Dừng chân để lắng nghe, trên chiếu nghỉ tầng hai.
Những tiếng ồn nhỏ, không thể xác định được nguồn âm thanh, không biết vẳng đến từ hướng nào. Những tiếng gõ, tiếng lách cách, nước chảy nhỏ giọt? Bầu không khí ở đây khó chịu vì mùi ẩm mốc và lạnh tê tái. Tôi biết rằng những kẻ thẩm vấn phải đều đặn sử dụng các phòng thẩm vấn không được sưởi ấm.
Cánh cửa dẫn lên tầng hai bị khóa và chúng tôi tiếp tục lên tầng ba, tầng trên cùng. Phía đầu kia của hành lang này chúng tôi có thể trông thấy ánh sáng, cách khoảng mười lăm mét phía trước. Chúng tôi nhanh chóng di chuyển dọc lớp vải sơn lót mòn xơ đến ngưỡng cửa nơi ánh đèn hắt ra. Chúng tôi dừng chân bên ngoài liếc nhìn vào trong. Cánh cửa dẫn vào một ban công rộng nhìn ra tầng hai, một căn phòng rất rộng, từ hai mươi ba đến ba mươi mét hoặc hơn. Nơi đây có vẻ như là phòng điều khiển, đầy các bàn làm việc màu xám, các vách ngăn và bàn điều khiển điện tử kim loại mà các thiết bị điện tử đã bị lấy đi hết. Mùi giấy ẩm mốc hòa cùng làn hương mốc xung quanh. Các ngọn đèn trên trần tắt ngóm cả nhưng ở phía xa căn phòng, bên kia các vách ngăn cao, là các vùng sáng.
Tôi chỉ tay, và cùng với Pogue lúc này đang yểm trợ, chúng tôi bước về hướng có ánh sáng, đầu cúi thấp, thực tế là bò bằng đầu gối. Chúng tôi bước đến một cầu thang dẫn xuống tầng chính nhưng vẫn nằm trên ban công. Không lâu sau chúng tôi có thể nghe thấy những giọng nói lên bổng xuống trầm nhẹ nhàng ở đầu kia căn phòng, theo hướng chúng tôi tiến thẳng tới. Các giọng đàn ông, tôi không thể nghe rõ từ nào. Nhưng có vài sắc thái sốt ruột, theo đó là lời nói điềm tĩnh, có lẽ nhằm trấn an.
Nếu Amanda có ở đây, con bé hẳn không lên tiếng.
Chúng tôi tiếp tục đi xuống ban công, chậm rãi di chuyển. Có rất nhiều rác rưởi trên này, bao gồm cả thủy tinh vỡ và các mảnh thép lá, mà chúng tôi phải đi vòng để tránh. Những người đàn ông đang nói chuyện nhẹ nhàng, chỉ cần bất cẩn chúng có thể dễ dàng nghe thấy tiếng bước chân.
Cuối cùng chúng tôi cũng tới được đầu kia ban công. Phía dưới chúng tôi là các vùng sáng chúng tôi đã thấy. Tôi chậm rãi đứng dậy nhòm xuống qua khe hở. Ánh sáng tôi trông thấy là nhờ hai ngọn đèn rẻ tiền, chẳng hợp rơ với nhau đang nằm trên các bàn làm việc. Phi lý ở chỗ, một ngọn đèn trưng ra cái chụp đèn Disney, rách nát và bẩn thỉu. Tôi nhận ra là nhân vật Nemo.
Chỉ cách ngọn đèn ba mét là Amanda Kessler.
Mặc quần bò bụi bặm và chiếc áo len màu xanh thẫm, con bé ngồi thu lu trên chiếc ghế văn phòng bằng kim loại màu xám, gương mặt giận dữ và thách thức. Hai đầu gối con bé co lên. Hai cổ tay bị trói bằng băng dính nhưng chúng vẫn để con bé giữ lấy cái xắc con gấu đang cười toét một cách ngu ngốc.
Những kẻ bắt con bé đang ở dưới chúng tôi, bị che khuất bởi chiếc ban công nhô ra. Loving cùng ba tên khác. Nếu chúng tôi có thể dụ bốn tên bọn chúng bước vào khoảng lộ thiên, không còn được ban công che chở, chúng tôi sẽ có vị trí bắn hoàn hảo. Tôi giơ hai ngón tay rồi đưa bàn tay ngang qua cổ họng. Hai ngón tay nữa giơ lên, tiếp theo là chữ cái L, ám chỉ Loving, và tôi chỉ vào vai mình.
Tôi muốn hai tên chết còn Loving cùng một tên khác bị thương, giữ chúng sống sót để còn thẩm vấn. Một xương đòn hoặc xương bả vai vỡ nát sẽ hoàn toàn loại kẻ thù khỏi vòng chiến, không giống một vết thương ở chân. Pogue nhận thức được thông điệp của tôi trong khi tôi nhìn quanh sàn nhà tìm kiếm cái gì để ném vào bóng tối nhằm dụ chúng bước ra ngoài - như chính Pogue đã làm tại nhà an toàn mới vài giờ trước.
Một trong mấy kẻ bắt cóc bước vào tầm nhìn của chúng tôi phía dưới, đang bước về phía con bé. Gã dừng lại trước khi đến chỗ Amanda, con bé nhìn gã bằng đôi mắt nheo lại. Gã cầm lên một tách cà phê. Kẻ phì nộn này đang mặc complet. Gã nhấp ngụm cà phê rồi nhìn quanh phòng.
“Người ta bắn tên lửa từ chỗ này à?”
“Tao biết đâu,” một giọng khác cất lên. Không phải Loving. “Là Nikes.”
“Cái gì, như giày thể thao á?”
“Như một vị thần Hy Lạp.”
Các giọng không có kiểu kéo dài của miền Nam.
“Có mấy cái hầm chống tên lửa vài chỗ quanh đây. Ở Clifton. Phòng trường hợp Nga tấn công.”
“Bọn Nga á? Tại sao chúng lại tấn công chúng ta?
“Lạy Chúa.”
Tôi nhặt lấy mấy mảnh thủy tinh vỡ. Pogue nhìn thấy rồi im lặng rút băng đạn thứ hai cho khẩu Beretta từ trong bao súng ra đặt xuống sàn trước mặt. Tôi vẫn giữ ổ đạn thứ hai trong túi. Tôi chỉ có một ổ đạn dự phòng thôi, không như Pogue, anh ta có vẻ như mang cả trăm băng đạn theo người, và nếu hành động này biến thành một trong những cuộc săn đuổi hoặc đào tẩu dưới làn đạn, tôi không muốn để lại bất kỳ đạn dược nào đằng sau.
“Ông ta đâu rồi?” Một giọng nói khác vang lên.
“Kiên nhẫn đi.”
Tôi cảm thấy lạnh buốt, khi nghe thấy giọng điềm tĩnh của Henry Loving.
“Mày nghĩ chúng biết không?”
“Rằng chúng ta có con bé? Chưa đâu. McCall sẽ cho chúng ta biết.”
Bất chợt con bé nói: “Các người sẽ bị bắt. Tất cả các người. Hoặc bị bắn chết.” Amanda Kessler không thì thầm như những người khác. Giọng con bé vang lên lanh lảnh.
Tên uống cà phê liếc nhìn con bé nhưng không nói gì. Cũng chẳng ai nói gì hết.
“Cha tôi là cảnh sát.”
“Bọn tao biết,” một giọng nói khác vang lên.
Nhưng Loving bắt gã im lặng. “Nói chuyện làm gì. Im lặng đi.”
Tôi liếc nhìn Pogue. Anh ta rút ra mấy cái nút tai từ trong túi. Tôi đã quen với chúng. Chúng sẽ ngăn cản các âm thanh nhức óc và tiếng đấu súng inh tai nhưng vẫn nghe được tiếng người nói. Anh ta trao cho tôi một cặp. Tôi nhét chúng vào tai. Hít một hơi sâu tôi quăng đi một mảnh thủy tinh, nó tiếp đất với một tiếng keng phía góc xa trong phòng.
Tên trong tầm nhìn đặt tách cà phê xuống, rút súng lục ra.
“Cái quái gì thế?”
Hai tên khác xuất hiện từ dưới ban công, một tên cầm khẩu tự động đen ngòm, di chuyển chậm rãi.
Ba tên rồi. Chúng tôi cần tên thứ tư nữa để thực hiện kế hoạch. Loving đâu rồi?
Nào….
Ngay dưới chúng tôi, kẻ moi tin bình tĩnh ra lệnh: “Gọi cho tiền tuyến đi.” Khi ba tên trước mặt chúng tôi nhìn quanh, một tên nhấc điện đàm lên.
“Jamie, chuyện gì thế? Ông ta đến chưa? Bọn này nghe thấy tiếng gì đó trong này.”
Không thấy trả lời, gã bối rối quay nhìn sau lưng.
Tôi ném tiếp một mảnh thủy tinh nữa, nó trượt qua sàn. Cả hai tên có vũ trang dưới chân chúng tôi nâng súng lên.
“Tắt điện đàm đi,” Loving ra lệnh.
Rồi bước vào trong tầm ngắm.
Lúc này chúng tôi đã có đủ bốn mục tiêu trước mặt, vây lấy Amanda. Loving và tên cầm điện đàm ở bên phải, còn hai tên có vũ trang ở bên trái con bé.
Pogue chỉ tay vào hai tên cầm vũ khí rồi đưa một ngón tay ngang qua cổ họng, rồi chỉ vào mình.
Rốt cuộc, anh ta là một sát thủ chuyên nghiệp, còn tôi thì hoàn toàn ngược lại. Tôi chuẩn bị bắn vào vai tên đứng bên phải và Henry Loving.
Tôi nhắm bắn. Pogue giơ ba ngón tay của bàn tay trái lên và bắt đầu đếm.
Tôi hướng mũi ngắm về phía Loving. Hình ảnh trong tâm trí tôi là Abe Fallow.
Hai…
Đúng lúc này Amanda thở hổn hển thình lình bật lùi lại. “Ôi, chết tiệt.” Con bé thét lên, “Không!” Nó đang nhìn chằm chằm xuống đất. Mấy tên cúi người xuống rồi tách nhau ra, trong một lúc chúng tôi mất hết mục tiêu. Một tên bước lùi lại, vừa đủ khuất tầm nhìn.
Pogue và tôi cứng người lại.
Con bé nói, “Một con chuột. Có một con chuột dưới ghế! Đuổi nó đi đi!”
“A!...”
Kẻ bắt giữ ở gần con bé nhất thì thầm, “Mẹ kiếp, làm bố mày sợ hết hồn.” Gã đứng dậy bước về phía trước, sát gần Amanda, nhìn xuống dưới ghế.
Pogue và tôi nhìn gã trừng trừng lần nữa.
Đó là khi hai bàn tay bị trói của con bé đưa cái xắc con gấu lên miệng. Con bé dùng răng mở khóa phéc mơ tuya và cố gắng kéo ra một chiếc hộp nhỏ màu đen. Con bé nhắm bắn vụng về nhưng làn hơi cay hạt tiêu màu cam vẫn xịt thẳng vào giữa mặt kẻ bắt cóc đang giật mình. Từ khoảng cách chưa đầy một mét, làn hơi cay bắn thẳng vào hai mắt gã. Gã thét lên buông rơi khẩu súng, Amanda lao tới chộp lấy. Tên đứng đằng sau hướng mũi súng về phía con bé.
Loving quát lên, “Không!”
Pogue và tôi đồng loạt nổ súng vào tên vừa định bắn Amanda.
Ngay lập tức, Henry Loving biết chuyện gì đã xảy ra, và khi chúng tôi quay mũi súng về phía hắn cùng những tên khác, hắn quạt tay về phía các ngọn đèn, khiến chúng rơi hết xuống sàn vỡ tan, cả căn phòng chìm trong bóng tối. Nguồn sáng duy nhất lúc này là ánh hoe hoe đỏ từ ba biển báo thoát hiểm.
Pogue và tôi nhìn trừng trừng xuống khung cảnh mập mờ, nơi tôi mơ hồ nhìn thấy Amanda đang bò ra xa khỏi đám đàn ông vào góc phòng có nhiều vật cản.
Thế rồi, tôi nghe thấy phía dưới kia là những tiếng thì thầm soạn chiến lược của ba tên bắt cóc còn lại.