L
ật Hạ chớp mắt, vẻ mặt không tin được nhìn gương mặt đang cười tươi rói của Nghê Lạc. Cái khí chất lưu manh phất phơ này rốt cuộc anh học ở đâu ra chứ? Nếu có thêm mấy cái khuyên tai và vòng cổ nữa lập tức trở thành một tên côn đồ chính hiệu rồi.
Lật Hạ đi tới kéo Nghê Lạc dậy: “Đây là nhà của tôi, anh mau ra ngoài đi!”.
Nghê Lạc bị cô lôi lôi kéo kéo nhưng vẫn mặt dày không chịu đi, ngồi lì trên ghế, còn nói với mấy người làm xung quanh: “Mấy người đem hành lí của tôi lên lầu đi”.
Lật Hạ bấy giờ mới quay lại nhìn, phát hiện ở góc phòng khách đã có thêm một đống vali to nhỏ đủ loại từ bao giờ rồi.
“Nghê Lạc, anh định làm gì?”
Người nào đó tỏ vẻ vô cùng thản nhiên: “Đây là nhà của tôi, đương nhiên là tôi phải dọn đến ở rồi”.
Lật Hạ như muốn phát điên đến nơi vậy: “Ai muốn ở chung với anh chứ?”.
Nghê Lạc khoanh tay: “Vậy em trả tiền đi?”.
Lật Hạ: “...”.
Mãi lâu sau, cô mới nhỏ giọng nói: “Không có tiền”.
Cô cúi đầu, khuôn mặt đỏ hồng với vẻ nín nhịn, uất ức. Tuy đã cố gắng che đi nhưng vẫn không thể giấu nổi sự yếu đuối và mệt mỏi.
Anh lập tức thấy mềm lòng, không muốn trêu cô nữa. Nghĩ lại, hôm nay là cuộc họp giữa các chủ nợ, chắc chắn cô đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn. Mấy chủ nợ mỗi khi đòi tiền đều trở nên điên cuồng như một lũ quỷ hút máu, huống chi hiện nay lại có tin đồn như vậy. Cô chưa có kinh nghiệm gì, hôm nay hẳn là đã bị dọa một trận rồi. Cũng không biết rốt cuộc cô đã ứng phó thế nào.
Nghê Lạc dần thu lại ý cười, chuyển sang trạng thái nghiêm túc: “Tôi chỉ muốn đảm bảo sau một năm, tấm chi phiếu kia sẽ được thanh toán đúng hạn. Tôi lo em lười biếng, không làm việc, cũng sợ em lại làm chuyện ngu ngốc gây hỏng việc, đến lúc đó tập đoàn phá sản, người phải bồi thường sẽ lại là tôi. Vì vậy tôi đương nhiên phải tới đây để giám sát, dạy dỗ người mới như em”.
Lật Hạ sửng sốt một hồi, nghĩ ngợi một lát, sau đó cung kính nói: “Vậy hoan nghênh anh, ông chủ Nghê!”.
Nghê Lạc không khỏi kinh ngạc, không ngờ lời của Việt Trạch lại có tác dụng như vậy, nhưng bên ngoài lại chau mày nói: “Xem ra tâm trạng cũng không đến nỗi nào nhỉ, vẫn có thể nói đùa được!”.
“Là anh đùa giỡn trước!”, cô chép miệng nói, “Tâm trạng không tốt thì cũng đâu làm được gì, chả phải vẫn cứ phải cắn răng mà sống sao?”. Nói xong lại kinh ngạc, không thể ngờ trong lúc vô tình cô lại nhớ kĩ lời nói của bà nội Nghê như vậy.
Nhưng hiện tại, điều quan trọng nhất vẫn là câu nói kia của Nghê Lạc.
Không sai, với năng lực của cô, trong vòng một năm có thể trả hết nợ là một điều rất khó khăn, chưa kể còn phải đối đầu với đám người nhà họ Phó kia nữa! Nếu cô có thể “làm hỏng chuyện” thì tại sao lại không thể để anh đến “giám sát dạy dỗ” chứ?
Cô muốn bảo vệ Lật thị, mục đích của nhà họ Nghê là tấm chi phiếu kia, nên cũng phải duy trì Lật thị. Một khi đã như vậy thì cô hà cớ gì lại không mượn lực từ Nghê Lạc chứ?
Trên thương trường không có tình cảm, trước tiên cứ giải quyết hết nguy cơ, ổn định Lật thị rồi tính sau.
Cô hít sâu một hơi vừa cười vừa đưa tay về phía anh: “Vậy chúng ta hãy hợp tác vui vẻ nhé!”.
“Hợp tác vui vẻ!” Nghê Lạc nở nụ cười đầy hàm ý, nắm lấy tay cô, một giây, hai giây, bốn giây... vẫn không buông ra.
Lật Hạ nhíu mày, muốn rút lại, nhưng người nào đó vẫn cười tươi như hoa nhìn cô, tay nắm càng chặt hơn.
Tâm trạng khó khăn lắm mới ổn định lại được của cô giờ đây lại thoáng xao động, cô thấp giọng nói: “Nghê Lạc, anh muốn làm gì?”.
Nghê Lạc không trả lời, ngón tay cọ xát vào lòng bàn tay Lật Hạ, cô sợ buồn nhưng vẫn không thể nào rút tay ra được.
Hai người đang giằng co, bỗng giọng nói giòn tan của Kiều Kiều vang lên: “Ba nhỏ!”.
Nghê Lạc quay lại nhìn, Lật Hạ liền thừa cơ nhanh chóng rút tay về.
Giây tiếp theo, xe lăn nhanh như chớp lao về phía này, Kiều Kiều nhào tới ôm chặt chân anh, đôi tay nhỏ bé túm chặt, chỉ nhíu mày chứ không nói gì, nhìn qua có chút tội nghiệp.
Cậu bé thực sự đã bị dọa một trận rồi.
Ban ngày, trên đường về nhà, cậu vô cùng sợ hãi: “Mẹ nhỏ, có phải từ nay về sau chúng ta sẽ không được gặp ba nhỏ nữa không?”. Lật Hạ không trả lời, cậu liền im lặng... không hỏi nữa, chỉ có nước mắt là rơi lã chã.
Nghê Lạc bế Kiều Kiều lên, cười: “Về sau ba nhỏ ở chung với Kiều Kiều được không?”.
Cậu sửng sốt, vui vẻ nói: “Thật ạ?”
“Thật!” Anh thản nhiên liếc nhìn cô: “Không tin con hỏi mẹ nhỏ của con xem?”.
Lật Hạ nhìn ánh mắt chờ đợi của Kiều Kiều, trầm mặc một hồi, nói: “Thật”.
“Tốt quá rồi!” Kiều Kiều dang tay ôm chặt lấy cổ Nghê Lạc: “Ba nhỏ, con dẫn ba lên gác xép nhỏ của con nhé? Trên trần nhà có rất là nhiều sao đó!”.
“Được!”
Người nào đó như là ôm con đẻ của mình thật, thản nhiên bế Kiều Kiều lên phòng.
Lật Hạ cũng chẳng buồn quản bọn họ, tự mình về phòng tắm rửa, pha một ly cà phê, ngồi xuống đối diện với một chồng tài liệu dày cộp.
Người của bộ phận tài vụ nghỉ việc tập thể, sổ sách loạn hết cả lên. Tuy đã bảo Thiên Hiền đi thuyết phục bọn họ thêm một lần nữa, nhưng cô còn phải nhanh chóng lập một kế hoạch cứu tập đoàn trong thời gian ngắn, không có thời gian chờ đợi.
Cuộc họp với chủ nợ lúc ban sáng rõ ràng là có người cố tình muốn gây rối, nhân viên của các bộ phận chủ chốt cũng đột ngột từ chức, cô không thể không hoài nghi có người đang âm thầm giở trò. Nhưng hiện giờ cô chính là ốc không mang nổi mình ốc, không có thời gian để điều tra trả thù.
Trước tiên phải tự mình đứng vững đã.
Đầu tiên, Lật Hạ xem hết một lượt các tài liệu liên quan đến tổng tài sản cố định của Lật thị, sau đó xem các báo cáo tài chính. Các con số vừa nhạt nhẽo lại vô vị, một dãy lại một dãy xoay mòng mòng trong đầu cô. Chỉ mấy tiếng sau, cả người Lật Hạ đã rũ cả xuống, uống đến mấy cốc cà phê, tự véo bản thân vô số lần, cuối cùng vẫn không nhịn được gục xuống bàn.
Trong lúc mơ màng, chợt nghe thấy tiếng lật giấy.
Đây đều là thông tin cơ mật của tập đoàn đó!
Lật Hạ choàng tỉnh dậy, hóa ra là Nghê Lạc!
Anh đứng thẳng người ở ngay bên cạnh cô, ấn đường hơi nhíu lại, một tay đút túi quần, một tay cầm bút đánh dấu trên báo cáo. Lật Hạ tập trung nhìn, hóa ra là đang thống kê, nhưng đây là cả một hàng số dài.
Cô nhíu mày: “Không cần máy tính?”.
“Quá chậm!” Nghê Lạc viết xong một dãy số, quay lại liếc nhìn cô một cái: “Làm bà chủ kiểu gì vậy? Mấy việc cơ bản như thế này cũng đến lượt em làm? Em rảnh lắm sao?”.
“Mọi người từ chức cả rồi.” Lật Hạ khó khăn nhỏ giọng nói, nhưng ngay lập tức lại lớn tiếng: “Liệu anh có tính đúng không đó? Đừng có làm sai...”.
Còn chưa nói xong, một chồng tài liệu liền không khách khí đập thẳng xuống đầu cô.
Cô ôm trán tức giận, anh cũng không để ý, cau mày nói: “Tuy em có chút ngốc nghếch nhưng hẳn phải biết đến một thứ gọi là tính nhẩm chứ? Nếu em không tin thì dùng máy tính kiểm tra lại xem?”.
Lật Hạ đi lấy máy tính thật. Nghê Lạc thấy cô không tin, hừ một tiếng: “Lãng phí thời gian!”. Dứt lời lại cúi đầu tiếp tục tính nhẩm, im lặng không nói gì nữa.
Lật Hạ chậm chạp ấn máy tính, sau khi nhập cả mấy chục chuỗi số dài, kinh ngạc phát hiện ra tất cả số liệu đều đúng, không sai một chữ số nào!
Cô sửng sốt nhìn Nghê Lạc, anh lại không thèm để ý, chỉ chăm chú nhìn vào mấy trang giấy, khẽ nhíu mày, toàn bộ sự tập trung dồn hết vào những con số. Ánh đèn êm dịu chiếu xuống một bên mặt của Nghê Lạc càng tôn lên vẻ đẹp trầm tĩnh, thuần thục lại vững vàng của anh.
Trong lòng cô chợt nổi lên từng gợn sóng lăn tăn, không nhịn được đau lòng nghĩ, chờ trả xong nợ, liệu bọn họ còn có cơ hội bắt đầu một lần nữa?
Nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua, cô rất nhanh liền tập trung trở lại vào tập tài liệu trước mặt.
Đến tầm bốn, năm giờ sáng, Lật Hạ liên tục ngáp ngủ, Nghê Lạc thấy vậy liền giục cô đi ngủ, vừa đúng lúc cô cũng đã gần như xem hết tài liệu, tuy mệt muốn chết, nhưng trong lòng vẫn rất háo hức, muốn báo cáo tình hình với anh.
Nghê Lạc không nói lại được cô, đành ngồi xuống bên cạnh dụi mắt, nói: “Nói đi”.
“Không tính tấm chi phiếu kia của anh, nợ của tập đoàn chỉ vượt khỏi phạm vi thông thường một chút. Chỉ cần bán một phần bất động sản và công ty con thuộc sở hữu của tập đoàn là có thể giải quyết được vấn đề. Thêm nữa, mấy năm nay tập đoàn mở rộng quá nhanh, rất nhiều hạng mục không kịp tiến độ, cần tiến hành sàng lọc lại, vừa hay nhân cơ hội này loại bỏ hết những hạng mục thừa thãi đi. Đây là bước đầu trong kế hoạch cứu tập đoàn của tôi. Đương nhiên, phương án cụ thể chi tiết hơn còn cần bàn bạc thêm.” Cô càng nói khí thế càng dâng trào, dùng ánh mắt chờ đợi được khen nhìn Nghê Lạc.
“Anh thấy thế nào?”
Cô vô cùng mệt mỏi, mắt sưng và thâm quầng, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy sức sống một cách kỳ lạ.
Nghê Lạc nhìn ánh mắt sáng rực của cô, biết nguy cơ lần này đối với cô đã biến thành một thử thách. Mỗi bước đi tiến về phía trước đều khiến cô càng thêm tự tin, tràn ngập sức mạnh.
Thành công sau thất bại mới thực là điều quý báu, càng khó đánh đổi.
“Chủ ý không tồi!” Nghê Lạc đưa ra lời khẳng định xong lại sợ cô đắc ý, nói thêm một câu: “Một case study3 kinh doanh kinh điển trong sách giáo trình, xem ra em lên lớp cũng không phải để chơi nhỉ?”.
3 Case study là những gì thuộc về tình huống, hoàn cảnh, sự việc có thật trong thực tế, mà có thể áp dụng các kiến thức lý thuyết vào để phân tích, tìm hiểu, mổ xẻ vấn đề. Nói cách khác, case study là các ví dụ thực tiễn cho việc học thêm hiệu quả.
“Đồ khắt khe!” Lật Hạ bĩu môi, “Mặc dù đây không phải do tôi nghĩ ra, là viết ở trong sách, nhưng là do tôi đọc hiểu và áp dụng thuần thục, do tôi nhớ ra, nên là của tôi”.
“Đúng đúng đúng!” Nghê Lạc cố tình nở nụ cười miễn cưỡng, trêu chọc cô.
Lật Hạ hận không thể tiến lên bóp chết anh.
Anh đứng dậy đi ra ngoài, “Muộn rồi, đi ngủ đi!”.
Thực ra Nghê Lạc có tật lạ giường, chắc mấy hôm đầu sẽ ngủ không ngon. Nhưng nếu anh không đi, cô gái kia chắc chắn sẽ phấn khích đến mức xem tài liệu suốt đêm mất.
“A, còn một chuyện nữa!” Lật Hạ xoay vội người, thấy hơi chóng mặt nên vội vàng ngồi xuống, “Tôi đã xem danh sách cổ đông, Phó Ức Lam và Phó Tư Lam tổng cộng có gần 18%, Lang Hiểu cũng có 7%. Như vậy có phải quá nguy hiểm rồi không?”.
“Có vẻ là như vậy đấy.” Anh bình tĩnh quay người lại, nhìn cô nói: “Nếu tôi là bọn họ, tôi sẽ lập tức triệu tập cuộc họp cổ đông lâm thời, sau đó một cước đá em đi”.
Lật Hạ ngẩn ra, im lặng một hồi mới nói: “Không thể nào! Hiện giờ tình trạng Lật thị vô cùng rối ren, ai muốn ôm cục nợ này vào người chứ?”.
“Cô gái nhỏ à, em còn non nớt lắm!” Nghê Lạc cong môi, ý vị sâu xa nói.
Lật Hạ nhíu mày, vẫn không hiểu, còn đang định hỏi tiếp thì bóng dáng Nghê Lạc đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lời nói vọng lên trên hành lang: “Ngủ đi, gấu trúc”.
Cô nghe lời chạy về phòng thả mình lên giường, cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Lúc một đống rắc rối đột nhiên xảy ra, cô còn cảm thấy sợ hãi. Nhưng bây giờ sau khi chậm rãi tiếp nhận và tìm hiểu, cô bỗng cảm thấy cũng không phải là không thể giải quyết nó, ngược lại, mỗi bước tiến về phía trước đều tràn ngập cảm giác thành tựu.
Thực ra, như vậy cũng tốt.
Sáng sớm hôm sau, trên đường đến công ty, Lật Hạ gọi điện cho Thiên Hiền, còn chưa kịp nói gì thì đối phương đã lên tiếng: “Nhà họ Phó và nhà họ Lang triệu tập cuộc họp cổ đông lâm thời vào thứ Hai tới”.
Lật Hạ mặt không hề biến sắc, nghe xong, chỉ nói một đúng một từ: “Được!”.
Sau đó, cuộc trò chuyện được tiếp tục, cô kể cho Thiên Hiền về kế hoạch cứu Lật thị, bảo anh ta theo kế hoạch của cô đi định giá lại bất động sản và các công ty con của tập đoàn.
Ngắt máy, Lật Hạ không thể không khâm phục Nghê Lạc. Không ngờ mọi chuyện đúng như anh nói.
Ngày hôm qua cô còn vô cùng kinh ngạc trước việc có người muốn nhận lấy cục diện rối rắm hiện nay của Lật thị, nhưng hôm nay thì đầu óc đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Lật thị tuy nợ nhiều, nhưng danh tiếng trên thương trường vẫn rất cao. Những tập đoàn có nguồn vốn dồi dào hoàn toàn có thể tiếp quản nó một cách dễ dàng, mà nguy cơ của Lật thị hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để đoạt quyền kinh doanh.
Lật Hạ thậm chí còn hoài nghi, lúc nhà họ Phó tiếp quản tập đoàn chắc đã sớm biết về tấm chi phiếu kia, nhưng không những không tìm cách trả nợ mà còn cố tình mở rộng quy mô kinh doanh, đây chẳng phải chính là cố ý muốn để Lật thị càng lún sâu vào nợ nần sao?
Nhà họ Phó không có nhiều vốn nhàn rỗi đủ để lấp đầy lỗ hổng của Lật thị, nhưng nhà họ Lang lại có thể.
Xem ra hai nhà này đã sớm coi Lật thị như miếng mồi ngon rồi.
Lúc Lật Hạ đến công ty, không lên văn phòng ngay mà lại đi lần lượt từng tầng một để xem hết các gian hàng trong trung tâm thương mại của tập đoàn.
Trước kia mẹ và chị đều làm như vậy. Tuy không thích nói chuyện với người lạ, nhưng cô phải cố gắng giống như chị gái vậy, coi nhân viên như người nhà của mình, hỏi han tình hình làm việc và những vấn đề khúc mắc của họ, rồi cho thư ký ghi chép lại.
Cô không giỏi nhận mặt, nhưng nhờ có trí nhớ của chị gái nên vẫn có thể gọi tên của từng nhân viên.
Nhớ hồi ấy, Lật Thu đã lật từng trang hồ sơ của tất cả mọi người trong công ty, xem từng tấm ảnh một, dùng thời gian một tháng để ghi nhớ hết toàn bộ chức vụ, quê quán, sở thích, thậm chí cả cung hoàng đạo, nhóm máu của từng người.
Lúc đó, Lật Hạ ngồi bên cạnh chị chơi game, cảm thấy chị đang chuyện bé xé ra to. Thật không ngờ đến bây giờ điều này lại trở thành may mắn đối với cô.
Không còn nghi ngờ gì nữa, gần đây tâm trạng của nhân viên rất không ổn định, cũng không quá tin tưởng Lật Hạ. Nhưng qua buổi gặp hôm nay bọn họ có thể thấy được cô gái trẻ này hoàn toàn không có vẻ kiêu căng ngạo mạn, chỉ nở nụ cười bình thản, giọng nói mềm mỏng, gọi được tên của từng nhân viên, lại còn có thể giống như bạn bè hỏi thăm mấy câu thân thiết.
Chứng kiến bà chủ mới đến chỉ mất một ngày đã biết hết toàn bộ thông tin và sở thích của các nhân viên, mọi người đều cảm thấy mình được coi trọng quá mức mà đâm lo lắng.
Đi thăm một lượt, Lật Hạ nhận được không ít những nụ cười chân thành, cũng không thiếu những lời động viên cổ vũ.
Cô đã nhận được rất nhiều sự khích lệ. Cô tin rằng chỉ cần mỗi ngày đều kiên trì, cố gắng cùng với việc phương án cứu tập đoàn được công bố, nhất định sẽ khiến cho những nhân viên gắn bó với tập đoàn đứng về phía cô.
Trước khi tiến hành cuộc họp của các cổ đông lâm thời cô dự định mở một hội nghị vận động, những người nắm giữ fractional share4 có lẽ sẽ ủng hộ cô. Nhưng số cổ phần do pháp nhân của công ty nắm giữ sẽ phải làm thế nào?
4 Fractional share là phần nhỏ hơn một cổ phần.
So với một con nhóc như cô, nhà họ Lang rõ ràng có cơ sở vững chắc hơn hẳn, mọi người đương nhiên phải tin tưởng bọn họ hơn.
Đang mải suy nghĩ, đột nhiên cô thấy có một vật lạnh lẽo áp lên má, cơn lạnh đột ngột khiến cô giật bắn mình nhảy dựng lên, Nghê Lạc đứng đó cười đầy khoái chí.
Lại dám lấy đồ uống lạnh gí lên mặt cô!
Lật Hạ nhìn ngó xung quanh, thấy không có người liền giơ chân đá về phía Nghê Lạc, không ngờ anh tránh được một cách dễ dàng, lại còn cười: “Chỉ có chút công phu mèo cào như vậy mà cũng muốn đá tôi sao?”.
Cô tức giận nhìn anh, đưa tay giành lấy chai đồ uống, đúng lúc nhìn thấy dòng chữ dưới đáy chai, sửng sốt:
“Anh lấy cái này ở đâu ra vậy?”
Nghê Lạc lúc này đã mở chai nước ra, nói: “Không phải nhà họ Phó vẫn để hàng tồn ở kho hàng của bọn em sao? Lúc tôi đi ngang qua vừa đúng lúc bọn họ đang dỡ hàng nên lấy trộm luôn hai chai”.
“Nhưng hạn sử dụng của nó là mười lăm tháng trước mà, đã hết hạn lâu rồi!” Lật Hạ lật đáy chai lên cho anh xem.
Nghê Lạc kinh ngạc, cầm chai nước trong tay lật lên nhìn lại: “Chai này của tôi là từ ba tháng trước rồi”. Nói xong, xoa cằm bày ra vẻ mặt khó hiểu.
“Rõ ràng là từ cùng một thùng, sao lại xuất hiện hai hạn sử dụng khác nhau được chứ? Có khi nào bị in sai không?”
Lật Hạ đứng bật dậy, đột nhiên vui vẻ nói như một khẩu súng liên thanh:
“Hỉ Bích này là đồ uống chức năng5 do nhà họ Lang sản xuất. Mấy năm trước, nhà họ Lang cùng một hãng đồ uống quốc nội lớn khác là Tập đoàn Băng Thấm có xảy ra một cuộc chiến giành thương hiệu, Lang thị thắng, tập đoàn Băng Thấm phải sửa lại tên nhãn hiệu, đổi từ Hỉ Bích thành Thất Bích, mà toàn bộ quảng cáo Hỉ Bích mà Băng Thấm làm trước đó đều bị Lang thị trưng dụng hết.”
5 Đồ uống chức năng (functional beverage) bao gồm đồ uống giàu vitamin và khoáng chất; đồ uống thể thao và tăng lực; thức uống bổ dưỡng và thực phẩm dinh dưỡng.
“Lang thị vì muốn thừa thắng xông lên chiếm được phần lớn thị phần, nên sản xuất với số lượng lớn, đem áp lực tiêu thụ đặt lên vai các nhà phân phối, nhà họ Phó chính là một trong số đó. Nhưng sau khi đồ uống Hỉ Bích của Băng Thấm được đổi tên thành Thất Bích, lượng tiêu thụ cũng không bị ảnh hưởng nhiều, thị trường đồ uống bị bão hòa, lượng hàng tồn của Lang thị chắc chắn sẽ rất nhiều, vậy chỉ có thể là...”
Lật Hạ càng nói càng hứng khởi, mặt mũi đỏ bừng: “Chỉ cần dùng acetone là có thể sửa được ngày sản xuất!”.
Nghê Lạc cười như có như không, nha đầu này cũng thật nhanh nhạy.
“Vậy, em định làm gì bây giờ? Tố giác bọn họ sao?”
“Không!” Cô lắc đầu.
“Hiện tại số hàng này vẫn đang ở kho hàng của chúng ta, nhà họ Phó và nhà họ Lang có thể nhân cơ hội này để vu oan, hãm hại chúng ta. Bây giờ mà đi kiểm tra kho hàng của các nhà phân phối khác, không có nhân lực cũng không có tài sản, chả có tài nguyên gì để bắt tay vào làm, chúng ta không làm được đâu. Vì vậy...”
Lật Hạ cười giảo hoạt: “Vì vậy... chúng ta chỉ cần đem mấy thứ này giao cho Tập đoàn Băng Thấm là được rồi. Năm đó thua trong cuộc chiến thương hiệu, khiến cho Lang thị hưởng trọn doanh thu từ mấy năm quảng cáo, bọn họ chắc chắn muốn cắn lại một phát. Hơn nữa lĩnh vực đồ uống này vốn là nghề của họ, để bọn họ đi thăm dò Lang thị, so với người ngoài nghề như chúng ta thì nhanh hơn nhiều. Cho nên, chúng ta chỉ cần ‘tọa sơn quan hổ đấu’6 là được rồi.”
6 “Tọa sơn quan hổ đấu” dùng để chỉ những người chỉ ngồi chứng kiến, giữ thái độ bàng quan, để mặc hai kẻ khác đánh nhau đến kiệt sức tàn hơi rồi mới chen vào để giành lợi ích.
Nghê Lạc cười, đưa nốt chai nước trong tay cho cô.
“Dưới kia hàng hóa vẫn đang được sắp xếp đấy, nếu muốn ngăn lại thì đi sớm đi, nhớ phải mua chuộc người giao hàng để tránh đánh rắn động cỏ.” Nói xong anh liền xoay người rời đi, trước đó còn nói thêm một câu: “Đúng rồi, camera giám sát kho hàng một tháng gần đây phải lưu trữ cẩn thận, ít nhất nó sẽ giúp chứng minh em không có liên quan gì đến lô hàng này”.
Lật Hạ nhìn bóng dáng Nghê Lạc rời đi, có chút sửng sốt, quả nhiên là một người suy nghĩ chu đáo, có điều, sao cô lại cứ có ảo giác là mình đang được giúp đỡ?
Lật Hạ nhanh chóng xác nhận lô hàng kia quả thực có vấn đề, lập tức kêu vận chuyển số hàng đó đến trụ sở của Tập đoàn Băng Thấm. Việc của cô đã xong, còn lại cứ giao cho bọn họ là được. Sắp tới chắc chắn sẽ nổi phong ba, cô chỉ cần ngồi đợi là được rồi.
Ngày đầu tiên đi làm, mọi việc đều được sắp xếp đâu vào đấy, gọn gàng ngăn nắp. Trước khi tan tầm, cô lại đi thêm một vòng, cảm ơn các nhân viên đã cố gắng làm việc, bảo mọi người về nhà nghỉ ngơi, ngày mai lại tiếp tục nỗ lực. Đôi khi cô còn có thể dựa theo sở thích của mỗi người mà hỏi thêm: “Hôm nay có trận bóng của Milan, buổi tối anh có xem không?”.
“Sắp tới có một buổi nhạc giao hưởng, cô mua được vé rồi chứ?”
Đi dạo một vòng cũng đến lúc tan tầm, chuẩn bị hẹn Nghê Lạc đi ăn cơm thì cô thấy di động bỗng hiện lên nhắc nhở, Lật Hạ chợt nhớ ra, cuối tuần là hôn lễ của Liễu Phi Phi.
Thực ra hôn lễ chính thức của Liễu Phi Phi và Tôn Triết tháng sau mới tổ chức ở Macau, nhưng phần lớn bạn bè của cô ấy đều ở thành phố B, cho nên tổ chức trước một bữa tiệc ở đây coi như diễn tập trước.
Có điều, buổi diễn tập này có chút khác thường.
Lật Hạ lục tung mọi thứ lên để tìm tấm thiệp cưới, trên đó có ghi yêu cầu về trang phục: “Khách tới dự chỉ được phép mặc quần bò, không giới hạn độ dài”. Có cần thiết phải khác người như vậy không chứ?
Cô mở điện thoại gọi cho Liễu Phi Phi, người nào đó liền cười đến là sung sướng: “Đúng vậy đấy, chỉ có một mình em là công chúa mặc váy cưới, tất cả mọi người đều là Ngưu Lang, à nhầm, ngưu tử7 của em!”.
7 Ngưu tử có nghĩa là cao bồi.
Lật Hạ hoang mang.
Hôn lễ được tổ chức ở khách sạn, cô đi dự cùng Nghê Lạc. Tới nơi, liền thấy tất cả mọi người, bất kể là người lớn hay trẻ con đều mặc áo phông quần bò, nhìn qua thực sự vô cùng khác lạ, tỏa ra hơi thở thanh xuân thanh khiết, tươi mát.
Lật Hạ muốn qua gặp cô dâu, liền kéo Nghê Lạc đi về phía phòng nghỉ, nhưng anh lại không muốn, sống chết cũng không chịu đi.
Cô liền kích: “Không phải anh đã chơi 3P với cô ấy rồi nên sợ đấy chứ?”.
Người nào đó lập tức tiến thẳng về phía phòng nghỉ.
Mới đẩy cửa vào liền nghe được tiếng cười càn rỡ của Liễu Phi Phi: “Mặc kệ, hôm nay tôi là lớn nhất, mấy người đều là ngưu tử của tôi!”.
Ngồi trên ghế là một cô gái quay lưng về phía cửa, quần bò ngắn lộ ra đôi chân dài quyến rũ, giọng nói thản nhiên: “Ngưu tử đều có roi da, tôi một roi quật chết cô luôn cũng được chứ?”.
Mắt Liễu Phi Phi ngay lập tức sáng rực: “Ý chị là ở trên giường phải không? Anh Tôn Triết mà nghe được chắc chắn sướng đến chết luôn mất!”.
Nghê Lạc nghe xong nhíu mày phun ra một câu: “Tai họa như cô cuối cùng cũng bị tống đi rồi, mọi người đều vô cùng vui mừng đó!”.
Liễu Phi Phi lại càng vui vẻ, hoan hỉ chạy lại định ôm anh: “Lạc Lạc, anh tới rồi!”.
Nghê Lạc nhanh chân né sang một bên.
Nghê Gia nghe thấy giọng anh thì quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn rơi trên người Lật Hạ. Cô vội vàng nở một nụ cười tươi tắn với cô ấy, cô ấy cũng cong cong khóe môi, vẻ mặt vẫn như vậy, không lạnh lùng nhưng cũng không quá nhiệt tình.
Lúc này lại có một cô gái nữa tiến vào, Lật Hạ nhìn bông hoa nhỏ trước ngực áo cô ta, xem ra là phù dâu, nhưng ánh mắt đó lại khá kì lạ, đảo một vòng quanh phòng, dường như đang tìm gì đó. Liễu Phi Phi thấy vậy âm thầm tiến tới huých tay cô ta: “Người vẫn chưa đến, không cần nhìn”.
Bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngùng, Nghê Lạc nhướng mày, Nghê Gia thong thả lật giở cuốn tạp chí, còn cô gái kia mặt mũi ửng hồng, có chút hoảng hốt liếc nhìn Nghê Gia một cái.
Lật Hạ hoàn toàn không hiểu gì cả.
Liễu Phi Phi dường như cũng biết mình lỡ lời, vội cười với cô gái kia: “Cẩm Nguyệt, cái tên mặt than kia sao có thể vào đây được? Lại còn suốt ngày mặc sơ mi đen, giống như đi chịu tang vậy. Đúng là tức chết tôi mà!”.
Nghê Gia đứng dậy đi ra ngoài.
Liễu Phi Phi hốt hoảng: “Chị Gia Gia, chị đi đâu vậy?”
Nghê Gia cũng ngạc nhiên trước vẻ mặt kinh ngạc của Liễu Phi Phi: “Thì đi khuyên anh ta, xem anh ta có thể thay áo khác không thôi”.
Liễu Phi Phi nghe vậy lập tức cười: “Vậy cảm ơn chị, nhưng chị đừng nói đây là chủ ý của em nhé!”.
Lật Hạ mơ mơ hồ hồ.
*
Chỉ một lúc sau, hôn lễ được tiến hành, là một đống hỗn độn, mục sư còn chưa kịp tuyên bố xong Liễu Phi Phi đã nhảy lên ôm lấy Tôn Triết. Anh ta đứng không vững liền ôm cô ấy, cả hai ngã xuống đất.
Mọi người vươn cổ xem, hai người đó vẫn đang lăn lộn, hôn nhau trên bãi cỏ.
Cứ như vậy, họ đã kết hôn.
Tiết mục tiếp theo là cắt bánh, trước đó cô dâu chú rể phải đi thay quần áo. Trong lúc chờ đợi, Lật Hạ đi đến trước cái bánh ngọt mười tầng, cô dừng bước, cảm thấy cái bánh này thật là đẹp, vừa đẹp lại vừa thơm, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.
Mới nhìn được hai giây, trán liền bị gõ một cái.
Cú đánh đó không hề nhẹ. Lật Hạ bị đau liền đưa tay ôm trán, tức giận xoay người lại, ngoài Nghê Lạc ra thì còn ai vào đây chứ!
“Em là sói đói à? Mắt sáng hết cả lên kìa. Có cần phải mất mặt như vậy không?” Anh cười rộ lên, từ chân mày đến ánh mắt đều hiện lên ý cười.
Cô lườm anh: “Cái gì? Tôi chỉ là liếc qua một cái thôi, mắt sáng cái gì chứ!”.
Nghê Lạc bỗng tiến lên gí sát mặt vào mặt cô, Lật Hạ liền trở nên căng thẳng, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của anh: “Hôm nào mua cho em một cái, cho em ăn hết cả cái luôn, được không?”.
Lật Hạ cách anh quá gần, thậm chí ngửi được cả mùi nước hoa trên người anh, mặt cô ngay lập tức đỏ bừng lên.
Nghê Lạc cười xong, nghe bên cạnh có tiếng gọi liền quay người rời đi. Lật Hạ đứng im tại chỗ, nhìn cái bánh ngọt đến ngẩn cả người: Hôm nào mua một cái? Làm ơn đi, đây là bánh cưới đó!
Cô bĩu môi, quay người lại liền đụng trúng Lang Hiểu.
Kẻ này thật đúng là đeo bám dai dẳng mà.
Lật Hạ nhíu mày, muốn tránh đi lại bị hắn ngăn lại, cười thâm trầm: “Em có biết sắp tới là đại hội cổ đông lâm thời không?”.
“Thì sao?” Giọng điệu của cô rất không thân thiện.
Lang Hiểu cảm thấy khó chịu, cô gái này trước đó vẫn còn lộ lúm đồng tiền tươi như hoa, vậy mà vừa nhìn thấy hắn mặt đã lại lạnh tanh rồi.
Buổi tối hôm đó thiếu chút nữa là thành công rồi. Hắn biết bệnh của mình không phải không có thuốc chữa. Lật Hạ chính là phương thuốc đó.
“Nếu em đồng ý làm bạn gái anh, có thể anh sẽ suy nghĩ về việc không bắt tay với người khác để hạ bệ em, thậm chí còn có thể ở sau âm thầm trợ giúp em.” Hắn vô cùng tự tin, đoán chắc rằng cô không thể chịu được áp lực lớn như vậy, còn bản thân chính là phao cứu mạng mà cô cần phải nắm lấy, hay nói cách khác, chính là anh hùng.
Lật Hạ không hề dao động. Cô nhìn hắn, ánh mắt không giấu được vẻ miệt thị, nhẹ nhàng nói: “Nhưng tôi lại thấy, làm bạn gái của một kẻ tồi tệ như anh, tôi thà chết còn hơn!”.
Khuôn mặt Lang Hiểu ngay lập tức sầm xuống: “Lật Hạ, cô đừng có hối hận!”.
“Lang Hiểu, nếu anh có bản lĩnh, chúng ta gặp nhau trên thương trường thôi!” Cô nhẹ nhàng cười, vô cùng cao ngạo, khiến người ta phải e sợ.
Hắn không ngờ cô còn dám khiêu chiến, trong đầu lập tức xẹt qua một ý nghĩ, chẳng lẽ cô có nhà họ Nghê đứng đằng sau chống lưng?
Nhưng hắn chỉ có phản ứng với cô mà thôi!
Hắn thấy Lật Hạ chuẩn bị quay người rời đi, lập tức mất đi phong độ vốn có, một tay kéo cô lại, mắt ánh lên sự điên cuồng, miệng gằn từng chữ:
“Lật Hạ, kỳ nghỉ hè năm lớp 11, tại quán bar Masquerade, lần hôn mê đó, cô muốn biết người đàn ông đó là ai không?”
Lật Hạ kinh hãi giật mình.
Ác mộng trong quá khứ lại một lần nữa bị đánh thức, trong nháy mắt cô liền cảm thấy khí lạnh xông thẳng từ gan bàn chân lên, còn có một dự cảm khó nói trói chặt lấy cô, khiến cô không thể động đậy.
Cô kinh ngạc nhìn hắn ta, hoàn toàn không nói nên lời.
Trông thấy ánh mắt không thể tin nổi, tràn ngập sự đau đớn cùng một tia hy vọng mỏng manh của Lật Hạ khiến Lang Hiểu vô cùng vui vẻ. Năm đó, chính là bởi vì chưa đạt được cô, nên chỉ có thể ngừng lại; bởi vì cô mà hắn mới phải chịu đựng đau khổ lâu như vậy.
Khoái cảm trả thù làm hắn hoàn toàn mất đi lý trí, liều lĩnh nói dối:
“Là tôi. Người đàn ông đầu tiên của cô, chính là tôi đó, Lật Hạ!”
Sắc mặt Lật Hạ ngay lập tức trở nên tái mét, không chút cảm xúc.
Chuyện năm đó, cô không nhớ rõ, cái gì cũng không nhớ rõ. Nhưng hiện tại, trí nhớ chị gái trong đầu Lật Hạ hiện lên, tất cả đều là hình ảnh của chị và gã đàn ông này.
Hắn ta đã chiếm được cả trái tim và thân thể của chị, nhưng lại cưỡng bức cô ngay ở thời điểm đó?
Làm người sao có thể trơ tráo, đùa giỡn chà đạp lên người khác như thế chứ?
Lòng cô lúc này như sông cuộn biển gầm, cảm thấy vô cùng buồn nôn, cảm giác ghê tởm như từng cơn sóng choán lấy cô. Cả người cô cứng ngắc, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác đau đớn.
Vô lại! Đồ vô lại!
Cô hận không thể lập tức lao lên giết chết hắn, đem hắn lột da rút xương!
Nhưng xung quanh đều là tiếng cười hân hoan vui vẻ, cô dâu chú rể đang bước vào chuẩn bị cắt bánh.
Sự đau thương cùng phẫn nộ cùng lúc trào lên, nhìn chằm chằm vẻ mặt ghê tởm của hắn, cô hận đến mức hai mắt đỏ ngầu, đôi môi cắn chặt đến bật cả máu, nhưng cô chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cô là bà chủ của Lật thị, ở đây có nhiều người như vậy, cô không thể đánh hắn ta, không thể mắng hắn ta, cái gì cũng không thể làm. Nếu không cô sẽ lập tức trở thành cô gái hư hỏng trong mắt mấy người lớn đó.
Nhưng những oán hận trong lòng lại khiến cô muốn phá hủy mọi thứ, trời ạ, cô thực sự sắp phát điên rồi!
Đúng lúc đó, chỉ trong tích tắc, bỗng nhiên có ai xông tới tung cước, đá trúng cổ Lang Hiểu.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kẻ vừa ban nãy vẫn còn diễu võ dương oai liền cứ như vậy theo một quỹ đạo vô cùng chuẩn xác, bay thẳng về phía cái bánh cưới mười tầng.