Dù có một gián điệp nhị trùng ở văn phòng Freddy hay không chẳng còn quan trọng nữa, vì Loving đã biết tới sự hiện diện của chúng tôi. Thế nên tôi ấn nút gửi tin nhắn tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước. Lời giải thích ngắn gọn cho Freddy và một đề nghị hỗ trợ khẩn cấp. Tôi cũng nói với ông ta rằng kẻ chủ mưu đang trên đường tới, nên hãy lập các chốt chặn quanh nhà kho.
Hành động anh hùng của Amanda đã cho thấy lúc này chúng tôi cần mọi sự giúp đỡ có thể có.
Khi cặp mắt dần quen với bóng tối, chúng tôi đi cầu thang xuống tầng có phòng điều khiển. Tôi trông thấy một hình dáng mờ mờ nhưng dù có là bóng tối hay là bóng người, tôi cũng không biết. Tôi nhắm bắn nhưng hoàn toàn nhận thức đó có thể là Amanda nên đành chờ đến lúc thấy hình ảnh rõ hơn.
Tôi chẳng thấy ai. Hắn ta, hay con bé, đã biến mất.
Tôi nghe thấy tiếng thở nặng nề và những tiếng rên rỉ yếu ớt của tên bị Amanda xịt vào mặt.
“Mẹ kiếp, đau quá… Được rồi, được rồi, tao nhìn được rồi. Tao có vũ khí rồi. Thằng chó nào đây?”
Từ đâu đó, cách không xa lắm, Loving suỵt ra hiệu bọn chúng giữ im lặng. Amanda đâu rồi?
Một lúc sau tôi nghe thấy nhiều tiếng thì thầm hơn.
Giờ Loving đang chơi trò Bayes, một trò chơi dựa trên thông tin không hoàn hảo. Hắn sẽ không biết mình đang chống lại ai. Chúng tôi có bao nhiêu người, chúng tôi là ai, kế hoạch của chúng tôi là gì. Nhưng hắn đang có những điều chỉnh tức thì trong việc đánh giá khả năng kẻ thù của mình có thể làm được những gì.
Hắn sẽ nghĩ có thể đối phương ở đây chỉ là một kẻ thôi - hẳn là hắn sẽ không nghe thấy phát súng thứ hai, từ vũ khí giảm thanh của Pogue. Hắn biết rằng kẻ tấn công đã loại bỏ tên lính gác bên ngoài. Rằng đối thủ đang sẵn sàng nhả đạn mà không đòi hỏi đầu hàng. Một mảnh thông tin khác đó là để đánh lạc hướng chúng bọn tôi đã ném thủy tinh vào góc phòng điều khiển, có nghĩa đây là một hành động có giới hạn, không có đội SWAT hỗ trợ. Giá mà lúc này có lực lượng giải cứu con tin của FBI ở đây, hẳn nơi này sẽ sáng trưng chẳng khác gì Quảng trường Thời đại.
Loving sẽ nghĩ rằng hắn và người của hắn vượt trội đối thủ về quân số, rằng chúng vẫn còn chút thời gian. Đủ để tìm kiếm con bé và trốn thoát.
Một tiếng thét xé họng vang khắp không gian tối om. Amanda. Con bé đang ở gần tôi. Tôi có thể nghe thấy những âm thanh một cuộc vật lộn. Tiếp theo là tiếng loảng xoảng và gã đàn ông hét lên trong đau đớn, “Giúp tao chút đi. Con bé có cái chai xịt gì đấy. Tao đang ở góc phòng phía tây bắc…”
“Im lặng,” Loving quát lên, khi Pogue và tôi theo bản năng tách nhau ra và di chuyển thật nhanh về hướng đó. Tôi bắn vài phát súng yểm trợ lên cao.
Cái bóng mờ mờ bên cửa nâng súng lên bắn một băng đạn về phía mơ hồ của tôi. Pogue bắn trả lại, một tràng ba viên, khiến gã đàn ông ngã gục xuống sàn, cho dù gã không trúng đạn - ít nhất không bị thương nặng - vì gã vẫn tiếp tục bắn trả.
Tôi đếm một tên đã chết, một hoặc hai tên bị xịt hơi cay.
“Mẹ kiếp, con bé trốn rồi,” một giọng nói khác vang lên.
“Chúng tôi là đặc vụ liên bang,” tôi gọi, “chúng tôi có cả các nhóm bên ngoài nữa.”
Pogue quát lên: “Chúng tôi biết cả ba người các anh. Tôi muốn cả ba đứng giơ tay lên dưới ánh sáng của cửa thoát hiểm. Làm ngay đi. Bằng không chúng tôi sẽ phải bắn các anh.”
Rồi Henry Loving lại lên tiếng: “Corte, mày đang chơi một trò đểu giả đấy. Bọn tao sẽ không giết con bé đâu. Bọn tao chỉ cần chút thông tin thôi. Lui lại đi.”
“Mẹ mày,” Amanda gào lên.
“Amanda!” Tôi gọi. “Nằm xuống sàn. Nằm xuống, dù cháu có đang ở đâu. Nằm yên đấy, im lặng đi.”
Chào đón câu nói này là thêm vài tiếng súng nữa về phía tôi.
“Ngừng bắn,” Loving kiên quyết nói.
“Chú đang ở đâu?” Amanda kêu lên.
“Cứ nằm xuống sàn. Có…”
Một tràng tiếng nổ ầm ĩ vang lên và tôi lăn tròn về đằng sau, tạm mù hai mắt.
Một quả lựu đạn gây choáng.
Đánh giá thấp chúng rồi, tôi nghĩ. Ngay cả hai cái bịt tai lần này cũng không cứu được đôi tai tôi. Pogue cũng không ngờ đến quả lựu đạn này nên đã lao rất mạnh vào cái bàn. Dẫu vậy, anh ta vẫn vất vả quỳ xuống và tìm kiếm mục tiêu, cho dù ánh sáng lóe quá mạnh khiến tầm nhìn của chúng tôi mờ mịt.
Cả hai chúng tôi quờ quạng tránh xa khỏi cái nơi mà một trong những kẻ bắt cóc đã quẳng ra quả lựu đạn gây choáng không sát thương ấy. Tôi tuyệt vọng tìm kiếm Amanda nhưng không dám gọi lại con bé vì sợ lộ vị trí; tôi có thể đoán chắc nhờ bóng tối trong đó chúng đang di chuyển, đánh thọc sườn chúng tôi.
Nghe thấy một âm thanh sau lưng mình tôi liền quay ngoắt lại, khi kẻ tấn công, chỉ cách tôi vài mét, lao bổ về phía trước, xô tôi đổ nhào xuống sàn.