Chỉ còn tôi trong phòng làm việc cùng Joanne.
Xem qua các trang tài liệu tuyệt mật duBois đã gửi email cho tôi. Phần nhiều đã được biên tập lại, bao gồm tên tổ chức của cô, còn ít người biết hơn cả tổ chức của tôi. Cho dù một chi tiết không được biên tập đó là bức ảnh của Joanne từ tám đến mười năm trước. Và tên cô trong tổ chức, Lily Hawthorne. Người đàn bà trong bức ảnh trông rất giống người trước mặt tôi. Ưa nhìn nhưng không xinh lắm, không mỉm cười, mảnh mai.
Dè dặt và cũng kín đáo nữa.
Tôi nhận ra rất nhiều sự tò mò suốt mấy ngày qua giờ đã sáng tỏ. Việc Joanne tuyệt vọng muốn cô con gái của chồng xa lánh mình, lo sợ rằng thực ra cô chính là lý do khiến con bé có thể bị bắt cóc hoặc bị thương. Và nỗi lo lắng của cô đối với những người hàng xóm tại Fairfax, nhà Knox - nỗi lo lắng vào thời điểm ấy dường như không ăn nhập với tình huống. Cô đã khiếp đảm trước khả năng mình là nguyên nhân gây ra cái chết cho vợ Ted dưới bàn tay của Henry Loving. Tôi cũng nhớ lại cô khẩn thiết như thế nào khi ép buộc tôi nghĩ rằng các vụ án của Ryan là nguyên nhân khiến Loving được thuê. Việc cô tìm kiếm trên máy tính của Maree, hy vọng tìm ra đầu mối nào đó cho thấy mình không phải là nguyên nhân.
Cô cũng ủng hộ các lựa chọn của tôi trong những tình huống chiến thuật, van xin hoặc thậm chí là ra lệnh cho chồng làm theo những gì tôi quyết định - vì là dân chuyên nghiệp cô biết tôi đã đúng.
Bằng giọng thực tế, cô nói với tôi: “Anh đã tìm thêm được thông tin gì chưa?” Cô liếc mắt về phía các tài liệu, vốn không nói thẳng về công việc của cô.
“Chỉ là cô có tham gia vào dự án Sickle. Cấp dưới của tôi rất giỏi nhưng cô ấy không thể tìm được xa hơn thế. Các hồ sơ lưu của cô có vẻ bảo mật rất tốt. Còn các hồ sơ về quá trình hoạt động - nếu nhóm này vẫn còn hoạt động…” Cô không nói gì. “Nếu nó vẫn còn hoạt động, cô ấy không tìm được gì trong hồ sơ.”
Cho dù bí danh của nhóm mang phong cách Anh hóa theo tên một loại máy móc nông nghiệp, nhưng thực ra nó là tên của Lực lượng Phòng thủ Israel chuyên ám sát - tiếng Hebrew là, sikul memukad, nghĩa là “tập trung đẩy lùi.”
“Cấp dưới của tôi cho biết cô đã từng là mục tiêu.”
“Corte, ai ở Sickle cũng trở thành mục tiêu lâu dài. Vì những gì chúng tôi đã làm. Mặc dù không bao giờ có hành động nào. Chỉ giám sát thôi. Báo cáo ấy đã cũ năm năm rồi.” Cô nói tiếp, “Phải, tôi chắc chắn mình có nhiều kẻ thù. Nhưng không phải chỉ căn cứ vào một vài tin tình báo rồi cho rằng tôi có bất kỳ thông tin nào mà ai đấy muốn - chắc chắn chẳng có điều gì biện minh được việc thuê kẻ moi tin như Henry Loving.”
Quá khứ…
Tôi nói: “Cô đã liên hệ với người của mình? Như thế nào?” Tôi đã theo dõi họ sử dụng điện thoại.
“Tôi có một điện thoại khác,” cô đáp. “Không lần ra được đâu. Tin tôi đi, không lần ra nổi đâu.”
“Cô đã tải các hình ảnh của họ lên đó - những người trong máy tính của Maree?”
Đôi mắt cô nhìn đăm đăm vào cái xắc, nơi tôi đồ rằng cất giấu một thiết bị rất khác thường, được bảo vệ. Giờ tôi đã hiểu tại sao cô ta lúc nào cũng giữ khư khư cái xắc. “Tôi đã chuyển giao chúng, phải. Mọi thứ đều được mã hóa qua nửa tá proxy. Thậm chí sẽ chẳng có chỗ nào phình ra trên mạng Internet ở khu vực này đâu. Hệ thống giải quyết chuyện đó rồi.”
Ấn tượng trước mắt của tôi đó là, bất chấp tổn thương vì bị bắt, Joanne lúc này đã thoải mái hơn, bình yên hơn. Cô đã phải sống với lời nói dối quá lâu rồi. Ít nhất cô sẽ không còn phải mang gánh nặng của điều bí mật ấy đi khắp nơi nữa. Tôi cũng hiểu rằng bạn không tham gia cùng các tổ chức chỉ huy các hành động như Sickle nữa, trừ phi công việc ấy ít nhất là một phần trong máu của bạn. Không nghi ngờ gì cô là một người vợ tốt, người mẹ kế tốt nhưng tôi không chắc mình tin những lời phủ nhận của cô rằng rất nôn nóng muốn từ bỏ khía cạnh bí mật của cô. Tôi biết mình sẽ cảm thấy thế nào nếu tôi phải từ bỏ công việc làm người dẫn dắt. Nó hẳn sẽ phá hủy một điều gì đó trong tôi.
“Được rồi, cô bảo tôi là không có đầu mối nào. Nhưng công việc của tôi là bảo vệ cô và gia đình cô sống sót. Tôi muốn biết chính xác người của cô tập trung vào cái gì.”
“Từng vụ tôi làm đều đã kết thúc. Tất cả các thân chủ hoặc bị bắt cóc hoặc bị đưa đến nơi khác… hoặc trở thành con số không,” cô nói, sử dụng một động từ mà thi thoảng tôi có nghe nếu thân chủ của tôi làm trong kiểu công việc tương tự. Từ này đã trở nên phổ biến trong lực lượng Mossad. Chúng thích dùng từ viết tắt mà chúng nghĩ là tiếng Mỹ.
Số không…
“Nhiệm vụ duy nhất với một người thừa là nhiệm vụ cuối cùng của tôi. Tại cửa hàng bánh. Y là bạn của hai vợ chồng chủ hàng bánh là mục tiêu của chúng tôi. Y là mắt xích yếu. Một người liên lạc và đưa tin mà chúng tôi đã loại ra từ nhiều năm trước rồi.”
“Dù sao cũng cho tôi biết về y đi.”
“Cặp vợ chồng đang thu thập và bán thông tin tình báo về vũ khí hạt nhân. Người đàn ông này giúp họ tiếp xúc với một vài sát thủ của chính phủ và những người ở vào vị thế có thể hữu ích, các học giả. Y chuyển giao vài hồ sơ và phần mềm cho họ. Thế thôi. Khi họ bị biến thành số không y hốt hoảng và khai thật ra toàn bộ, những cái tên. Chúng tôi theo dõi y nhiều năm. Cuối cùng gạt y ra khỏi danh sách.”
“Tên là gì?”
“Điều này tôi không nói được, Corte.”
“Giám sát y hôm qua và hôm nay à?”
“Phải. Chẳng có gì liên hệ y với Loving hết.”
Tôi cân nhắc những gì cô cho tôi biết. Tôi cân nhắc thu hẹp các đầu mối trong vụ án có thể phơi bày kẻ chủ mưu đã thuê Henry Loving. Một mình tôi bước vào phía sau nhà, hàng hiên có rào xung quanh của căn nhà, ra hiệu cho Tony Barr và Lyle Ahmad đến gần.
“Chúng ta có một tình huống.”
Tôi cập nhật cho họ tin tức về Joanne, giải thích rằng cô là nhân vật mà trong tổ chức của chúng tôi sẽ gọi là sĩ quan kiểm soát, chỉ huy một nhóm chiến thuật nhỏ. Cho dù trong vụ của mình, cô không bảo vệ mạng sống mà thực ra là kết liễu nó.
Lyle Ahmad lắng nghe tin tức một cách vô cảm như tôi mong đợi, như thể tôi kể cho với cậu ta nghe về thị trường cổ phiếu đã giảm vài điểm hay một đội bóng chày đã ghi bán san hòa ở hiệp ba. Phản ứng của tay đặc vụ FBI của Freddy thì khác. Gương mặt Tony Barr bừng bừng giận dữ, “Cô ta không nói cho chúng tôi biết ư?” cậu ta thì thầm. Không nghi ngờ gì nữa cậu ta đã quá quen với những nghi phạm hay nói dối. Nhưng sự lừa dối này đến từ người mà cậu ta đang phải liều cả mạng sống để bảo vệ.
Tuy nhiên, cuộc họp này không dành để tranh luận tội lỗi của thân chủ chúng tôi, mà là để cân nhắc thông tin mới ảnh hưởng tới chiến lược bảo vệ của chúng tôi thế nào. Tôi nói: “Cô ta tin mình không phải là mục tiêu. Nhưng tôi nghĩ hiện tại chúng ta phải cho rằng cô ta là mục tiêu và rằng kẻ chủ mưu đã thuê Loving có thể được tài trợ khoản tiền lớn và có sự ủng hộ từ những khoản lãi suất đáng kể ở nước ngoài.” Tôi nhắc hai người về chiếc trực thăng tại nhà Carter gần sông Potomac.
Ahmad nói, “Vậy là chúng có thể dùng máy bay lên thẳng để tấn công chiến thuật, chứ không chỉ là giải cứu.”
“Tôi sẽ không ngạc nhiên,” tôi bảo cậu ta.
Barr nói: “Chúng ta nên liên hệ với cơ quan kiểm soát giao thông đường không địa phương.”
“Ý hay, và chuyển 60% ca làm việc sang tuần tra bên ngoài. Ngước nhìn lên trời thật nhiều. Lyle, ra tuần tra xung quanh đi.”
Cậu ta gõ mật mã lên cửa rồi bước ra ngoài.
Barr và tôi quay vào. Joanne đang ở trong phòng khách, nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng im ỉm ngoài tiền sảnh.
“Trưởng nhóm của cô,” tôi nói. “Có phải cũng là người làm việc với cô hồi đó không?”
“Vâng.”
“Tôi muốn nói chuyện với ông ta.”
Cô gật đầu cam chịu. Cô hiểu tranh cãi cũng chẳng ích gì. Mà đúng thế thật.
Chúng tôi bước vào phòng làm việc. Cô lấy ra chiếc điện thoại riêng từ trong túi. Cô đặt nó lên bàn rồi ấn nút LOA NGOÀI sau đó là nút gọi nhanh. Cho dù các điện thoại chống nhiễu hiện giờ không còn âm thanh nghe như tiếng máy fax nữa, nhưng tôi hình dung mình nghe thấy tiếng lạch xạch khi có tiếng cạch, và một giọng nói cất lên từ cái hộp đen trước mặt chúng tôi.
“Williams đây.”
“Tôi đây,” Joanne nói. Có khoảnh khắc tạm ngừng, có lẽ là trong khi các thiết bị điện tử xác minh đây đúng là giọng của cô. “Loa ngoài.”
“Loa ngoài,” Williams lầm bầm. “Sẽ nói chuyện nhiều đây.” Nghĩa là chúng tôi sẽ phát hiện ra tất cả.
“Rõ, thưa sếp.”
Tôi tự giới thiệu bản thân, giải thích rằng tôi đang phụ trách chi tiết bảo vệ gia đình Kessler.
Williams với cái họ khó hiểu, lên tiếng, “Tôi biết anh là ai. Tôi hiểu chuyện này sẽ chỉ là vấn đề thời gian. Kẻ nào đó đang nghịch ngợm các máy chủ của chúng tôi.”
Tôi chắc chắn sẽ giận dữ trước việc giấu giếm thông tin về sự nghiệp trước đó của cô nhưng tôi nhớ lại lời nguyện của tôi về việc xác định các mục tiêu rồi đưa ra cá giải pháp hiệu quả. Có thể có thời điểm tố cáo lẫn nhau nhưng nhiệm vụ bây giờ là bảo vệ gia đình Kessler sống sót và tìm ra kẻ chủ mưu đã thuê Loving. Nên tôi nói: “Tôi cần tất cả chi tiết về người đàn ông có liên quan tới vụ cuối cùng của Joanne.”
Đầu dây bên kia tạm ngừng, có thể là phản ứng với đề nghị của tôi. Hoặc có thể phản ứng do người phụ nữ được nhắc đến với ông ta không phải là Joanne mà là Lily Hawthorne.
“Tuyệt đối chẳng có mẩu bằng chứng nào cho thấy y có liên quan. Hoặc bất kỳ ai khác mà Joanne có tiếp xúc. Chúng tôi đã theo dõi tình hình ngay từ đầu.”
“Ngay cả thế, tôi muốn biết tên.”
“Tôi không thể làm thế.”
Tôi cương quyết nói: “Tôi hy vọng anh hiểu rằng tôi còn có việc phải làm. Một phần của công việc là một mình đánh giá những mối đe dọa một cách độc lập. Tôi không thể cứ tin lời anh như thế được.”
“Một phần công việc của tôi là đảm bảo những vấn đề này rất, rất tuyệt mật.”
“Tôi biết thế,” tôi chậm rãi nói.
Và để mặc mối đe dọa của tôi xuất hiện và lan tràn. Các thông báo công khai có thể thường xuyên là lá bài chủ rất hiệu quả.
Williams thở dài: “Tên y là Aslan Zagaev. Một tín đồ Hồi giáo người Chechnya. Được nhập tịch như một phần trong thỏa thuận nhận tội.”
“Các anh vẫn đang theo dõi y. Y ở đâu?”
“Bây giờ á? Ở nhà tại Alexandria.”
“Các thông tin về y là gì?”
“Sở hữu nửa tá cửa tiệm thảm. Một nhà hàng. Người của tôi đã xem xét hết mọi thứ rồi, Corte. Ý tôi là mọi thứ. Các hồ sơ thông tin liên lạc, các tài khoản ngân hàng, hồ sơ du lịch, tài sản doanh nghiệp, các khoản đầu tư, gia đình, anh chị em, các thuộc cấp. Chẳng có gì cả. Y hoàn toàn sạch sẽ.”
“Tín đồ đạo Hồi Chechnya. Y có tới Trung Đông không?”
“Có. Đi công tác để mua thảm. Nhưng chúng tôi không quàng GPS quanh cổ y. Những người y đang làm ăn, cặp vợ chồng trong cửa hàng bánh? Họ là người Pakistan, chứ không phải Ả Rập. Còn gần đây? Không có cuộc điện thoại nào trong hai tuần qua. Lịch hoạt động thường ngày của y tại văn phòng không hề bị ảnh hưởng, chúng tôi có thể nói là tốt nhất. Lạy chúa, Corte, chúng tôi đang làm rất nghiêm túc. Chúng tôi biết mình đang làm gì mà.”
Tôi hỏi: “Có thể là mặt nạ diễn sâu của y thì sao, một kẻ giả vờ ngủ?”
Williams hỏi: “Sau sáu năm sao? Chúng thực sự không làm việc theo cách đó đâu.” Ông ta nói điều này với chút uy quyền. “Thêm nữa, những kẻ giả vờ ngủ không làm tình nguyện tại Trung tâm Thanh niên Hồi giáo Georgetown. Hoặc đi đến bất cứ nơi nào gần đó mà tên của chúng có chữ I. Y sẽ có mặt tại phiên chợ bánh Presbyterism.”
“Anh không còn diễn viên nào khác có thể làm vậy đúng không?”
“Đúng vậy.”
Nhiều khả năng vì họ đã chết.
Tôi nói: “Tôi muốn biết tên nhân viên an ninh và nhà phân tích về Zagaev.”
“Corte, sao Lily có thể… làm sao Joanne có thể biết rằng y còn liên quan không cơ chứ, suốt bao nhiêu năm qua?”
Câu trả lời có vẻ đã rõ ràng với tôi. “Cô ta biết tìm anh ở đâu, đúng không?”