“Tôi tự hỏi liệu bạn bè của tôi có chịu ảnh hưởng theo cách tương tự nếu tôi cũng hi sinh trên sân bóng giống như George không? Liệu hàng trăm người có tụ họp trong một bữa ăn tối nhiều năm sau để hỗ trợ cho quỹ của tôi không? Liệu cách chơi của cả đội bóng có thay đổi vì tôi không?”
Vài năm sau cuộc trò chuyện với Jeff, tôi quyết định tham dự Bữa tiệc tối 21 thường niên tại thành phố New York. Hàng trăm đồng đội, bạn bè cũ của George cùng các thành viên trong gia đình đã tụ tập để ủng hộ Quỹ Mario St.George Boiardi, nó được thành lập bởi bạn bè và đồng đội của anh. Tôi không biết chính xác lý do tại sao mình quyết định tham dự, song tôi cảm thấy mình phải ở đó.
Bữa tiệc tối tổ chức vào cuối tháng Một, và một cơn bão tuyết đã ập đến khu vực phía tây Virginia, nơi tôi có buổi nói chuyện về Bữa tiệc tối 21.
Sau sự kiện sáng hôm đó, tôi đi bộ trong trời tuyết rơi dày và phát hiện ra rằng chuyến bay của tôi đến New York đã bị hủy. Tôi chỉ có một lựa chọn. Hoặc là đợi bão tan hoặc tìm cách khác để đến đó. May mắn thay, vị chủ tịch công ty mời tôi tới nói chuyện cũng đang cần tới New York. Ông vẫy một chiếc taxi đi Washington, từ đó có thể lên tàu đến New York. Chúng tôi vượt quãng đường 182 dặm8, xuyên qua cơn bão tuyết mù mịt, những con đường ngập tuyết. Thật may tôi đã kịp lên chuyến tàu cuối cùng tới New York.
8 Gần 293 km.
Ngồi trên tàu, tôi suy nghĩ rất nhiều về George và tự hỏi điều gì ở anh đã truyền cảm hứng sâu sắc đến vậy cho các đồng đội. Tôi tự hỏi liệu bạn bè của tôi có bị ảnh hưởng theo cách tương tự nếu tôi cũng hi sinh trên sân bóng giống như George không? Liệu hàng trăm người có tụ họp trong một bữa ăn tối nhiều năm sau để hỗ trợ cho quỹ của tôi không? Liệu cách chơi của cả đội bóng có thay đổi vì tôi không? Thành thật mà nói, câu trả lời là không.
Tôi sẽ không trở thành một đồng đội như George. Tôi chăm chỉ và nhiệt tình. Nhưng ở độ tuổi 18-20, tôi quan tâm đến bản thân mình hơn là người khác. Tôi đã không cho đi 100% khả năng của mình. Tôi đã không luyện tập chăm chỉ như tôi nên làm. Tôi đã không kiên định và không là tấm gương dẫn đầu. Tôi tự hỏi ngoài những điều Jeff chia sẻ, George chính xác đã làm gì? Điều gì khiến anh trở thành một đồng đội tuyệt vời đến vậy?
Sau khi đến New York, tôi bắt một chiếc taxi tới Bữa tiệc tối 21 và kịp tham dự vài giờ còn lại. Tôi may mắn vẫn kịp tham dự. Tôi không nghĩ mình có thể làm được, nhưng tôi phải cố gắng vì George sẽ làm thế. Lúc bước vào bữa tiệc, tôi nhận ra rằng, mặc dù chưa bao giờ gặp George, song anh ấy đã giúp tôi trở thành phiên bản tốt hơn. Không ngạc nhiên khi anh ấy có ảnh hưởng to lớn với những người anh quen biết.
Trong vài giờ cuối cùng của sự kiện, tôi đi tìm các đồng đội và bạn bè của anh ấy và khám phá thêm nhiều chi tiết về George. Làm thế nào mà anh ấy tác động đến những người mà anh dành nhiều thời gian nhất. Tôi hiểu ra những điều khiến George trở thành một đồng đội tuyệt vời. Giờ đây, tôi muốn chia sẻ những điều đặc biệt đó với tất cả mọi người. Tôi không thể thay đổi quá khứ của bản thân cũng như kiểu đồng đội tôi đã từng là. Nhưng nếu chia sẻ về George, tôi có thể giúp bạn tạo dựng tương lai bằng cách trở thành một đồng đội tốt hơn ngay hôm nay. Mẹ George nói với tôi rằng, tuy không có cơ hội thực hiện ước mơ trở thành giáo viên, anh ấy sẽ vẫn tiếp tục truyền dạy qua cách cậu sống.
Mặc dù không ai có thể trở thành Mario St. George Boiardi, chúng ta có thể học hỏi từ anh ấy và cố gắng trở nên tuyệt vời như vậy. Tôi tin rằng George là một trong những đồng đội tuyệt vời nhất, anh ấy sống như một hình mẫu mà tất cả chúng ta có thể noi theo.
Bài học từ George:
• Chăm chỉ, nhiệt tình, hãy quan tâm cả đến người khác thay vì chỉ quan tâm đến chính mình
• Cho đi 100% khả năng của mình
• Kiên định và trở thành tấm gương dẫn đầu
“Nhưng ở độ tuổi 18-20, tôi quan tâm đến bản thân mình hơn là người khác. Tôi đã không cho đi 100% khả năng của mình. Tôi đã không luyện tập chăm chỉ như tôi nên làm. Tôi đã không kiên định và không là tấm gương dẫn đầu”