Trong lý thuyết trò chơi, khái niệm kích hoạt nghiệt ngã là một khái niệm thú vị.
Nó xuất hiện trong các trò chơi “lặp đi lặp lại” - những trò chơi mà trong đó các đối thủ giống nhau chơi những trò giống nhau chống lại nhau hết lần này tới lần khác. Dần dần người chơi thấy thoải mái với các chiến lược mang lại lợi ích chung tốt nhất, ngay cả nếu điều này không ổn cho tính tư lợi của họ. Chẳng hạn, trong Song đề Tù nhân họ biết để đạt được kết quả tốt nhất cả hai đều phải từ chối nhận tội.
Nhưng đôi khi Người chơi A “phản bội,” bẻ gẫy khuôn mẫu, bằng cách thú tội, thì có nghĩa là anh ta được tự do trong khi Tù nhân B phải chịu mức án dài hơn.
Người chơi B sau đó có thể chơi kích hoạt nghiệt ngã, từ bỏ bất kỳ sự hợp tác giả hiệu nào và phản bội mãi mãi.
Nói theo cách khác tức là nếu một người chơi quyết định chỉ một lần không chơi theo luật, thì đối thủ từ đó trở đi sẽ chơi theo cách riêng - và tàn nhẫn hơn - vì lợi ích của riêng mình.
Chẳng tồn tại sự hợp tác nào cả giữa Henry Loving và tôi, đương nhiên, trong trò chơi chết người mà chúng tôi đang chơi nhưng áp dụng lý thuyết giống nhau. Bằng cách bắt cóc một đứa trẻ tuổi teen để tra tấn và khai thác thông tin, miễn là tôi còn quan tâm, Loving đã phản bội.
Giờ tôi đang chơi kích hoạt nghiệt ngã.
Có nghĩa là thả Joanne Kessler - trong hiện thân là Lily Hawthorne - xử lý tay chân của Loving, McCall, để lấy được thông tin từ tay hắn ta. Bất kể là cái gì. Các kỹ năng thẩm vấn của tôi không tồi nhưng sẽ cần thời gian để khiến một kẻ như McCall, vì khiếp sợ Henry Loving, chịu mở miệng.
Tôi cần một người khiến hắn ta sợ hơn thế.
Thế nên lời đề nghị tinh tế của tôi với Joanne trong phòng khách hai mươi phút trước, sử dụng lối uyển ngữ lạnh gáy, cô đồng ý ngay lập tức. Tôi có thể thấy điều đó trong đôi mắt cô.
Kêu gọi ý thức đạo đức của hắn ta à?
Với tư cách là mẹ kế của Amanda, phải.
Cô và tôi sau đó tiến về phía căn nhà ngoài. Chúng tôi thấy McCall đang ngước nhìn lên từ chiếc ghế nặng nề, sợ hãi, đúng rồi, nhưng quyết tâm không phản bội Loving. Khi tôi ra hiệu cho Ahmad ra ngoài, McCall bật lên một tiếng cười khó chịu.
“Anh định thôi miên tôi đấy à, Corte. Chuyện này là sao?””
Joanne Kessler nhất định sẽ không hề thôi miên hắn ta tí nào. Cô chỉ dò xét hắn ta thôi.
“Sao chẳng ai nói gì cả thế?” Giọng hắn ta nghẹn lại.
Ý thức về mối đe dọa trong căn phòng nhắc tôi nhớ đến màn thẩm vấn Zagaev mà Bert Santoro và tôi đã thực hiện không lâu trước đây.
Chỉ có điều đây là thật.
Joanne gật đầu với tôi và tôi bước đến bảng điều khiển trên tường nhập một mật mã và ấn vài cái nút.
Tôi bảo cô: “Không gọi ra hay gọi vào được. Máy quay đã tắt. Cô vô hình rồi.”
“Nghe này, Joanne,” McCall tuyệt vọng nói. “Tôi không thể cứu cô được, tôi xin lỗi. Tôi ước gì mình có thể nhưng tôi không thể. Tôi rất tiếc cho cô, thực sự đấy. Nếu còn cách nào khác…”
Không hề chú ý gì tới hắn ta, cô lại quay sang tôi rồi hỏi: “Có dụng cụ nào ở đây không?”
“Dưới bồn rửa. Chẳng đẹp mắt gì đâu.”
“Tôi chỉ cần có thế,” Nói rồi Joanne tới đóng cửa lại.
Một điều khác về căn nhà ngoài. Các nhà thiết kế đã cách âm hoàn toàn nơi này. Lý do là để các thân chủ không thể nghe thấy các mối đe dọa hay mệnh lệnh phát ra từ bên ngoài.
Hậu quả tất yếu đó là bạn không thể nghe thấy tiếng la hét từ bên trong.
Bóng đêm buông xung quanh khu phức hợp khi chúng tôi tập trung ngoài hiên trước của nhà an toàn. Joanne có vẻ không kích động hơn ai đấy vừa trải qua một phiên bán hàng đại hạ giá tại cửa hàng tổng hợp, kiên định trước hằng hà sa số kích cỡ khác nhau và chọn được thứ tốt nhất.
Cô nói với tôi: “Chúng đã mang con bé tới một căn cứ quân sự cũ trên Đường số 15 gần Leesburg, cách phía nam Oatlands một dặm.”
Tôi biết Oatlands. Một đại lộ tổ chức các phiên chợ và triển lãm chó thời Phục hưng. Peggy và tôi từng có lần mang hai thằng nhóc tới đó.
Cô nói tiếp: “Nhà kho nằm cách phía Tây Đường số 15 một trăm thước cuối con đường không ai để ý, trên một sườn đồi, trông như một boong ke. McCall không biết lý do tại sao chúng lại muốn có con bé. Chính điều này là bí mật. Nếu biết hắn ta đã nói tôi nghe luôn rồi.”
Joanne đang nói to tiếng. Cô nhận ra điều này nên đưa tay lên tháo hai nút bông bịt tai ra.
“Loving sẽ sớm tới đó và trong khoảng một tiếng kẻ chủ mưu hoặc những kẻ làm việc cho hắn cũng sẽ tới.”
“Không thu được điều gì về lý do chúng chọn con bé à?”
“Không. Hắn ta nói không hề khó khi muốn tìm hoặc bắt cóc Amanda. Ai ai cũng có thể làm thế.” Giọng cô tĩnh như đá khi cô nói, “Lý do chúng thuê Loving đó là không còn ai khác sẵn sàng tra tấn một đứa trẻ vị thành niên, nếu buộc phải thế.”
Ryan thở hổn hển. Tôi để ý Joanne và chồng không hề nhìn nhau kể từ khi cô rời khỏi căn nhà ngoài. Anh ta liếc vào bên trong xem hành động của cô. Có rất nhiều máu trên sàn. Phản ứng trên gương mặt chồng cô là phản ứng bạn không thường xuyên thấy ở một sĩ quan cảnh sát.
Joanne nói tiếp: “Ba kẻ đã bắt giữ con bé là bọn giữ trẻ. Chúng có thể làm việc cho kẻ chủ mưu hoặc có thể Loving đã thuê chúng. McCall không biết. Chỉ có kẻ chủ mưu mới biết nên khai thác thông tin gì. Ngay cả Loving cũng không biết.”
Tôi hỏi: “Loving có đợi McCall không?”
“Không. Hắn ta phải ở đây, trong lớp vỏ bọc.”
Thế thì tốt. Giả sử nếu hắn ta phải bảo cáo cho Loving cứ mỗi mười lăm phút một lần, thì hẳn sẽ là vấn đề chiến thuật.
Nhưng giờ đó là nước đi của chúng tôi.
Chiến lược nào là tốt nhất?
Đá, giấy hay kéo?
Joanne quay sang Pogue. “Nhóm A G?”
Tôi chưa bao giờ nghe thuật ngữ này nhưng không khó để suy luận ra.
Tay mật vụ nói: “Hai, ba tiếng đồng hồ. Ở đây chúng tôi không cơ động như vốn có. Hoạt động ở New York và L.A nhiều hơn.”
Tôi liếc nhìn Pogue. “Anh và tôi chứ?”
“Tôi sẽ đi.”
Anh ta liếc mắt về phía Joanne và trong một lúc tôi chợt thấy rằng mặc dù anh ta có thể không phải là đồng đội trong vụ cửa hàng bánh tại Pakistan, nhưng giữa họ đã có một lịch sử.
Một giọng nói vang lên quả quyết, “Tôi cũng đi.”
Ryan Kessler.
Tôi nói, không phải không tỏ ra cảm thông, “Đây không phải chuyên môn của anh, Ryan.”
“Bởi vì tôi đang ngồi bàn giấy suốt sáu năm, thấy mông mình cứ dài mãi ra à? Trước kia tôi từng tham gia lực lượng đặc nhiệm chiến thuật đấy. Tôi biết mình đang làm gì mà.”
“Không. Bởi vì anh có liên quan. Con bé là con gái anh. Anh không thể chống lại kẻ thù nếu anh có liên quan. Không hiệu quả đâu.”
“Nghe này,” người đàn ông nói, nghe hợp lý. “Tôi có mặt ở đó không phải là rủi ro. Tôi không phải là người hắn muốn, Corte.”
Tôi nói rõ, “Hắn có thể lợi dụng anh làm lá bài chủ để buộc Amanda phải nói.”
“Con bé mới có mười sáu tuổi,” Ryan lẩm bẩm. “Hắn không cần một lá bài chủ. Hắn dọa nạt con bé và nó phải nói cho hắn biết điều hắn muốn biết.”
Đó không phải là Amanda Kessler tôi đã thấy.
“Anh quá cảm tính. Chẳng có gì sai với chuyện đó. Nhưng anh sẽ phải rút lui.”
“Đó là một từ bẩn thỉu với anh đấy, đúng không Corte? ‘Đa cảm’. Cứng rắn như con robot hay sao?”
“Ryan, anh yêu, xin anh,” Joanne nói, trở lại hình ảnh người vợ tốt như trước kia. Hoặc, chính xác hơn, vai trò người vợ tốt mà cô đã đang đảm nhận.
Tôi không tranh cãi với Ryan. Làm sao có thể? Anh ta đúng trăm phần trăm.
Anh ta bước đến gần. “Có thể giờ là lúc thẳng tay trừng phạt rồi, Corte. Và nói thật đi. Những gì anh đã nói? Tất cả đều là chuyện vớ vẩn đúng không?”
Tôi có thể thấy chuyện này dẫn tới đâu.
“Anh chỉ đang vỗ về tôi mà thôi, đúng không? Cái cách anh đang xử lý tôi? Rút tỉa từ cẩm nang mánh khóe của các vệ sĩ đúng không? Tạo cho thân chủ của bạn việc gì đó để làm. Nói dối với anh ta. Bảo anh ta rằng anh ta sẽ giúp bạn trong khó khăn. “Chúng ta sẽ cùng hạ gục Loving, cứ đợi cho đến khi chúng ta tới một nơi khác.” Sau đó tống anh ta đi canh gác một cánh đồng những bông hoa cúc và cỏ phấn hương chó chết. Tại Fairfax, tại nhà tôi, anh đã biết Loving sẽ không đến chỗ chúng tôi từ hướng đó, đúng không? Anh bắt tôi bảo vệ để khiến tôi có việc mà làm.”
Tôi ngần ngừ. “Đúng vậy, tôi đã làm thế.”
“Và anh vẫn có gan cho tôi biết rằng mình đã làm việc tốt lắm.” Anh ta lắc đầu. “Ôi, mẹ kiếp, Corte. Và khi thực sự có một tên để hạ gục ở đây - McCall - anh cũng không thèm cân nhắc đến tôi đúng không? Anh đã gọi cho bạn anh.” Cái liếc mắt khinh bỉ về phía Pogue. “Anh có một thuật ngữ cho việc này, khiến các thân chủ chúng tôi bận rộn ấy? Để chắc chắn chúng tôi ngồi ru rú trong một góc chơi đồ chơi và đừng quấy rầy người lớn hả? Thôi đi, Corte.”
“Ry, anh yêu, em xin anh. Anh…”
“Câm mồm!” Anh ta cáu kỉnh với Joanne. Rồi quay lại. “Vậy anh gọi nó là cái gì?”
“Nhử mồi lật lọng.”
“Thằng khốn,” anh ta càu nhàu. “Bảo vệ sân sau, Ryan. Nhắm súng thấp thôi, tránh động mạch đùi của hắn. Có lẽ anh là một tay súng cừ đấy.”
“Tôi cần anh đứng về phía tôi.”
“Và chia sẻ các câu chuyện chiến tranh với anh. Cách anh đã bắt đầu nghề này như thế nào… chuyện truy vết, chạy định hướng của anh. Tất cả là dối trá à?”
“Không.”
“Chó chết.”
Tôi muốn cảm thông với anh ta. Sao không thể chứ? Một người bị tước đoạt sự nghiệp mà anh ta yêu thích - dưới tay vợ anh ta, không kém.
Người bị tước khỏi vị thế người anh hùng.
Và bị tôi lừa gạt.
Anh ta thì thầm: “Hãy trao cơ hội này cho tôi. Tôi là một tay súng giỏi và cái chân này chẳng là gì đâu. Tôi có thể di chuyển nhanh nếu cần phải thế.”
Joanne nói: “Không, Ry. Hãy để họ giải quyết đi.”
“Tôi xin lỗi,” tôi nói với anh ta.
“Dù sao tôi cũng sẽ đi.” Anh ta đang nói với tôi. “Anh không thể ngăn tôi được. Tôi biết con bé bị giam ở đâu. Sau khi anh đi rồi tôi sẽ nhảy vào cái xe chết tiệt của ai đấy rồi đi.” Bàn tay anh ta lảng vảng gần nơi cất vũ khí.
Một khoảnh khắc câm lặng ngột ngạt. Đôi mắt tôi chỉ khẽ đưa về phía Lyle Ahmad, và anh chàng cựu lính thủy đánh bộ bước đến từ phía sau, vật Ryan xuống sàn bằng đòn cơ bản, nắm cổ tay bàn tay cầm súng của anh ta. Thế phản đòn là có, to con hơn cả Ahmad, Ryan có thể dễ dàng thoát ra nhưng, nếu mà anh ta biết, thì hẳn anh ta đã quên.
Mắt anh ta nhìn xoáy vào mắt tôi, anh ta gầm gừ, “Thằng hèn chó chết. Thậm chí chính mày không thể hạ tao đúng không? Phải nhờ người khác đánh tao từ phía sau.”
Tôi bước về phía trước luồn sợi dây trói ny lông quanh hai cổ tay anh ta.
“Không!” Anh ta kêu lên.
“Tôi xin lỗi.”
“Nó là con gái tôi!”
Tôi đang nhìn Joanne, lần đầu tiên kể từ khi gặp cô, những giọt nước mắt lúc này mới đang rơi trên hai má cô.
Ahmad đỡ Ryan vào tư thế ngồi. Tôi cúi người xuống gần gương mặt mập mạp, ẩm ướt, đang tím lại vì tức giận của anh ta, cương quyết nói, “Tôi sẽ mang con bé về đây cho anh. Đó là việc tôi sẽ làm. Tôi sẽ mang con bé an toàn trở về.”