Đó là một ngày có nắng và ấm áp. Một ngày như người ta vẫn thường mong đợi. Có một cơn gió nhẹ làm dịu đi cái nóng của mặt trời. Theo tất cả mọi người, đó là một ngày tuyệt vời. Bỗng nhiên, sự yên tĩnh bị phá tan. Có lẽ đó là tiếng sột soạt của cây cỏ hoặc cũng có thể linh dương nghĩ rằng nó đã nhìn thấy một điều gì đó. Linh dương không chắc lắm, nhưng thật ra, điều đó không quan trọng. Vấn đề quan trọng ở đây là có một thứ gì đó có thể gây nguy hiểm đến sự sống còn của nó.
Chỉ riêng việc một mình lo lắng cũng đủ để khiến chú linh dương dừng gặm cỏ và ngay lập tức ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn và hi vọng đó không phải là một con sư tử. Một chú linh dương khác nhận ra sự cảnh báo về mối nguy hiểm có thể đến từ một trong số các thành viên trong bầy của mình và cũng ngay lập tức dừng gặm cỏ và quan sát. Chẳng bao lâu, cả bầy cùng tập trung tìm kiếm. Không ai trong số chúng biết chính xác mình đang tìm kiếm điều gì, nhưng chúng chỉ biết rằng nếu một thành viên trong bầy cảm thấy bị đe dọa thì chúng cũng cảm thấy bị đe dọa.
Sau đó, ngay lập tức, một chú linh dương trong đàn đã nhìn thấy con sư tử nhào xuống, và theo bản năng, linh dương quay ngược lại và chạy với tốc độ cực nhanh. Dù có nhìn thấy sư tử hay không, cả đàn cũng chạy theo cùng một hướng, với tốc độ nhanh nhất. Sư tử cố gắng đuổi theo nhưng nó không thể chạy theo mãi. Cuộc tấn công bất ngờ đã thất bại và linh dương lại được sống thêm một ngày nữa. Đây chính là lợi ích cơ bản của việc sống theo đàn – mỗi thành viên trong đàn đều canh chừng và quan sát những nguy hiểm. Nếu một thành viên trong đàn cảm thấy nguy hiểm thì cả đàn sẽ cùng giúp đỡ, tìm kiếm trước khi quá muộn.
Đây là một cảnh tượng quen thuộc trong nhiều bộ phim tài liệu về thiên nhiên. Đôi khi sư tử sẽ bắt được linh dương nhưng đôi khi thì không. Nhưng phản ứng của linh dương luôn luôn là như vậy. Đầu tiên, khi một hay một vài con linh dương trong đàn cảm thấy có điều gì đó không ổn, chúng sẽ cố gắng xác định và quan sát mối nguy hiểm và nếu có bất kỳ mối nguy hiểm nào, chúng sẽ chạy để giữ mạng sống. Đó là cảm giác ban đầu khi chúng thấy rằng có điều gì đó gần đấy sẽ làm hại chúng, điều đó làm cho toàn bộ bối cảnh thay đổi và cuối cùng chính cảm giác ấy đã cho cả đàn một cơ hội lớn hơn để sống sót.
Cảm giác thấy có điều gì đó bất ổn là một cảnh báo tự nhiên mà tất cả động vật có vú có tập tính xã hội đều có, bao gồm cả con người. Cảm giác này được tạo nên để cảnh báo chúng ta về những nguy hiểm, mối đe dọa và nâng cao cảnh giác để chuẩn bị đối phó với những nguy hiểm có thể xảy ra. Nếu không có cảm giác này, chúng ta chỉ được cảnh báo nguy hiểm khi thực sự nhìn thấy một điều gì đó hoặc khi cuộc tấn công thực sự đã bắt đầu. Từ quan điểm sinh tồn, điều này là quá muộn.
22 thành viên trong Lực lượng Đặc biệt ở Afghanistan mà Johnny Bravo đã liều mạng sống của mình để bảo vệ là một ví dụ điển hình. Họ có thể cảm nhận được điều bất ổn trong đêm đó. Cảm giác “bất thường” mà họ hay những con linh dương có được khi xuất hiện những mối nguy hiểm đang rình rập là do một chất có tên gọi hoóc môn cortisol. Cortisol là nguyên nhân gây ra cho chúng ta sự căng thẳng và lo lắng khi có một tiếng động trong đêm. Đây là mức độ đầu tiên của chuỗi phản ứng hành động và chiến đấu. Giống như hệ thống báo động an ninh cao cấp tự động gọi cảnh sát, cortisol được tạo ra để cảnh báo chúng ta về mối nguy hiểm có thể xảy ra và chuẩn bị những biện pháp bổ sung để bảo vệ, nâng cao cơ hội sống sót.
Áp dụng bối cảnh của những con linh dương với kịch bản trong văn phòng. Một người nghe nói rằng sẽ có một đợt sa thải. Anh ta sẽ nói với một người bạn của mình trong văn phòng. Không lâu sau đó, giống như đàn linh dương, từng người một, câu chuyện sẽ lan rộng khắp văn phòng và những nhân viên bắt đầu trò chuyện, lo lắng về đợt sa thải sắp xảy ra. Lúc này, tất cả nhân viên đều có ý thức cảnh báo cao nhờ cortisol đang chảy trong tĩnh mạch. Sự căng thẳng khiến họ sao nhãng và không tập trung vào hoàn thành công việc, cho đến khi họ cảm thấy mối nguy hiểm đã đi qua. Trong trường hợp có mối đe dọa thực sự, giống như việc cảnh sát trả lời một báo động được gửi đến, chất adrenaline được sản sinh trong máu, cho chúng ta năng lượng để chạy thoát hoặc tăng cường khả năng đối phó với kẻ thù. (Nếu bạn đã từng nghe câu chuyện về những người mẹ đột nhiên có sức mạnh như một siêu nhân để giải cứu con cái của mình thoát khỏi nguy hiểm thì đó là do chất adrenaline). Nhưng khi không còn những mối nguy hiểm hay đe dọa, chúng ta hít thở thật sâu, chờ đợi cortisol thoát khỏi dòng máu trong cơ thể, cho phép nhịp tim của chúng ta trở lại bình thường và thư giãn.
Cortisol không được phép ở lại trong cơ thể, nó được sinh ra khi chúng ta cảm nhận được mối đe dọa và nó sẽ biến mất khi sự nguy hiểm đã đi qua. Đó là lý do hoàn toàn hợp lý. Hơn nữa, những căng thẳng trong cơ thể chúng ta có ảnh hưởng hết sức nghiêm trọng. Cách thức mà cortisol cải trang trong cơ thể có thể là nguyên nhân gây ra tổn hại kéo dài nếu chúng ta luôn sống trong cảm giác sợ hãi hoặc lo lắng.
Tất cả chúng ta đều biết cảm giác về chất cortisol như thế nào khi chúng ta lo lắng cho hạnh phúc của mình. Nó cũng đứng đằng sau những cảm giác lo lắng, căng thẳng, khó chịu trong công việc. Không giống như linh dương, con người có vỏ não phức tạp. Một phần của bộ não chúng ta chịu trách nhiệm về ngôn ngữ cũng như những suy nghĩ sáng suốt, phân tích và trừu tượng. Trong khi những con linh dương phản ứng với hoóc môn cortisol trong cơ thể chúng thì loài người chúng ta lại muốn biết nguyên nhân của những căng thẳng để tìm hiểu hoặc tạo nên cảm xúc cho bản thân. Chúng ta thường cố gắng tìm hiểu nguồn gốc của những điều mà chúng ta nghĩ là đang đe dọa đến bản thân mình, để giải thích cho sự khó chịu, lo lắng của bản thân. Chúng ta có thể trách móc ông chủ đã lừa dối. Chúng ta cũng có thể đổ lỗi cho một đồng nghiệp mà chúng ta luôn lo sợ người đó sẽ đâm sau lưng mình để thăng tiến trong sự nghiệp. Chúng ta có thể chiến thắng chính bản thân mình khi nói ra điều không nên nói tại một cuộc họp. Chúng ta khoanh vòng những điều mình đã làm được và chưa làm được để giúp bản thân hiểu được tại sao chúng ta lo lắng. Thực tế, hoóc môn cortisol luôn cố gắng để khiến chúng ta tìm ra những mối đe dọa và chuẩn bị đối phó. Chiến đấu, bỏ chạy hay ẩn nấp.
Cho dù những nguy hiểm là thật hay tưởng tượng thì những căng thẳng mà chúng ta cảm nhận là có thật. Không giống như tư duy lý trí, cơ thể chúng ta không cố gắng đánh giá những nguy hiểm là gì. Chúng ta chỉ đơn giản là phản ứng với những chất hóa học đang chảy trong mạch máu của mình để chuẩn bị chiến đấu với những thứ đang ẩn nấp. Bộ não của tổ tiên chúng ta trong thời kỳ đồ đá không quan tâm đến việc hiểu rõ về mối đe dọa, mà chỉ muốn gia tăng cơ hội sống sót. Thêm vào đó, cơ thể chúng ta cũng không biết rằng mình đang làm việc trong văn phòng chứ không phải trên thảo nguyên rộng lớn. Hệ thống cảnh báo của người cổ đại chưa nhận thức được rằng những nguy hiểm chúng ta phải đối mặt hầu như không nguy hiểm đến tính mạng. Đó là lý do tại sao, trong nỗ lực để giúp chúng ta bảo vệ những quyền lợi của mình, hệ thống sẽ nhắc nhở chúng ta phản ứng như thể đó là sự nguy hiểm đến tính mạng.
Một người bạn của tôi làm việc tại trường Đại học Columbia tới phòng hành chính để làm một số thủ tục giấy tờ. Anh lịch sự và thân thiện với người phụ nữ trẻ đang ngồi bên bàn làm việc nhưng cô gái này không lịch sự và thân thiện lại với anh ta. Mặc dù cô gái không nói bất kỳ điều gì sai hay thô lỗ, nhưng anh có thể cảm nhận được cô không quan tâm đến anh hay những nhu cầu của anh. Cô ấy trả lời các câu hỏi của anh chỉ bằng một hoặc hai từ và không có thêm bất kỳ sự giúp đỡ hay tư vấn nào, ngoài những yêu cầu cần thiết tối thiểu ngay cả khi anh hỏi thêm. Khi anh chuyển sang bàn kế tiếp, một lần nữa, anh lại cảm thấy tình hình tương tự. Mặc dù, cùng là nhân viên của một tổ chức, việc giúp đỡ anh cũng là lợi ích của họ, nhưng các nhân viên văn phòng có vẻ mâu thuẫn, thậm chí không hợp tác.
Tại văn phòng giống như văn phòng anh bạn tôi bước vào, mọi người chỉ muốn bảo vệ cho bản thân họ, tham gia khi cần thiết, làm việc của mình và trở về nhà khi hết giờ làm. Không hề có cảm giác rằng ai đó sẽ liều mạng hay chạy ra khỏi con đường của mình để bảo vệ người khác. Vì những điều này, mặc dù không có bất kỳ nguy cơ nào về sự sa thải và áp lực công việc thấp thì vẫn có một sự lo lắng ở cấp độ nhẹ và thường xuyên. Là loài động vật có tính xã hội, chúng ta cảm thấy căng thẳng khi không được hỗ trợ. Đó là sự bất an trong tiềm thức, một cảm giác mà chúng ta phải chịu trách nhiệm cho bản thân mình, không ai giúp đỡ chúng ta, và điều đó thực sự đáng sợ. Và vấn đề ở đây không phải là con người, mà vấn đề nằm ở môi trường làm việc.
Khi linh dương cảm nhận được rắc rối, nó cảnh báo những con còn lại trong đàn, làm tăng cơ hội sinh tồn cho cả đàn. Nhưng thật không may, nhiều người trong chúng ta làm việc trong môi trường mà các thành viên của tổ chức không quan tâm đến số phận của người khác. Điều đó có nghĩa là, những thông tin có giá trị như nguy hiểm sắp xảy đến thường được giữ bí mật. Vì vậy, nếu họ cùng tồn tại trong một tổ chức thì sự liên kết, tin tưởng giữa các nhân viên hay giữa người lãnh đạo và nhân viên là khá mỏng manh. Chúng ta dường như không còn lựa chọn nào khác ngoài đặt bản thân mình lên trên hết. Nếu chúng ta lo sợ rằng ông chủ không ưa mình, thường xuyên lo lắng rằng mình sẽ phạm phải lỗi lầm nào đó, thì chúng ta sẽ luôn sống với những nỗi lo lắng. Nếu chúng ta nghĩ rằng đồng nghiệp luôn cố gắng cướp công trạng mà chúng ta có hay đâm sau lưng chúng ta để được thăng tiến, nếu chúng ta chú ý quá nhiều vào những lời đồn thổi, nếu chúng ta lo lắng công ty không đạt được doanh thu đề ra trong năm nay và có thể sa thải một vài bộ phận, nếu mọi người không kết nối với nhau, nếu chúng ta không cảm nhận được Vòng tròn an toàn thì hoóc môn cortistol sẽ bắt đầu thấm qua tĩnh mạnh. Từng giọt. Từng giọt. Từng giọt. Đây là vấn đề hết sức nghiêm trọng. Thứ nhất, cortistol thực sự sẽ hạn chế sự sản sinh hoóc môn oxytocin, chất đảm nhiệm sự vị tha, đồng cảm. Điều này có nghĩa là, khi Vòng tròn an toàn yếu kém và mọi người phải đầu tư thời gian và sức lực để chống lại quyền lực và những nguy hiểm khác từ nội bộ công ty, chúng ta sẽ thực sự trở nên ích kỷ và ít quan tâm đến những người khác hay tổ chức của mình.
Làm việc trong một môi trường văn hóa không lành mạnh và không cân bằng cũng giống như việc leo lên đỉnh núi Everest. Chúng ta sẽ phải thích ứng với môi trường xung quanh. Mặc dù sẽ có những tình trạng nguy hiểm, nhưng người leo núi phải biết dành thời gian dừng chân ở các trại căn cứ để thích nghi. Theo thời gian, cơ thể của họ sẽ làm quen dần với điều kiện và hoàn cảnh để họ có thể sinh tồn. Chúng ta cũng sẽ làm điều tương tự trong một nền văn hóa không lành mạnh. Nếu môi trường làm việc là sự bạo lực hay đáng sợ với mối đe dọa sa thải hằng ngày, chúng ta sẽ không bao giờ ở lại. Nhưng khi môi trường làm việc, tinh vi hơn với những chiêu trò trong công sở, chủ nghĩa cơ hội, và sự kém tin tưởng giữa đồng nghiệp, chúng ta sẽ thích nghi với nó.
Giống như đang ở những trại căn cứ trên núi Everest, chúng ta tin rằng sẽ ổn và có thể đối phó được với mọi hoàn cảnh và điều kiện. Tuy nhiên, sự thật là loài động vật bậc cao con người không được xây dựng để đối phó với những điều kiện này. Mặc dù chúng ta có thể nghĩ rằng mình ổn và cảm thấy thoải mái nhưng tác động của môi trường vẫn gây ảnh hưởng. Chỉ vì chúng ta làm quen được với điều kiện, cảm thấy bình thường thì cũng không có nghĩa là chúng ta có thể chấp nhận được những điều kiện đó. Trên núi Everest, thậm chí ngay khi chúng ta thích nghi được, nếu chúng ta ở quá lâu trên núi thì các cơ quan nội tạng sẽ bắt đầu bị phá vỡ. Trong môi trường văn hóa không lành mạnh cũng như vậy. Mặc dù chúng ta có thể quen sống trong những căng thẳng và hoóc môn cortistol xuất hiện thường xuyên trong cơ thể, nhưng không có nghĩa chúng ta nên chấp nhận các điều kiện đó.
Dòng chảy liên tục của hoóc môn cortistol không chỉ làm hại cơ quan trong cơ thể, mà nó còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của chúng ta. Giống như các chất ích kỷ khác, cortistol có thể giúp chúng ta sinh tồn, nhưng nó không được phép tồn tại trong cơ thể chúng ta mọi lúc. Nó sẽ tàn phá sự chuyển hóa glucose trong cơ thể. Nó cũng làm tăng huyết áp, các phản ứng kích động và làm suy yếu khả năng nhận thức. (Nếu chúng ta lo lắng về những thứ bên trong tổ chức thì khó có thể tập trung vào những thứ bên ngoài tổ chức). Cortistol làm tăng tính hung hăng, suy giảm khả năng tình dục và thường đặt chúng ta vào trạng thái lo âu, căng thẳng. Theo nghĩa đen, đây chính là kẻ sát nhân. Cortistol giúp cơ thể chúng ta sẵn sàng phản ứng lại trong những trường hợp đột xuất, chiến đấu hay bỏ chạy tùy theo hoàn cảnh. Vì những điều này tiêu hao rất nhiều năng lượng nên khi cảm nhận được nguy hiểm, cơ thể chúng ta sẽ dừng những chức năng không cần thiết như tiêu hóa và tăng trưởng. Khi căng thẳng qua đi, những chức năng này được phục hồi trở lại. Thật không may, hệ thống miễn dịch là một trong những chức năng cơ thể xét thấy không cần thiết, vì vậy nó bị dừng lại khi có sự bùng nổ của chất cortistol. Nói cách khác, nếu chúng ta làm việc trong một môi trường có mức độ tin tưởng thấp, những mối liên hệ mờ nhạt, căng thẳng, lo âu thường xuyên xảy ra, chúng ta sẽ trở nên dễ bị những căn bệnh tấn công hơn. Trong khi oxytocin thúc đẩy hệ thống miễn dịch thì cortistol lại làm tổn thương đến hệ thống này.
Trong thế giới hiện đại, chúng ta đã nhìn thấy sự gia tăng tỷ lệ ung thư, tiểu đường, bệnh tim, và những bệnh có thể phòng ngừa khác, nhưng đó không phải là một sự ngẫu nhiên. Ngày nay, những điều kiện này dễ dàng giết chết chúng ta hơn cả sự đe dọa về tội ác bạo lực và khủng bố. Trung tâm chống khủng bố quốc gia (Mỹ) ước tính rằng có hơn 12.500 người trên toàn thế giới đã thiệt mạng bởi những kẻ khủng bố năm 2011. Theo thống kê của FBI, có khoảng 165.000 người đã bị giết tại Hoa Kỳ trong giai đoạn từ giữa năm 2000 đến năm 2010, nhiều hơn 2/3 số người chết có liên quan đến các vụ đọ súng (thống kê của FBI không bao gồm bang Florida). So với con số 600.000 người chết mỗi năm tại Hoa Kỳ vì bệnh tim và gần 600.000 người chết vì bệnh ung thư năm 2012 thì các bằng chứng trở nên rõ nét hơn. Hãy nghĩ về điều này, số người chết vì bệnh tim và bệnh ung thư mỗi năm cao gấp bảy lần số người chết vì bị sát hại trong một thập kỷ! Tất nhiên, không phải chỉ riêng sự căng thẳng gây ra các ca tử vong, nhưng những con số tử vong ngày càng gia tăng. Có vẻ trách nhiệm của các nhà lãnh đạo tổ chức là làm một vài phép tính về việc họ đang góp phần như thế nào vào con số đó. Đôi khi những yếu tố đơn giản như hệ thống khen thưởng hay văn hóa hợp tác thực sự sẽ góp phần vào những con số thống kê khủng khiếp này. Công việc, theo nghĩa đen, đang giết chết chúng ta.
Ngược lại, một nền văn hóa được tổ chức lành mạnh rất tốt cho sức khỏe. Môi trường làm việc hay cách thức chúng ta tương tác với người khác thực sự rất quan trọng. Một môi trường làm việc tốt đảm bảo rằng chúng ta sẽ xây dựng sợi dây liên kết niềm tin, điều cần thiết để hợp tác hiệu quả. Do hệ thống não bộ được kế thừa từ cổ xưa của chúng ta không phân biệt được sự khác biệt giữa nguy hiểm chúng ta phải đối mặt trong những vùng hoang dã của kỷ nguyên đồ đá và mối nguy hiểm chúng ta có thể đối mặt trong môi trường làm việc hiện đại nên phản ứng là giống nhau. Cơ thể chúng ta sản sinh ra hoóc môn cortistol giúp chúng ta có thể sống sót. Nếu chúng ta làm việc trong một môi trường mà những nhà lãnh đạo luôn nói sự thật, không sa thải nhân viên vào những thời điểm khó khăn, cơ cấu khuyến khích làm việc khiến chúng ta không chống lại nhau và nhờ vào mức độ gia tăng của oxytocin và serotonin, sẽ mang lại sự tin tưởng và hợp tác.
Đó là ý nghĩa của sự cân bằng cuộc sống – công việc. Chúng ta sẽ không phải làm việc với thời gian gò bó hay phải chịu đựng những áp lực, căng thẳng. Chúng ta sẽ làm việc ở nơi chúng ta cảm thấy an toàn. Nếu chúng ta cảm thấy an toàn ở nhà của mình mà không cảm thấy an toàn ở nơi làm việc, thì điều chúng ta nhận thấy là sự mất cân bằng giữa công việc và cuộc sống. Nếu chúng ta có những mối quan hệ bền vững trong gia đình và nơi làm việc, nếu chúng ta cảm thấy thân thuộc và thấy mình được bảo vệ ở cả hai nơi này, thì nguồn năng lượng mạnh mẽ của những chất hóa học kỳ diệu như oxytocin có thể làm giảm tác động của căng thẳng và cortistol. Bằng sự tin tưởng, chúng ta làm mọi thứ vì nhau, quan tâm đến nhau và hi sinh cho nhau. Tất cả những điều này làm tăng cảm giác của chúng ta về sự an toàn bên trong Vòng tròn an toàn. Chúng ta có cảm giác thoải mái và sự tự tin trong công việc sẽ làm giảm toàn bộ căng thẳng bởi vì chúng ta không còn cảm thấy quyền lợi và hạnh phúc của mình bị đe dọa nữa.
TỪ BỎ NHỮNG ĐỨA CON CỦA BẠN
Charlie Kim cảm nhận được tình hình căng thẳng đang diễn ra trong công ty. Đều đặn như một chiếc đồng hồ, mỗi năm, khi thời điểm của năm tài khóa sắp đến, không khí khắp văn phòng đều thay đổi. Bao trùm công ty là nỗi sợ hãi. Lo sợ công ty không đạt được chỉ tiêu đề ra, một số người sẽ không thể tiếp tục làm việc ở đây năm sau nữa. Kim, người sáng lập ra công ty Next Jump gần 20 năm trước đây đã trải qua nhiều thăng trầm với công ty, vì vậy ông biết rất rõ tác động nguy hiểm mà nỗi sợ hãi, lo lắng có thể ảnh hưởng đến kinh doanh như thế nào. Chính vì vậy ông đã đưa ra một quyết định táo bạo để nâng cao Vòng tròn an toàn tại Next Jump.
Ông nói: “Chúng ta muốn Next Jump trở thành một công ty mà cha mẹ chúng ta sẽ tự hào vì chúng ta đã xây dựng nên”. Và điều lớn lao sẽ làm cho cha mẹ được tự hào là từ việc hình thành nên những người tốt và làm điều đúng đắn. Chính vì vậy, ông thực hiện chính sách Việc làm trọn đời. Next Jump là công ty kỹ thuật duy nhất trong nước làm điều như vậy. Không ai bị sa thải chỉ để cân bằng sổ sách. Thậm chí những sai sót gây ra thiệt hại cho công ty hay những cá nhân hoàn thành kém cũng không phải là căn cứ cho việc sa thải. Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra, công ty sẽ dành thời gian để hỗ trợ, tìm ra đâu là vấn đề và giúp nhân viên vượt qua. Giống như một vận động viên đi vào giai đoạn xuống dốc, một nhân viên Next Jump sẽ không bị sa thải mà họ sẽ được đào tạo. Chỉ có một trường hợp duy nhất mà nhân viên buộc phải rời khỏi Next Jump là khi ai đó bỏ qua các giá trị đạo đức của công ty hoặc cố tình hủy hoại đồng nghiệp của mình.
Điều này không hề điên khùng. Vì hầu như bạn không thể bị sa thải một khi làm ở Next Jump, họ dành nhiều thời gian và quan tâm đến những người mà họ thuê hơn rất nhiều các công ty trong cùng lĩnh vực. Next Jump không chỉ xem xét những kỹ năng và kinh nghiệm; họ dành nhiều thời gian đánh giá tính cách của những ứng viên muốn làm việc tại đây. Cứ 100 ứng viên thì chỉ một người được nhận. “Nếu một nhà lãnh đạo đã nói từ giờ không một ai bị sa thải”, Kim giải thích, “nhưng họ vẫn phải đáp ứng được tốc độ tăng trưởng phù hợp trong doanh thu và lợi nhuận, bất chấp những điều kiện thị trường, họ sẽ không có sự lựa chọn nào khác ngoài chú trọng vào những giá trị trong phạm vi kiểm soát của họ như tuyển dụng, đào tạo và phát triển”. Khi ai đó được nhận vào Next Jump, lãnh đạo công ty sẽ đặt họ lên ưu tiên hàng đầu để giúp cá nhân đó phát triển.
Nếu Next Jump đang đưa ra một cơ hội về việc làm suốt đời cho những người thực sự muốn điều đó, thì những nhà lãnh đạo của công ty phải làm việc chăm chỉ để tuyển dụng được những con người phù hợp. “Sa thải là một sự lựa chọn dễ dàng”, Kim nói, “Tình cảm khăng khít, đào tạo nhiệt tình, thậm chí có cả một chương trình để giúp mọi người tìm được công việc ở nơi khác nếu họ thấy công ty của chúng ta không thuộc về họ, hệ thống đó thực sự hiệu quả hơn rất nhiều nhưng đòi hỏi nhiều thời gian và sự quan tâm của công ty hơn nữa.”
Đối với Kim, việc nuôi dạy con cái mang lại nhiều bài học trong điều hành công ty. Cả hai đều đòi hỏi sự cân bằng giữa nhu cầu ngắn hạn và mục tiêu dài hạn. “Trước hết và quan trọng nhất, cam kết của bạn với con cái chính là cuộc đời”, Kim nói. “Cuối cùng, bạn muốn con cái mình trở thành người tốt hơn”. Kim cũng nghĩ về những nhân viên của mình như vậy. Ông biết rằng hầu hết mọi người sẽ chẳng bao giờ vứt bỏ con cái trong những lúc khó khăn, vì thế “làm sao chúng ta có thể sa thải nhân viên của mình trong những điều kiện khó khăn?”, ông hỏi. “Cho dù chúng ta có cãi cọ, đánh nhau với anh chị em của mình bao nhiêu lần, nhưng chúng ta cũng không thể từ bỏ gia đình được. Chúng ta phải luôn duy trì gia đình của mình”. Mặc dù Kim có thể không phải là một ông chủ hoàn hảo hay một bậc phụ huynh tuyệt vời, nhưng không ai trong chúng ta – không ai có thể phủ nhận ông Kim đã quan tâm và nỗ lực làm việc chăm chỉ thế nào để làm những điều đúng đắn. Kể cả nếu như điều đó đôi khi có nghĩa là thừa nhận ông có những quyết định sai.
Một kỹ sư làm việc tại Next Jump cho biết ban đầu anh nghĩ rằng chính sách Việc làm trọn đời là một ý tưởng hay đối với những người làm việc kém hiệu quả nhưng không thực sự hữu ích với anh, một trong những người thể hiện xuất sắc nằm trong top đầu, và anh ta cũng không lo lắng rằng mình sẽ bị mất việc. Tuy nhiên, điều khiến anh ta bất ngờ là những lợi ích của chính sách này khi anh ta bước lên cương vị của một người trưởng nhóm. Sau khi chính sách này được thực hiện, các thành viên trong nhóm của anh ta bắt đầu giao tiếp cởi mở hơn. Những sai sót và các vấn đề được chỉ ra một cách nhanh chóng, trước khi chúng trở nên nghiêm trọng. Việc chia sẻ thông tin và tinh thần hợp tác cũng tăng lên. Đơn giản chỉ vì các thành viên không còn lo lắng về công việc của mình nữa, trưởng nhóm nhìn thấy hiệu suất của nhóm mình tăng vọt. Trên thực tế, hiệu suất của toàn công ty cũng gia tăng.
Trong nhiều năm trước khi thực hiện chính sách mới, tỷ lệ tăng trưởng doanh thu trung bình của Next Jump là 25% năm. Từ khi chính sách Việc làm trọn đời được thực hiện, tỷ lệ tăng trưởng doanh thu trung bình đã lên tới 60% mỗi năm và không có dấu hiệu chậm lại. Mặc dù nhiều kỹ sư tại Next Jump nhận được những lời mời làm việc từ Google, Facebook hay một số công ty công nghệ khác, nhưng họ cũng không rời đi. Next Jump đã từng cho thấy tỷ lệ thay đổi nhân sự trong đội ngũ kỹ sư của họ là 40%, một con số tương đương với các công ty khác trong lĩnh vực này. Nhưng với sự tập trung lớn vào việc xây dựng con người, bây giờ tỷ lệ thay đổi nhân sự của Next Jump chỉ là 1%. Hóa ra, ngay cả khi nhận được lời đề nghị làm việc ở một công ty với mức lương và địa vị cao hơn, thì người ta vẫn thích làm việc ở một nơi mà họ cảm thấy thuộc về nơi đó. Mọi người đều muốn được cảm thấy an toàn, thoải mái với đồng nghiệp, có cơ hội để phát triển hơn cả được làm việc ở một nơi mà họ có thể kiếm được nhiều tiền và giàu có hơn.
Đó là những điều sẽ xảy ra khi con người, kể cả các kỹ sư, được sống trong một môi trường được thiết kế vì chúng ta. Và chúng ta sẽ ở lại. Chúng ta sẽ tiếp tục trung thành. Chúng ta giúp đỡ nhau làm việc, hoàn thành công việc của mình bằng tất cả niềm tự hào và đam mê.
Khi chúng ta dành thời gian để xây dựng các mối quan hệ đúng đắn, khi những nhà lãnh đạo đặt nhân viên của mình lên trên những con số, khi chúng ta thực sự cảm nhận được cảm giác tin tưởng lẫn nhau, oxytocin được sản sinh trong cơ thể chúng ta có thể đảo ngược lại những ảnh hưởng tiêu cực của việc hoạt động dưới áp lực, căng thẳng và môi trường chứa cortistol. Nói cách khác, không phải đặc trưng của công việc hay số giờ đồng hồ chúng ta làm việc giúp chúng ta giảm áp lực và đạt được cân bằng giữa cuộc sống và công việc mà là do sự gia tăng hàm lượng oxytocin và serotonin. Serotonin giúp tăng tự tin và truyền cảm hứng cho chúng ta, giúp đỡ những người làm việc cho chúng ta và khiến cho những người mà chúng ta phục vụ được tự hào. Oxytocin làm giảm căng thẳng, tăng hứng thú với công việc và cải thiện khả năng nhận thức, giúp giải quyết các vấn đề phức tạp tốt hơn. Oxytocin giúp tăng cường hệ thống miễn dịch, giảm huyết áp, tăng ham muốn, làm giảm sự thèm khát và nghiện ngập. Quan trọng hơn, nó truyền cảm hứng cho chúng ta làm việc cùng nhau.
Đây chính là lý do mà những người “yêu công việc của mình” (có thể nói là có rất nhiều oxytocin) có thể dễ dàng từ chối công việc được trả nhiều tiền hơn để làm công việc mà mình yêu thích. So với một văn hóa làm việc mà những người lãnh đạo khuyến khích các quyết định hay hành động chống lại và tập trung vào sự thỏa mãn tạm thời thì một văn hóa mà các chất khoan dung có thể chảy tự do sẽ đem lại kết quả là sự ổn định cho tổ chức và việc thực hiện mục tiêu lâu dài của tổ chức tốt hơn. Và khi điều đó xảy ra, sợi dây liên kết giữa chúng ta phát triển mạnh mẽ hơn, lòng trung thành sâu sắc hơn và tổ chức tồn tại lâu hơn. Hơn hết, chúng ta trở về nhà hạnh phúc hơn, sống lâu hơn và khỏe mạnh hơn.
Loại hình văn hóa này có thể ở trong bất kỳ quy mô tổ chức của bất kỳ lĩnh vực nào. Miễn là con người kết nối với nhau vì một mục đích chung, thì người lãnh đạo có thể thiết lập bất kỳ loại hình văn hóa nào mà họ muốn. Trong nền văn hóa ấy sẽ không có biến động hay sa thải. Nhóm tài năng không cần thay đổi công việc. Những người không nắm lấy những giá trị của nền văn hóa đó có thể cảm nhận chất cortistol trong cơ thể đang nói với họ rằng họ không thuộc về nơi này. Khi cảm thấy lo lắng mình là một người ngoài trong tổ chức, họ có thể quyết định rời đi để tìm một nơi mới thích hợp hơn. Ngược lại, những người khác cảm thấy an toàn, thoải mái bên những đồng nghiệp của mình sẽ thấy giống như đã tìm được một ngôi nhà thực sự.
Tất cả những gì cần thiết để thực hiện điều này là nhà lãnh đạo của công ty phải đưa ra quyết định để thực hiện nền văn hóa ấy. Họ phải có đủ sức mạnh để tạo ra một môi trường mà ở đó mọi người phát triển một cách tự nhiên và thúc đẩy lợi ích của tổ chức. Một khi nền văn hóa và các giá trị được xác định rõ ràng, nó sẽ trở thành trách nhiệm của tất cả những ai thuộc về nơi đó, cho dù có là một nhà lãnh đạo chính thức hay không, tất cả đều làm việc để duy trì các giá trị và giữ cho Vòng tròn an toàn luôn được mạnh mẽ và bền vững.