N
ghe đến đây hai mắt Giản Nam lập tức sáng rực như bóng đèn: “Bà nói thật ư?”.
“Tôi lừa ông làm gì?” Lam Hân hơi ngửa mặt lên, “Dù sao tôi cũng không thể trốn khỏi việc phải ngồi tù rồi, người có thể giúp tôi báo thù cũng chỉ có ông thôi. Ông nói xem, chẳng phải tôi nên đối xử tốt với ông sao?”.
Giản Nam nghe cũng thấy có lý, trong lòng vô cùng chờ mong: “Vậy cách của bà là gì?”.
“Về phần Lam Ngọc và Phó Ức Lam, ông chỉ cần nói với hai người họ một câu thôi.” Ngón tay Lam Hân vô thức gõ lên bàn, dưới ánh đèn huỳnh quang, khuôn mặt bà ta trở nên vô cùng nham hiểm, “Nói cổ phiếu của nhà họ Phó đều nằm trong tay bà cụ, Phó Hâm Nhân không hề tin bọn họ, nói nếu bọn họ muốn thì chỉ có thể tự mình đi giành lấy mà thôi. Ví dụ như khiến bà nội phải sửa lại di chúc trước khi chết chẳng hạn”.
Lam Hân nhẹ nhàng hít sâu một hơi: “Còn về phần sửa như thế nào, làm sao để bà cụ ra đi một cách ‘tự nhiên’ nhất thì để mẹ con bọn họ tự nghĩ, không cần chúng ta phải dạy”.
Giản Nam run lên, cả người lạnh toát.
Lam Hân thực sự đã hận Phó Hâm Nhân đến tận xương tủy rồi, không khiến ông ta nhà tan cửa nát, bị người thân phản bội thì nhất quyết không buông tay.
“Nhưng, nếu bọn họ không muốn làm như vậy mà lại trực tiếp đòi từ Phó Hâm Nhân thì sao?” Giản Nam do dự nói.
“Bọn họ có muốn thì Phó Hâm Nhân cũng sẽ không cho đâu.” Lam Hân trả lời một cách chắc chắn, “Ông ta trước kia vẫn luôn đề phòng bọn họ, bây giờ sẽ càng đề phòng hơn. Lam Ngọc đã ngủ với ông rồi, Phó Hâm Nhân sẽ không tin bà ta nữa; Phó Ức Lam lần này tuyệt tình với tôi như thế, chắc chắn trong lòng ông ta cũng đã nguội lạnh. Hơn nữa, ông ta đang cảm thấy áy náy với tôi, cho nên nhất định sẽ không đưa cho bọn họ đâu”.
Giản Nam gật đầu, thầm phục kế hoạch của Lam Hân cẩn thận và tỉ mỉ.
Sau đó, Lam Hân lại chầm chậm nói tiếp: “Đối với hai mẹ con tham lam, không từ thủ đoạn này, ông chỉ cần chỉ điểm cho bọn họ vài câu, không cần ông dạy, bọn họ cũng sẽ tự mình làm chuyện xấu. Mà ông đã nắm được trong tay nhược điểm của bọn họ, mẹ con nhà đó còn không phải sẽ mặc cho ông xử lý sao?”.
Tên háo sắc Giản Nam mới chỉ nghĩ đến đây mà đã cảm thấy cả người nóng lên, phấn khởi nói: “Vậy còn Phó Tư Lam thì sao?”.
“Không được động đến nó!” Mặt Lam Hân biến sắc, bà ta nói: “Tôi cũng phải nhắc nhở ông điều này, những chuyện này tuyệt đối không được để cho Phó Tư Lam biết. Nếu con bé biết, kế hoạch này coi như xong!”.
Giản Nam nghe xong thì không khỏi tiếc nuối, ông ta thở dài. Lam Hân tiếp:
“Mặt khác, ông còn phải nói với Phó Ức Lam là Phó Tư Lam ăn cây táo rào cây sung, nếu bọn họ muốn tranh giành tài sản thì Phó Tư Lam nhất định sẽ không đồng ý. Vì vậy hãy bảo với bọn họ phải giữ bí mật chuyện này với nó.” Lam Hân nói: “Đương nhiên, hai người họ hiểu rõ tính cách của Phó Tư Lam nên cũng sẽ không nói chuyện này với nó đâu”.
Giản Nam giơ ngón tay cái lên với Lam Hân: “Tôi hiểu rồi. Vậy còn Lang Hiểu thì sao? Lợi dụng hắn ta để đối phó với Lật Hạ ư?”.
“Đúng. Việc nào ra việc đó. Ba người Phó Hâm Nhân có lỗi với tôi, tôi tự có cách để dày vò bọn họ. Mà con nhãi Lật Hạ chết tiệt kia, công khai đoạn phim, tố giác, vu oan cho tôi, hại tôi thảm như thế này, không cho con bé đó một bài học, nó lại tưởng Lam Hân này là quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp!” Nói đến đây, trong mắt Lam Hân ánh lên vẻ đằng đằng sát khí.
Nhưng tâm trí Giản Nam đã sớm bay đi chỗ khác, nghe được hai từ “nắn bóp” lại không ngừng liếc nhìn bộ ngực vĩ đại của Lam Hân, thầm nuốt nước miếng một cái, sau đó mới hoàn hồn trở lại, “Vậy, bà muốn làm thế nào?”.
Lam Hân thầm hít sâu một hơi: “Rất đơn giản, tôi sẽ thu hồi toàn bộ số cổ phần ở Lật thị mà tôi đã giao phó cho Phó Tư Lam và Phó Ức Lam, rồi đưa nó cho Lang Hiểu. Không phải cậu ta muốn thâu tóm Lật thị sao? Hừ, hiện tại trong tay tôi có 17%, cậu ta có 7%, mà Lật Hạ chỉ có không đến 21%. Lần này Lang thị đem chuyện đồ uống phủi đi sạch sẽ, pháp nhân và các cổ đông lại đứng về phía cậu ta, chuyện này không hề khó”.
Nói đến người này, Lam Hân lại nhỏ giọng than:
“Tôi đã phấn đấu cả một đời, ở nhà họ Phó không lấy được một xu nào, trong suốt mười năm này cũng chỉ mua được một ít cổ phiếu của Lật thị làm tiền để dành khi về già, đương nhiên phải sử dụng sao cho có hiệu quả rồi. Hừ, đợi đến khi tôi thu hồi hết số cổ phiếu kia lại, con bé Phó Ức Lam chắc chắn sẽ bị lòng tham làm mờ mắt, sẽ càng muốn đoạt lấy số tài sản trong tay bà nội nó cho mà xem!”
Giản Nam nghe đến đây liền hoảng hốt, suy nghĩ kĩ lại, quả thực là chỉ cần dùng hai, ba câu là có thể khiến cho nhà họ Phó, nhà họ Lật và nhà họ Lang cùng lúc gà bay chó sủa, tranh đấu đến long trời lở đất.
Lại nghĩ lại, Lam Hân này quả thực là có bản lĩnh, nếu không cũng không thể một mình đơn độc, tay trắng gây dựng nên được một Tập đoàn Phó Lam như ngày hôm nay. Thật lòng mà nói, bà ta là một người muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, kỹ thuật trên giường lại thuộc hàng nhất đẳng, chỉ tiếc, lại yêu phải một người đàn ông như vậy.
“Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên mất.” Lam Hân cười, “Ông hãy nói với Lật Hạ, mẹ cô ta không phải nhảy lầu, còn lại để cô ta tự đoán đi”.
Giản Nam lắng nghe, gật đầu liên tục mấy cái liền.
*
Lật Hạ dùng xong bữa tối, ngồi lại bàn ăn xem báo. Tập đoàn Phó Lam tạm dừng kinh doanh để tiến hành chỉnh đốn, nhân viên đã bắt đầu tiến hành kiểm tra chất lượng sản phẩm từ chiều hôm nay.
Vụ bê bối tuy có nguy cơ rất lớn nhưng vẫn không đủ làm lung lay nền móng của tập đoàn, vì vậy mà Lật Hạ cũng không rõ Tập đoàn Phó Lam bị tổn thất nhiều đến đâu.
Lật sang các trang tiếp theo cô liền thấy được tin tức về Lam Hân. Nghe nói trong quá trình thẩm vấn, bà ta đã thẳng thắn thừa nhận hành vi phạm tội, chờ thêm một thời gian nữa sau phiên tòa xét xử thì việc ngồi tù là không tránh khỏi.
Lật Hạ nhíu mày, cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá mức thuận lợi, hơn nữa ánh mắt của Lam Hân nhìn cô lúc bị cảnh sát dẫn đi thật sự rất kì quái.
Nhưng dù thế nào, đối với kết quả trước mắt, Lật Hạ cũng cảm thấy khá hài lòng. Ít nhất nhà họ Phó bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, sẽ không rảnh mà đến trước mặt cô gây sự nữa. Chỉ còn Lang Hiểu, kẻ như con gián đập mãi không chết kia.
Nghĩ đến hắn, Lật Hạ liền quay đầu nhìn về phía phòng khách, Kiều Kiều đang “đứng” bên chân Nghê Lạc, cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy chân anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngước lên cười hì hì nói gì đó với anh.
Nghê Lạc vẫn đứng thẳng người như mọi lần, anh kéo lê theo một con gấu koala bám trên chân đi tới đi lui trong phòng khách.
Khoảng thời gian này, không biết là do quá trình trị liệu tâm lý của Cố Đồng có hiệu quả hay là do việc thi đấu giữa Kiều Kiều và Lai Lai, hoặc là bởi Nghê Lạc chuyển đến đây nên cậu nhóc kia mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ, mỗi ngày đều lăn xe đến bên chân Nghê Lạc quấn chặt lấy anh để “đi” khắp nơi, tình hình của cậu bé có vẻ tốt hơn nhiều.
Trước kia chân Kiều Kiều không có chút sức lực nào, bây giờ đã có thể miễn cưỡng “đứng” lên được, tuy rằng chủ yếu vẫn phải nhờ vào đôi tay ôm lấy chân Nghê Lạc.
Nghe đứa trẻ vui vẻ gọi “ba nhỏ”, “ba nhỏ”, Lật Hạ cũng không kìm được mà mỉm cười theo, vừa định đứng dậy qua chơi với bọn họ một lát thì di động liền vang lên, là một dãy số lạ.
Nhấc máy lên, cô không ngờ mình lại nghe được giọng của bà nội: “Dạo này Hạ Hạ có khỏe không? Có phải đã quên bà nội rồi không?”.
“Đâu có ạ?” Lật Hạ vô cùng vui vẻ, đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ánh trăng ở bên ngoài, cười nói: “Tối nào con cũng nhớ bà nội hết đó. Bà nội không chịu dùng di động, trên núi tín hiệu lại không tốt, con còn đang định đi đón bà nội về đây này”.
Bà nội cười hiền từ: “Bà đã về rồi, Hạ Hạ không cần lo lắng đâu”.
Lật Hạ sửng sốt, vô thức nhìn xung quanh: “Bà về đâu...”. Lời nói còn chưa dứt, cổ họng đột nhiên nghẹn lại, nhỏ giọng, “Bà về...”.
“Đúng vậy, bà biết chuyện cháu và ba phân nhà, liền quay về luôn nhà mới của ba cháu”. Bà nội cười vui vẻ: “Tuy bà nội cũng muốn ở cùng cháu, nhưng mẹ không ở cùng con trai mà lại ở cùng cháu gái là cái đạo lý gì chứ? Người khác biết sẽ chê cười mất”.
Bà nội Phó là mẫu người truyền thống vẫn mang tư tưởng kiểu cũ, bố mẹ già là phải được con trai chăm sóc, nếu không gia đình sẽ mất hết thể diện.
Lật Hạ lắng nghe những lời nói ấm áp của bà nội, sống mũi chợt cay cay, trong lòng vô cùng áy náy, vừa định nói gì đó lại nghe bà nội cười: “Hạ Hạ, bà nội ủng hộ quyết định của cháu. Phải cố gắng bảo vệ tốt bản thân. Chỉ cần Hạ Hạ vui là bà thấy vui rồi”.
Lật Hạ cúi đầu, nước mắt rơi xuống.
Dường như bà nội cũng cảm nhận được bầu không khí ở đầu dây bên kia, lại chuyển sang chuyện khác: “Đúng rồi, sắp tới là sinh nhật bà, vốn không định tổ chức, nhưng ba cháu nói nhất định phải làm lễ mừng thọ, bà không thay đổi được ý nó nên cũng đành đồng ý. Hạ Hạ hôm đó nhớ phải tới đấy nhé”.
Lật Hạ nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, ngước nhìn bầu trời đêm, mỉm cười: “Tất nhiên rồi ạ. Con sao có thể quên được sinh nhật của bà chứ, là đại thọ bảy mươi tuổi, sao có thể không chúc mừng đây?”.
Hai bà cháu lại tâm sự với nhau thêm một lúc nữa rồi mới cúp điện thoại.
Lúc quay người lại cô liền thấy Nghê Lạc đứng cách đó không xa, ánh mắt nhìn chăm chú.
Mắt Lật Hạ vẫn còn vương lại mấy giọt nước mắt, cô không thích bị anh nhìn như vậy: “Nhìn cái gì chứ? Kỳ cục!”.
Nghê Lạc vô thức quơ quơ Kiều Kiều ở bên chân, anh nhìn cô, nói: “Sao lại nước mắt lưng tròng như thế chứ? Bạn trai cũ gọi điện à?”.
Lật Hạ khẽ nghiến răng, chỉ hận không thể đem cả một thùng dấm ra dìm chết anh!
Kiều Kiều khó hiểu ngẩng đầu lên, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Bạn trai cũ là gì ạ?”.
Nghê Lạc thế nhưng lại vô cùng kiên nhẫn cúi người xuống, xoa đầu Kiều Kiều, nhưng không hề ôn nhu mà gằn từng tiếng: “Chính là Bạn! Trai! Trước! Đó!”.
“Bạn trai trước ư?” Kiều Kiều vẫn không hiểu lắm, nhíu mày, nghĩ một hồi, sau đó khuôn mặt đang nhăn đột nhiên giãn ra, tươi cười nói: “Con hiểu rồi, chính là bạn trai có tiền đúng không?”20.
20 Chữ “tiền” (钱) trong tiếng Trung đồng âm với chữ “trước” (前).
Lật Hạ bật cười.
Nghê Lạc: “...”.
Kiều Kiều nói xong lập tức bổ sung: “Ba nhỏ, tờ giấy kia của ba nhỏ có thể đổi ra được rất nhiều tiền đúng không ạ? Nói như thế thì ba nhỏ chính là...”.
Chữ “tiền” còn chưa kịp nói ra thì miệng của Kiều Kiều đã bị Nghê Lạc che kín.
“Nhóc con câm miệng lại!” Nghê Lạc nghiến răng nghiến lợi nói, cái gì mà ‘đồng ngôn vô kị’21 chứ, có mà chỉ giỏi ăn nói linh tinh!
21 “Đồng ngôn vô kị” có nghĩa là trẻ em ngây thơ, hồn nhiên, nói chuyện thành thực, không cần kiêng kị.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Kiều bị bàn tay to lớn của anh che đi hơn nửa, cậu bé hoàn toàn không hiểu tại sao, đôi mắt đen lúng liếng chớp chớp “ô ô” vài tiếng, chẳng lẽ mình nói sai rồi sao?
Lật Hạ thấy vậy không nhịn được cười, vừa định nói gì đó thì điện thoại rung lên, là tin nhắn của Tô Tiếu: “Lật Hạ, hai người tiến triển nhanh thật đấy. Nhất định phải giữ chặt trái tim anh ấy đó!”. Đính kèm tin nhắn là một đường link.
Mở ra liền thấy đó là tấm ảnh chụp lúc cô và Nghê Lạc ôm hôn nhau trong quán bar. Ánh đèn chói mắt, bầu không khí náo nhiệt, một đôi nam nữ đứng trong vòng vây của mọi người ôm chặt lấy nhau, hôn nhau say đắm.
Nguồn gốc của bức ảnh là từ một trang mạng chuyên hóng tin đồn nhảm, sau đó bức ảnh này được diễn đàn “Gái hư” chuyển tiếp lại, rồi bài viết ngay lập tức liền bùng nổ. Tất cả thành viên trong diễn đàn đều tích cực lên tiếng tán thưởng, nói mỗi bước đi trên con đường báo thù của Lật Hạ đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, trực tiếp nhờ đến sự chi viện của bên ngoài, lần này nhất định sẽ khiến cho nhà họ Phó phải méo mặt.
Nhìn thấy người dùng trên mạng đều dùng biểu cảm sùng bái và kính nể mình, Lật Hạ nhất thời không biết phải làm gì. Mấy người không phải là gián điệp đến để kéo thêm thù hận cho tôi đấy chứ? Sùng bái như vậy cũng thật thiếu trình độ mà!
Trong khi Lật Hạ vẫn còn đang ngổn ngang trong đống suy nghĩ thì điện thoại Nghê Lạc reo lên. Anh nhìn màn hình di động, khẽ nhướng mày lên, nhìn thế nào cũng thấy là dáng vẻ đang hết sức hưởng thụ.
Lật Hạ hốt hoảng, không phải là cũng nhìn thấy mấy bài đăng đó rồi chứ...
Đúng lúc này, điện thoại của Nghê Lạc lại đổ chuông. Nhìn cái tên hiện trên màn hình, anh lập tức nghiêm túc đứng thẳng dậy, nhận điện thoại “vâng vâng” vài câu, cuối cùng nói: “Cháu sẽ trở về ngay”.
Bế Kiều Kiều đang đứng bên cạnh lên giao cho bảo mẫu, sau đó anh quay người lại nhìn Lật Hạ nói: “Bà nội anh muốn gặp em”.
Cô há hốc mồm, không cần nghĩ cũng biết nhất định có liên quan đến mấy bức ảnh kia.
Có lẽ là bà nội Nghê đã đọc được mấy tin tức kia rồi, hẳn là đang rất tức giận.
Vẻ mặt của Lật Hạ trông rất mệt mỏi, cô ngồi trên xe Nghê Lạc, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Nhưng Nghê Lạc lại cư xử như không có chuyện gì: “Chỉ là bà muốn gặp em thôi, không có chuyện gì đâu”.
Lật Hạ không biết là anh đang an ủi cô hay là anh chỉ nói mà chả thèm suy nghĩ, cô đau khổ quay đầu ra bên ngoài ngắm cảnh.
“Anh cảm thấy rất tốt.” Nghê Lạc đột nhiên cười, đưa một tay sang cầm lấy tay cô, “Vừa hay có thể nói luôn với bà nội là chúng ta đang hẹn hò”.
Lật Hạ sửng sốt, không biết nên nói gì.
Trước đó, tuy bọn họ có ôm hôn nhau, nhưng chưa chính thức ngỏ lời, không biết là do tránh không nói tới hay là do độ ăn ý của cả hai, dường như cả hai vẫn luôn lo lắng đối phương sẽ vì tấm chi phiếu kia mà vô hình chung dựng nên khoảng cách trong lòng, nhưng lại không kìm lòng được mà ở bên nhau.
Bức ảnh lần này thực sự đã đẩy hai người họ tiến lên một bước.
Trong lòng Lật Hạ đột nhiên tràn ngập sự vui vẻ. Bọn họ thực sự là người yêu rồi ư? Nhưng vui vẻ chỉ được nửa giây, tâm trạng lại biến thành hồi hộp và lo lắng. Nhưng nếu là như vậy thì tính chất của việc tới nhà họ Nghê lần này sẽ hoàn toàn thay đổi!
“Này, này... vậy có nghĩa là anh đang dẫn bạn gái về nhà gặp bà nội ư?” Lật Hạ lắp bắp hỏi.
Nghê Lạc vô cùng bình tĩnh: “Đúng vậy”.
Lật Hạ bất đắc dĩ ngả lưng vào ghế, cố gắng tự bình tĩnh lại. Hỏi tên Nghê Lạc ngốc nghếch này cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ rước thêm phiền phức vào người mà thôi.
Cô thở dài, im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: “Em có thể hỏi Nghê Gia xem hồi trước chị ấy đã ứng phó thế nào không, thật là muốn tìm chị ấy để học hỏi kinh nghiệm quá”.
Nghê Lạc sờ mũi: “À, thực ra chị ấy chẳng ứng phó thế nào cả. Hồi trước chị ấy không có ngang ngược như thế đâu, nhưng từ ngày được gả vào nhà họ Việt, được chiều chuộng quá nên thành ra như bây giờ đấy”.
Lật Hạ kinh ngạc: “Người lớn ở nhà họ Việt thích chị ấy đến vậy ư?”. Cô đau khổ thầm than vì sao mình không có “cơ địa” người gặp người thích như vậy chứ?
“Ôi...” Nghê Lạc nghe xong liền nghĩ tới ông cụ nhà họ Việt kia, anh ho khan: “Đó là một ông già không đáng tin cho lắm”.
“Hơn nữa, anh Việt Trạch chẳng mấy khi để mắt đến phụ nữ, chắc ông nội cũng đã nghi ngờ giới tính của anh ấy. Cho nên, em nói xem, anh ấy đột nhiên dẫn Nghê Gia về nhà, các cụ còn không phải vui mừng đến phát khóc luôn ý chứ. Còn về phần anh, bà nội chưa bao giờ hoài nghi anh không thích phụ nữ cả. Cho nên...”. Nghê Lạc tỏ vẻ khó khăn, nói: “Là anh có lỗi với em!”.
Lật Hạ ôm trán.
Nghê Lạc thấy tinh thần cô có vẻ không tốt, liền lấy điện thoại ra định gọi điện cho Nghê Gia, thật không ngờ cô ấy lại gọi đến trước. Anh vừa ấn vào nút nghe, còn chưa kịp lên tiếng thì Nghê Gia nói: “Để Lật Hạ nghe điện thoại”.
Cô nghe điện thoại, lo lắng nói: “A lô, Nghê Gia”.
Cô ấy trực tiếp bỏ qua phần chào hỏi, đi thẳng vào vấn đề:
“Lật Hạ, chuyện của hai người là bà nội gọi điện nói cho tôi biết. Bởi vì lát nữa cô sẽ đến nhà cho nên tôi cũng muốn nhắc nhở cô trước một chút. Bà nội nhìn qua là người ‘ăn mềm không ăn cứng’22, nhưng đó là với người thân. Bây giờ cô chưa nằm trong phạm vi này. Bà đối với cô có sự nghi ngờ, phòng bị, là ‘ăn cứng mà không ăn mềm’, hiểu chưa? Mềm là để dành cho sau này mọi người chung sống hòa thuận, nhưng lần đầu tiên thì không thể mềm được, nếu không bà nội sẽ nghĩ cô là người không có khí thế.”
22 “Ăn mềm không ăn cứng” là để chỉ việc một người khi phải đối diện với thái độ cứng rắn, quyết liệt thì quyết không tuân theo, mà chỉ nghe theo những lời nói nhẹ nhàng, dễ nghe.
Lật Hạ như bừng tỉnh, ôm điện thoại gật đầu: “Cảm ơn chị, em hiểu rồi ạ”.
“Vậy cô đưa điện thoại cho Nghê Lạc đi.” Giọng nói vô cùng lãnh đạm, một câu cũng không thừa.
Anh nghe điện thoại, giọng nói ở đầu dây bên kia không còn lãnh đạm nữa, mà mang theo vài phần cảnh cáo:
“Này, một lát nữa, mặc kệ bà nội có làm khó dễ Lật Hạ như thế nào thì cũng không được giúp đỡ cô ấy, biết chưa?”.
Nghê Lạc nhíu mày: “Vì sao?”.
“Ngốc lắm!” Nghê Gia hung dữ nói, “Bà nội xem ảnh xong, trong lòng không thoải mái nên muốn tìm chỗ trút giận, hoặc có thể là muốn thử cô ấy một chút. Nếu em không giúp thì không sao, em mà giúp là mọi chuyện coi như xong đấy, hiểu chưa?”.
Nghê Lạc còn chưa kịp trả lời, lại nghe người ở đầu dây bên kia bất đắc dĩ thở dài: “Thôi bỏ đi, em không hiểu đâu, cứ chuyển lời lại cho Lật Hạ đi”.
Anh cúp máy, nhíu mày: Em có chỗ nào không hiểu chứ?
Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn chuyển lời của Nghê Gia cho Lật Hạ. Không ngờ cô nghe xong còn nghiêm túc gật đầu: “Nghê Lạc, em cảm thấy chị ấy nói rất đúng, em cũng đang định nói với anh như vậy. Một lát nữa, mặc kệ thế nào, anh cũng phải hứa là nhất định không được giúp em. Tốt nhất nên làm một đứa cháu ngoan, dỗ cho bà nội thật vui vẻ vào”.
Nghê Lạc tỏ vẻ khó hiểu: “Vì sao? Em nghĩ mình chưa đủ khổ sao? Em không biết đâu, bà nội mà thực sự nổi giận, chỉ nói một câu thôi cũng đủ xẻ thịt lột da người ta đấy”.
Lật Hạ nói: “Nói với anh thế này nhé, trước kia mỗi khi em xem phim thần tượng trên ti vi, cứ đến cảnh nam chính vì nữ chính mà cãi nhau với bố mẹ, em đều muốn văng tục! Sao có thể có người bất hiếu, ngu xuẩn đến thế cơ chứ! Là bố mẹ thì chuyện cảm thấy ai cũng không xứng với bảo bối nhà mình là rất bình thường. Nam chính lại còn ở đó mà đổ dầu vào lửa không phải là quá ngu xuẩn sao? Nuôi anh ta bao nhiêu năm như vậy, giờ anh ta lại vì một người phụ nữ vừa mới quen không được bao lâu mà cãi nhau với người nhà, không biết đặt mình vào địa vị của người nhà mà suy nghĩ, những gì được dạy dỗ từ trước đến nay đều bị chó tha đi hết rồi! Người lớn trong nhà như vậy còn không phải càng thêm ghét nữ chính sao? Anh nói xem, như vậy có phải rất ngu xuẩn không?”.
Nói xong cô liền cười tủm tỉm sờ mặt Nghê Lạc: “Cho nên, anh nhất định phải đứng về phía bà nội, như vậy bà mới có thể cảm thấy vui vẻ, sẽ không cho rằng cháu trai bảo bối của bà vừa thấy phụ nữ là quên hết mọi thứ”.
Nghê Lạc: “...”.
Lại cảm thấy cả người đều không ổn rồi.
Mặc dù Lật Hạ và Nghê Gia nói rất có lý, nhưng cái cảm giác bị tấn công từ hai phía này là thế nào chứ?
Thật sự là thấy cả người đều khó chịu mà!