Tôi trông thấy chiếc Honda của mình - chiếc xe Amanda đã dùng để trốn thoát - tiến tới gần. Tôi vẫy tay với tài xế, một đặc vụ FBI mà tôi quen. Tôi không thể nhìn qua lớp kính màu nhưng tôi biết con bé đang ngồi ở ghế sau.
Thực ra tôi không cho con bé biết bất cứ phương hướng nào mà đến. Trong xe không hề có dòng chữ ghi địa chỉ nào cả. Tôi cho rằng ngay cả nếu có không tìm thấy gì con bé sẽ vẫn lái xe nhanh hết sức có thể tới cửa hàng tiện lợi 7-Eleven gần nhất hoặc trạm xăng để gọi 911. Cung cấp cho con bé những chỉ dẫn là cách duy nhất tôi có thể nghĩ tới để giữ mình còn sống đủ lâu chờ Freddy tới cùng binh lính và bắt giữ Loving. Tôi sẽ khiến hắn tin rằng tôi là người duy nhất biết con bé sẽ đi đâu. Tôi đã tự biến mình thành thân chủ.
Hóa ra con bé không chạy được xa bao nhiêu. Tại một trạm xăng cách Đường số 15 về phía bắc vài dặm, con bé cho xe vào lề hơi nhanh nên bị thủng lốp. Cảnh sát địa phương đã ngạc nhiên trước tình huống này và liên hệ ngay với Freddy, ông ta đã cử xe đến bảo vệ con bé.
Tôi không muốn Amanda nhìn thấy mấy cái xác. Tôi cũng biết kẻ chủ mưu vẫn đang chưa rõ tung tích nên tôi muốn không ai thấy con bé. Tôi trèo vào trong ghế sau cùng con bé rồi đóng cửa lại.
Con bé nói liền một hơi: “Chú không sao rồi! Cháu nghe nói chú bị thương nhưng cháu không rõ. Chân chú có làm sao không ạ?”
“Ngón chân chú bị vấp thôi. Cha cháu sẽ không sao đâu.”
“Cháu biết. Cháu nghe nói rồi.” Con bé rơi vào im lặng, ngắm nhìn khu phức hợp. “Đó là kẻ mà chúng ta đang phải chiến đấu, Loving đúng không ạ?” Cái liếc mắt về phía tấm ny lông phủ lên cái xác.
“Phải.”
“Cháu mừng vì hắn đã chết.” Con bé kiên định nói. Nó nói thật.
Can đảm lắm…
“Cháu đến gặp cha cháu được chưa ạ?”
“Giờ chưa được. Một người từ văn phòng của chú sẽ đến đưa cháu về nơi mẹ kế và dì của cháu đáng ở.”
Nhà an toàn Great Falls giờ ẩn chứa nhiều nguy hiểm, thế nên tôi đã thu xếp cho Ahmad đưa Joanne và Maree đến một nơi khác. Căn nhà ở Hạt Loudoun, cách nơi này không xa lắm, cũng nằm trong một tư dinh cũ. Cho dù nó không được đẹp như ở Great Falls.
“Bác Bill cũng không sao đâu.”
“Ông ấy cũng gặp chút rắc rối với cái chân. Nhưng sẽ ổn cả.”
Gương mặt con bé bất động. “Cháu thực sự lo lắng khi chúng bắn bác ấy, bên lề đường.”
“Cháu đã cứu mạng ông ấy.”
Con bé không nói gì mà chỉ ngắm nhìn khu phức hợp. “Tất cả những khẩu súng đó… chúng điếc tai quá. Trong phim âm thanh của chúng không như thế. Hay như những kẻ chúng ta đã bắn ở trại. Còn cái bác mà đi cùng chú sao rồi ạ?”
Tôi lắc đầu. “Bác ấy không qua được.”
“Cháu rất tiếc,” con bé thì thầm. “Bác ấy có gia đình không ạ?”
“Chú không biết.”
Amanda lau nước mắt.
Tôi ước gì con bé không tấn công tên bắt cóc nhưng nó hẳn sẽ không thể ngờ được Pogue và tôi có mặt ở đó. Tôi không thể không ngưỡng mộ lòng can đảm của con bé. Tôi bảo: “Cách cháu tự xử lý tình huống trong đó hay lắm. Cái chai hơi cay ấy.”
Gương mặt con bé, hồng hào với mấy cái mụn trứng cá mờ mờ, giãn ra với nụ cười mệt mỏi. “Bố cháu đã dạy cháu tự kiếm lấy một chai cho mình. Trước khi rời nhà với bác Bill cháu đã mượn một bình xịt hơi cay Mace từ ngăn kéo của bố cháu mang theo. Cháu luôn giấu nó trong cái xắc con gấu của cháu.”
“Thông minh. Cháu có chắc mình chỉ mới mười sáu tuổi không đấy?”
“Đó là lý do cháu mang theo nó,” con bé nói như thể là điều hiển nhiên. “Chúng còn chẳng buồn soát người cháu. Đúng là ngốc.”
“Đúng vậy.”
“Mà, Đặc vụ Corte, cháu làm hư xe chú mất rồi. Cháu làm thủng mấy cái lốp. Cháu thực sự, thực sự xin lỗi.”
“Bọn chú có bảo hiểm mà.”
Con bé lại nở nụ cười yếu ớt.
Nghiến chặt răng chịu đựng cơn đau ngón chân cái, tôi ngồi rướn về phía trước, lấy tập giấy ghi chú và cây bút từ trong túi ra.
“Chú cần phải hỏi cháu vài câu.”
“Vâng ạ.”
“Cháu biết đấy, ban đầu chú tưởng chúng muốn bắt cóc cháu để ép cha cháu cho chúng biết điều gì đó về những vụ án của mình.”
“Nhưng cháu mới là người chúng muốn.”
“Đúng. Những kẻ ở đây chỉ là được thuê thôi - và bọn chú cần biết kẻ nào đã thuê chúng.”
“Để chú tống cổ chúng nó vào tù.”
“Chính xác. Giờ những kẻ này có nói gì sau khi chúng bắt cóc cháu không? Bất kỳ điều gì có thể giúp bọn chú biết kẻ nào đã thuê chúng hay tại sao chúng lại muốn có cháu không?”
Con bé suy nghĩ một lúc. “À sau khi chúng nhét cháu vào cốp xe và trên đường tới đây, chúng có nói với nhau vài chuyện. Nhưng có vẻ như chúng chẳng biết gì về cháu. Hoặc nói điều gì về bất kỳ ai.”
Tôi đề nghị con bé kể tôi nghe cơ bản mọi thứ con bé đã làm một tháng qua. Amanda hiểu rằng cha nó đã bị bắn còn bản thân suýt bị giết vì sự việc nào đó hoặc ai đó mình đã tiếp xúc dạo gần đây, nên con bé nhận nhiệm vụ này một cách rất nghiêm túc, nó liệt kê một hồi dài các hoạt động của mình. Con bé quả thật có cuộc sống bận rộn đến kinh ngạc. Và có trí nhớ rất tốt. Tôi ghi chép liên tục khi con bé miêu tả thời gian dành cho bạn bè và bố mẹ chúng, các lớp học tại trường trung học, các sự kiện thể thao, những buổi hòa nhạc, các chuyến đi đến siêu thị, việc tham gia làm cuốn kỷ yếu, chuyến ngoại khóa của Câu lạc bộ tiếng Pháp tới đại sứ quán ở D.C. một lớp học nấu ăn, một chuyến hành trình chụp ảnh cùng dì tại công viên Rock Creek, đăng bài lên trang blog nhận thức về bệnh AIDS và cô bạn học đã tự sát, bất chấp đã tìm kiếm sự giúp đỡ từ phòng mạch điều trị chứng hủy hoại bản thân ở trường học, các hoạt động và bạn bè của con bé trên Facebook (phần này ghi chép rất nhiều), khóa tin học trình độ đại học mà ở đó vị giáo sư người Hoa “kỳ dị và thực sự tuyệt đỉnh” của con bé đã cho phép học sinh thử các chương trình phần mềm rồi đánh giá chúng. Hàng tá mục khác nữa.
Cuối cùng, tôi ngả người vào lưng ghế để tâm trí mình cân nhắc các lý do khả dĩ biến con bé trở thành mục tiêu.
Tôi để ý một chiếc SUV bọc thép vừa đến, cầm lái là Geoff, cái bóng trong tổ chức của chúng tôi. Tôi hạ kính xe xuống rồi vẫy tay. Anh ta cho xe tới gần.
Tôi nói với Amanda: “Chú nghĩ mình đã có đủ thứ chú cần rồi. Cấp dưới của chú đây sẽ đưa cháu đến chỗ mẹ kế và dì của cháu nhé.”
“Vâng, cháu rất nóng lòng được gặp họ.”
“Chú cũng nghĩ vậy.”
Con bé khiến tôi ngạc nhiên khi ôm chầm lấy tôi và chúng tôi cùng xuống xe. Con bé trèo lên chiếc SUV, với cái gật đầu của tôi, Geoff nhẹ nhàng điều khiển cỗ xe to lớn rời khỏi hiện trường.
Tôi ngồi xuống một súc gỗ và đọc lại hết các ghi chép của mình trong cuộc thẩm vấn Amanda vài phút trước. Nhắm nghiền mắt lại. Một phần là do nỗi đau nhức nhối, một phần để giúp tôi tập trung. Sau đó tôi gửi email cho Claire duBois đề nghị cô nỗ lực hết sức có thể. Câu trả lời - vài giây sau - cô trấn an tôi rằng mình sẽ giải quyết nó ngay lập tức.
Tôi đứng dậy cứng nhắc lê bước đến chỗ xe cứu hỏa, nơi tôi lấy một chai nước từ tủ ướp lạnh và uống gần cạn.
Vừa uống xong, tôi nghe thấy sau lưng mình vang lên một giọng nói khàn khàn hỏi: “Còn chai nước nào nữa không?”
Quay người lại tôi thấy mình đang nhìn chằm chằm Jonny Pogue, anh ta đang xem xét miếng băng và làn da trên cánh tay trái của mình, mà có vẻ như, thứ làm anh ta buồn rầu là cái áo khoác màu xanh cháy đen hơn là lớp thịt bỏng nặng.