Trả lời đi… làm ơn trả lời đi.
Có phải Carter đã chết và con bé đã nằm trong tay Loving rồi không?
Thứ xuất hiện tiếp theo là một cuộc gọi từ Loving bằng một điện thoại dùng một lần đến FBI đề nghị được kết nối với Ryan Kessler, thông báo với anh ta là con gái anh ta đã bị bắt và đề nghị thông tin mà kẻ moi tin được thuê để khai thác.
Khi cuộc gọi được kết nối, tôi sẽ buộc phải quyết định để Loving liên hệ với Kessler và cố gắng đàm phán thả bé gái.
Hoặc không. Và viết án tử cho Amanda. Tôi ấn nút GỌI LẠI.
Cạch.
Giọng nói thu sẵn của điện thoại thúc giục, “Làm ơn để lại tin nhắn.”
Không…
Tôi ngắt máy và tăng nhẹ số vòng quay mỗi phút trên động cơ đang kêu xì xì, tăng nó lên bảy mươi vòng, mức nhanh nhất tôi có thể khi đi trên Đường số 7 và những con đường quê gần như song song với sông Potomac. Đã ba giờ chiều, vào một ngày Chủ Nhật dễ chịu, những người ăn trưa, các gôn thủ và những người ngắm cảnh đã ra ngoài, khiến tốc độ xe bị chậm lại. Tôi đã gửi đề nghị dẹp đường đến Cảnh sát Hạt Fairfax và Loudoun, một điều tôi không muốn làm, bởi vì như thế sẽ khiến bất kỳ kẻ nào muốn kiểm tra dễ dàng xác định chiếc Honda của tôi, hoặc sẽ tấn công vào hệ thống, nhưng tôi không thể để mình bị chặn lại được.
Tôi cố gắng gọi điện thoại một lần nữa. Một hồi chuông, một hồi nữa…
Rồi cuối cùng: “A lô,” Bill Carter trả lời.
Tôi thở hắt ra vì nhẹ nhõm. “Corte đây. Loving đang trên đường tới đó đấy.”
“Được rồi.” Cảnh giác ngay lập tức. “Tôi nên làm gì đây?”
“Trước tiên, ông có mang vũ khí theo không?”
“Khẩu súng ngắn cũ của tôi. Smittie cỡ 38. Có, thưa ngài. Và một khẩu 12 gauge trên bệ lò sưởi nữa.”
“Đi lấy nó đi. Hai nòng, nạp đạn bên trái, tự động chứ?”
“Nòng trên nòng dưới.”
Nó sẽ phải hiệu quả. “Nạp đạn đi, mang thêm đạn trong túi ấy.”
“Tôi cần chuẩn bị. Sẽ gác máy một phút nữa.” Một tiếng cạch trống rỗng của lớp kim loại. Tôi nghe thấy, “Được rồi.”
“Amanda đâu?”
“Đang đi lấy đồ. Chúng tôi dự định đi câu cá trong khoảng nửa tiếng.”
“Tôi cần ông ra khỏi nhà ngay.”
“Con bé vẫn đang bực,” Carter nói.
“Rồi nó sẽ bực.”
“Chuyện xảy ra thế nào?”
“Con bé đã đăng gì đó từ máy tính của bạn nó.”
“Khốn kiếp. Chúng tôi vừa qua đó ăn bánh mỳ. Mấy con bé rủ nhau biến đi đâu một lúc. Nhẽ ra tôi phải nghĩ ra rồi chứ.”
Tôi nghe thấy những tiếng bước chân, rồi giọng ông gọi Amanda rằng có rắc rối và họ phải rời đi ngay lập tức. Con bé nói, “Đó là súng của bác. Tại sao bác lại có súng, bác Bill?...” Giọng con bé lạc đi. Nghe tiếng ông ta có vẻ đang trấn an khi nói chuyện với con bé; không có sự buộc tội lẫn nhau. Tốt. Giờ không phải là lúc cho chuyện đó.
“Được rồi, Corte. Tiếp theo làm gì đây?”
Liếc xuống màn hình máy tính của tôi, rồi lại nhìn đường, tôi giải thích, “Tôi có hình ảnh vệ tinh căn nhà của ông từ Earthwatch. Thực sự không rõ lắm nhưng tôi trông thấy một con đường nối với đường xe vào nhà của ông. Đó là lối vào duy nhất đúng không?”
“Bên cạnh mặt hồ.”
“Ông có thấy bất kỳ cái xe nào trên đường không?”
“Mandy, được rồi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi… Được rồi, xe hả? Tôi đang đóng nắp thùng rác để ngăn gấu mèo thì thấy một chiếc đi qua.”
“Như thế là bất thường à?”
“Quanh đây hoang vắng lắm nhưng vẫn có mấy xe chạy qua. Nó không chạy chậm lại và tôi không nghĩ nhiều về nó nữa.”
“Miêu tả đi?”
“Nói thật tôi nghe thấy tiếng xe hơn là nhìn thấy nó. Anh muốn chúng tôi đi đâu đây?”
“Đừng lái xe. Đừng lại gần chiếc xe. Đến chỗ nào đó quanh nhà nơi ông có thể trông thấy người bước vào và tìm chỗ nấp thật kỹ.” Tôi mạo hiểm liếc nhìn hình ảnh vệ tinh. “Tôi nghĩ mình có thể trông thấy một khoảng trống nhỏ tại… Tôi đoán là phía đông bắc của nhà ông, gần con đường.”
“Phải rồi, nó là một bình nguyên nhỏ. Có mấy cái cây phía bên kia. Chúng tôi có thể tới đó. Đó là một vùng đất cao.”
“Tốt. Ông có gì ngụy trang không?”
“Mấy áo khoác câu cá. Màu xanh dương thẫm.”
“Được đấy. Để điện thoại chế độ rung nhé.”
Có âm thanh lanh canh và tiếng khóa kéo
“Thế này được không bác Bill?”
“Tốt.”
Có vẻ như con bé không hốt hoảng. Tôi hài lòng, nói tiếp, “Loving có vũ khí và hắn có một tên đồng bọn cũng có vũ khí. Có mái tóc màu hung hung đỏ, có thể mặc áo khoác xanh dương. Người mảnh khảnh. Nhưng đừng tin tưởng bất kỳ ai. Được rồi, di chuyển đi. Tôi sẽ tới đó trong mười lăm phút nữa. FBI cũng đang trên đường tới.”
“Thế còn hàng xóm?”
“Giờ Loving đã biết nơi ông sống rồi. Hắn sẽ không buồn đụng tới họ đâu. Tới bình nguyên đi. Chúng ta sẽ gác máy. Tôi cần ông tập trung.”
Tôi cũng cần điều đó, tập trung lái xe. Tôi ngẫm nghĩ rằng nếu Loving thực sự bắt được tín hiệu trang blog của Amanda, tôi biết hắn sẽ rất vui được biết địa điểm của con bé. Khi chuyện liên quan tới lá bài chủ, tóm được đứa con của thân chủ chẳng khác gì bắt được vàng.