Kẻ tấn công đang đấm đá tuyệt vọng muốn đoạt lấy vũ khí của tôi.
Cùng lúc đó khi tầm nhìn của tôi trở lại, tôi ngửi thấy mùi của mồ hôi và nước hoa.
“Amanda!” Tôi thì thầm. “Là chú, Corte đây.” Tôi đẩy con bé ra xa mình.
Con bé lùi lại, liếc mắt và nhắm lọ hơi cay vào mặt tôi. Trong ánh sáng đỏ từ biển thoát hiểm tôi có thể trông thấy đôi mắt dữ tợn của nó.
Con bé rất can đảm đấy, con gái cậu ấy. Không dễ làm con bé sợ thế đâu....
Nỗi hốt hoảng rời khỏi gương mặt con bé. “Ôi…. chú Corte.” Đôi má con bé ẩm ướt nhưng không phải khóc, mà là do khí gas còn lại trong lọ hơi cay khiến con bé khó chịu, như tất cả mọi người khác ở đây. Tôi tháo miếng băng dính trói hai cổ tay con bé.
Pogue nhìn về phía chúng tôi và ra hiệu chúng tôi đi xuống, rồi nhìn khắp các vị trí gần đó trong văn phòng.
Con bé đổ sụp xuống người tôi, nhưng không phải vì hốt hoảng. Nó đã kiệt sức.
Gần đó: tiếng kim loại va đập với sàn bê tông.
“Mắt và tai,” Pogue kêu lên.
Tôi nhắm mắt lại và kéo Amanda vào sát mình, gương mặt con bé kề bên ngực tôi, hai tay đưa lên bịt tai. Khi lựu đạn phát nổ, lần này chúng tôi đã có chuẩn bị.
Ngoại trừ việc quả lựu đạn lần này khác hẳn.
Có một tiếng xì và tiếng bốp, thay vì một tiếng nổ. Tôi ngước mắt lên thấy một làn sáng trắng xóa lấp đầy toàn bộ căn phòng, hắt những cái bóng ảm đạm lên các bức tường. Cùng lúc đó phốt pho bắn tung ra thành hình mái vòm nhỏ đốt cháy một phần mặt sàn gần đó, các vách ngăn và thảm bọc của những chiếc ghế văn phòng. Ánh sáng trắng chói lóa ấy đã tắt nhưng ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy - và nó ngày càng lan ra - chúng tôi chỉ có thể nhận ra những hình dáng mờ mờ vài tích tắc phía xa căn phòng, rồi chúng biến mất.
Một lúc sau một quả lựu đạn khác rơi xuống, gần chỗ chúng tôi hơn. Chúng tôi quờ quạng bỏ đi trước khi nó phát nổ và một quả cầu gây cháy nhớp nháp nữa xuất hiện. Phốt-pho chẳng khác gì na-pan. Nó dính như keo dán và sẽ cháy xuyên qua quần áo và da thịt.
“Chúng ta không thể ở lại đây được,” Pogue thì thầm, nhìn trái nhìn phải. Đôi mắt không ngừng quét qua quét lại. “Được rồi, thế này nhé. Tất cả chúng ta không thể vừa chạy vừa phòng thủ lùi ra hành lang chính được. Thế nên tôi sẽ ghìm chân chúng ở đây. Anh cùng con bé chạy ra phía trước đi. Khi đội tiếp viện đến cho họ biết vị trí của tôi.”
Cách tiếp cận của Pogue là cách duy nhất hợp logic.
Tôi nói, “Freddy đang trên đường tới. Sẽ không lâu đâu.”
Một quả lựu đạn khác ném về phía chúng tôi, cả ba người chỉ vừa kịp tránh. Quả lựu đạn phát nổ, khơi lên một ngọn lửa mới.
Tôi đang cân nhắc một chiến lược khả dĩ. Tôi thì thầm: “Một phút.”
Tôi hạ Amanda xuống dưới gầm một bàn làm việc rồi ra hiệu cho Pogue che chở cho con bé. Anh ta nhận thức được điều này. Tôi tiến gần hơn một chút đến nơi tôi tin quả lựu đạn mới nhất được ném ra từ đó. Tôi biết các quả lựu đạn gây choáng sẽ khiến cả những tên khác cũng bị điếc và tôi dám cá rằng Loving có thể không nhận ra giọng của tôi.
Tôi hít một hơi sâu rồi kêu lên: “Henry, hắn ở đằng sau mày! Ba mét.”
Loving không mắc mưu, thực ra ngay lập tức hắn đã mong đợi chiến lược này và gọi, “Không! Tất cả nằm xuống.” Nhưng một trong các đồng bọn của hắn đã đứng lên từ chỗ nấp và xoay một vòng, nâng súng lên.
Một mục tiêu hoàn hảo. Tôi bắn một loạt ba phát. Hai phát vào ngực, một phát vào đầu. Gã đổ gục xuống.
Pogue thừa nhận chuyện này bằng cái gật đầu. Hai tên bị hạ.
Tôi cúi đầu xuống nấp, khi tên đồng bọn khác của Loving bắn mù quáng theo hướng tôi điều khiển. Tôi quỳ xuống, “Cháu sẵn sàng chưa, Amanda?”
“Cháu rất sẵn sàng rồi.”
Pogue di chuyển cách ra xa chúng tôi sáu mét, đến một nơi anh ta sẽ bắn trả lại. Anh ta tháo ống giảm thanh rồi bắn khoảng năm hay sáu phát đạn khắp phòng. Khẩu Beretta gầm lên.
Đầu cúi thấp, Amanda và tôi di chuyển lắt léo tránh những ngọn lửa trắng nóng bỏng, phun phì phì và len qua cửa thoát hiểm trên tiền sảnh tầng hai. Tôi e sợ rằng cánh cửa cũng bị khóa từ phía này nhưng không phải, tôi đá mở tung cửa ra.
Một khẩu súng lục tự động bắt đầu khai hỏa, cùng quả lựu đạn gây choáng tiếp theo, rồi quả nữa. Loving hiểu rằng Amanda và tôi đã thoát, hai tên còn lại đang làm tất cả những gì chúng có thể nhằm dụ Pogue ra ngoài và hạ gục anh ta.
Tới cầu thang con bé và tôi phóng hết tốc lực qua các bậc thang. Chúng tôi tới được hành lang trên tầng chính và bắt đầu xuống tiền sảnh bất tận đến lối ra trước mặt. Tôi bị chóng mặt khi mải kiểm tra các cửa, hành lang phía sau, hành lang phía trước. Nhưng phần lớn là nhìn đằng sau, vì đó là hướng mà Loving hoặc tên đồng bọn còn sống sót của hắn sẽ đến.
Thêm nhiều tiếng nổ và tiếng vũ khí tự động khai hỏa nhưng chúng ngày càng yếu dần khi chúng tôi hối hả chạy tới lối ra.
Sau đó tôi nghe thấy một tiếng kêu đau đớn tuyệt vọng.
Đó là giọng Pogue. Không nghi ngờ gì nữa. Nó tiếp tục thêm một lúc nữa, tôi đồ rằng phốt-pho đã cháy qua áo khoác của anh ta và liếm vào da thịt. Cuối cùng là một phát súng, những tiếng thét và màn đấu súng ngừng lại.
Tôi tự hỏi phải chăng anh ta đã tự kết liễu.
Một ý nghĩ kinh hoàng nhưng tôi không thể đắm chìm vào nó. Điều này có nghĩa Loving và tên kia sẽ chạy đuổi theo chúng tôi bất kỳ lúc nào. Chúng tôi dấn bước về phía trước. Các cánh cửa đang khiến tôi lo lắng. Chúng hơi ăn sâu vào tường và khi chúng tôi đến gần, tôi không có cách nào biết rằng cửa ra vào ấy có mở hé không. Tôi tin tên lính bên ngoài khi gã khai có bốn tên cùng một cô bé nhưng có khả năng kẻ chủ mưu cùng mấy tên tay sai khác đã đến, nghe thấy các tiếng súng, bèn nấp ở đây, phía sau các cánh cửa này.
Nhưng tôi quyết định chuyện ấy thực sự không quan trọng. Chúng tôi phải chạy thật nhanh.
Nhưng giờ Amanda đang bắt đầu chạy chậm lại. Adrenaline của con bé đang giảm dần, chứng cuồng loạn đang dâng lên như cơn thủy triều mạnh. Con bé đang khóc, thở hồng hộc và vấp ngã.
“Đi nào, Amanda. Cháu có đi cùng chú không?” Tôi nắm chặt cánh tay con bé.
Con bé hít một hơi sâu. Những giọt nước mặt đã ngừng rơi. “Vâng, cháu đi cùng chú.”
Nhìn về phía sau…
Không thấy gì.
Tôi có thể phát hiện mùi thịt cháy kinh hoàng và cố gắng không nghĩ đến Pogue.
Còn cách cửa trước ba mét nữa. Mét rưỡi nữa.
Liếc mắt về phía sau. Hành lang vẫn trống trải. Có thể Pogue đã hạ gục Loving và tên địch còn lại.
Tôi đẩy cửa ra thật nhanh, hít vào bầu không khí ẩm ướt ngọt ngào. Chiến lược của tôi là bắn vào lốp xe của các xe khác và chiếc SUV ở đây, rồi nhảy lên xe của tôi. Lái đi nhanh hết tốc lực. Tôi sẽ gọi cho Freddy trên đường. Điều phối vụ tấn công ở đây. Amanda bám chặt cánh tay tôi bằng một tay còn tay kia nắm chặt lọ hơi cay. Tôi nhìn thấy nhãn hiệu của Phòng Cảnh sát Đô thị trên lọ.
Điện thoại của tôi rung lên báo tin nhắn. Đó là Freddy, cho biết rằng các đội quân sẽ tới đây trong hai mươi phút hoặc hơn.
Tôi dừng lại phía trước tòa nhà liếc mắt về phía hành lang lần nữa. Nó vẫn trống trải. Rồi quay nhìn về phía mấy chiếc xe. Tôi nâng khẩu Glock lên chĩa về phía mấy cái lốp xe, thì thầm, “Cháu bịt tai lại đi.”
Nhưng chưa kịp nổ súng, tôi nghe thấy một tiếng động đằng sau. Tôi quay phắt lại nhưng không trông thấy gì. Hành lang vẫn trống trơn.
Lúc ấy tôi nhận ra tiếng động vọng đến từ trên đầu chúng tôi.
Tôi ngước mắt lên thì thấy Henry Loving phóng xuống từ mái nhà. Hắn lao thẳng xuống Amanda và tôi khiến chúng tôi ngã sóng soài trên sàn bê tông. Tôi tiếp đất rất mạnh với cú nhói choáng váng, đau đớn ở xương sống. Hai lá phổi của tôi như bị rút cạn không khí, khẩu Glock văng ra xa khỏi tầm với trên nền đất và cỏ dại.