Nửa tiếng sau - nhà kho cũ của chính phủ sáng bừng lên như lễ hội và đông nghẹt với một trăm đặc vụ và nhân viên cứu thương - tôi đang đứng gần phía trước khu phức hợp.
Nhân viên chiến thuật của Freddy, mặc quần áo bảo hộ và đeo mặt nạ, đang chậm rãi tiến vào tòa nhà và qua các nền đất, dọn quang nơi này cho các nhóm lính cứu hỏa. Họ đã tìm thấy ba kẻ xấu khác, đều đã chết cả, nhưng ngọn lửa vẫn còn đang hoành hành nơi Pogue làm chốt chặn cuối cùng và họ không thể tới được chỗ xác anh ta nằm. Tên lính gác bên ngoài giờ đã tỉnh lại và bị còng tay.
Gần đó các nhân viên y tế đang chuẩn bị đưa Ryan Kessler đến Bệnh viện Leesburg phẫu thuật. Anh ta đã tỉnh lại và có vẻ như không bị thương nặng như tôi nghĩ. “Vào rồi lại ra,” anh ta bảo tôi, cũng là câu bác sĩ Frank Loving đã dùng để miêu tả quãng đường mà viên đạn đi xuyên qua mạng sườn anh họ mình.
Tôi gọi cho Joanne và bảo rằng con gái kế của cô không sao, rằng chồng cô đã trúng đạn. “Anh ta ổn định rồi,” tôi nói. Tôi cho cô biết tên vị bác sĩ để gọi. Tiếp theo hé lộ thông tin về Pogue. Có một quãng im lặng và rồi cô cảm ơn tôi vì đã cho cô biết. Tôi lại phải tự hỏi về câu chuyện của họ.
Tôi hỏi: “Cô đã thả Ryan đi đúng không?”
Lại ngừng.
“Vâng. Tôi đã đánh lạc hướng Lyle.”
Chắc cô đã theo dõi một trong số chúng tôi gõ mật mã để hủy kích hoạt báo động cửa ra vào và ghi nhớ mã số. Hoặc có thể cô dùng ứng dụng đặc biệt nào đấy trong cái xắc đồ chơi trẻ em của mình giúp bẻ khóa mã.
Tôi giải thích với cô, “Anh ta đã cứu mạng tôi đấy.”
Nhìn thấy Freddy tiến tới gần, tôi bảo Joanne mình sẽ gọi lại sau.
“Chờ đã, Corte,” cô nói.
“Vâng?”
“Giữ máy nhé.”
Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng Maree.
“Corte à?”
“Vâng.”
“Anh bị thương à?”
“Không nghiêm trọng đâu.”
Im lặng.
“Tôi rất mừng.” Rồi rất vô lý, cô ta nói thêm, “Tôi chỉ muốn nói… Tôi đã chụp hình anh. Lúc ở bờ sông đấy? Nhớ không?”
Mất một lúc tôi mới tiêu hóa được câu nói này. “Có.”
“Ảnh đẹp lắm.”
“Một hình ảnh.”
Cô ngần ngừ. “Anh chắc mình không sao chứ?”
“Tôi ổn mà. Tôi phải đi rồi.”
“Được rồi. Gọi lại cho tôi khi có thể nhé.”
Giờ đến lượt tôi ngần ngừ. “Chắc rồi.” Chúng tôi ngắt máy. Freddy lúc này đến bên tôi.
Tôi hỏi. “Ông tìm được gì rồi?”
“Bao quanh điều bí ẩn này là bất kỳ điều gì khác câu hỏi này gợi ra.”
Tôi sốt ruột liếc nhìn ông ta.
“Được rồi, thì đây. Chúng ta biết Loving rồi. Còn những tên khác?” Ông ta khoát tay quanh khu phức hợp. “Chúng là các nhà thầu vốn dân sự. Như trong vụ các nhà thầu Blackwater trước kia. Không phải đơn vị đấy nhưng chắc cậu hiểu ý tôi.”
Những kẻ hám lợi, các lực lượng an ninh. Tôi không ngạc nhiên, xét đến những gì tôi đã thấy trong xắc của tên lính bị chúng tôi hạ nốc ao. Nhưng tôi thấy chán nản. Các nhóm như thế đều là chuyên gia trong việc xóa dấu vết liên quan đến những kẻ chủ mưu của chúng.
“Vậy là chúng ta chẳng biết gì,” tôi gợi ý.
“Nói vậy cũng gần đúng, con trai.”
“Còn gã?” Tôi hất đầu về phía tên lính đã hồi tỉnh.
Freddy nói: “Gã thèm luật sư như bé sơ sinh thèm bình sữa ấy.”
“Loving đã gọi một cuộc. Tôi chắc chắn hắn muốn xua tên chủ mưu đi chỗ khác. Ông kiểm tra điện thoại của hắn chưa?”
“Chẳng có gì được ghi lại hết. Cậu không nghĩ là sẽ tìm được gì đúng không, con trai?” “Không.”
“Chúng ta có Loving rồi,” Freddy nói rõ. Có lẽ ông cho rằng tôi đang xem đây như một chiến thắng lớn.
Tôi làu bàu: “Nhưng tôi muốn kẻ chủ mưu.” Tôi đang nhìn chằm chằm miếng ny lông phủ lên xác Loving.
Tôi hỏi tay đặc vụ: “Ông đã dọn sạch phòng chưa?”
Đôi môi Freddy mím chặt. “Một trợ lý phòng Thông tin Liên lạc. Tôi đã kiểm tra hồ sơ điện thoại của cô ta. Cô ta thực hiện mấy cuộc gọi qua một đường dây không còn dùng nữa tại Caribbean hơn một ngày qua. Loving biết được tên lũ nhóc nhà cô ta và ngôi trường chúng theo học, nên cô ta buộc phải cung cấp cho hắn mọi thứ hắn muốn.”
Lá bài chủ…
“Lũ nhóc nhà cô ta ổn chứ?”
“Ừ. Đôi khi tất cả những gì cậu cần là nhắc đến một hai cái tên. Mà không cần phải thực sự tiến hành tra tấn.”
“Thế là đủ.” Nhận thức được ngón chân cái của tôi vẫn còn đau.
“Tôi không biết nên buộc tội gì cho cô ta. Tôi không thích ý tưởng này nhưng có thể tôi phải làm.”
“Còn Zagaev? Gia đình y?”
“Cậu nói đúng. Loving cũng đã ghé thăm cả nhà họ - để y phải giả vờ làm kẻ chủ mưu. Nhưng họ ổn cả.” Một cái nhún vai. “Thằng cha này cũng chẳng làm gì sai cả, ngoại trừ việc nói dối chúng ta và chở theo mấy khẩu súng mà lẽ ra y không nên có. Thế nên… tôi chả biết nữa, chúng tôi sẽ phải xem xét buộc tội cả y nữa.” Freddy bật cười. “Y gửi lời xin lỗi vì đã nói những điều tồi tệ về cậu cái vụ quả bí ngô. Y không muốn thế. Y nói có vẻ như cậu là một người tốt.”
Freddy tới hỏi han các nhóm của mình và cảnh sát bang.
Tôi nhìn về phía xác của Henry Loving. Toàn bộ đồ đạc cá nhân của hắn đã được thu thập lại và đang nằm trên tấm ny lông bên cạnh hắn. Tôi bước tới và nhìn xuống chúng. Một cái xắc, một xấp tiền mặt nhỏ. Một con dao. Giấy nhám và cồn. Một ổ đạn trống không. Các bản đồ và bút bi, các mảnh giấy vụn. Sáu điện thoại di động. Tất cả đều được mã hóa và không có nhật ký cuộc gọi. Tôi biết các đời máy và phần mềm; Hermes sẽ phải mất vài tuần để thu được thông tin từ chúng - đó là nếu như có.
Và tôi cũng để ý thấy cái hộp giày, cái hộp hắn đã lấy đi khỏi căn nhà của gia đình hắn ngay trước khi hỏa thiêu nó thành tro bụi.
Trái tim tôi đập nhịp mong chờ khi bước tới gần một đặc vụ của Nhóm Phản ứng Bằng chứng của FBI hỏi xin một đôi găng tay ny lông. Tôi đeo găng tay vào rồi quay lại với nơi cất giấu. Tôi đứng im một lúc, rồi cúi xuống chỗ cái hộp. Có thực sự cái hộp này chứa những bức ảnh không? Hay là thứ gì khác nữa, một thứ mà chị gái hắn đã tặng hắn? Cha hắn hay mẹ hắn?
Tôi bóc một vài miếng băng dính vàng rồi bắt đầu mở nắp.
Rồi tôi dừng lại.
Tôi đứng thẳng dậy trong đau đớn bỏ lại cái hộp nằm đó cũng các đồ đạc khác. Tháo đôi găng tay ra tôi quay về xe mình. Tôi suy nghĩ rằng dù trong cái hộp ấy có thể là thứ gì, thì cũng không phải là thứ tôi thực sự cần biết.