Amanda…
Con bé là người nhà Kessler mà chúng truy đuổi à? Không phải Ryan hay vợ anh ta sao?
Tôi cố gắng hết sức ráp nối các mảnh ghép để hiểu sao có thể xảy ra chuyện này.
Lấy lại bình tĩnh, Pogue nói: “Tôi biết thế. Tôi chỉ nghĩ Henry sẽ muốn giết Joanne cùng chồng cô ta thôi.”
McCall nhún vai. “Có thể. Nhưng anh ta chẳng nói gì với tôi hết.”
Pogue lẩm bẩm: “Giờ tôi muốn biến khỏi đây đã. Chúng ta sẽ gặp anh ta tại nhà kho. Nói lại xem nó ở đâu nhỉ?”
Đúng là nỗ lực tốt. Có lẽ tôi sẽ đợi lâu hơn chút nữa mới moi thêm các chi tiết, nhưng nó đây rồi.
Qua sự im lặng dài theo sau đó tôi có thể đoán màn kịch đã chấm dứt.
McCall đã dấy lên nghi ngờ.
Tôi không thể tận dụng cơ hội hắn ta vứt khẩu Glock của tôi - không có đạn - rồi cầm lấy khẩu súng máy của mình. Tôi lăn tròn rồi đứng dậy. “Ngay lúc này. Tóm hắn đi.”
Thở hổn hển, McCall phản ứng nhanh như chớp, chĩa món vũ khí duy nhất trong tay mình, khẩu Glock, về phía chúng tôi.
Pogue bình tĩnh lẩm bẩm, “Không có đạn đâu.” Anh ta đang nhắm khẩu Beretta gắn giảm thanh về phía McCall. Tôi bước về phía trước giật lấy khẩu Glock khỏi tay McCall, nạp đạn vào, kéo khóa trượt rồi nhả ra.
Tôi khống chế McCall, đang nhìn chằm chằm chúng tôi trong cơn sốc, khi Pogue luồn dây trói vào hai tay hắn ta, siết lại thật chặt. Tôi rút điện thoại ra nhanh chóng gọi tới trung tâm giam giữ.
Lyle Ahmad lúc này đã xuất hiện từ các bụi cây, nơi cậu ta đã náu mình ở đó với khẩu M4 có gắn kính hồng ngoại. Tôi đã sai Ahmad vào rừng để tóm kẻ mạo danh trong khi Pogue và tôi tạo nên một màn diễn nhỏ để xem có thể biết được gì từ tên này.
Hoàn toàn hiểu rõ mình đã trúng quả lừa, McCall càu nhàu, “Tao ngu thật.” Hắn ta nhìn chằm chằm vào chân tôi, nơi các lỗ đạn nhẽ ra nên xuất hiện ở đó. “Tao ngu thật.”
Tôi nói chuyện với giám sát viên tại trung tâm giam giữ và biết rằng ông ta vẫn chưa thể liên hệ với các lính gác đang hộ tống Bill Carter và Amanda quay về từ điểm hẹn.
Tôi chậm rãi thở hắt ra giữa hàm răng nghiến chặt. Giờ tôi mới nhận ra Amanda là mục tiêu, tôi biết rằng McCall hẳn đã nói cho Loving biết con bé và Bill Carter sẽ rời khỏi trung tâm giam giữ. Hắn ta sẽ không biết điểm hẹn cụ thể nhưng Loving hay các đồng bọn khác có thể đợi chờ chiếc xe xuất hiện bên ngoài nhà tù.
“Gọi tôi ngay nếu nghe thấy tin gì nhé.”
“Rõ, thưa ngài.”
Tôi ngắt máy. Tôi biết tên gián điệp nhị trùng đang ở FBI nên tôi không thể gọi cho nhóm chiến thuật của Freddy. Cũng như tôi không thể liên hệ với bất kỳ ai trong tổ chức của chúng tôi, kể cả Claire, phòng trường hợp kẻ phản bội có liên hệ với ai trong tổ chức.
Tôi cân nhắc rồi quyết định gọi cho cảnh sát địa phương và đội quân trong hạt, cử họ đến tìm kiếm con đường giữa trung tâm giam giữ và điểm hẹn - một cửa hàng tiện lợi tại Sterling, Virginia. Khả năng có một vụ bắt cóc, tôi nói với họ. Tôi cảnh cáo họ rằng nghi phạm hoặc các nghi phạm đều có vũ khí.
Tôi cất điện thoại đi rồi cúi người xuống cạnh McCall, đang ngồi chúi về phía trước trên bãi cỏ. Đôi mắt hắn ta gặp ánh mắt tôi mỗi khi nhịp tim đập được bốn lần.
“Cậu chính là kẻ đã bắn vào bọn tôi ở phía Đông Nam, tại căn nhà kho phải không?” Tôi hỏi: “Và cậu cũng là người gắn máy theo dõi vào xe của tôi?”
Hắn ta không nói gì nhưng ánh lấp lánh trong mắt hắn ta cho tôi biết mình đã đúng.
“Còn tại nhà của Bill Carter, cậu là kẻ ở trong khu rừng bên kia đường đúng không?”
Đôi môi McCall mím chặt nhưng hắn ta vẫn im lặng.
“Tại sao chúng muốn Amanda?”
Không trả lời.
“Nhà kho này ở đâu? Nó là gì?”
“Tôi sẽ không nói gì đâu.”
Bằng giọng khàn khàn, Pogue nói: “Cậu vừa thú nhận đã giết Tony Barr, một đặc vụ liên bang. Cậu không còn ảnh hưởng nào ở đây đâu.”
McCall thì thầm, khổ sở, “Bất kể các người có làm gì tôi, cũng sẽ chẳng thấm gì với những gì Loving sẽ làm nếu hắn biết tôi đã nói. Tôi có gia đình, có bạn bè - Loving sẽ giết chết họ trong nháy mắt thôi. Hoặc còn tệ hơn thế.”
“Chúng tôi sẽ bảo vệ họ,” tôi nói.
“Khỏi Loving ư?” McCall cười lạnh.
“Đúng.”
“Anh nói anh còn chẳng biết tên kẻ chủ mưu. Thế mà còn nói anh hiểu về hắn à?”
Im lặng.
Điện thoại của tôi reo chuông. Tôi bước ra chỗ khác nhanh chóng ấn nút TRẢ LỜI.
“Corte đây.”
Là vị đại úy cảnh sát bang. “Thưa ngài, vài lính của tôi đã tìm thấy William Carter. Ông ta còn sống. Bị thương nhưng còn sống. Một lính gác an ninh từ Nhà tù Bắc Virginia đã chết.”
“Còn con bé?”
“E là cô bé biến mất rồi. Họ vừa đi khỏi nhà tù được sáu dặm. Carter cho biết một chiếc SUV đen ép xe họ vào lề đường, bắn nổ lốp xe. Bên trong có ba tên. Không ai trong số chúng khớp với các miêu tả về nghi phạm, Loving.”
Ba tên khác sao?
“Carter không nhìn được biển số.”
“Chuyện gì đã xảy ra ở đó?”
“Amanda tung chân đá một trong số các nghi phạm, vào đâu thì ngài biết rồi đấy. Sau đấy cô bé quay lại xô Carter xuống một ngọn đồi dốc lăn xuống một con lạch - để cứu ông ấy, ngài biết đấy. Con bé này đúng là anh hùng thật sự, Carter nói vậy. Cô bé vừa định nhảy xuống theo ông ấy nhưng chúng đã kịp tóm được.”
Một người hùng, như cha cô bé.
“Chúng nổ súng vào ông ấy nhưng không muốn đợi chờ nữa. Liền bỏ đi. Ông ấy bị trúng đạn vào mắt cá chân nhưng vẫn sống.”
“Chúng đi theo hướng nào?”
“Không biết được, thưa ngài. Chúng tôi đã tỏa ra tìm kiếm nhưng đến giờ vẫn chưa thấy gì. Cần tiếp tục theo dõi không?”
“Không. Hiện giờ cứ giữ im lặng thôi.”
“Vâng, thưa ngài.”
Sau khi ngắt máy, tôi nhìn vào ngôi nhà, nơi cha cô bé và bà mẹ kế đợi chờ. Tôi nhìn về phía các cánh đồng bao quanh ngôi nhà, ngày càng sáng hơn và tối hơn khi những đám mây bay qua vắt kiệt ánh trăng hết lúc này đến lúc khác. Suy nghĩ. Phải chăng ba tên trên chiếc SUV là những kẻ chủ mưu? Hay chúng cũng chỉ là tay chân? Hay là các đồng bọn khác của Loving?
Tôi lại tự hỏi, kẻ chủ mưu có thể muốn khai thác thông tin gì từ một cô bé mười sáu tuổi?
Tôi liếc nhìn Pogue, rồi cúi xuống trước mặt McCall.
Bình tĩnh, Corte. Bất kể chuyện gì xảy ra mày cũng phải bình tĩnh. Khi mày nhìn vào mặt đối thủ của mình, khi mày nói chuyện với hắn ta, nó giống như mày đang thảo luận về bánh bột ngô nướng. Không được có nhiều cảm xúc hơn thế. Cảm xúc là chết.
Mục tiêu là gì? Tôi tự hỏi mình.
Cách hiệu quả nhất để đạt được nó là gì?
Tôi biết những câu hỏi này. Tôi biết chúng tận trong tâm khảm. Nhưng vì lý do nào đó tôi chụp lấy cổ áo của McCall, siết chặt lại cho đến khi hắn ta bắt đầu nghẹt thở và gào toáng lên. “Chúng mang con bé đi đâu?”
Hắn ta lắc đầu, một cách tốt nhất có thể.
“Nhà kho ấy là gì, nó ở đâu?” Vặn xoắn mạnh hơn nữa. Tôi cảm thấy đôi mắt của Ahmad dò xét tôi. Cậu ta chưa từng thấy tôi như thế này.
Nước dãi xuất hiện trên khóe miệng McCall.
“Ở đâu?” Tôi rống lên.
Đôi mắt khiếp đảm của cậu ta hướng về phía tôi. Nhưng cậu ta vẫn im lặng.
Tôi buông hắn ta ra, đứng dậy. Tôi không muốn đưa hắn ta vào nhà cùng các thân chủ của mình. Tôi liếc nhìn về phía căn nhà hoảng hốt, một căn nhà ngoài nhỏ bằng một nhà để xe dànhan toàn khẩn cấp cho ba chiếc xe cách xa nhau. Nhìn thì có vẻ không lớn lắm nhưng nó là vậy. Mọi người có thể chạy trốn vào trong đó, khóa chặt cửa lại và an toàn khỏi bất kỳ vũ khí nào kể cả có là quả lựu đạn có gắn tên lửa đẩy.
“Đưa hắn ta vào trong.”
Ahmad và Pogue thô bạo kéo lê McCall vào căn nhà ngoài.
Tôi vẫn đứng trên mặt cỏ đẫm sương nhìn về phía căn nhà hốt hoảng. Cánh cửa thép nặng nề mở ra và ánh đèn sáng lên bên trong nhà. Tôi có thể thấy McCall bị trói vào chiếc ghế trong nhà bếp. Gương mặt hắn ta không tỏ vẻ thách thức; mà là sợ hãi.
Nơi này sáng rực ánh đèn và được sơn màu sắc dễ nhìn - vàng và xanh nhạt - trên lý thuyết rằng nếu có bị vây hãm lâu dài, những người ở trong nhà có thể bớt xu hướng đầu hàng hơn nếu khung cảnh quanh nhà mang lại cảm giác dễ chịu. Những thứ bé nhỏ như thế tạo sự khác biệt.
Tôi quay mặt đi bước về phía căn nhà chính. Tôi bấm mã khóa mở cửa. Lòng không hề muốn phải thông báo cái tin này.
Tất cả thân chủ của tôi tề tựu quanh một ô cửa sổ, nhìn chằm chằm ra ngoài. Tôi không giải thích với họ về những nghi ngờ của mình với kẻ đang đóng giả Barr. Mà lúc này tôi cho họ biết các chi tiết rằng làm sao hắn ta vào được bên trong và làm sao Zagaev chỉ là kẻ nhử mồi.
“Ôi, lạy Chúa,” Maree nói. “Hắn ta có thể giết chết chúng ta. Trong khi chúng ta đang ngủ say hắn ta có thể, cắt cổ chúng ta chẳng hạn.”
Ryan hỏi: “Còn tên kia, cái tên cao cao ấy?”
Joanne là người nói. “Tên anh ta là Jon Pogue. Anh ta làm việc cho tổ chức của em.” Rồi giọng cô nhạt đi, khi cô nhìn tôi. “Nhưng tại sao chúng lại cần một kẻ nhử mồi, hả Corte? Cắm một gián điệp nhị trùng vào đây lẽ ra là đủ rồi. Chuyện gì đang diễn ra nữa?”
Tôi hít vào sâu hơn thường lệ một chút. “Chính Amanda mới là kẻ chúng theo đuổi. Và chúng đã bắt được con bé.”
Miệng Joanne mím chặt lại còn Ryan gầm gừ, “Đâu, con bé đâu rồi?”
“Chúng tôi không biết. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa. Amanda mới là người nhà Kessler mà chúng muốn bắt.”
“Không, không,” Maree thì thầm.
Joanne nói bằng giọng bình tĩnh như giọng của tôi: “Tại sao? Con bé nó biết gì?”
Tôi lắc đầu.
Gương mặt Ryan đỏ lựng. “Những thằng ngu này! Đứa con gái bé bỏng của tôi… cái gì…?” Rồi, có vẻ như nghĩ ra từ ngữ là việc quá sức đối với anh ta.
“Còn Bill?” Joanne hỏi.
“Bị thương nhẹ thôi. Ông ấy sẽ không sao. Chúng đã giết chết lính gác của trung tâm giam giữ đi cùng với họ. Chúng tôi tin rằng chúng đã đưa Amanda tới một điểm hẹn gần đấy. Loving đang trên đường tới đó. Nhưng chúng tôi không biết ở đâu. Chúng tôi đã cố khai thác McCall nhưng hắn ta hiểu nên không nói gì hết.”
Ryan lẩm bẩm: “Lạy Chúa, chúng ta sẽ làm gì đây?”
Tôi nói: “Tôi có thể nhờ sự giúp đỡ.”
Đôi mắt tôi nhìn Joanne. Cô nhướn một bên mày.
Tôi nói, “Một phần trong McCall muốn hợp tác. Tôi có thể đoán chắc. Hắn ta đang đứng trên lằn ranh. Tôi đang nghĩ nếu cô có thể nói chuyện với hắn ta, thì hắn ta có thể giúp chúng ta.”
“Kêu gọi ý thức đạo đức của hắn ta à?” Cô hỏi
“Với tư cách là mẹ kế của Amanda, phải.”
Cô đưa mắt về phía vệt sáng trên bãi cỏ từ cánh cửa mở của tòa nhà hốt hoảng.
“Tôi sẽ thử.”