• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Lật Hạ ký - Tập 1
  3. Trang 20

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 19
  • 20
  • 21
  • More pages
  • 30
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 19
  • 20
  • 21
  • More pages
  • 30
  • Sau

Chương 17

C

ác nhân vật chính diện và phản diện đều lui rồi, tiệc rượu không có chủ nhân, xung quanh lập tức ồn ào không thôi. Lễ kỉ niệm mười năm vốn nhàm chán, không ngờ lại xuất hiện một Liễu Phi Phi khiến khách mời vô cùng thích thú, ai nấy hoặc là bàn tán sôi nổi, hoặc mang điện thoại ra để phát tán vở kịch.

Lật Hạ nhìn thoáng qua mấy người trong hội đồng quản trị, ai nấy trông đều xám xịt. Nhà họ Phó đã biến buổi tiệc thành ra như vậy quả thực khiến bọn họ mất hết mặt mũi.

Lúc này, cô mới thản nhiên cầm ly rượu lên, đi về phía bục phát biểu, bật micro lên.

Toàn bộ đại sảnh liền yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng lên khán đài, thấy cô con gái thứ hai nhà họ Lật trong chiếc váy màu vàng nhạt đang đứng ở đó, dường như muốn phát biểu.

Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng. Bộ váy màu vàng nhạt thanh thoát, sáng bừng sức sống, hoàn toàn không giống cô gái nhỏ quần áo lố lăng, trang điểm lòe loẹt quái gở trong ấn tượng của mọi người.

Sau tấn trò hề của nhà họ Phó vừa rồi, ai nấy đều tò mò xem phản ứng của Lật Hạ như thế nào. Có người nghĩ cô sẽ khóc lóc bi thương giống như Phó Ức Lam. Cũng có người lại cho rằng cô sẽ tức giận mà chanh chua chửi đổng như Liễu Phi Phi. Nhưng tất cả đều sai. Cô chỉ đơn giản là đứng trên bục, mỉm cười nói: “Xin chào mọi người. Tôi là Lật Hạ. Tôi đã trở lại rồi”.

Một thông báo ngắn gọn, giọng nói ôn hòa nhưng vô cùng kiên định.

“Chuyện xảy ra vừa rồi thực khiến mọi người phải chê cười. Rất xin lỗi. Sau tai nạn ô tô, trí nhớ của tôi bị tổn thương, cho nên có rất nhiều chuyện không thể đưa ra nhận xét được. Nhưng tôi tin tưởng tất cả các vị ở đây trong lòng đều đã có nhận định của riêng mình, ai đúng ai sai, người sáng suốt đều thấy cả.”

Lời nói mập mờ nước đôi nhưng vẫn giữ sự lịch sự, cũng không bày tỏ rõ ràng thái độ của bản thân. Sau đó đột nhiên ngữ khí Lật Hạ thay đổi: “Đương nhiên, những chuyện khác thì tôi không rõ, nhưng lời đồn nhà họ Phó thâu tóm Lật thị thì đúng là không có căn cứ.”

“Năm năm trước tôi và chị gái gặp tai nạn xe, Lật thị không có người quản lí, cho nên ba tôi mới giữ hộ phần cổ phần và quyền kinh doanh của tập đoàn. Giờ tôi đã trở lại, ông ấy cũng đã trả cổ phần cho tôi, còn hứa, mấy tháng nữa sẽ giao nốt quyền kinh doanh của tập đoàn.”

Đại sảnh liền vang lên những tiếng xì xào bàn tán, tiếng máy ảnh vang lên liên tục.

Lật Hạ cười tươi, tin tức này công bố ra rồi, Phó Hâm Nhân có muốn nuốt trọn cổ phần của Lật thị cũng không được nữa.

Lúc nãy cô đã cố ý nhấn mạnh từ “giữ hộ”.

Tuy phải tỏ ra mình là một người khoan dung, lương thiện, thấu hiểu lòng người, tuy phải ép Phó Hâm Nhân giao cổ phần tập đoàn ra, nhưng cũng không thể khiến cho mọi người tưởng rằng ông ta là một người ba tốt, không chút tính toán cá nhân.

“Giữ hộ” chính là ám chỉ, nếu Phó Hâm Nhân mà không chịu giao ra thì sẽ trở thành loại người vô nhân đạo.

Lật Hạ lại hít sâu một hơi, tỏ ra hết sức căng thẳng, giọng nói vô cùng chân thành mà tha thiết: “Thời gian này, tôi vẫn luôn cố gắng học tập, hy vọng lúc đó có thể thể hiện thật tốt. Là cổ đông lớn nhất của Lật thị, tôi hy vọng các vị tiền bối của tập đoàn sẽ luôn sát cánh bên tôi, dạy dỗ tôi, tin tưởng tôi, chứng kiến sự trưởng thành của tôi, chứng kiến sự lột xác của Lật thị!”.

Không khí càng trở nên sôi nổi.

Cô nâng ly rượu trong tay lên: “Cuối cùng, cầu chúc cho tập đoàn Lật thị so với hai mươi năm trước sẽ càng ngày càng phát triển!”.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Cô “gái hư” sau khi trải qua biến cố mất đi người thân, cuối cùng cũng đã thay đổi, trở thành một cô gái tốt có thể một mình gánh vác trọng trách, điều này thật sự quá xúc động. Nhất định phải lấy đó làm gương về dạy dỗ lại con cái nhà mình mới được.

Mọi người đều nâng ly chúc mừng.

Lễ kỉ niệm mười năm thành lập Tập đoàn Phó Lam liền trở thành lễ kỉ niệm hai mươi mốt năm hoạt động của Tập đoàn Lật thị. Mối quan hệ giữa Lật Hạ và nhà họ Phó cũng được sáng tỏ.

Cô nâng ly uống cạn một hơi rồi mới đi xuống.

Không biết Lang Hiểu từ đâu đã tới ngồi bên cạnh cô.

Lật Hạ không nhìn hắn, tiếp tục nói chuyện với mấy thành viên trong hội đồng quản trị, nhưng không ngờ Lang Hiểu lại kề sát, nhỏ giọng bên tai cô: “Phó Tư Lam cũng thích em trai tôi, cô chắc mình có thể tranh với cô ta?”.

Thật là khó hiểu!

Lật Hạ lạnh lùng, cũng không thèm nhìn sang: “Liên quan gì đến anh?”.

Lang Hiểu thấy cô không thèm nhìn mình, có chút giận dữ, nhưng sau đó lại đột nhiên nói: “Nói ra thì tôi cũng là một thành viên trong hội đồng quản trị của Tập đoàn Lật thị. Lúc hội đồng quyết định giao quyền kinh doanh, tôi có thể thử sức cạnh tranh”.

Lật Hạ ngẩn ra, nhíu mày quay sang nhìn hắn.

Nghe xong những lời ấy, tất cả mọi người đều nhìn về phía này. Mấy năm nay ở trên thương trường, Lang Hiểu rất cố gắng, cũng coi như có chút thành tựu, năng lực đúng là không tệ. So với cô bé Lật Hạ này thì quả thật đáng tin cậy hơn nhiều.

Lật Hạ suy nghĩ trong chốc lát, rồi thản nhiên đáp: “Nếu tới lúc đó tôi không có đủ năng lực thì đương nhiên sẽ hy vọng Lật thị có thể nằm trong tay người giỏi nhất. Nhưng nếu tôi có đủ năng lực, thì tôi cũng không ngại cạnh tranh với anh một lần đâu”.

Lời nói thốt ra không kiêu ngạo, không xu nịnh, nghe rất lọt tai.

Lật Hạ nhìn Lang Hiểu, thấp giọng, cảnh cáo: “Anh muốn làm gì?”.

Hắn vẫn nghĩ cô không biết chuyện của mình và Lật Thu, gương mặt lộ vẻ dương dương tự đắc, tự tin cười: “Tôi muốn quản lí Lật thị thật tốt, để tặng nó cho tiểu thư Lật Hạ đây”.

Khi không lại tỏ ra vẻ bợ đỡ, xun xoe khiến Lật Hạ nhíu mày ghê tởm.

Nhưng đúng lúc đó lại vang lên một giọng nói lười nhác từ phía sau:

“So với kiểu tự cho mình là anh hùng thế này, tôi nghĩ tiểu thư Lật Hạ đây sẽ càng muốn tự quản lý tập đoàn nhà mình hơn đấy, ai lại để cho cậu thể hiện!” Người nào đó nói xong một câu hai nghĩa này, tay còn không quên làm động tác hất sang một bên đầy vẻ khinh bỉ: “Làm phiền tránh sang bên kia một chút!”.

Lang Hiểu thấy Nghê Lạc tự nhiên xuất hiện, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà thật sự đứng dậy nhường ghế, mãi một lúc sau mới ý thức được hành động của mình, nên tự cảm thấy xấu hổ, đỏ bừng cả mặt mũi.

Nói thật thì hắn cũng chỉ mới thấy Nghê Lạc qua mấy lần tham dự diễn đàn kinh tế mà thôi. Cả hai đều còn trẻ, luôn hiếu thắng và có ý thức cạnh tranh mãnh liệt, Nghê Lạc còn nhỏ hơn hắn khoảng ba tuổi, vậy mà có thể quản lý một tập đoàn quy mô lớn hơn của hắn đến ba trăm lần.

Không chỉ phụ nữ mới hay ghen tỵ, mà trên phương diện tiền tài, địa vị, sự ghen tỵ của đàn ông còn sâu sắc hơn phụ nữ nhiều lần.

Nếu Nghê Lạc là một ông già bốn, năm chục tuổi thì Lang Hiểu đã không buồn phiền đến như vậy. Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân là có trách thì trách mình không sinh ra ở Nghê gia.

Còn về nhân tố con người có thể khiến đàn ông ghen tỵ, đương nhiên chính là phụ nữ...

Lật Hạ tuy có dự cảm Nghê Lạc sẽ đến, nhưng buổi tiệc gần kết thúc mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu nên cũng không tránh khỏi thất vọng. Giờ thấy Nghê Lạc, cô thật sự vui mừng, nở nụ cười rạng rỡ, giọng nói hàm chứa sự mong chờ mà chính mình cũng không nhận ra: “Tôi còn nghĩ anh sẽ không đến chứ?”.

Nghê Lạc bị sự đột nhiên thân mật của cô làm cho lúng túng, ngại ngùng nói: “Ngại quá, tôi có chút việc bận nên mới tới trễ”.

Chẳng lẽ lại nói là do thấy có người cãi nhau rất vui nên đã trốn ở một góc xem sao?

Còn Lang Hiểu lại hoàn toàn bị nụ cười rạng rỡ của Lật Hạ hấp dẫn.

Hắn vẫn luôn quen thuộc với một Lật Thu ngoài mềm trong rắn. Còn ấn tượng về Lật Hạ, vẫn chỉ là một đứa nhỏ nghịch ngợm cá biệt.

Hắn thật không ngờ, nụ cười thuần khiết đáng yêu đột nhiên hiện ra trên khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng ấy lại khiến hắn nhớ tới mối tình đầu Lật Thu. Cô gái trước đây vẫn luôn nở nụ cười tươi tắn như thế với hắn giờ đây đã không còn.

Lật Hạ hào hứng giới thiệu với mọi người đây là Nghê Lạc mà cô “mời” tới. Bọn họ sao có thể không biết cái tên Nghê Lạc chứ? Các thành viên trong hội đồng quản trị phần lớn đều là cổ đông của nhiều công ty, có mối liên hệ chặt chẽ với Hoa thị, trông thấy Nghê Lạc, ai nấy đều lập tức nở nụ cười nịnh bợ.

Nghê Lạc hiển nhiên không phải là người quá nhã nhặn, cũng chẳng quá để ý đến mặt mũi người khác, khi bị hỏi han nhiều quá, anh liền không thoải mái nói: “Hôm nay không nói chuyện công việc”. Suy nghĩ một chút, bồi thêm một câu: “Tôi chỉ là khách mời của cô Lật Hạ thôi”.

Mọi người tất nhiên không dám nhiều chuyện nữa, lại quay sang tán dương Lật Hạ đã thay đổi như thế nào so với lúc trước, thật là một đứa trẻ ngoan. Cô chỉ tủm tỉm cười, trong lòng vẫn còn đang thầm kinh ngạc không hiểu tại sao cái tên Nghê Lạc cao ngạo này hôm nay bỗng nhiên lại phối hợp ăn ý đến vậy.

Tiệc rượu kết thúc, Lật Hạ trịnh trọng cảm ơn Nghê Lạc, nhưng anh lại tỏ vẻ không để ý, chỉ nói: “Chẳng qua là tôi tiện đường dẫn một người đi mua sắm ở khu bên cạnh, tiện đường ghé qua xem tiệc rượu hạng tám này như thế nào thôi!”.

Tâm trạng đang vô cùng cảm kích của Lật Hạ nhanh chóng cụt hứng. Dù cố gắng, nhưng cô vẫn không nhịn được: “Hạng tám? Hừ, cúp ngang điện thoại với phụ nữ cũng chỉ là loại đàn ông hạng tám mà thôi!”. Cô cũng không hiểu tại sao mỗi lần gặp anh đều chỉ muốn cãi nhau như vậy.

Nghê Lạc hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời nói này, nhướng mày: “Phụ nữ? Ai là phụ nữ?”. Ánh mắt đảo một vòng trên người cô: “Cô nói cô sao?”.

Lật Hạ nắm chặt tay, hận không thể bóp chết người trước mặt. Sao mồm miệng tên này lại độc địa thế chứ! Thật sự là người của Nghê gia sao? Một chút phong độ thiếu gia nhà giàu cũng không có.

Mặt Nghê Lạc vẫn không biểu cảm, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô: “Này”.

Lật Hạ nhận lấy: “Cố vấn tâm lý, Cố Đồng?”.

Nghê Lạc hai tay đút túi quần, không chút để ý nói: “Rất chuyên nghiệp, nhất là trong lĩnh vực tâm lý trẻ em”.

Lật Hạ sửng sốt: “Ý anh là Kiều Kiều?”.

Nghê Lạc xoa mũi, dáng vẻ không quan tâm: “Nghe nói có chút chướng ngại về tâm lý”.

Lật Hạ nắm chặt danh thiếp trong tay, lại nhìn vẻ mặt cố tỏ ra hờ hững của Nghê Lạc, phát hiện ra anh đang cảm thấy ngại, rõ ràng là rất tốt bụng nhưng lại luôn cố tỏ ra xấu tính, không hiểu sao tự dưng cô liền cảm thấy ấm áp.

Bỗng nhiên cô muốn trêu đùa: “Vậy tôi thay mặt Kiều Kiều cảm ơn ba nhỏ nhé!”.

Sắc mặt Nghê Lạc liền sầm lại, ngữ khí bắt đầu thay đổi: “Trả lại đây!”. Nói xong liền muốn lấy lại danh thiếp, Lật Hạ thấy vậy liền nhanh tay giấu ra sau lưng: “Không trả!”. Trong lúc giằng co, tay người nào đó chẳng may lướt qua ngực cô...

Mềm mại, đàn hồi...

Khắp người đột nhiên như có một dòng điện chạy qua. Nghê Lạc không chút xấu hổ.

Lật Hạ cũng là người có thần kinh thép, chẳng mấy để ý đến chuyện này nên không thèm đỏ mặt, mà ngược lại còn muốn phản kích, cố tình mắng: “Hạ lưu!”.

Nghê Lạc không nói gì, chỉ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt không chút kiêng dè nhìn thẳng vào ngực cô, nhếch môi: “36A đúng không?”. Ngữ điệu như cười như không, vẻ mặt như muốn nói: Cô nghĩ nhỏ như vậy thì tôi sẽ cố ý sờ sao?

Nắm đấm của Lật Hạ đã giơ lên, chê ngực phụ nữ nhỏ chẳng khác gì chê đàn ông “yếu sinh lý” vậy. Muốn chết sao?

Nhưng Lật Hạ cũng đã hiểu phần nào tính khí anh, biết anh là kiểu khẩu xà tâm phật, nếu cô càng tức giận thì càng khiến anh vui vẻ, vì vậy liền mỉm cười: “Anh biết không, tôi vô cùng thích kiểu đàn ông kiêu căng ngạo mạn như anh đấy! Chỉ cần nhìn là muốn lao vào rồi, làm sao bây giờ nhỉ?”.