Đối thủ của tôi sẽ làm gì ở đây?
Tôi không nghĩ tới Henry Loving vào lúc này, mà nghĩ tới kẻ chủ mưu của hắn, Aslan Zagaev. Y sưu tầm vũ khí. Y đã có chuyến đi bất ngờ và có chủ tâm sau khi nhận cuộc gọi của Loving. Như thế nghĩa là gì, y đang nghĩ gì?
Tôi đang ở trên Đường số 7, di chuyển về phía nam, đích đến là khu tổ hợp thương mại và nhà ở - Tysons Corner - mà có vẻ là nơi Zagaev đang đánh xe tới từ hướng đối diện.
Đối thủ của tôi… y sẽ làm gì?
Trong phân tích lý thuyết trò chơi, những người ủng hộ nhà thống kê thế kỷ 18, Thomas Bayes một mực cho rằng thế giới được tạo thành từ kiến thức không ngừng thay đổi, và khi xác định khả năng của một sự kiện - trong trường hợp này là Zagaev đang âm mưu chuyện gì - bạn phải không ngừng điều chỉnh lại những dự đoán của mình khi biết được những manh mối mới. Những tỷ lệ y sẽ chơi đá, tương phản với chơi giấy hoặc kéo, thay đổi từ 33,3%, chẳng hạn, nếu bạn biết đối thủ của mình có vấn đề với cơ bắp thì khi nắm tay lại hẳn y sẽ rất đau đớn.
Nhưng với Zagaev, có rất ít thông tin để thu hẹp những dự đoán của tôi rằng y đang làm gì để đưa đến một chiến lược hợp lý về hướng giải quyết y. Y sẽ nắm được những câu trả lời cho câu hỏi Joanne Kessler đã biết những gì, danh tính của các kẻ chủ mưu khác, nếu y không làm việc một mình. Và tất nhiên, y sẽ biết Henry Loving đang ở đâu hoặc làm sao để tìm ra hắn.
Chúng tôi có nên tiếp tục bám theo, bắt giữ y và tiến hành theo dõi các nhân viên của y không?
Tôi vượt một đèn đỏ, thầm biết ơn cảnh sát vùng này còn đang bận ở đâu đó. Tôi đút tai nghe vào tai rồi gọi cho Freddy.
“A lô? Corte? A lô?”
“Y đâu rồi?”
“Đường số 7, đang tiến thẳng về phía bắc. Cách Tysons khoảng năm phút đi xe.”
Tôi đang trên Đường số 7, thẳng tiến về phía nam. Và cách Tyson khoảng năm phút đi xe.
Freddy nói thêm, “Bọn tôi còn cách y nửa dặm. Y đúng là một công dân tốt. Dừng xe khi đèn vàng, nhường đường cho khách bộ hành.”
Tỏ ra kín đáo đối với người Chechnya còn quan trọng hơn cả tăng tốc tới nơi cần đến cùng vũ khí. Điều này cung cấp cho tôi nhiều thông tin hơn hẳn nhưng không đặc biệt hữu ích.
“Các nhóm thế nào?” Tôi hỏi.
“Hai nhóm. Chúng tôi vẫn tiếp tục theo sau. Đang dựa vào GPS.”
“Zagaev có gọi cho ai không?”
“Chưa bắt được gì kể từ khi y kết thúc cuộc gọi với Loving bốn mươi phút trước.”
“Không quên quét tất cả điện thoại của nhân viên và họ hàng của y đấy chứ?”
“Này, Corte, đoán xem nào? Việc đó bọn này làm rồi.”
Tôi không nhắc ông ta nhớ rằng không có ai trong tổ chức của Williams hay FBI nghĩ đến chuyện xem xét các thành viên gia đình của nhân viên cho đến khi tôi gợi ý.
“Được rồi,” Freddy nói. “Y vẫn đang di chuyển đều đều. Dắt chúng ta tiến thẳng vào vòng tay của Loving.”
Đúng thế không?
Thông tin không hoàn hảo…
“Có một chuyện tôi vẫn lấn cấn,” tôi nói.
“Cậu sẽ là kẻ chơi xấu trong trò bóng banh đấy, Corte. Cậu tiêu cực quá vậy. Thậm chí cậu đã bao giờ chơi bóng chưa đấy?”
“Tôi không nghĩ y sẽ đến chỗ Loving đâu.”
“Tại sao không?”
“Hầu hết các kẻ chủ mưu đều muốn giữ khoảng cách với kẻ moi tin của chúng. An toàn hơn cho chúng.”
“Y đang đi giao nhận súng.”
Tôi chỉ rõ, “Loving không cần trang bị vũ trang từ kẻ chủ mưu. Súng của hắn có cả đống. Đồng bọn của hắn chắc chắn có.”
“Vậy ý cậu là sao?”
Tôi quyết định. “Tôi muốn bắt Zagaev, chứ không phải bám đuôi y.”
“Tại sao?”
Phân tích lý thuyết trò chơi Bayes không giúp được nhiều. Tôi không có bất kỳ thông tin nào, hoàn hảo cũng như còn thiếu hụt. Tôi nói thật với ông ta. “Một linh cảm.”
Một khoảnh khắc im lặng.
Freddy nói: “Nhưng nếu chúng tôi không chặn y lại nhanh, y sẽ gọi hoặc gửi tin nhắn cho Loving và bất kỳ kẻ chủ mưu nào khác. Chúng sẽ biến mất. Xe chúng tôi bốc mùi liên bang quá. Y sẽ thấy là chúng tôi đang tới.”
Ông ấy nói đúng.
Tôi hỏi: “Xe của Zagaev là xe gì?”
“BMW bạc thời 7-40.” Ông cho tôi biết biển số xe.
“Vị trí của y giờ ở đâu?”
“Vừa tiến vào Tysons. Y đang vòng qua khu buôn bán, rẽ vào đường Holly Lane. Tôi nghĩ y đang tiến thẳng vào đường cao tốc có thu phí.”
“Nếu y cứ đi như thế, sẽ chẳng có cách nào để ông tóm được y trước khi y gửi tin nhắn cho Loving. Y sẽ thấy xe ông đang tiến tới.”
Lúc này chính tôi đang đi trên đường Tysons. Tôi tăng tốc rẽ ngoặt vào con đường băng qua Holly. Tôi phanh kít lại, xuống xe rồi giả vờ xem xét một quầy hàng bên vệ đường khi nhìn khắp con đường mà Zagaev đang tới gần.
“Tôi sẽ gọi cho ông sau, Freddy.”
Một lúc sau tôi đã trông thấy chiếc Beemer màu bạc đang tiến thẳng về phía mình. Trong khoảng hai phút y sẽ đi qua bên dưới và rẽ ngoặt để tiến vào Cao tốc Thu phí Dulles. Tôi kiểm tra biển số xe - Virginia cung cấp cả hai biển số phía trước và phía sau rất tiện. Tôi thoáng trông thấy gương mặt râu ria, không mỉm cười của Zagaev. Tôi khẳng định đó là y. Freddy đã gửi một bức ảnh vào di động của tôi. Có vẻ như không có ai khác trong xe của y.
Tôi vốn không giỏi đưa ra những quyết định tức thì, huống hồ trong tình cảnh gấp gáp thế này. Nhưng một game thủ phải thừa nhận rằng đôi khi một lựa chọn liều lĩnh là cần thiết. Tôi quay người lại bắt đầu chạy nước rút.