Hai mươi phút sau tôi bước ra ngoài, hít hà mùi không khí ẩm ướt lạnh giá, mùi hương từ gỗ cháy phía xa xa. Bọn trẻ con thi thoảng đốt lửa trại trong công viên nhìn ra thác nước Potomac.
Tôi nhớ lại Maree và tôi, đang ngồi không thoải mái - ít nhất trong trường hợp của tôi - trên tảng đá cao mười hai mét phía trên mặt nước đang cuộn sóng đầu giờ sáng hôm nay. Tôi nhớ lại cô ta đã hôn tôi.
Tôi ép mình phải tập trung.
Bởi người đàn ông đóng giả là Tony Barr đang tiến đến gần, luôn luôn cảnh giác và có vũ khí là khẩu súng tự động rất ấn tượng. Tôi cần hắn ta tin rằng mình không hề biết hắn ta là đồng bọn của Henry Loving.
“Tony,” tôi nói, gật đầu. Người đàn ông căng thẳng, trầm tĩnh đến gần tôi. Đôi mắt hắn ta quét khắp mọi thứ. Tôi hỏi: “Lyle có trong đó không?” Đến lúc này tôi vẫn đang giữ giọng bình tĩnh và nhìn hắn ta theo cách tôi nghĩ là thích hợp với hoàn cảnh này.
“Có thưa sếp. Có tin gì từ Philly không?” Hắn ta hỏi.
Loving đang âm mưu cái quái gì nhỉ? Tôi tự hỏi. Tôi đáp. “Vẫn chưa. Loving sẽ không có mặt ở đó trong nửa giờ nữa hoặc hơn, là sớm nhất.” Các chìa khóa xe vang lên chói tai trong tay tôi. “Tôi sẽ đi đón con gái nhà Kessler và bạn của họ.”
Một mảnh trăng không ngừng hiện ra rồi biến mất, khi những đám mây dày bay qua đầu chúng tôi. Cây thích và cây sồi rũ bỏ các lá đổi màu trong cơn gió nhẹ và các cây thiết sam ở sân bên rung rinh. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.
Tôi nhìn xung quanh cơ ngơi.
“Giờ ở đây mọi chuyện khác rồi, với kẻ chủ mưu đang bị tống giam và kẻ moi tin sắp bị tóm. Cậu gần như có thể hưởng thụ nó rồi.” Tôi liếc nhìn khẩu súng máy góc cạnh sau lưng kẻ mạo danh. Nó không chĩa vào gần tôi nhưng nếu hắn ta vô tình biết rằng tôi biết hắn ta là ai, tôi sẽ chết ngay trước khi kịp di chuyển một bước nào.
Người đàn ông nói: “Đúng vậy - ngoại trừ vài con hươu với bản tính thích tự sát đã nhảy ra khỏi bụi cậy đằng kia mấy phút trước. Bọn tôi suýt săn được con nai làm bữa sáng rồi. Vừa lại nghe thấy tiếng nó, vẫn đúng chỗ ấy. Chúng thực sự không được sáng dạ lắm nhỉ?”
“Tôi không nghĩ đó là lý do Chúa tạo ra chúng.” Hắn ta có nghi ngờ không? Tôi không đoán chắc được. Tôi nói tiếp: “Nghe này, Tony, khi quay về tôi muốn hợp tác đưa gia đình Kessler về Fairfax vào buổi sáng. Tới lúc đó Loving sẽ bị bắt giam rồi. Nhưng tôi muốn bảo vệ họ thêm trong khoảng hai ngày nữa, cho đến khi mọi chuyện được giải quyết. Đặc vụ Frederick nói cậu có thể sẵn sàng đảm nhận nhiệm vụ này.” Tôi đang mồi chài. Có quá trớn không? Tôi tự hỏi. Tôi không chắc. Một màn trình diễn tồi sẽ giết chết tôi.
“Rõ, thưa sếp… nếu ông ta thích.”
Tôi mỉm cười. “Nghĩa là cậu không hề điên rồ về chi tiết trông trẻ nhỉ.”
Hắn ta cũng cười toét. “Tôi rất vui được giúp đỡ, thưa sếp.”
“Tôi rất biết ơn.”
Có một tiếng rắc nhẹ vẳng đến từ sân trước. Cả hai chúng tôi ném sang nhau cái nhìn lo âu và quay người về phía phát ra âm thanh. Căng thẳng, liếc mắt.
“Cậu nghĩ đó là cái gì?” Tôi hỏi.
“Con hươu của chúng tôi chăng?” Hắn ta hỏi bằng lời thì thầm.
Tôi lắc đầu. “Không phải ở sân trước. Bọn chúng không tới đó.”
Âm thanh lặp lại, lần này to hơn.
Chúng tôi quay các mũi súng về hướng phát ra tiếng động.
“Cái quái gì vậy?” Hắn ta hỏi.
Chúng tôi có câu trả lời ngay sau khi trông thấy một hòn đá nữa bay vào nhà, đáp xuống lối xe vào nhà.
“Nghi binh,” tôi kêu lên the thé với âm sắc báo động trong giọng nói. Cả hai quay phắt lại nhanh như cắt - thấy một người đàn ông tay cầm khẩu súng ngắn bán tự động gắn giảm thanh đang chĩa vào cả hai chúng tôi. Gã lặng lẽ tiến tới từ phía sau lưng, khi chúng tôi đang mải nhìn chằm chằm hướng phát ra âm thanh, sau khi ném mấy viên đá qua mái nhà để đánh lạc hướng chúng tôi.
Gã đàn ông tóc hung hung đỏ gầy còm mặc áo khoác xanh gã đã mặc hôm thứ Bảy, trong cuộc tấn công vào nhà của gia đình Kessler tại bẫy ruồi.
Tôi thì thầm, “Là đồng bọn của Loving!”
“Đồng….?” Kẻ mạo danh Barr bắt đầu hỏi. Nhưng hắn ta chưa kịp nói xong câu, gã đàn ông mặc áo khoác xanh đã liếc mắt, hướng vũ khí về phía chân tôi và bắn ba phát.
Tôi kêu lên rồi ngã gục xuống.