưng Đặc vụ Corte đã không lựa chọn làm thế mà trước tiên bảo vệ hai nhân chứng trong nhà nghỉ sau đó chuyển họ tới một nhà an toàn bên ngoài Newport, Rhode Island.”
“Tôi biết rõ báo cáo này,” tôi bảo anh ta, nhấn mạnh chân phanh tránh một con hươu lười nhác.
Nhưng anh ta vẫn tiếp tục đọc, “Hậu quả đó là Henry Jonathan Loving, kẻ đã được thuê nhằm bắt cóc và khai thác thông tin từ các nhân chứng, đã làm bị thương một sĩ quan cảnh sát và một người qua đường. Suýt chút nữa hắn đã bắt cóc thành công ít nhất một trong hai nhân chứng được nhắc tới.”
“Trong cuộc điều tra cách giải quyết vấn đề nói trên, hóa ra Loving cũng chính là kẻ đã hạ sát cấp trên của Đặc vụ Corte, Abraham Fallow, giám đốc của…” Đã được biên tập lại. “Và là bạn thân của Đặc vụ Corte. Kết luận của ban điều tra đó là Đặc vụ Corte, bị kích thích bởi mối thù riêng, đã lựa chọn không chuyển các nhân chứng được nhắc tới vào trung tâm giam giữ liên bang mà bảo vệ họ công khai, trong khi biết rõ rằng Loving sẽ cố gắng bắt cóc họ tại đó.”
“Cậu ta đã thành công khi lợi dụng các nhân chứng làm mồi nhử để bắt giữ hoặc giết chết Loving. Điều này được củng cố thêm bởi thực tế rằng các nhân chứng đều là những kẻ xấu xa từng phạm tội, và theo đó, Đặc vụ Corte sẽ cảm thấy tự do hơn khi đẩy họ vào chỗ chết.”
Anh ta kết luận, “Chỉ nhờ có vận may mà cho đến giờ này các nhân chứng vẫn còn nguyên vẹn và phiên tòa vẫn sẽ diễn ra theo kế hoạch.” “Vận may,” tôi nhẹ nhàng nhắc lại. Một điều tôi tuyệt đối không tin.
“Thế nào?”
Trại giam tại Providence còn nguy hiểm hơn cả những nơi tồi tệ nhất của chính cái quận này và chuyện này cho thấy một điều. Đệ tử của tôi có lần còn tìm ra rằng Henry Loving có quan hệ làm ăn với ít nhất hai người bên trong nhà tù. Còn với các thân chủ, phải, họ là những kẻ xấu xa. Nhưng những người dẫn dắt không bao giờ đưa ra phán xét đạo đức về những người chúng tôi bảo vệ. Thứ duy nhất quan trọng ở một thân chủ là trái tim còn đang đập. Việc của chúng tôi là giữ trái tim ấy tiếp tục đập.
Nhưng nếu tôi không tự biện minh với sếp của mình, tôi chắc chắn cũng sẽ không làm thế với Westerfield và trợ lý trẻ của anh ta.
“Ở đây cũng vậy thôi, Corte. Nhà nghỉ tại Providence, Nhà trọ Hillside. Căn nhà an toàn ở đó, căn nhà an toàn ở đây. Từ những gì chúng tôi có thể mô phỏng lại, lúc còn ở Hillside, sau khi Loving xuất hiện và truy đuổi, cậu có thể đã thoát đi ngay lập tức nhưng đã dừng lại phía sau nhà nghỉ. Cậu đối đầu với hắn, trong khi nhà Kessler đang ở trong xe cùng cậu.”
Phải đi giải thích là những kẻ yếu đuối, Corte. Một người dẫn dắt không thể yếu đuối. Anh ta có thể mắc sai lầm nhưng không được phép yếu đuối.
Tất nhiên đó là những lời của Abe. Tôi nhận ra rằng Westerfield chắc phải bực mình lắm; anh ta không hề dùng tiếng Pháp trong cuộc đối thoại này. Tôi tăng tốc vượt qua chiếc Prius chạy chậm rì rì.
“Vậy chuyện đã xảy ra là cái bẫy tại Rhode Island rốt cuộc không phát huy hiệu quả, và con cáo của cậu vẫn sống sót hôm qua. Thế nên cậu cố gắng đóng đinh hắn một lần nữa, lợi dụng gia đình Kessler. Và bây giờ, theo Aaron, tôi hiểu rằng có một yếu tố cấu thành tội khủng bố.”
“Một… cái gì cơ?”
“Ali Pamuk, còn có tên khác là Clarence Brown.”
“Chúng tôi không hề phát hiện bất kỳ mối liên kết khủng bố nào. Cha gã là người Thổ Nhĩ Kỳ, và gã quyên góp tiền cho một thánh đường Hồi giáo tại Virginia này. Gã giấu giếm danh tính thực của mình. Đó là tất cả những gì chúng tôi biết đến lúc này. Chúng tôi đang điều tra.”
“Nhưng có khả năng một tổ chức khủng bố muốn bắt cóc Kessler và tìm hiểu xem anh ta biết gì, có thể liên quan tới kẻ nào đó trong cuộc điều tra của anh ta.”
“Như tôi đã nói, Jason, chúng tôi không biết.”
“Nghe này, Corte, tôi đánh giá cao việc cậu đã cứu nhà Kessler khỏi hai tình huống thót tim. Cậu có tài… và cậu may mắn. Chúng tôi không thể mạo hiểm lần thứ ba để Loving có may mắn hơn cậu được.”
May mắn…
“Nhà Kessler có thể là chìa khóa duy nhất đối với mối đe dọa khủng bố nghiêm trọng. Chúng ta sẽ không thể sửa chữa được nếu anh ta bị nguy hiểm, như cậu đang làm. Bộ trưởng Tư pháp của tôi đồng ý rồi. Tôi muốn vợ chồng Kessler và cô em gái vào trong nhà tù ngay bây giờ. Cơ sở giam giữ Hansen, chúng ta đã từng nói chuyện về nó. Tôi đã liên hệ với họ rồi.”
Tôi hình dung anh ta đang nhìn Teasley với nét mặt như muốn nói, Thấy chưa, sẽ thành ra như thế đấy.
“Tôi muốn nói chuyện với sếp của tôi.”
“Quyết định này là của Bộ trưởng Tư pháp.”
Sếp của mọi người.
Tôi thấy mình đang lái vượt tốc độ giới hạn mười dặm. Tôi nới nhẹ chân ga.
Westerfield nói tiếp, giọng vừa phải, “Nếu đây là vụ tham ô hay tội ác có tổ chức chó chết nào đấy, tôi sẽ chẳng quan tâm nhiều đến thế. Nhưng giờ có yếu tố cấu thành tội khủng bố, chúng tôi không thể giả ngơ được. Chúng tôi cần phải chắc chắn mình làm mọi thứ có thể nhằm xác định mối đe dọa. Ngoài ra chúng tôi không cần bất kỳ lời chỉ trích nào đâu.”
Dù có nói chuyện với tay làm vận động hành lang này bao nhiêu lâu đi nữa, tôi cũng không bao giờ có thể quen được kiểu dùng từ vựng như thế.
“Tôi muốn họ có mặt tại Hansen càng sớm càng tốt. Cậu muốn không ngừng đuổi theo Loving thì hãy làm khách của tôi đi. Cậu muốn không ngừng truy ra kẻ chủ mưu, tốt thôi. Chỉ là cậu sẽ không được dùng nhân chứng của tôi làm miếng pho-mát trong bẫy chuột của mình nữa.”
Nhân chứng của anh… Chàng cảnh sát anh hùng nổi tiếng.
Westerfield nói tiếp, “Giờ tôi đang đặt một xe tải bọc thép.”
“Không,”
“Tôi sẽ gọi cho Aaron và tìm hiểu xem họ đang ở đâu.”
“Ông ta không biết đâu.”
“Cái gì?”
“Tôi không nói với ông ta.”
Cần được biết…
“Được, thế thì…” Westerfield gặp rắc rối khi xử lý chuyện này, dù tôi không rõ là tại sao. Tôi nghi ngờ mọi người trong tổ chức của anh ta chia sẻ mọi chuyện với nhau.
“Tôi hy vọng điều nảy sẽ không biến thành một cuộc chiến, Corte. Mon dieu1… sẽ chẳng tốt lành gì đâu.”
1 Lạy Chúa
A, tiếng Pháp. Cuối cùng.
Cuối cùng tôi nói, “Đây sẽ là việc tôi đồng ý làm. Tôi sẽ gọi cho Aaron. Nếu ông ấy khẳng định rằng Bộ trưởng Tư pháp đã đồng ý đưa họ vào tù” - tôi ngừng một lúc để họ nghe cho thấm - “tôi sẽ thu xếp để một xe bọc thép chuyển họ đến cơ sở giam giữ Hansen. Nhưng nói cho anh biết… một cảnh sát quận hả? Bên trong nhà tù hả? Ryan sẽ không vui chút nào đâu. Tôi không biết anh ta sẽ hợp tác như thế nào sau khi chúng tôi chuyển họ đi.”
“Chuyện đó cậu cứ để tôi lo, Corte. Việc này phải được thực hiện ngay lập tức. Tôi có thể tin vào cậu không?”
Ý là anh ta sẽ gọi cho Aaron Ellis trong khoảng mười phút nữa để chắc chắn tôi đang làm điều tôi vừa nói.
“Được.”
“Cảm ơn nhiều. Việc này thực sự là vì những điều tốt nhất - vì chúng ta, vì họ, vì đất nước này.”
Tôi không hiểu phải chăng những lời này dành riêng cho mình, dành cho Teasley hay dành cho khán giả vô hình nào đó.
Sau khi ngắt máy, tôi suy nghĩ vài phút rồi chẳng buồn gọi Aaron Ellis để nghe xác nhận, tôi quay số gọi cho Billy để hỏi về xe tải bọc thép.