L
am Hân không hiểu tại sao trong hai chị em, mọi người đều thích Lam Ngọc hơn.
Trong mắt bà ta, Lam Ngọc vừa hướng nội lại vừa nhút nhát, yểu điệu mà lại rất già mồm, nhưng nói được mấy câu đã đỏ mặt, ngoại trừ dịu dàng thì thực sự chẳng được một điểm nào cả, trong khi bản thân mình thì vừa can đảm cẩn trọng, vừa quyết đoán lại thông minh, hào sảng thẳng thắn, tính tình giống y hệt con trai. Kết quả là, đàn ông gặp Lam Hân xong đều trở thành chiến hữu, nhưng đến khi gặp Lam Ngọc lại trở thành người yêu.
Lần cuối cùng, cũng là lúc Lam Hân gặp Phó Hâm Nhân khi ông ta vừa mới cưới vợ. Bà ta đang làm việc ở bộ phận tiêu thụ của Lật thị, vừa nhìn thấy vị sếp đẹp trai lại có tiền liền đem lòng yêu. Phó Hâm Nhân lấy lí do đã kết hôn để từ chối bà ta, nhưng vẫn đồng ý giữ mối quan hệ bạn bè. Khi đó, Phó Hâm Nhân vẫn đang trong giai đoạn học hỏi, gặp vấn đề không hiểu còn cùng Lam Hân thảo luận.
Lam Hân mê ông ta đến thất điên bát đảo, cảm thấy ông ta quả nhiên là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt. Bà ta hoàn toàn chỉ nghĩ đơn giản rằng vì có vợ rồi nên ông ta không muốn ngoại tình mà không nghĩ rằng đối tượng đó không phải bà ta.
Cho đến một hôm, trời mưa to, Lam Ngọc mang ô đến công ty cho Lam Hân. Lúc đẩy cửa bước vào, chiếc váy trắng dính nước mưa nên dính sát vào người, mái tóc dài điểm xuyết vài giọt mưa, hai má ửng đỏ thẹn thùng, đôi mắt lóng lánh dịu dàng vô tội... Chỉ một cái nhìn, trái tim của Phó Hâm Nhân - theo cách nói của ông ta - liền bị đánh mất.
Và đến khi ông ta cầu xin Lam Hân đừng nói cho Lam Ngọc biết ông ta đã kết hôn, bà ta mới biết, mình lại một lần nữa thua dưới tay người chị gái ruột. Bà ta quả thực không nói cho Lam Ngọc, mà thay vào đó rắp tâm hãm hại. Bà ta đợi đến khi Lam Ngọc mang thai rồi mới tiết lộ chân tướng sự thật. Nhưng Lam Ngọc vẫn kiên quyết sinh đứa nhỏ ra.
Phó Hâm Nhân vừa có tiền lại có quyền, đối xử với Lam Ngọc vô cùng tốt, Lam Hân nhìn mà ghen tỵ đến phát điên. Bà ta đã thề, đời này nhất định phải cướp bằng được người đàn ông kia.
Bà ta cũng hiểu rõ, đàn ông luôn có thú vụng trộm ở bên ngoài, cho nên, bà ta chưa từng nghĩ đến việc làm vợ của ông ta, mà chỉ muốn làm tình nhân, muốn làm cho ông ta nhận ra rằng, so với chị gái, bà ta tốt hơn gấp trăm ngàn lần; đồng thời cũng phải khiến cho ông ta căm ghét chị mình cả đời.
Bà ta đã thành công.
Giờ phút này bà ta đang ngồi trên bàn, đón nhận từng cú thúc mạnh mẽ của ông ta.
Rất lâu trước đây, Lam Ngọc từng than thở với bà ta rằng Phó Hâm Nhân đã không thể làm chuyện đó với mình nữa. Lúc đó, Lam Hân đã đắc ý cười thầm. Bà ta cuốn lấy người đàn ông này như vậy, ông ta còn có thể lấy đâu ra tinh lực mà lăn lộn trên giường với vợ nữa chứ.
Phó Hâm Nhân hiển nhiên rất thích, ông ta thích nhất là tiếng kêu dâm đãng của Lam Hân, không giống như Lam Ngọc, luôn rụt rè thẹn thùng, khiến ông ta không “dậy” nổi. Ông ta đỡ lấy Lam Hân nâng lên, để bà ta quỳ gối xuống.
Lam Hân cũng vô cùng phối hợp, thuận theo cái vuốt ve của người đàn ông mà ngúng nguẩy.
Hai người là bạn tình của nhau đã hơn mười năm nên vô cùng ăn ý.
Bầu không khí đầy vẻ dục vọng.
Tiếng kêu của Lam Hân bỗng trở nên gấp gáp, Phó Hâm Nhân cũng không nhịn được nữa gầm nhẹ một tiếng, hai người không hề biết âm thanh này đã vang ra cả hành lang.
Lam Ngọc vẫn ngây thơ không rõ nhưng Phó Tư Lam đã nhận ra được điều gì đó, đang định tiến lên ngăn Lật Hạ lại thì cô đã dùng chiếc chìa khóa lấy trộm được trong thư phòng của Phó Hâm Nhân tối hôm qua để mở cửa.
Tư thế phối hợp hoàn mỹ của hai người lập tức hiện ra trước mắt mọi người, giây phút này, gương mặt Lam Hân đỏ ửng, vừa đau khổ vừa sung sướng. Còn hai tay Phó Hâm Nhân vẫn nắm chặt lấy eo bà ta.
Cửa bật mở, hai người kinh ngạc cùng quay đầu lại, sững sờ. Yên lặng phút chốc, trong phòng nồng nặc thứ mùi bẩn thỉu.
Lam Ngọc liền lao tới.
Lật Hạ chậm rãi khoanh tay dựa vào cửa, không nhìn khung cảnh trước mắt mà nhìn hình ảnh phản chiếu của Phó Tư Lam trong tấm gương đối diện với cửa ra vào, đầu cô ta cúi thấp, tay siết chặt.
Bên tai vang lên âm thanh lúng túng của hai nhân vật chính kia và tiếng hét chói tai của Lam Ngọc: “Bọn trai gái chó má kia!”.
Qua tấm gương, Lật Hạ nhìn vào ống kính camera điện thoại thò ra trên túi quần mình, kiên nhẫn chờ đợi. Sau đó cô nghe thấy một âm thanh đanh gọn, lúc nhìn qua thì ra là Lam Ngọc đã tát Lam Hân.
Lật Hạ nhíu mày, đây là bản năng của phụ nữ sao? Chẳng phải kẻ đáng đánh lúc này là Phó Hâm Nhân sao?
Trái với Phó Hâm Nhân đang vội vàng mặc quần áo, Lam Hân lại tỏ ta vô cùng bình tĩnh, chỉ khoác hờ tấm áo ngủ, ngực lộ ra ngoài, phía trên chi chít những dấu đỏ do bàn tay đàn ông nhào nặn.
Ăn một cái tát, Lam Hân vẫn còn đủ bình tĩnh để tát lại một cái.
“Chát!”
Mặt hai chị em đều đỏ rực.
Lam Ngọc bưng mặt, kinh ngạc mở to hai mắt: “Mày dám đánh tao? Mày có biết xấu hổ là cái gì không? Cướp người đàn ông của tao rồi còn dám đánh tao?”.
Trên mặt Lam Hân cũng có dấu bàn tay đỏ rực, lạnh lùng cười: “Người đàn ông của chị ư? Chị quên là người đàn ông này ban đầu là của ai rồi sao?”.
Nghe thấy thế, Lam Ngọc giận đến run người. Bà ta không có phản xạ nhanh nhẹn của Lam Hân, mồm miệng cũng không được như em gái, tức nghẹn mà không nghĩ ra được câu nào phản bác.
Nhìn bà ta giận đến run rẩy cả người, Lam Hân cười khanh khách, bộ ngực trần cũng rung lên theo nhịp cười.
“Chị gái à, em và người đàn ông chị cướp về ấy đã có quan hệ với nhau được mười năm rồi, bây giờ chị mới phát hiện ra sao? Lần này coi như em tin chị, trước đây chị tỏ ra ngây thơ trước mặt người đàn ông mà em thích là do chị ngây thơ thật. Sao, cảm giác bị người ta cướp đi người đàn ông của mình có dễ chịu không? Mấy năm trước không phải chị nói anh ấy còn không thèm đụng vào chị sao? Là anh ấy đã xả hết trên người em rồi, lấy đâu ra tinh lực mà đi hầu hạ chị nữa chứ? Chị nhìn mồ hôi trên gương mặt anh ấy kìa, lúc anh ấy và chị làm chuyện đó, đã bao giờ được thỏa mãn như vậy chưa?”
Lam Hân nói rất hãnh diện, khiến gương mặt Lam Ngọc vốn đang đỏ bừng giờ lại tím tái cả đi.
Phó Hâm Nhân cuống quýt giậm chân: “Hân nhi, em nói ít thôi!”.
Hân nhi?
Lam Ngọc càng bị kích thích, nhìn về phía Phó Hâm Nhân, đúng là cả khuôn mặt đang đỏ bừng, mồ hồi ướt đẫm. Đã lâu lắm rồi bà ta không thấy ông ta bởi “vận động” mà “mệt nhọc” đến vậy, thậm chí còn nghĩ có khi nào là bị yếu sinh lý, không ngờ, là do ăn bên ngoài quá no nê.
Lam Ngọc nhìn về phía bàn làm việc ướt đẫm, lại nhìn về cái quần lót chữ T nhỏ xíu kia, bà ta từ trước đến giờ chưa bao giờ dám mặc loại quần áo mà chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta đỏ mặt tía tai đó, hình ảnh dâm đãng của Lam Hân khi cửa mở ra cũng đã khắc sâu trong tâm trí bà ta.
Lam Ngọc vừa ghen tị vừa căm hận, tóm lấy con dao rọc giấy trên bàn làm việc lao về phía Lam Hân. Bà ta sợ hãi liền hét lên chạy trốn, mà Phó Hâm Nhân cũng bị dọa đến trắng bệch cả mặt, vội tiến lên tóm tay Lam Ngọc hét lên: “Bà bình tĩnh lại đi!”.
Lam Ngọc tức giận không còn biết gì nữa, hét: “Ông còn bảo vệ cho nó sao?”. Sau đó liền dùng sức quay người lại, con dao trên tay theo đà xoẹt một đường trên mặt Phó Hâm Nhân, trên mặt ông ta liền xuất hiện một vết thương không sâu cũng không nông.
Lam Ngọc hoảng sợ, bàn tay run lên, con dao rơi “cạch” một tiếng vào thùng rác.
Phó Hâm Nhân chỉ cảm thấy trên mặt mình bỗng nhiên nhói một cái, vài giây sau, cơn đau ập đến, máu từ miệng vết thương chảy ra, nhỏ từng giọt xuống đất.
Lam Hân thấy vậy thì vô cùng đau lòng, lập tức chạy lại, vừa sốt ruột vừa ân cần hỏi thăm: “Anh không sao chứ?”. Dứt lời liền quay lại, quắc mắt nhìn Lam Ngọc: “Chị xem chị có khác gì ngữ đàn bà chanh chua ngoài chợ không?”.
Lam Ngọc vốn còn đang thấy áy náy vì đã làm chồng bị thương, nghe thấy lời này của Lam Hân lại càng trở nên sôi máu, nhìn tình hình hiện giờ, lẽ nào bà ta mới là người thứ ba?
“Đồ không biết xấu hổ!” Lam Ngọc giơ tay tát một cái nữa lên mặt Lam Hân, khiến mặt bà ta sưng vù lên. Giây phút này Lam Ngọc chính thức phát điên, lao lên xé nát quần áo trên người Lam Hân: “Mày thích quyến rũ đàn ông như vậy sao? Được, để tao lột sạch giúp mày cho mọi người cùng chiêm ngưỡng!”. Nói xong liền lôi xềnh xệch Lam Hân ra ngoài.
Ngoài hành lang thỉnh thoảng vẫn có người qua lại, vừa nhìn thấy cảnh này liền vội vàng tránh đi. Phó Hâm Nhân đương nhiên không dám để cho Lam Ngọc kéo Lam Hân đang trần như nhộng như vậy ra ngoài, liền chạy tới giữ tay Lam Ngọc lại, không cho bà ta làm loạn nữa.
Lam Hân vừa bị ăn thêm một cái tát nữa đã sớm lửa giận ngập trời, lại thấy Phó Hâm Nhân cũng đang bênh mình nên càng lớn mật, dùng cả hai tay tát liên tục vào mặt Lam Ngọc.
Lam Ngọc bị đánh liên tục, hai má nóng ran, phẫn uất khóc: “Phó Hâm Nhân, ông dám bắt nạt tôi? Tôi về nhà chết cho ông xem, xem ông về sau còn có mặt mũi nào gặp mọi người nữa không?”.
Bà ta quả nhiên rất hiểu Phó Hâm Nhân, lời này vừa thốt ra, Phó Hâm Nhân lập tức buông tay, quát Lam Hân: “Ai cho cô đánh cô ấy?”.
Lam Hân cũng biết Phó Hâm Nhân để ý nhất là mặt mũi, nên cứng họng không nói câu nào, chỉ giương ánh mắt thù hận nhìn Lam Ngọc. Lam Ngọc không bị khống chế nữa, lập tức xông lên dùng cả hai tay điên cuồng đánh Lam Hân.
Lam Hân cố nhịn vài giây, rốt cuộc không nhịn được nữa, cũng xông lên đánh trả Lam Ngọc. Hai người xông vào nhau giật tóc, xé quần áo, đấm đá, cấu xé, hùng hùng hổ hổ như hai mụ đàn bà đanh đá, tiếng thét chói tai, tiếng tát vang lên liên tiếp.
Phó Hâm Nhân đứng bên cạnh, thấy bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, rất muốn xông vào ngăn cản nhưng lại sợ họ nổi điên cắn ngược lại.
Có người ở phòng khác không chịu nổi ồn ào liền thò mặt ra mắng: “Làm cái gì mà ầm ĩ thế? Đánh ghen à?”.
Phó Hâm Nhân lúc này mới kinh hãi nhận ra cửa phòng không đóng, mà hai người kia lại đang đứng ngay ở cửa, nhất thời kinh hồn thất đảm.
Phó Tư Lam vẫn cúi đầu, tay nắm chặt, Lật Hạ đứng khoanh tay im lặng, thấy nước mắt cô ta từng giọt từng giọt như trân châu rơi xuống thảm.
Lật Hạ thấy Phó Hâm Nhân đang nổi giận đùng đùng đi tới, biết ông ta đang muốn trút giận, liền kéo Phó Tư Lam đi, còn thuận tay đóng cửa lại.
Cô biết hiện giờ quần áo Phó Hâm Nhân đang không chỉnh tề, nhất định không dám đuổi theo, mà bên trong phòng, hai người phụ nữ đang đánh nhau như hai người điên thế kia, ông ta cũng không dám bỏ mặc.
Lật Hạ vừa ra ngoài liền thả tay Phó Tư Lam ra, không để ý đến cô ta nữa, bước về phía thang máy.
Trước khi thang máy đóng, Phó Tư Lam đột nhiên chạy vội vào, trên mặt đã không còn nước mắt, nhưng sắc mặt cực tệ, như rất kinh hãi, lại như vô cùng xấu hổ.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Lật Hạ. Cô cũng lười để ý đến cô ta, ánh mắt nhìn theo con số đang chậm rãi xuống dần trên thang máy.
Phó Tư Lam biết Lật Hạ sẽ không chủ động lên tiếng, nên sau khi trầm mặc một lát, cuối cùng hỏi: “Lật Hạ, tại sao cô phải làm như vậy?”.
“Năng lực tiếp nhận của Phó Ức Lam mạnh hơn cô nhiều đấy.” Lật Hạ khẽ cười, hỏi một đằng cô lại trả lời một nẻo.
“Vài năm trước, khi ba đi khách sạn Lang thị ở Nam Thành, vô tình để Kiều Kiều nhớ được số phòng. Phó Ức Lam nghe hiểu lời của Kiều Kiều, cũng không nói với mẹ cô mà đi uy hiếp làm Kiều Kiều bị tổn thương. 788, bọn họ thật đúng là rất thích con số này, dù có đổi khách sạn cũng không đổi số phòng, giúp tôi tra ra cũng thật dễ dàng.”
Phó Tư Lam im lặng nghe xong, mặt tái mét, hồi lâu sau mới nói: “Tôi nhìn thấy cô quay video rồi, đưa điện thoại cho tôi”.
Mắt Lật Hạ tối đi: “Cô nói lại xem?”.
Phó Tư Lam đột nhiên tiến lên, ấn vào nút khẩn cấp trên thang máy, thang máy lập tức dừng lại.
Cô ta xoay người lại, bình tĩnh nhìn Lật Hạ: “Di động của cô, tôi nhất định phải hủy”.