Khi tên đồng bọn dí khẩu súng mạnh hơn nữa vào sống lưng tôi, tôi đã nghĩ: Có phải đây là câu Abe Fallow đã nghe thấy không lâu trước khi Loving đến giải quyết anh ấy?
Giơ hai tay ra hai bên…
Tôi cũng sắp chết rồi.
Nhưng không phải ngay lập tức.
Bởi vì giống người thầy của mình, tôi có giá trị. Tôi tự hỏi phải chăng Loving đã tạo ra một bẫy ruồi của riêng mình. Có thể hắn lợi dụng cô bé không phải như một lá bài chủ với cha cô bé mà là ép tôi từ bỏ nhiệm vụ bảo vệ vị thám tử, suy đoán rằng về logic sẽ rất khó thông báo cho Ryan biết rằng chúng đang giữ con gái của anh ta.
Tôi đã là miếng mồi ở bẫy ruồi của chúng tôi; còn ở đây Amanda là miếng mồi.
“Tao bảo mày rồi. Súng. Bỏ xuống.”
Tôi đã làm theo. Bạn chẳng thể xoay người nhanh hơn đạn được.
Tôi có thể chịu đựng được bao lâu? Tôi tự hỏi.
Giấy nhám và cồn…
Những hồi ức về Peggy và hai thằng nhóc, Jeremy và Sam, hiện lên.
Rồi giọng nói sau lưng tôi thì thầm, “Chờ đã.”
Tò mò thật. Có vẻ như gã đang nói với chính mình. Sau đó tôi nghe thấy giọng nói vui vẻ, “Ôi, chẳng phải cậu đây sao, Corte?”
Hai bàn tay tôi bắt đầu run rẩy và tôi chậm rãi quay người lại thì thấy Bill Carter, đang giơ khẩu súng săn nòng trên nòng dưới dùng đạn gauge chĩa thẳng vào ngực tôi. Ngón tay ông vẫn đang trong tư thế phòng thủ. Sau lưng ông là Amanda, đôi mắt mở to.
Giờ tôi đang thở nặng nhọc. Lồng ngực đau nhức.
Ông ta hạ khẩu súng săn xuống.
“Ông không tới khoảng rừng thưa,” tôi thì thầm.
“Không. Có vẻ quá xa. Và hình như cậu cũng không hề vội vã tới chỗ đấy.”
Đúng, tôi suy nghĩ.
Amanda nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt hiếu kỳ nhưng kiên định. Đích thị là đôi mắt của cha nó. Con bé vẫn khoác trên vai cái ví con gấu bằng vải lông.
Tôi dò xét khu vực quanh chúng tôi. Không phải là nơi dễ phòng thủ - chúng tôi đang ở vùng đất thấp.
Tôi muốn quay vào xe và bỏ đi càng nhanh càng tốt.
Chúng tôi cúi xuống. “Hắn đang ở trong nhà. Hắn sẽ biết hai người không ở đó.”
Tôi chỉ tay về phía con đường bên tay phải. “Xe tôi đậu bên kia hàng rào đá phía trước. Khoảng hai trăm thước. Giờ đi thôi. Đi nào, Amanda. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
Trông con bé có vẻ như không cần lời trấn an. Tôi có cảm giác nó muốn một mình đuổi theo Loving.
Can đảm…
Tôi dẫn hai người đi lên con đường dốc của khe núi tiến ra mặt đường. Chúng tôi di chuyển chậm rãi và tôi đang thấy chóng mặt vì cứ phải nhìn hết bên nọ sang bên kia và trông chừng sau lưng thường xuyên. Có tới một ngàn hình dạng bóng đêm và những cái bóng xanh tạo nên đường nét và tư thế của kẻ thù.
Dẫu vậy, không ai phá vỡ kế hoạch và trở thành một kẻ có vũ khí.
Hai mươi thước, rồi ba mươi, năm mươi.
Bỗng Amanda thở hổn hển. Chúng tôi giơ súng lên. Carter và tôi quỳ thụp xuống và tôi kéo con bé nằm xuống, nhìn theo hướng con bé.
Con hươu xuất hiện từ các bụi cây đang gặm cỏ và nó nhìn chúng tôi chằm chằm bằng gương mặt vừa trống rỗng vừa đề phòng. Hai con khác tham gia cùng nó. Carter nhặt một hòn đá và chuẩn bị ném để xua chúng đi, có thể là khiến Loving nghĩ rằng bất kỳ tiếng ồn nào hắn có thể nghe thấy là xuất phát từ quần thể động vật này. Nhưng tôi lắc đầu, chọn giải pháp im lặng.
Đôi khi bạn có thể thông minh hơn chính mình.
Nhìn xuống và xác minh không có dấu hiệu nào cho thấy tên đồng bọn đi dọc theo lối đi tôi đã chọn để theo dõi, chúng tôi lặng lẽ đi tiếp. Con hươu quay lại gặm nốt bụi cây, bữa trưa của nó.
Thêm nhiều tiếng ồn gần chúng tôi.
Động vật? Hay Loving? Tên đồng bọn?
Chúng tôi tới một dải đất trần trụi của mảnh đất, cách phía bên kia khoảng mười lăm mét. Để tìm chỗ trú, quay vòng lại sẽ rất mất thời gian. Tôi ra hiệu cho cả ba băng qua không gian rộng.
Ngay khi sang được bên kia, tôi quay nhìn lại. Khoảng cách gần bằng một sân bóng, tôi liếc thấy hình dáng ngôi nhà.
Và tôi thấy Henry Loving đang bước vào sân sau. Hắn nhìn về phía chúng tôi và cứng người lại.
Rồi hắn thọc tay vào túi và rút ra một chiếc điện đàm hoặc di động.
“Hắn nhận ra chúng ta rồi. Đi nhanh lên!”
Tôi ra hiệu về phía đường nhựa và chúng tôi bắt đầu chạy.
“Bill, canh chừng phía sau. Nếu trông thấy hắn, ngắm bắn thấp thôi. Hắn sẽ cúi người xuống.”
Một vết thương nhỏ vào hai chân hoặc hai cổ chân sẽ tốt hơn là bắn sượt qua đầu, Abe từng nói vậy.
“Hiểu rồi.”
Tôi thì thầm, “Nào Amanda. Chúng ta đang làm rất tốt.”
Liên tục cúi thấp, thở hổn hển, chúng tôi chạy qua tầng cây thấp mảnh khảnh, không bận tâm tới tiếng ồn. Vào bất kỳ lúc nào tôi cũng mong được nghe thấy tiếng viên đạn bắn gãy cành cây cùng lúc với tiếng súng nổ từ sau lưng chúng tôi. Nhưng cả Loving cũng như tên đồng bọn của hắn không hề nổ súng. Amanda sẽ chẳng có giá trị với chúng nếu thiệt mạng. Bạn cần lá bài chủ của mình còn tương đối lành lặn.
Cuối cùng, tất cả chúng tôi thở hồng hộc, đã tới gần chỗ chiếc xe. Cách khoảng năm mươi thước là chiếc xe của tôi, phía bên kia hàng rào đá. Chúng tôi chạy nước rút qua bụi cây thấp.
Carter liếc nhìn lại đằng sau. “Tôi nghĩ mình nhìn thấy hắn rồi. Đi tiếp đi, vào xe ngay. Tôi sẽ yểm trợ cho hai người.”
“Không.” Chúng tôi chạy xa hơn một chút rồi tôi kéo hai người kia xuống bên cạnh mình, dưới sự che chở của cái cây ngã đổ, đủ già đến nỗi hồi còn non trẻ có lẽ nó đã cung cấp nơi trú ẩn thoải mái tương tự cho binh lính hai phe Liên minh miền Nam hoặc Liên bang miền Bắc khi tiến quân về phía nam, sau cuộc tàn sát trong trận chiến kinh hoàng nhất thời Nội chiến, Antietam.
Tôi chắc chắn đã nhìn thấy Loving đằng sau, cách không xa lắm, có thể sáu mươi, bảy mươi thước hoặc hơn. Hắn cũng ẩn mình sau một cái cây cạnh tường.
Tôi nói với Carter, “Chúng ta sẽ di chuyển đến gần cái xe. Tôi sẽ ở phía sau, khởi động nó từ xa. Khi xe khởi động, bắn cả hai nòng vào khu rừng bên kia đường. Lần này tôi muốn ông nhắm thật cao vào. Nạp đạn lại rồi bắn thêm hai phát nữa. Thật nhanh. Sau đó cả hai chạy đến chỗ bức tường. Amanda nhảy vào ghế sau rồi nằm xuống. Bill, ông có thể chạy xe khoảng sáu mét, rồi dừng lại, dùng súng ngắn yểm trợ cho khu rừng bên kia đường. Tôi sẽ gặp ông trong một phút nữa.”
“Tên đồng bọn cũng ở đó à?”
“Đúng vậy.”
Ông không hỏi làm sao tôi biết, còn tôi không có ý muốn giải thích một điều đơn giản như vậy.
Một cái liếc nhìn cả hai gương mặt, đẫm mồ hôi và lấm tấm rác lá.
“Sẵn sàng chưa?”
Hai cái gật đầu.
Tôi ấn nút đánh lửa và động cơ bắt đầu hoạt động. Những chiếc xe của chúng tôi đều có gắn bộ phận giảm thanh, đặc biệt giảm nhẹ tiếng xả, tuy nhiên bạn không thể làm gì với tiếng khởi động xe.
Carter không chần chừ. Xe vừa khởi động, ông đã làm đúng như tôi bảo: giơ súng cao hơn hàng rào rồi bắn hai phát đạn chói tai. Ông nạp đạn lại, bắn thêm hai phát nữa rồi nạp đạn tiếp, khi tôi bắn một tràng sáu phát đạn về hướng Loving đang ẩn náu. Carter túm lấy Amanda bằng một tay. Họ chạy về phía chiếc xe.
Tiếng rít của nó giảm dần, trong khi tôi lao qua hàng rào đá rồi nằm sõng soài, trên đống cỏ cao bên lề đường, tiếp tục nhắm bắn Loving.
Tôi cảm thấy sống lưng mình như có kiến bò. Loving sẽ nghĩ rằng tôi ở trong xe nhưng tên đồng bọn có thể đã thấy thủ đoạn ấy và bỏ đi tìm chỗ bắn tôi trong đám cỏ dại rễ cạn.
Nào…. nào…
Thế rồi Loving xuất hiện. Hắn nhảy qua bức tường rồi bắt đầu nhắm bắn chiếc xe.
Tôi không có nhiều điểm nhìn tốt để bắn, vì bụi cây và bức tường đã chắn một phần tầm nhìn của tôi, nhưng đã xảy ra một chuyện. Đúng lúc tôi vừa định nổ súng, thì Carter nhấn mạnh chân phanh - như tôi đã dặn - và Loving nhận ra mánh khóe của tôi. Hắn không trông thấy tôi nhưng hắn biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn xoay một vòng rồi vừa định trèo lại qua tường.
Tôi xả nguyên cả băng đạn về phía hắn. Một chùm những viên đá bay ra khỏi bức tường và đất bẩn bắn tung tóe dưới đất. Loving biến mất sau một tảng đá. Tôi không dám chắc mình có bắn trúng hắn không.
Nạp đạn lại, tôi trông thấy chuyển động trong tán lá bên kia đường - chắc là tên đồng bọn - tôi lao tới chỗ chiếc xe. Tôi nhảy vào ghế tài xế khi Carter bò về phía ghế hành khách.
Tôi nhấn mạnh chân ga, xe chúng tôi lao vút đi.
Carter đang quay nhìn đằng sau. “Phải rồi, có tên đồng bọn, gã đang trèo ra khỏi rừng. Và Loving đi cùng gã, chúng ra đến mặt đường rồi. Loving bị thương, tôi nghĩ vậy. Trông có vẻ đi không vững nữa.”
Vài phút sau, tôi cho xe trượt quanh một khúc ngoặt trên đường, giảm tốc xuống tám mươi lăm dặm.
Carter phá lên cười, chỉ tay lên trên.
“Mấy cậu bé của anh kia kìa.”
Một chiếc máy bay lên thẳng sà xuống rất nhanh, hạ độ cao khi phóng thẳng tới nhà của Carter. Một lúc sau, một hàng những chiếc SUV đen ngòm, trên làn đường trước mặt, phanh kít lại, chắn đường tôi. Họ đến gần rút vũ khí ra, cảnh giác, và tôi giơ thẻ của mình lên cửa kính xe.
Một đặc vụ trẻ, có hai người khác yểm trợ, nhìn vào trong xe sau đó ra hiệu cho các xe khác xung quanh đang chở các đặc vụ đồng đội của anh ta, tiếp tục tiến về phía ngôi nhà.
“Không sao chứ thưa ngài? Mọi người ổn cả chứ?” Tay đặc vụ nhìn khắp ba người chúng tôi.
“Vâng, chúng tôi ổn cả. Đặc vụ Fredericks có ở đây không?”
“Ông ấy đang ở cách chúng tôi năm phút đi xe.”
“Được rồi, bảo với các đặc vụ của cậu chúng có hai tên. Loving cùng tên đồng bọn, cả hai đều có vũ khí. Loving có thể đang bị thương. Tôi không biết bọn chúng giấu xe ở đâu.”
“Chúng tôi sẽ kiểm tra, thưa ngài.”
“Lúc nãy tôi có xem bản đồ và thấy bên kia hồ có một tá ngôi nhà cùng mấy tuyến đường dễ đi tới xa lộ liên tiểu bang. Tôi nghĩ chúng có thể cố chèo thuyền qua đấy sau đó cướp xe.”
“Tôi sẽ cử một đội qua đó,” tay đặc vụ nói.
Tôi bảo anh ta, “Cậu có thể kết nối tôi với tay phi công máy bay lên thẳng được không? Tôi sẽ gửi anh ta mô tả về mảnh đất này.”
“Máy bay lên thẳng?”
“Đơn vị chiến thuật trên không của cậu ấy,” Tôi chỉ tay lên bầu trời.
Anh ta có vẻ bối rối. “Thưa ngài, chúng ta làm gì có trực thăng tham gia chiến dịch đâu.”