Tháng Chín, 2010
THỨ BẢY
Mục đích của trò chơi là đột nhâp và chiếm lấy Lâu đài của đối thủ hoặc thảm sát Hoàng thân quốc thích của hắn…
-- NHỮNG HƯỚNG DẪN CỦA TRÒ BOARD GAME PHONG KIẾN
“Corte, chúng ta đang có một vụ rất tệ.”
“Nói tiếp đi,” tôi nói vào chiếc micro cổ ngỗng. Tôi đang ngồi tại bàn làm việc, trong chế độ điện thoại rảnh tay. Tôi bỏ mảnh giấy viết tay cũ đang đọc xuống.
“Thân chủ và gia đình anh ta đang ở Fairfax. Có một lệnh thi hành gửi cho kẻ moi tin và có vẻ như hắn đang chịu sức ép về thời gian.”
“Bao lâu?”
“Hai ngày.”
“Ông biết ai thuê hắn không?”
“Cái này thì chịu, con trai ạ.”
Hôm đó là thứ Bảy, hẵng còn sớm. Trong công việc này, chúng tôi thường làm việc vào những giờ giấc và tuần làm việc bất thường dài ngắn khác nhau. Giờ làm việc của tôi mới bắt đầu hai ngày trước và cuối chiều hôm qua tôi vừa kết thúc một vụ nhỏ. Tôi dành cả ngày để dọn dẹp giấy tờ, một công việc tôi yêu thích, nhưng trong tổ chức, tất cả chúng tôi đều sẽ liên tục bị gọi.
Nói tiếp đi, Freddy? “Tiếp tục theo dõi nhé, Freddy.” Có điều gì đó trong tông giọng của ông ấy. Mười năm làm việc cùng ai đó, ngay cả chỉ là thi thoảng đi nữa, với kiểu công việc này, bạn sẽ nắm rõ những dấu hiệu.
Một đặc vụ FBI, vốn nổi tiếng vì cá tính quả quyết, giờ thì lại ngần ngừ. Cuối cùng: “Được rồi, Corte, vấn đề là…”
“Là gì?”
“Kẻ moi tin là Henry Loving… Tôi biết, tôi biết. Nhưng thông tin đã được xác nhận rồi.”
Một lúc sau, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng trái tim mình và tiếng mạch máu trong hai tai tôi. Tôi tự động trả lời, mặc dù là vô nghĩa, “Hắn chết rồi. Rhode Island.”
“Đã chết. Được báo cáo là đã chết.”
Tôi liếc nhìn những cái cây ngoài khung cửa sổ, xao động trong cơn gió nhẹ tháng Chín, rồi nhìn bàn làm việc của mình. Gọn gàng nhưng nhỏ và làm bằng thứ gỗ rẻ tiền. Trên bàn là vài mảnh giấy, mỗi mảnh đều khiến tôi chú ý ít nhiều, cũng như một chiếc hộp bằng carton nhỏ mà FedEx đã giao đến căn nhà trong thị trấn, chỉ cách văn phòng tôi vài tòa nhà sáng hôm đó. Đó là món hàng trên eBay mà tôi đã rất mong mỏi được nhận. Tôi đã lên kế hoạch xem xét kỹ đồ trong hộp vào bữa trưa ngày hôm nay. Giờ tôi phải gạt nó sang một bên.
“Nói tiếp đi.”
“Tại Providence à? Còn một người nữa trong tòa nhà.” Freddy lấp đầy thông tin còn thiếu, cho dù gần như tôi đã suy luận được ra ngay chính xác chuyện gì đã xảy ra - nhờ bản mô tả của đặc vụ. Hai năm trước căn nhà kho nơi Henry Loving lẩn trốn, sau khi thoát khỏi cái bẫy tôi đã giăng ra chờ hắn, đã cháy thành tro bụi. Chuyên gia pháp y đã thu được một mẫu ADN trùng khớp trên cái xác bên trong. Ngay cả khi đã bị bỏng nặng, một xác chết sẽ để lại khoảng mười triệu mẫu axit nucleic khó chịu. Thứ mà bạn không thể che giấu hoặc tiêu hủy thế nên nỗ lực là vô nghĩa.
Nhưng sau đó việc bạn có thể làm là mang nó đến cho các kỹ thuật viên phòng thí nghiệm ADN và ép họ nói dối - để chứng minh rằng cái xác ấy là của bạn.
Loving chính là kiểu người sẽ đoán được cái bẫy mà tôi bố trí. Trước khi bám theo các thân chủ của tôi, chắc chắn hắn phải có một kế hoạch dự phòng: bắt cóc một người đàn ông vô gia cư hoặc đang chạy trốn và giấu trong căn nhà kho, đề phòng hắn phải tẩu thoát. Đe dọa một kỹ thuật viên phòng thí nghiệm, đúng là một ý tưởng thông minh, không hề nói quá nếu bạn biết môn nghệ thuật độc đáo của Henry Loving là thao túng người khác làm những chuyện họ không muốn làm.
Thế nên, bất thình lình, một kẻ mà rất nhiều người khác thấy hài lòng - tôi nghĩ nên dùng từ “hạnh phúc” - khi được thấy hắn bị thiêu chết giờ lại đang sống sờ sờ.
Một cái bóng trên ngưỡng cửa phòng tôi. Đó là Aaron Ellis, người đứng đầu tổ chức của chúng tôi, người mà tôi trực tiếp báo cáo. Tóc vàng và đôi vai rất rộng. Đôi môi mỏng của ông ta há ra. Ông ta không biết tôi đang gọi điện.
“Cậu nghe tin gì chưa? Rhode Island - hóa ra cóc phải là Loving.”
“Tôi đang nói chuyện với Freddy đây.” Tôi hất đầu về phía điện thoại.
“Vào văn phòng tôi lúc mười giờ nhé?”
“Vâng.”
Ông ta biến mất trên đôi chân nhanh nhẹn đi đôi giày da nâu trang trí tua rua, không ăn tiệp với chiếc quần màu xanh sáng.
Tôi nói chuyện với đặc vụ FBI, trong văn phòng của ông ta cách văn phòng tôi mười dặm, “Đó là Aaron.”
“Tôi biết,” Freddy đáp. “Sếp của tôi nhắn tin cho sếp của cậu. Giờ tôi nhắn tin cho cậu. Chúng ta sẽ làm việc với nhau đấy, con trai. Gọi tôi khi cậu có thể nhé.”
“Chờ đã,” tôi nói. “Các thân chủ đang ở Fairfax à? Ông có gửi đặc vụ nào tới trông trẻ không?”
“Chưa đâu. Chuyện này mới xảy ra mà.”
“Cử ai đó xuống đấy đi chứ.”
“Rõ ràng Loving không ở gần đó.”
“Thì cứ làm đi mà.”
“Ừ thì…”
“Làm đi.”
“Như cậu muốn, vân vân và mây mây.”
Freddy ngắt máy trước khi tôi kịp nói thêm câu gì.
Henry Loving…
Tôi ngồi im một lúc rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ trụ sở tổ chức, một nơi không hề có điểm gì nổi bật tại Old Town Alexandria, tòa nhà này xấu xí thậm tệ, cái xấu xí từ những năm 1970. Tôi nhìn chằm chằm bãi cỏ, một cửa hàng đồ cũ, một quán Starbucks và vài bụi cây ở bãi đậu xe. Những bụi cây xếp hàng theo kiểu so le hướng về phía Ngôi đền Masonic, như thể được nhân vật của Dan Brown trồng để gửi một thông điệp bằng cảnh quan thay vì bằng email.
Tôi lại quay về nhìn cái hộp FedEx và những tài liệu trên bàn làm việc.
Một chồng giấy tờ quan trọng là hợp đồng thuê nhà an toàn gần Silver Spring, Maryland. Tôi đã phải đàm phán hạ giá tiền thuê xuống, lấy thân phận giả để làm điều đó.
Một tập tài liệu là lệnh phóng thích dành cho thân chủ mà hôm qua tôi đã giao trả thành công cho hai người đàn ông nghiêm túc, trong hai bộ đồ nghiêm túc như nhau, có hai văn phòng đều ở Langley, Virginia. Tôi đã ký lệnh rồi cho vào mục Thư gửi đi.
Mảnh giấy cuối cùng, mà tôi đang đọc khi Freddy gọi tới, tôi đã mang nó theo hoàn toàn vô tình. Trong nhà, tối qua tôi đã tìm thấy một bộ trò chơi, tôi muốn đọc lại hướng dẫn nên đã mở hộp ra để tìm - một danh sách những việc phải làm cho bữa tiệc vào ngày nghỉ, với tên các khách mời, các mặt hàng tạp phẩm và đồ trang trí phải mua. Tôi lơ đãng nhét tờ giấy màu vàng vào túi mãi sáng nay mới thấy. Bữa tiệc đã được tổ chức nhiều năm trước. Đó là điều tôi không hề muốn mình phải nhớ lại lúc này.
Tôi nhìn dòng chữ viết tay nhạt nhòa trên mảnh giấy hình chữ nhật rồi nhét nó vào máy hủy tài liệu, nó sẽ bị biến thành pháo giấy.
Tôi đặt hộp FedEx vào trong két an toàn phía sau bàn làm việc - chẳng có gì đặc biệt, không có quét võng mạc, chỉ là khóa số lách cách - rồi đứng dậy. Tôi vận áo complet tối màu bên ngoài áo sơ mi trắng, trang phục tôi thường mặc khi đến văn phòng, ngay cả khi làm việc vào những ngày cuối tuần. Tôi bước ra khỏi văn phòng, rẽ trái tới văn phòng của sếp, bước dọc theo tấm thảm dài trải sàn màu xám, lốm đốm ánh nắng, hơi phai màu qua những ô cửa sổ chống đạn phản chiếu. Tâm trí tôi không còn tập trung vào những giá trị bất động sản tại Maryland hay các kiện hàng giao nhận hoặc những ký ức không mong muốn từ quá khứ, mà hoàn toàn tập trung vào sự tái xuất của Henry Loving - kẻ mà sáu năm trước, đã tra tấn và sát hại người thầy và là người bạn thân thiết của tôi, Abe Fallow, trong một con mương cạnh cánh đồng bông Bắc Carolina, khi tôi nghe những tiếng kêu của ông qua điện thoại vẫn kết nối.
Bảy phút la hét cho đến khi phát súng ân huệ vang lên, không chút thương xót, mà chỉ đơn giản là sự chuyên nghiệp.