Quần áo hắn cháy sém - một ít da thịt của hắn cũng thế - Loving vần người tôi lên vỉa hè dẫn tới bãi đỗ xe của nhà kho. Hắn đã mất vũ khí và mặt hắn đang chảy máu, cho dù vết thương có vẻ không nặng. Hắn rên rỉ khi nắm chặt một bên sườn, nơi em họ hắn đã khâu chỉ từ phát súng của tôi tại căn nhà bên hồ của Carter.
Khi hắn vất vả lần tay đến chỗ khẩu súng, tôi nắm chặt lấy chân và áo khoác của hắn..
Tôi nhận ra hắn đã dùng cánh cửa chống cháy phía bên kia đồi và phóng xuống đây qua mặt cỏ và tán lá của mái nhà ngụy trang.
Amanda bò về phía trước đến chỗ hắn, tay vung lên cái lọ hơi cay. Tôi vừa định bảo con bé dừng lại thì đã quá muộn. Con bé gào lên phẫn nộ dí cái lọ vào sát mặt hắn.
Đúng như hắn mong đợi.
Bàn tay hắn vung ra, túm chặt lấy cái lọ rồi vặn xoắn cái vòi hướng về phía chúng tôi. Tiếng hét xung trận của Amanda biến thành tiếng thét đau đớn khi một dòng chất lỏng màu trắng bắn ra giữa chúng tôi, bắn cả vào con bé lẫn tôi trong lớp sương mù bên ngoài.
Cơn đau thực sự khốn khổ. Tôi đã nhắm nghiền mắt lại khi những giọt nước mắt bắt đầu rơi rồi mở bừng mắt ra, liếc nhanh. Amanda đã nằm sấp xuống đất và đang điên cuồng lấy tay lau mặt. Cho dù nước mắt cản trở tầm nhìn nhưng tôi có thể thấy vũ khí của tôi đang nằm trước mặt, cách bàn tay Loving không quá một mét rưỡi. Hắn bỏ cái lọ xuống và một tay bắt đầu đè lên cánh tay tôi, còn tay kia quào về phía khẩu súng.
Hắn kéo lê tôi gần khẩu súng thêm một mét nữa. Làm sao mà một kẻ trông không vạm vỡ như hắn lại khỏe thế nhỉ? Ban đầu tôi nghĩ sự tuyệt vọng đang chế ngự hắn nhưng rồi tôi nhận ra đó là sự quyết tâm điềm tĩnh. Hắn bắt đầu đá. Một chiếc giày văng trúng má tôi và tôi nếm thấy vị máu. Mục đích của cả đời Loving là với tới được khẩu súng đó.
Việc hắn làm được chỉ một lúc sau.
Khi hắn xoay người về phía tôi, tôi bám chặt hai chân xuống đất rồi nhảy về phía trước. Nắm chặt cổ tay hắn bằng một tay, tay kia tôi rút chùm chìa khóa xe từ túi của mình.
“Cháu lái xe được không?” Tôi gọi Amanda.
Con bé không nói gì nhưng đang loạng choạng đứng dậy. Nó nhìn Loving thách thức.
Tôi lặp lại câu hỏi, quát lên.
“Được ạ,” con bé thở hổn hển, lấy tay lau mắt.
Tôi ném chùm chìa khóa cho nó. “Xe chú ở đầu đường. Chiếc Honda ấy. Có địa chỉ trên ghế trước. Tới đó rồi đợi chú!”
“Cháu…”
“Ngay bây giờ! Làm đi!”
Con bé chỉ ngập ngừng một chút rồi chạy vụt đi.
Những nỗ lực của Loving ngày càng cuồng loạn khi cố gắng giằng khỏi nắm tay tôi. Chúng tôi bị khóa chặt trong trận đấu vật đau đớn, đẫm mồ hôi, chiến đấu điên cuồng giành quyền kiểm soát vũ khí. Một lúc sau tôi nghe thấy tiếng xe khởi động và các lốp xe nghiến ken két khi con bé phóng vào màn đêm.
Kẻ moi tin liếc về phía ánh đèn đuôi đang biến mất mà không phản ứng, hắn tiếp tục hỗ lực thoát khỏi nắm tay tôi.
Rồi tôi cảm thấy nắm tay mình lỏng dần… cuối cùng Loving xiết chặt nắm tay bàn tay kia đang cầm khẩu Glock rồi giáng một cú thật lực xuống đầu tôi. Tôi cảm thấy nòng súng kim loại đánh mạnh vào thái dương mình, bỗng tôi thấy mình nằm ngửa ra, máu chảy trên hai mắt tôi, khiến chúng càng nhức nhối hơn bao giờ hết. Trong mấy giây, Loving đã trói nghiến hai tay tôi bằng dây ny lông, rồi kéo tôi dậy về vị trí ngồi.
Kẻ moi tin loạng choạng đứng dậy, hắn cũng gần mệt lử. Hít thật sâu, hắn ho hen và khạc nhổ. Hắn nhìn theo hướng con bé vừa đi rồi chớp mắt. Nét mặt của hắn như thể hắn sẽ nhỡ một chỗ đỗ xe gần điểm đến của hắn. Hắn rút điện thoại ra gọi một cuộc, bước ra xa nhưng vẫn trông chừng thật kỹ. Tôi không nghe được hắn nói gì nhưng tôi biết tin nhắn này là để giải thích cho kẻ chủ mưu chuyện đã xảy ra và bảo y đừng đến đây nữa. Hắn ngắt máy.
Chúng tôi nhìn nhau trừng trừng vài giây. Hắn lại nhìn quanh rồi nói: “Tao biết mày đã gọi người đến. Nhưng tao ước chừng vẫn còn hai mươi phút nữa.”
Tôi nhớ hắn chỉ mất có bảy phút để có được tất cả những cái tên hắn cần từ Abe Fallow, đang nằm bên cạnh một rãnh nước ở Bắc Carolina.
Hắn nhẹ nhàng nói tiếp: “Giờ địa chỉ trên xe của mày, con bé đang đi đâu? Không phải là nhà an toàn. Mày sẽ không viết ra cái địa chỉ ấy. Nó ở đâu?”
Tôi nghĩ tới Amanda, đang chạy trốn, phóng hết tốc lực xuyên màn đêm, lên xuống những ngọn đồi trên Đường số 15.
Một hồi ức xa xôi về Peggy và hai thằng nhóc hiện lên. Sam và Jeremy. Lần này tôi sẽ không xua chúng đi nữa. Cũng như tôi thực sự muốn nhớ về.
Tôi chẳng nói gì với Loving.
Hắn bỏ khẩu súng của tôi vào thắt lưng rồi bước tới gần hơn. Hắn kéo tôi nằm ngửa và trói cả hai chân tôi bằng dây trói ny lông, tránh mặt ra xa phòng trường hợp tôi cố dùng chân đá, một chuyện sẽ không xảy ra. Chỉ là tôi không còn sức nữa.
Hắn lại nhìn quanh một lần nữa rồi rút ra một phong bì nhỏ, bằng giấy manila đã mòn xơ từ trong túi, đổ hết mọi thứ bên trong xuống đất.
Chúng đây rồi. Các công cụ hành nghề của hắn để buộc các đối tượng phải nói. Cồn nằm trong một cái chai nhỏ, không lớn hơn cái chai được Cục An ninh Vận tải cho phép mang lên máy bay. Giấy nhám hạt mịn. Loại giấy bạn hay dùng khi gần kết thúc công việc hoàn thiện. Tất cả đều trông chẳng nguy hiểm gì.
Trong một lúc tôi mong đợi chúng tôi sẽ nói chuyện. Đối đáp vài câu. Rốt cuộc, chúng tôi đã từng là đối thủ trong nhiều năm và mới hai ngày trước đã cùng chơi đi chơi lại trò Đá, Kéo, Giấy.
Nhưng hắn là người chơi nghiêm túc như tôi và thực thi nhiệm vụ của mình rất khéo léo. Mục đích của hắn là gì?
Tìm Amanda.
Cách hiệu quả nhất để đạt được nó là gì?
Hắn cởi chiếc giày bên phải của tôi ra, tiếp theo là tất. Các ngón chân, như những ngón tay, tôi biết, tập trung rất nhiều dây thần kinh. Chúng nằm trong những cơ quan nhạy cảm nhất trên cơ thể người. Hắn quỳ xuống cạnh bắp chân tôi hòng giữ chân tôi bất động - bản thân việc này cũng đau đớn lắm rồi - sau đó chọn một mảnh giấy nhám. Hắn bắt đầu thao tác với mặt trước ngón chân cái to của tôi.
Lúc đầu không cảm thấy gì, rồi tôi bắt đầu thấy khó chịu và cuối cùng cảm giác nóng bỏng rát buốt chạy thẳng lên tận mặt tôi. Tôi thở hổn hển rồi thét lên vì đau.
Mũi tôi, răng tôi, cổ họng tôi đau đớn. Tất cả từ hành động xoa xoa nhẹ nhàng của hắn.
Loving vươn tay lấy chai cồn đã mở nắp, cẩn thận bỏ nắp chai vào trong túi áo. Hắn chẳng buồn nhìn tôi hay nói một lời nào. Quy luật của trò chơi đã rõ ràng. Hoặc tôi cho hắn biết Amanda đã đi đâu hoặc không.
Hắn nghiêng chai và tôi cảm thấy dòng nước lạnh lẽo - ban đầu chỉ thấy kích thích thôi. Nhưng sau đó nỗi thống khổ đau đớn lại trỗi dậy tới tận quai hàm tôi. Cơn đau tôi chưa bao giờ cảm nhận thấy. Như thể một sinh vật, đang di chuyển khắp người tôi. Loving, đang kiểm soát nhịp độ. Rất thông minh và có chủ đích, tôi có thể thấy điều đó như những sắc màu.
Tôi có thể nghe thấy nó.
“Đá, giấy, kéo,” tôi tự lẩm bẩm giữa hai hàm răng nghiến chặt. “Đá, giấy, kéo.” Qua đôi mắt đong đầy lệ nhòa, tôi nhận thấy Loving bỏ cái chai xuống rồi lại nhặt miếng giấy nhám lên.
“Đá, giấy, kéo.”
Peggy, Peggy, Peggy...
“Đá, giấy, kéo…”
Hắn bắt đầu với ngón chân thứ hai.
Tôi thét lên.
Đá giấy kéo đá giấy…
Một tiếng thét nữa.
Hắn lại nhặt chai cồn lên.
Sau đó khi thở hồng hộc, tôi nghe thấy hai âm thanh.
Đầu tiên là tiếng rắc của cành cây cách đó không xa, theo hướng con đường.
Tiếp theo là tiếng kim loại lách cách. Âm thanh đặc trưng mà không một ai trong nghề của tôi nhầm được.
Tất nhiên, Loving cũng nghe thấy, và hắn lập tức buông rơi các công cụ tra tấn, rút khẩu Glock của tôi đang giắt ở thắt lưng ra. Hắn gập đôi người lại, nhăn nhó, khi phát súng đầu tiên rung chuyển màn đêm. Bắn trượt - nhưng sát gần. Đất bắn lên sau lưng chúng tôi.
Kẻ moi tin lăn tròn tránh xa khỏi tôi hơn hai mét - hắn không dám giết chết tôi bằng một phát đạn lạc trước khi dò ra được Amanda đi về đâu - nên hắn lại nằm sấp xuống. Chúng tôi đang nằm trên bãi cỏ thấp, hầu như không có chỗ trốn.
Một phát súng nữa. Tôi nhìn theo hướng vang lên tiếng súng và trông thấy một người đàn ông đang nặng nề di chuyển qua các bụi cây, khẩu súng ngắn trong tay anh ta giơ ra phía trước, nghiêng nghiêng và đang nhả đạn về phía Loving. Ban đầu tôi đã ngạc nhiên khi thấy nhân dạng của kẻ mới đến. Nhưng rồi tôi nhận ra mình không nên thế mới phải.
Ryan Kessler là một trong số ít người biết Pogue và tôi sẽ đi đâu.
Viên cảnh sát không cúi người hoặc né tránh. Thậm chí anh ta chẳng buồn chạy chậm lại hoặc nép mình khi Loving bắn một tràng ba phát đạn. Tôi không thể biết được liệu Ryan có trúng đạn hay không; anh ta chỉ không ngừng tiến về phía trước, liếc mắt vào bóng tối tìm kiếm một mục tiêu rõ ràng.
Sau đó là im lặng. Ngay cả trong ánh sáng lờ mờ anh ta hoàn toàn nằm trong tầm bắn của khẩu Glock nhưng Loving không bắn nữa. Tôi ngước mắt lên và hiểu tại sao. Dùng súng của tôi nên hắn không biết trong ổ đạn còn bao nhiêu viên. Hắn đã bắn hết đạn, rãnh trượt bị khóa trở lại, chờ được nạp đan.
Loving nhận ra tôi có thể mang theo băng đạn mới trên người, mà đúng thế thật. Hắn nhìn về phía Ryan, đang bình tĩnh tiến tới, khập khiễng đi về phía trước, cố gắng tìm thấy mục tiêu.
Loving di chuyển và Ryan nổ súng. Sau đó chính anh ta cũng hết đạn. Tôi nghe thấy tiếng cò súng kêu cạch một tiếng trên hộp đạn rỗng. Anh ta rút bộ nạp đạn nhanh từ thắt lưng ra, mở ổ đạn của súng rồi nạp đạn lại.
Loving quờ quạng về phía tôi vươn tay tới túi áo khoác của tôi. Ngay lập tức tôi xoay người nằm sấp xuống, tảng lờ đi cơn đau buốt óc ở ngón chân cái, ngăn hắn không lấy được băng đạn. Loving liếc nhìn Ryan đang nạp đạn vào vòng tròn ổ đạn, rồi lôi mạnh áo khoác đang nằm dưới sức nặng của thân hình tôi, vươn tay túm túi áo. Ryan bắt đầu tiến tới gần hơn.
Lúc này Loving đã tuyệt vọng.
Vận hết sức bình sinh còn lại hai đầu gối của tôi bỗng co lên, giáng thật mạnh vào mạng sườn Loving, nơi tôi vừa bắn trúng hắn hôm trước. Hắn thở hổn hển vì đau, mất thăng bằng ngã ngửa về phía sau.
Nhưng rồi, hắn nhăn nhó, chớp mắt rồi lại rướn người về phía trước túm lấy áo khoác của tôi. Hắn lần mò rồi tìm thấy toàn bộ băng đạn của tôi. Hắn lôi nó ra rồi nạp đạn lại.
Khi gương mặt hắn chỉ còn cách gương mặt tôi có vài mét thì Ryan Kessler bắn hai phát trúng ngực kẻ moi tin. Henry Loving chớp mắt ngồi sụp xuống, rồi ngã gục sang một bên. Khi chết, hắn đang nhìn trừng trừng vào đôi mắt tôi, thay vì đôi mắt của viên cảnh sát.
Sau đó Ryan Kessler cũng ngồi xuống, xem xét vết rách đẫm máu trên bụng mình. Đôi mắt anh ta thất vọng. Cho dù có lẽ không phải vì vết thương này - khá là nặng đối với tôi; mà là phát súng trúng đích thứ hai của Loving khiến anh ta phiền muộn nhiều nhất. Anh ta thở dài khó chịu khi ấn mạnh tay vào phần hông đang chảy máu của mình. “Cái chân kia của tôi.” Anh ta nhìn tôi. “Cái chân lành của tôi. Thằng chó chết.” Rồi anh ta ngất lịm.