Pogue và tôi đứng bên ngoài cánh cửa đóng kín.
Lần đầu tiên tôi mới quan sát anh ta thật kỹ.
Mái đầu dài bên dưới mái tóc hung hung đỏ, hộp sọ của kẻ săn mồi. Những đường nét của anh ta đều mỏng manh và nhợt nhạt - chúng tự cuộn vòng quanh chính chúng - và một vết sẹo uốn cong lên từ cằm anh ta, ngắn và thưa, vết sẹo do dao, không phải do mảnh thủy tinh. Anh ta không mỉm cười hoặc thể hiện nhiều cảm xúc trên nét mặt và tôi nghi ngờ liệu anh ta từng mỉm cười hay không. Không đeo nhẫn cưới hay đồ trang sức. Tôi để ý những tàn dư còn lại của vết khâu nơi các phù hiệu đã được móc ra khỏi chiếc áo khoác xanh của anh ta. Tôi đồ rằng đó là đồ cá nhân anh ta ưa thích và rằng anh ta đã mặc bộ này nhiều năm rồi.
Bao quanh cặp hông hẹp của anh ta là chiếc thắt lưng vải đã sờn. Nó giữ một bao súng đặc biệt - về cơ bản là cái kẹp, thích hợp với một khẩu súng ngắn giảm thanh - và một số hộp đạn cùng với dao và mấy cái hộp nhỏ mà tôi không thể đoán nổi công dụng của chúng.
Không như Ryan Kessler, Pogue không vỗ nhẹ hoặc sốt ruột sờ nắn liên tục các vũ khí của mình. Anh ta biết chúng ở đâu nếu anh ta cần đến chúng. Trên mặt đất bên cạnh anh ta là một chiếc ba lô ny lông tối màu rách tả tơi, bên trong đựng toàn thứ nặng nề. Tôi đã nghe thấy tiếng lách cách khi anh ta đặt nó xuống.
Anh ta đứng đó hai tay khoanh trước ngực, nhìn khắp cơ ngơi này bằng con mắt của một người dẫn dắt, như thể anh ta không nhận thấy sự có mặt của tôi. Cuối cùng anh ta nói: “Nhớ người này.”
Tôi cho rằng ý anh ta là Barr.
Anh ta nói tiếp: “Tôi có thông tin. Các mảnh thông tin. Nhưng chẳng có mảnh nào khớp cả.”
Cho dù điều đó không hoàn toàn đúng. Các mảnh có khớp với nhau, giống như câu đố ghép hình cắt bằng máy. Nhưng tôi tập trung vào các mảnh ghép rời. Thay vì tập trung vào toàn bộ hình ảnh. Tôi không giỏi chơi trò ghép hình - nó không thực sự là một trò chơi - nhưng tôi biết chiến lược nói chung là tìm đường viền bên ngoài trước, để bạn sẽ có một cái khung, rồi sau đó ghép dần.
Chính xác đó là việc tôi chưa từng làm ở đây. Tôi đã đưa ra rất nhiều giả định.
Anh ta nhìn phía sau tôi.
“Cậu thích dùng Glock à?”
“Vâng.”
“Những khẩu súng ngắn hiệu quả.” Tiếp theo, kèm chút hàm ý chê bai. “Tôi thì thích xài khẩu nòng dài hơn tí.”
“Bao súng thú vị đấy,” Hất đầu về phía hông anh ta.
“Hừm,” anh ta đáp.
Thêm những phút im lặng.
Pogue nói: “Nâng cấp.” Có sự trầm tư nào đó trong giọng anh ta.
Trong khi theo đuổi rất nhiều bằng đại học tôi thường có thời gian tham gia vài khóa học chẳng vì lý do gì khác ngoài chủ đề khóa học khiến tôi hiếu kỳ. Một lần tôi tham gia một lớp rất hay tại một trường y, có tên là Darwin và Lịch sử Sinh học (ngoài ra còn vì giảng đường nằm cạnh nơi Peggy đang học Giải phẫu). Tôi tò mò không hiểu Pogue có ý gì và liếc nhìn theo ánh mắt anh ta.
“Các vũ khí phản ánh sự nâng cấp hiệu quả hơn bất kỳ thứ gì khác trong xã hội, cậu có nghĩ vậy không?”
Kẻ sống sót là kẻ thích nghi tốt nhất, theo cách nào đó, nhưng không hoàn toàn là những gì Darwin nghĩ tới.
Nhưng nó được chứng minh là một ý tưởng thú vị.
Pogue nói tiếp: “Cậu có thuốc thang, phương tiện, sơn và các đồng hồ, máy tính, thức ăn chế biến, cậu đặt tên cho chúng. Nghĩ mà coi. Phân phát thủy ngân như một loại thuốc hoặc hút máu của tất cả mọi người. Hay chế tạo máy bay để rồi chúng rơi xuống và những cây cầu sụp đổ. Các kỹ sư, các nhà khoa học chỉ chạy lăng xăng, cố gắng chỉnh sửa tất cả, ra tay giết người, thậm chí giết chính bản thân họ, trong quá trình ấy. Thất bại nối tiếp thất bại hết lần này tới lần khác.”
“Tôi nghĩ cũng đúng.”
“Nhưng vũ khí thì sao? Chúng hiệu quả ngay từ đầu.”
Một trọng âm, hơi giống kiểu miền Nam, lộ ra.
Hiệu quả…
“Cậu không thể mang theo thanh kiếm bị gãy ngay lần đầu tiên sử dụng. Cậu không thể xài một khẩu súng hỏa mai nổ tung vào mặt mình - những người thợ chế tạo chúng đã làm chuẩn ngay từ đầu. Không có chỗ cho sai lầm. Đó là lý do tại sao cậu vẫn có thể bắn bằng khẩu súng đã hai trăm tuổi và vài khẩu có độ chính xác thần sầu.”
“Chọn lọc tự nhiên.”
Pogue nói: “Chế súng kiểu Darwin.”
Vài suy nghĩ vội vàng của một người, mà ngay cả nếu về mặt ngữ nghĩa anh ta không phải là sát thủ của chính phủ, mà là bảo vệ họ để kiếm sống.
Chúng tôi rơi vào im lặng, không phải vì cuộc nói chuyện, mà là vì Ryan Kessler đang tập tễnh rời khỏi ngôi nhà như một con gấu vừa thức dậy khỏi trạng thái ngủ đông.
Pogue và tôi gật đầu với anh ta.
“Thu được gì chưa?” Tay thám tử dò xét căn nhà ngoài.
“Vẫn chưa.”
Chúng tôi đứng trong im lặng. Đôi bàn tay của Ryan thọc vào túi. Anh ta nhìn chằm chằm xuống đất.
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu.
“Maree sao rồi?”
“Đang chống chọi tốt.”
Im lặng nữa.
Thế rồi vẳng đến tiếng xoạch của ổ khóa khi cánh cửa mở ra. Ryan nhảy dựng lên. Pogue và tôi thì không. Joanne bước ra và thông báo: “Xong rồi. Tôi biết Amanda ở đâu rồi.”
Không nói thêm lời nào nữa cô bắt đầu bước về phía căn nhà, bước đi trước chúng tôi, khi lấy nước tiệt trùng rửa sạch máu khỏi hai bàn tay.